Mục lục
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163

Xa xa, có một bóng dáng nhỏ nhắng cùng với một người đàn ông đã lớn tuổi đi lại. Mạc Kỳ Vân sau đi tỉnh lại đã vội vàng đi đến phòng phẫu thuật tìm Lãnh Huyết mặc kệ Bạch Thiện hết lời ngăn cản.

Lãnh Huyết thế nào rồi?

Mạc Kỳ Vân nắm chặt hai cánh tay của Sở Mặc, giọng nói vô cùng gấp gáp, nước mắt lăn dài xuống gò má trắng mịn nhưng rất xanh xao…

Cậu ta không sao rồi, ngày mai có thể tỉnh lại.

Mạc Kỳ Vân ôm mặt òa khóc, may quá, Lãnh Huyết của cô không sao, nếu không cô chẳng còn thiết tha với cuộc sống. Mất anh, mất con, như cô mất cả thế giới…

Mộ Duật Hành híp mắt nhìn Mạc Kỳ Vân, bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh. Chính cô đã bày mưu giết chết đứa con của anh và Trình Ngữ Lam, âm thầm bên anh để tìm cơ hội giết chết anh…

Một người như vậy xứng đáng được sống không?

Mộ Duật Hành, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Mộ Duật Hành gật đầu quay lưng bước đi, Bạch Thiện chậm rãi bước theo sau…

Chân của anh đang bị thương nên bước chân không được tự nhiên, hơi khập khiễng. Nhưng như thế cũng không thể nào giảm bớt đi khí thế oai phòng, phi phàm vốn có của mình.

Ông nói đi.

Mộ Duật Hành dừng lại ở khúc vắng của bệnh viện, hai tay đút vào túi quần âu, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

Cậu có thể nào tha cho tiểu Vân một con đường sống không? Con bé rất tội nghiệp…

Cô ta rất tội nghiệp vậy còn con của tôi thì sao?

Mộ Duật Hành xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Thiện. Hận thù ư? Anh quá mệt mỏi với hai chữ hận thù.

Tất cả mọi bi kịch trong cuộc đời của anh và cả Mạc Kỳ Vân đều do Hà Lâm gây ra. Nếu không, anh đã có một gia đình trọn vẹn mà anh thầm mơ ước, càng không liên quan đến Mạc Kỳ Vân và Bạch Nhạn.

Quả thật, Hà Lâm dù có chết mười lần cũng không hết tội lỗi của mình đã gây ra!

Vậy cậu cứ giết tôi để trả thù. Tôi già rồi, không sống được bao lâu nữa nhưng Kỳ Vân vẫn còn rất trẻ, còn một tương lai và còn một tình yêu.

Bạch Thiện rưng rưng nước mắt. Mạc Kỳ Vân lúc nhỏ đã là tâm can bảo bối trong lòng của ông và Bạch Nhạn, cô được ông cưng chiều vô đối, thậm chí vì cô ông sẵn sàng hy sinh bản thân để đổi lại sự sống cho cô.

Bao nhiêu năm đi tìm kiếm không biết mệt mỏi, nhưng đổi lại là không có một tin tức gì về cô. 13 năm qua, chưa ngày nào ông không tự dằn vặt bản thân mình vì không chăm sóc, bảo vệ tốt cho cô.

Khi trưa Sở Mặc đến tìm ông, ông vui mừng đến bật khóc. Cuối cùng trước khi ông chết, ông đã có thể tìm được cô, đứa cháu gái bảo bối của mình.

Tôi không bao giờ giết người vô tội, ông cũng hiểu mà.

Ở phòng bệnh, mẹ anh đã tỉnh lại và đang được Hà Doanh đút từng muỗng sữa. Khi nãy do quá lo lắng cho hai đứa con trai và sức khỏe quá yếu nên bà đã ngất xỉu, cũng may bây giờ đã không sao.

Trình Ngữ Lam ngồi trong phòng nhưng lại lóng ngóng nhìn về phía cánh cửa. Cô đang lo lắng cho vết thương của anh, sợ anh cử động nhiều sẽ chảy máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK