Mục lục
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41

Này, Duật Hành đâu rồi? Anh ấy có đi ra ngoài không?

Trình Ngữ Lam đi ra hỏi thuộc hạ gác cổng, chắc có lẽ anh đã đi ra ngoài cùng ông Lăng.

Không, thưa phu nhân.

Trình Ngữ Lam cau mày khó hiểu. Cô đã đi khắp nơi tìm anh nhưng vẫn không thấy, chẳng lẽ anh biết thuật tàng hình sao?

Chắc thiếu gia ở trong thư phòng.

Được rồi.

Trình Ngữ Lam lên phòng ngồi xuống sofa, rõ ràng là Mộ Duật Hành vẫn còn ở trong biệt thự nhưng cô vẫn không tìm thấy, ở trong thư phòng cũng chẳng có một ai.

Bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trán, trong đầu của cô nghĩ ngay đến phòng thờ trên tầng cao nhất của biệt thự. Nghĩ vậy cô liền đi lên đó tìm anh.

Trình Ngữ Lam từng bước đi lên phòng thờ, sóng lưng của cô lạnh ngắt, tay chân run rẫy vì sợ.

Cánh cửa phòng thờ hé mở, Trình Ngữ Lam chui đầu vào quan sát. Đôi mắt của cô mở to tròn hết cỡ khi thấy Mộ Duật Hành đang quỳ trước di ảnh của ông Mộ, dáng vẻ rất đau thương.

Anh ấy quỳ ở đây làm gì?

Quan sát một lúc lâu thì Trình Ngữ Lam đóng cửa lại đi về phòng. Mộ Duật Hành vẫn tiếp tục quỳ ở đó không có dấu hiệu đứng lên hay đi về phòng ngủ.

Trình Ngữ Lam lăn qua lộn lại trên giường, gác tay lên trán suy nghĩ về con người của anh…

Anh cũng có một mặt yếu đuối như vậy sao?

Sáng sớm hôm sau, Trình Ngữ Lam mơ màng thức giấc. Nhìn sang bên cạnh thì không thấy Mộ Duật Hành đâu, cô sờ vào chỗ anh nằm thì cũng không có hơi ấm, chẳng lẽ cả đêm qua anh không về phòng ngủ?

Trình Ngữ Lam xỏ dép đi vào phòng tắm vscn,  nhìn mình trong gương cô bất giác thở dài.

Từ đầy về sau cô không biết phải làm gì khi bước chân ra khỏi biệt thự cũng phải hỏi qua ý của cái tên ức hiếp cô hôm qua.

Nghĩ tới anh, Trình Nghĩ Lam cau mày suy nghĩ, hôm qua tại sao anh lại quỳ trước di ảnh của ông Mộ? Cả đêm còn không về phòng ngủ, chẳng lẽ anh quỳ cả đêm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không thể hiểu được anh đã bị gì?

Trình Ngữ Lam đi xuống nhà thì chợt nhìn thấy Mạc Kỳ Vân từ bên ngoài bước vào. Trên người của cô là chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, lộ ra vòng một căng tràn, bờ vai trần noãn nà và đôi chân dài thon thả trắng sáng.

Phu nhân.

Mạc Kỳ Vân cong môi cười khẩy, cúi đầu chào Trình Ngữ Lam.

Cô đến đây làm gì?

Tôi đến tìm Duật Hành, anh ấy bảo tôi tới.

Lòng của Trình Ngữ Lam có chút gì đó khó chịu, cô nhìn xuống người mình, tuy cô có đẹp thật nhưng mà… có phải quá quê mùa rồi không?

Phu nhân, tôi mới đến.

Sở Mặc và Lãnh Huyết cũng đi vào, lịch sự cúi đầu chào Trình Ngữ Lam. Hai anh biết người phụ nữ này quan trọng thế nào trong cuộc đời của lão đại hai anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK