• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8

Tôi thậm chí nhẫn tâm dùng cái chết để ép anh

Mấy ngày này tôi trằn trọc không ngon giấc, suốt đêm đều nằm mơ, khi tỉnh lại khắp người nhễ nhại mồ hôi.

Ở Newcastle trời mưa cả ngày, vì thế tôi kéo kín rèm ngủ không rời giường.

Giang Lăng nói tôi vô lương tâm phí phạm cuộc đời.

Giang Lăng được mời đến Anh tham gia buổi ra mắt thương hiệu, ở lại một tháng.

Cậu ấy vẫn còn hoạt động trong nước, nhưng rõ ràng là không muốn về, ở lại đây lãng phí thời gian với tôi.

"Tạ Dao Ngâm, lần này có về nước với tớ không?"

Tôi vùi đầu vào gối chưa tỉnh ngủ, "Cậu về một mình đi."

"Về với tớ đi, cậu ở lại một mình tớ không yên tâm."

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn ngủ thiếu sức sống, nhàn nhạt cười, "Chúng ta không hợp nhau đâu."

Giang Lăng với tay lấy gối đập lên đầu tôi, "Ở nước ngoài không học được cái gì hay lại đi học làm lưu manh."


Tôi vẫy vẫy tay, lại vùi đầu vào gối rầu rĩ nói, "Cậu về đi, không cần quan tâm tớ, tớ vẫn khỏe mà."

Theo lời Giang Lăng, mọi người trong giới không ai biết mấy năm vừa qua tôi đi đâu. Một vài fan chụp được ảnh tôi ở gay bar ở Anh, tin tức bùng nổ trong nước, lúc này mới biết tôi trốn sang Anh.

Giang Lăng cho tôi xem bức ảnh fan chụp, ánh sáng trong quán bar sặc sỡ, tôi đang đứng nói chuyện với người pha chế, đôi mắt híp lại lộ ra vẻ trác táng, tóc nhuộm vàng óng.

Một bức ảnh nhanh chóng tràn ngập mạng xã hội, các tài khoản marketing đặt tiêu đề là [đỉnh lưu một thời Tạ Dao Ngâm mê tình Anh Quốc], lúc sau lại là [Tạ Dao Ngâm tóc vàng xuất hiện trong quán bar, tái hiện sắc đẹp đỉnh cao].

Đều là mấy cái tên giật tít.

Từ lâu tôi đã quen với điều này. Năm tôi và Tần Vị Ký ly hôn, đám phóng viên báo chí như nắm được bông hoa trong tay mà bóp nát, mấy năm này tôi cũng không muốn tiếp xúc với tin tức giải trí trong nước nữa.


Lúc kéo rèm cửa ra trời vẫn đang mưa.

Khi còn nhỏ tôi không thích mưa, ngày mưa sẽ phải ở nhà, thời tiết xám xịt ập đến khiến cả người chẳng có mấy năng lượng.

Sau này khi kết hôn với Tần Vị Ký, tôi lại yêu thích ngày mưa.

Những ngày mưa anh chưa bao giờ ra ngoài hoặc đọc sách, tôi liền quấn lấy anh ở trên giường làʍ t̠ìиɦ hết lần này đến lần khác. Anh không phải người có nhu cầu cao nhưng cuối cùng vẫn không chịu được tôi trêu chọc, vì thế anh ôm tôi vào trong ngực, đ0ng tình cắn vai tôi, "Đủ chưa?"

Không đủ.

Sớm biết không còn sau này, lúc đó nên nói với anh rằng không đủ.

Giang Lăng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay tôi, tâm tình không tốt lên tiếng nói, "Tạ Dao Ngâm, cậu ba mươi rồi, không phải là thằng nhóc liều lĩnh mới vào nghề nữa. Thời kỳ đỉnh cao của cậu đã qua, về sau cuộc sống chính là hiện thực, không thể cứ làm theo ý mình."


Khi mới bước chân vào làng giải trí, Giang Lăng đã là anh cả của Tinh Mông, chỉ bằng ngoại hình của Giang Lăng, nếu xếp thứ hai không ai dám tự nhận mình là số một.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Lăng, Quách Tuấn bên cạnh cười một cái làm thân với cậu ấy, nhưng Giang Lăng đi thẳng không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Quách Tuấn lúng túng cười, nói với tôi, "Trong công ty này thà đắc tội với Chu tổng còn hơn là đụng đến Giang Lăng, cậu nhớ đấy."

Các blogger hay lấy hai người chúng tôi ra mà so sánh, nói tôi là con trai nhưng tướng mạo con gái, đẹp từ trong xương, Giang Lăng là hoa trên núi cao, tâm hồn trong sáng, khí chất lạnh lùng.*

*男生女相, 美人在骨: nam sinh nữ tướng, cốt cách mỹ nhân

高岭之花, 魂清骨冷" cao lĩnh chi hoa, hồn thanh cốt lãnh
Giống như hai người sinh ra đã khắc nhau như nước với lửa.

Nhưng tài nguyên đầu tiên, vai diễn đầu tiên của tôi lại do Giang Lăng để lại.

Cậu ấy nói trong giới này, người mới sẽ bị chèn ép đến lạc lối, cậu ấy không muốn thấy tôi vì ngoại hình mà phải đi một con đường khác.

Không muốn tôi đi vào con đường giống cậu ấy.

Tôi quay đầu lại nhìn Giang Lăng, "Cậu về đi Giang Lăng, tớ không về nữa."

Giang Lăng cau mày, giống như có hơi cuống lên, "Vậy Tần Vị Ký thì sao?"

Trong lòng tôi ẩn ẩn đau nhưng không rõ, "Anh ấy không muốn gặp lại tớ, tớ sợ trở về không chịu được đi tìm anh ấy, khiến anh ấy khó xử."

"Cậu thì sao? Cậu không định đóng phim nữa à?"

"Giang Lăng, tớ không nhập diễn được." Tôi hơi mất tinh thần, giọng nói không ổn định, "Thời kỳ đỉnh cao của tớ đã qua rồi."
Ngay từ đầu, không ai biết tại sao tôi lại vội vã đến Anh như thế.

Tần Vị Ký cho luật sư gửi đơn thỏa thuận ly hôn, tôi chán nản, không nhận tiền chấm dứt hợp đồng với Sử Thi, coi như bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho Tần Vị Ký.

Ngày đó rời khỏi Tinh Mộng, anh đã thay tôi trả hơn ba trăm triệu tiền bồi thường, tôi còn mặt mũi nào nhận tài sản của anh.

Trong giới đều nói tôi sau khi kết hôn đã nɠɵạı ŧìиɧ, vì thế mới bị đuổi ra khỏi nhà, dùng cái chết đe dọa cũng không có tác dụng.

Tôi đã quá ngây thơ, cho rằng không có Tần Vị Ký và Sử Thi, tôi vẫn là Tạ Dao Ngâm chúng tinh phủng nguyệt*.

*众星捧月: chúng tinh phủng nguyệt: được nhiều người vây quanh, hâm mô

Tôi không quan tâm bản thân trên mạng bị đồn thổi nɠɵạı ŧìиɧ, dù sao xưa nay giới giải trí cũng không thiếu tin tức, chờ qua đi là được.
Nhưng tôi bị phong sát.

Khi tôi lén liên hệ với người môi giới, không ai đồng ý hợp tác với tôi.

Khi một người đại diện ẩn danh từng bị tôi từ chối vô số lần liên lạc lại, tôi cũng đến gặp.

Để đổi lấy một trận sỉ nhục.

"Tạ Dao Ngâm, cậu nghĩ bây giờ cậu là ai, toàn bộ giới giải trí này sẽ không ai ký hợp đồng với cậu đâu. Chu tổng của Tinh Mộng đã ra tay, cậu nghĩ ai dám ký?"

"Nhưng tôi dám, vì người đẹp mà chết thì sao, cậu ngủ với tôi tôi cho cậu tài nguyên, thế nào?"

Tôi buồn cười, hời hợt đẩy bàn tay của gã chuẩn bị chạm vào mặt tôi ra, không kiềm lại được mà cười lên, "Khi mới đặt chân vào giới, ông có biết bao nhiêu người nói điều này với tôi không? Ngày đó tôi không một xu dính túi, bây giờ tôi không thiếu tiền, ông lại muốn tôi lên giường với ông? Ông đủ tiền không?"
Sắc mặt người kia thay đổi, sau đó cười ma mãnh, "Đừng nói dối, cậu phải trả nhiều tiền bồi thường vi phạm hợp đồng như thế, lại bị Tần Vị Ký đuổi khỏi nhà, cậu còn tiền sao? Có tiền mà lại vội vàng tìm người môi giới như vậy? Tạ Dao Ngâm, cậu đừng có cứng đầu chống đỡ, tiền khác tôi không có, nhưng tiền ngủ với cậu chắc chắn đủ."

Ngoài tức giận còn có bi thương vì vật đổi sao dời, năm tôi mười tám tuổi còn không bị người ta sỉ nhục như vậy, bây giờ đã hai mươi lăm lại phải nghe một kẻ không quen không biết nói rằng gã có đủ tiền để lên giường với tôi.

Tôi ngồi đây khiến chính mình trở nên rẻ mạt.

Sắc mặt tôi khó coi, tố chất nghệ sĩ chuyên nghiệp rèn luyện bao lâu nay mất hết, cũng không biết học hỏi Tần Vị Ký, quay người sang nói với gã, "Con mẹ ông chính là đồ ngu, tôi không có tiền cũng chỉ cần khóc lóc cầu xin Tần Vị Ký gửi tiền cho tôi, một lần liền đủ để làm cho ông một cái đám tang tử tế, mẹ kiếp ông mà cũng xứng ở đây giở trò lưu manh với tôi sao?"
Người kia tức nổ phổi, giơ tay lên cho tôi một cái tát, "Tao ȶᏂασ mẹ mày loại đê tiện, đi bán thân mà làm ra vẻ minh tinh!"

Cái tát khiến tôi sững người, quên mất phải đánh trả lại, người kia đã hùng hổ bỏ đi.

Tôi đưa mu bàn tay lên sờ mặt, cảm nhận được dấu vết rõ ràng của năm ngón tay.

Tôi ngồi đó cả buổi chiều với một bàn tay trên mặt.

Khi Tần Vị Ký và tôi cãi nhau kịch liệt nhất, anh vẫn không đành lòng mắng tôi một câu.

Tôi thậm chí nhẫn tâm dùng cái chết để ép anh.

Đáng đời tôi.

Nếu tôi muốn tiếp tục đóng phim, tôi có thể quay lại tìm Tần Vị Ký, không cần khóc lóc hay cầu xin, anh sẽ cho tôi tài nguyên tốt nhất.

Khi tuyệt vọng tôi cũng nghĩ đến đi tìm anh.

Nhưng sau khi bị người kia sỉ nhục, tôi mới nhận ra mình chẳng phải báu vật trần gian, chỉ biết ỷ vào việc được người khác yêu thích mà tự cao tự đại. Tôi dựa vào đâu mà quay về tìm Tần Vị Ký để nhận được tài nguyên, bắt anh trả món nợ ba năm chung giường sao?
Xúc phạm tôi, cũng là xúc phạm anh.

Tôi về quê xem thử, dự định nếu mọi chuyện không thuận lợi sẽ mua nhà ở đây, sống cuộc sống bình thường suốt quãng đời còn lại. Chẳng lẽ tôi còn hy vong sẽ tái hôn với Tần Vị Ký sao?"

Không thể.

Tôi về quê sống hai năm nhưng chưa một lần đi thăm mẹ. Tôi còn mặt mũi nào mà gặp bà. Mất sự nghiệp, mất gia đình, hai bàn tay trắng đều khiến mẹ tôi không yên lòng.

Sau đó nơi ở của tôi bị phát hiện, cùng một ngày trên Weibo, tôi và Tần Vị Ký lần lượt leo lên hotsearch.

[Tạ Dao Ngâm xuất hiện sau ly hôn]

[Nghi ngờ Tần Vị Ký có tình yêu mới]

Nhìn thấy tin này, vết thương hai năm trước tôi gây ra đột nhiên đau nhói.

Tôi dự định sẽ sống cô độc cả đời, Tần Vị Ký lại có người mới.

Thật không công bằng.

-----------

Truyện được up free trên truyenwk.com @caphoinang và wordpress cakhochuangot.wordpress.com, mong mọi người ủng hộ con cá lười biếng này ạ :< đừng đọc web reup nhen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK