Chương 1
Thư ký Tưởng của tôi, anh Tần của tôi
Trước khi kết hôn với Tần Vị Ký, năm hai mươi tuổi tôi từ một diễn viên tuyến mười tám trở thành đỉnh lưu nhờ bộ phim truyền hình đại IP*. Công danh lợi lộc cùng một đám người vây quanh khiến tôi trở nên choáng ngợp.
* Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy tương lai của mình mờ mịt. Đúng là tôi nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng thành danh quá sớm khiến tôi không có thời gian lên kế hoạch cho con đường sau này, chớp mắt gia nhập vào giới giải trí, tất cả mọi thứ đều do người đại diện quyết định thay.
Tôi còn chưa kịp trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình đã phải lao vào nhận hết bộ phim này đến bộ phim khác. Công ty và người đại diện kiếm được bộn tiền, còn diễn xuất của tôi đến bây giờ vẫn bị cư dân mạng chửi bới.
Đó là tôi đoán thế, nhưng Tần Vị Ký nói rằng tôi là một thiên tài hiếm có, cho dù không có anh ấy cũng sẽ có người khác phát hiện ra tài năng của tôi, và tôi sẽ được làm chính mình.
Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là thiên tài gì đó, ngoại trừ được cái đẹp mã, trong giới giải trí tôi không đáng giá một xu.
Khi Chu Không mang kịch bản đến tìm tôi, cái tên "Không nên yêu mặt trời" khiến tôi chua hết cả răng. Nghe tên phim mĩ miều cộng với danh tiếng của Chu Không, tôi biết đây là phim điện ảnh.
Phim này không được bàn trước, người đại diện sẽ không đồng ý.
Thù lao đóng phim thấp, thời gian quay chụp quá dài, lịch trình của tôi không sắp xếp được.
Chu Không nói tôi không cần vội, xem qua kịch bản trước rồi từ chối cũng không muộn.
Tôi đọc hết kịch bản trong một ngày, sau đó mất ngủ cả đêm.
Bộ phim được đặt vào bối cảnh hai mươi năm trước, nhân vật chính Lục Thiển là con ông cháu cha, con trai duy nhất của Bí thư tỉnh ủy.
Cuộc sống vô lo vô nghĩ, không cần cân nhắc nửa đời trước thậm chí cũng không cần cân nhắc nửa đời sau, bởi có rất nhiều người thay y bày mưu tính kế.
Vô lo vô nghĩ đến năm hai mươi tuổi, y phải lòng Tưởng Tri Thâm – thư ký của ba y.
Lục Thiển thường thấy Tưởng Tri Thâm đeo một cặp kính mắt màu bạc, dáng người thẳng tắp ôm một xấp văn kiện đi qua y, lúc nào cũng cười nói, "Ba cậu vẫn đang họp, đến phòng làm việc của tôi đi."
Thời điểm đó, hôn nhân đồng tính không được hợp pháp hóa, tình yêu đột nhiên rơi xuống khiến Lục Thiển tự sợ hãi chính mình, cho rằng bản thân là một tên biếи ŧɦái.
Y bắt đầu không khống chế được bản thân tiếp cận Tưởng Tri Thâm, cho đến một ngày Tưởng Tri Thâm thấy y đang ngủ, hắn lấy áo khoác của mình đắp lên người y thì y càng không kiềm chế được. Y không biết xấu hổ mà thưởng thức mùi hương trên áo khoác của hắn, tay không tự chủ đưa xuống phía dưới vấy bẩn thói đời.
Vào lúc y cho rằng hành động của mình thần không biết quỷ không hay, Tưởng Tri Thâm đột nhiên đi tới cúi người xuống, đưa tay với vào trong áo khoác chặt chẽ nắm lấy tay y, cười ôn nhu, "Đây là nơi ba em làm việc."
Ngay khi bí mật được phơi bày, phòng làm việc không ai được vào này đã trở thành nơi để bọn họ mặc kệ sự đời.
Lúc đang nồng nhiệt, Tưởng Tri Thâm thường nghiến răng nghiến lợi phóng túng tâm tình nói, "Nếu bị ba phát hiện em câu dẫn tôi như vậy, em định gϊếŧ tôi sao?"
Lục Thiển híp mắt, mặt đỏ bừng thở gấp, "Thư ký Tưởng, em chết cùng anh."
Tưởng Tri Thâm mím môi, nhợt nhạt cười, "Vậy không bằng tôi làm chết em ngay bây giờ."
Không biết là Tưởng Tri Thâm tiên tri hay đã sớm có dự cảm, khi Bí thư Lục mở cửa bước vào, Lục Thiển đang ngồi trên đùi Tưởng Tri Thâm, đầu tựa vào vai hắn.
Lục Thiển quay đầu nhìn ba mình, sắc mặt trắng bệch, y bỗng nhiên muốn ôm người này biến mất hóa thành giấc mơ.
Sau đó Tưởng Tri Thâm thật sự biến mất.
Lục Thiển thậm chí không biết tìm hắn ở đâu, y chẳng biết gì về Tưởng Tri Thâm cả. Yêu hận điên cuồng chẳng qua chỉ là một lần du͙© vọиɠ.
Thứ duy nhất còn sót lại là cặp kính màu bạc Tưởng Tri Thâm để quên ở văn phòng.
Đọc kịch bản xong, lòng tôi cảm thấy trống rỗng. Kịch bản chưa viết xong, Chu Không hẳn là cố ý để tôi xem sau đó không nhịn được mà đi hỏi ông, Tưởng Tri Thâm cuối cùng ở đâu, Lục Thiển phải làm thế nào, giữa hai người bọn họ là tình yêu hay du͙© vọиɠ.
Nhưng tôi không đi tìm Chu Không, sau khi đọc kịch bản tôi biết rằng dù thế nào mình cũng sẽ không nhận phim này. Đồng tính luyến ái, nhiều cảnh giường chiếu lại liên quan đến chính trị. Chưa biết có vượt qua kiểm duyệt hay không, mà cho dù được công chiếu, hình tượng Lục Thiển có ảnh hưởng thế nào đến sự nghiệp của tôi đều không thể đoán trước.
Cuối cùng vẫn là Chu Không không đợi được liền chạy đến gặp tôi, đã đến thì không thể uổng phí vì thế tôi hỏi ông kết cục phim.
Đối với Lục Thiển, đây chỉ là một đoạn quá khứ buông thả và ngớ ngẩn của tuổi trẻ. Không bao lâu y liền quên đi bắt đầu cuộc sống của riêng mình.
Còn Tưởng Tri Thâm, đến cùng hắn đánh mất cuộc đời của chính mình.
Sự nghiệp chính thức chấm dứt, công việc của cha mẹ hắn cũng mất sạch, hắn không có cách nào liền âm thầm tự sát vào một buổi tối.
Lục Thiển phải lòng trước nhưng sớm nở chóng tàn, Tưởng Tri Thâm đáp lại muộn màng nhưng hãm sâu không dứt ra được.
Nếu không có kết thúc này, đây chẳng qua chỉ là một cuốn sách bán ven đường.
Tôi cho rằng Tưởng Tri Thâm là một người thông minh, hắn sẽ sớm rời khỏi nơi này tìm đường thoát thân, quên đi đoạn tình cảm ấy và bắt đầu lại từ đầu. Còn Lục Thiển mới là người không thể quên đi tình yêu thời thanh xuân của mình.
Kết quả là hoàn toàn ngược lại.
Nhưng mọi chuyện có vẻ nên như vậy.
Tôi hỏi Chu Không tôi giống Lục Thiển ở điểm nào, tại sao lại muốn chọn tôi?
Chu Không nói lần đầu nhìn thấy tôi liền cảm thấy tôi chính là Lục Thiển, nhanh chóng cuồng si cũng nhanh chóng vứt bỏ. Nhìn qua thâm tình nhưng thực chất quá nhẫn tâm.
Hóa ra trong mắt Chu Không tôi là một tra nam.
Nhưng lần này tôi không từ chối, tôi muốn nhận vai diễn này. Hai năm trở lại đây đồng tính đã được hợp pháp hóa, mức độ chấp nhận của quần chúng cao hơn so với quá khứ. Hơn nữa Chu Không nói vai diễn Tưởng Tri Thâm đã bàn bạc xong xuôi, là Tần Vị Ký.
Diễn viên năng lực, nam diễn viên xuất sắc bốn năm liên tiếp giành giải Thanh Phong ảnh đế danh giá, nếu được đóng cùng anh ấy tôi chắc chắn sẽ thoát khỏi cái danh bình hoa.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Tần của tôi, anh ấy đang trang điểm, mặc một bộ vest thẳng thớm, đeo gọng kính bạc. Khi anh nhìn tôi, khóe mắt dường như có một tia sáng lóe lên.
Đó cũng là thư ký Tưởng của tôi.