Mục lục
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104

Ừ, mọi chuyện vẫn tốt chứ?

Vẫn tốt.

Mộ Duật Hành gật đầu rồi ôm cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh về biệt thự…

Ngồi trên xe, Trình Ngữ Lam dụi mặt vào ngực anh ngủ ngon lành. Anh khẽ mỉm cười xoa xoa đầu cô, chỉnh lại tư thế cho cô ngủ thoải mái hơn. Chắc có lẽ đi chơi nhiều quá nên cô đã kịch sức, sau này anh phải ép cô ăn nhiều hơn và nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lão đại, tối nay cùng anh em chúng tôi đi quán bar uống rượu chứ? Hơn một tháng rưỡi ngài dành cho vợ rồi, mấy em trong quán bar nhớ ngài lắm rồi.

Sở Mặc vừa cười vừa nói, giọng nói rất nhỏ đủ để Mộ Duật Hành nghe thấy vì anh biết không nên đánh thức phu nhân dậy, nếu không hậu quả anh không gánh nổi.

Cậu nói tào lao gì vậy? Vợ tôi nghe thấy thì sao?

Ngài sợ ngủ sofa à?

Sofa?

Mộ Duật Hành cau mày khó hiểu. Anh mà ngủ sofa sao?

Tôi thấy mọi người hay nói vậy.

Tôi mà ngủ sofa à, không có đâu nhé, chỉ có Lăng Lập Thành mới ngủ thôi.

Mộ Duật Hành nhếch môi cười, thơm nhẹ lên trán của Trình Ngữ Lam một nụ hôn. Vợ của anh đâu có trẻ con và anh cũng đâu có sợ vợ như Lăng Lập Thành. Anh dám chắc Lăng Lập Thành ngủ sofa còn nhiều hơn ngủ ở trên giường.

Sở Mặc mỉm cười lắc đầu bất lực, lão đại của anh dạo này cũng trẻ con nhỉ! Chẳng lẽ khi yêu ai cũng như vậy sao?

Chiếc xe lái vào trong biệt thự, Mộ Duật Hành nhẹ nhàng bế Trình Ngữ Lam lên phòng…

Đặt cô xuống giường, cô khẽ cựa mình rồi tìm tư thế thoải mái tiếp tục giấc mộng đang dang dỡ.

Mộ Duật Hành bật cười với độ mê ngủ của Trình Ngữ Lam, nhưng rồi cũng kéo chăn đắp lên cho cô, mở máy điều hòa trong phòng rồi đi qua thư phòng giải quyết một số công việc ở Long bang.

Trình Ngữ Lam ngủ một giấc đến 2 giờ chiều, vừa mở mắt ra đã thấy Mộ Duật Hành từ bên ngoài đi vào phòng…

Cô liền mỉm cười ngọt ngào với anh.

Anh!

Ừ, anh lên gọi em dậy, em vẫn chưa ăn trưa đấy.

Mộ Duật Hành đi lại ngồi xuống giường, yêu chiều đỡ cô ngồi dậy, xoa xoa gương mặt mịn màng của cô.

Khỏe hơn chưa? Hay anh gọi bác sĩ đến.

Em khỏe rồi, hơi đói một chút, không cần gọi bác sĩ đến đâu.

Vậy vào rữa mặt, thay đồ cho thoải mái.

—————

Buổi tối, Trình Ngữ Lam đứng thắt cà vạt cho anh nhưng gương mặt tỏ vẻ không vui. Cô không muốn ở nhà một mình, cũng không muốn anh đi quán bar nhìn ngắm những cô gái ăn mặc hở hang…

Chuyện lúc trước cô có thể bỏ qua, nhưng bây giờ thì không nhé. Nếu anh dám thân mật với người phụ nữ khác, cô chắc chắn sẽ không để yên cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK