Chương 9
Người mới cười người cũ khóc, mất việc mất người
Dù mấy năm không gặp Giang Lăng, lần này gặp lại tôi vẫn cảm thấy tâm tình cậu ấy không tốt.
Khi không nói chuyện, cậu ấy có thể ngồi lì trên sô pha nhiều giờ đồng hồ.
Dồn nhiều hoạt động như vậy để ở lại Anh, giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Trước đây tuy cậu ấy lạnh lùng nhưng vẫn là người ấm áp, bây giờ lại có chút sa sút.
Đôi khi tình yêu còn khiến con người thất vọng hơn cả giới giải trí.
"Cậu và Chu Lận thế nào rồi?"
Giang Lăng cau mày nhìn tôi.
"Tớ đã thấy hai người hôn nhau rồi, tớ còn chụp ảnh lại đe doa anh ta."
Giang Lăng cắn môi, nhịn một lúc lâu vẫn là ném cái cốc về phía tôi, vừa vặn đập vào chân tôi, "Khốn nạn."
"Có tốt không?"
Giang Lăng cúi đầu, "Tớ ngủ với anh ta, anh ta cho tớ tài nguyên, rất tốt."
Tôi nằm trên giường buồn cười lắc đầu, "Sớm biết tớ đã không kết hôn, thà để Tần Vị Ký bao dưỡng lấy tài nguyên của anh ấy thì bây giờ đã không phải người mới cười, người cũ khóc, mất việc mất người."
Giang Lăng tiến lên đá tôi một cái, "Thiếu tiền thì đến tìm tớ, tớ thuê cậu nấu cơm."
"Ừm."
Giang Lăng thu dọn đồ đạc, hôm nay sẽ trở về Trung Quốc, điện thoại của người đại diện sắp nổ tung rồi.
"Chuyện Chu Lận phong sát cậu tạm thời tớ không giúp được gì, gần đây anh ta mới bao một nghệ sĩ trẻ hai mươi tuổi, tớ cũng không gặp anh ta mấy tháng rồi. Nhưng nếu cậu thật sự muốn trở lại đóng phim, cho dù phải chấm dứt với anh ta tớ cũng giúp cậu."
Tôi nhìn Giang Lăng hờ hững nói những lời này lại đau lòng cho cậu ấy.
Nhưng tôi thà rằng Giang Lăng chỉ vì tài nguyên, tài nguyên còn tốt hơn tình yêu.
"Cậu không cần để ý đến tớ, lo cho bản thân cậu tốt vào."
Giang Lăng ôm tôi, xoa xoa mái tóc vàng óng của tôi, "Trốn được rồi thì về đi, không có cậu tớ không trụ nổi trong cái vòng này nữa."
Tôi không đáp, cả hai chúng tôi đã không còn trẻ để hứa suông.
Đọc truyện ở cakhochuangot.wordpress.com hoặc truyenwk.com @caphoinang nhenn
Newcastle mưa mấy ngày nay, tôi không cả bật đèn, trong phòng tối om, hút vài điếu thuốc là cả phòng mù mịt khói.
Hai năm ở Anh dài dằng dặc, cảm tưởng như đã qua nửa đời người.
Khi còn trẻ, tôi còn chưa đến thời kỳ phản nghịch mẹ đã qua đời, khi tham gia giới giải trí Quách Tuấn cũng sát sao tôi, bận rộn đến nỗi có tiền cũng không có thời gian tiêu. Sau này kết hôn với Tần Vị Ký, tôi không còn cơ hội nữa.
Nhưng tôi không tìm được niềm vui của tuổi trẻ nổi loạn, thay vào đó tôi cảm thấy mình như sắp thối rữa ở đây. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ mục ruỗng thành vũng bùn, dù sao trên đời này tôi cũng chẳng còn thân thích.
Tôi nghĩ đến một bộ phim Tần Vị Ký đóng hai năm trước, tên "Bạch Y" do Chu Không đạo diễn.
Tiêu chuẩn nghề nghiệp và tiêu chuẩn tìиɧ ɖu͙© gây ra nhiều tranh cãi, nhưng Tần Vị Ký được phong thần trong lĩnh vực điện ảnh.
Tôi gần như không bỏ qua bộ phim nào của anh, chỉ có bộ này thì tôi chưa xem.
Đây là bộ phim đồng tính quy mô lớn thứ hai do Tần Vị Ký tham gia, tên nam chính rất quen thuộc, là người tôi đã từng thấy trên tin tức, tình nhân mới của Tần Vị Ký, Tề Liễm Dụ.
Giang Lăng nói năm năm tôi rời đi, giới giải trí đã thay đổi, thời đại của tôi đã kết thúc.
Tề Liễm Dụ dựa vào "Bạch Y" mà trở nên nổi tiếng, đi đến đâu được chào đón đến đó.
Nói không buồn là nói dối, trái lại tôi còn cảm thấy hèn nhát, không dám tìm kiếm tin tức về hai người, không dám xem phim hai người đóng, không dám nhìn hai người họ ôm ấp, hôn môi, làʍ t̠ìиɦ trong phim.
Tôi sợ rằng ngay cả mái tóc của mình cũng không bằng người ta.
Tôi cảm thấy nhàm chán, vì thế tôi bật máy chiếu và xem "Bạch Y".
Tần Vị Ký vào vai bác sĩ tên Lý Diên làm việc ở bệnh viện tuyến ba. Tề Liễm Dụ thủ vai chính, là một bác sĩ thực tập của Lý Diên, tên Phương Dung.
Ngày đầu tiên Phương Dung đến bệnh viện đã bị Lý Diên nhìn trúng, nhưng đáng tiếc Phương Dung không cong, cũng đã hẹn hò bạn gái được hai năm.
Lý Diên và Phương Dung sớm chiều ở chung, tình cảm sâu đậm khó dứt.
Sau ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng, trong đêm tối thăm thẳm cả hai đang nghỉ ngơi tại phòng trực của bệnh viên, Lý Diên không nhịn được mà đè Phương Dung dưới thân mình, sau đó dùng tiêu chuẩn để được bệnh viện giữ lại đe dọa Phương Dung.
Gia cảnh Phương Dung nghèo khó, kỳ thực tập này là để giành một suất làm việc ở bệnh viện tuyến ba và không phải về bệnh viện xã, vì thế cậu chỉ biết chịu đựng tủi nhục mà bỏ qua chuyện này.
Đạt được một lần, Lý Diên càng không chấp nhận được việc Phương Dung sớm muộn cũng sẽ nói chuyện kết hôn cùng người khác, vì thế hắn thường gọi Phương Dung vào phòng trực, ph4t tiết thống khổ của mình lên thân thể cậu.
Mà việc này dần dần bị bạn gái Phương Dung phát hiện, là do một lần nửa đêm Lý Diên không nhịn được suy nghĩ đến Phương Dung, lúc nhắn tin cho Phương Dung thì bị phát hiện.
Bạn gái Phương Dung trực tiếp thông báo chuyện này đến bệnh viện, cả hai người bị đuổi việc.
Cảnh cuối của hai người là khi Phương Dung đi đến văn phòng Lý Diên, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nghiêm nghị, thấy Lý Diên đang thu dọn đồ đạc, cậu tiến lên đạp một phát vào người hắn.
"Bác sĩ Lý, tôi đã mất tất cả, anh thì được cái gì?"
Lý Diên nhìn Phương Dung, cười, "Thân thể em."
Phương Dung buồn người ngồi thụp xuống, "Anh là chó sao? Động dục đến phát cuồng rồi?"
Lý Diên nắm lấy cổ áo Phương Dung, "Em cho rằng tôi có thể động dục với cái cơ thể khô khốc kia? A Dung, là vì tôi yêu em."
Phương Dung nắm chặt tay Lý Diên, "Anh đừng có làm tôi buồn nôn, loại người như anh mà cũng xứng để nói yêu?"
"Tôi không xứng." Lý Diên đứng lên, "Nhưng từ nay về sau em đi đâu cũng không thể quên tôi được nữa, cũng không ngủ cùng đàn bà."
Đôi mắt Phương Dung đỏ hoe, lẳng lặng ngồi đó nhìn Lý Diên, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Nếu như nói tình yêu của Tưởng Tri Thâm vị tha, thì Lý Diên lại ích kỷ đến đáng sợ.
Bởi vì hời hợt nói ra lời yêu mà có thể coi cuộc đời người khác là chiến lợi phẩm, phát tiết lên cơ thể người khác để an ủi?
"Phương Dung, anh là tên đồng tính luyến ái, là kẻ biếи ŧɦái anh biết không? Lần đầu tiên Lý Diên ép anh, nếu không muốn có thể báo cảnh sát, nhưng anh bày ra bộ dáng chịu đựng hắn ta cưỡng bức mình hết lần này đến lần khác để chấp nhận quy tắc ngầm của hắn. Con mẹ nó trong lòng anh thấy sướng hay không?"
Đây là lời bạn gái Phương Dung nói với cậu khi hai người chia tay, cũng là trứng màu cuối phim điện ảnh.
Sau đó Phương Dung ngồi ở đó, khuôn mặt không biểu cảm, cảnh cuối cùng cậu khẽ mỉm cười.
Khuôn mặt Tề Liễm Dụ khiêm tốn, sạch sẽ, dễ nhìn, kỹ năng diễn xuất xuất thần, không hề giống một tân binh.
Đây là kịch bản yêu thích của Chu Không, ông thích những thứ mạo hiểm. Sự nhạy cảm trong tình yêu, trong công việc rất dễ gây tranh cãi.
Tôi không còn tập trung thưởng thức kỹ năng diễn xuất của họ nữa, trong lòng đã đố kị đến phát điên.
Không biết trong lúc đóng phim Tần Vị Ký và Tề Liễm Dụ luyện tập như thế nào. Ban đầu tôi không diễn được cảnh hôn, lại nhìn hai người họ trong phim hôn nhau đến thâm tình khó phân.
Tôi đang suy nghĩ vớ vẩn thì điện thoại đột nhiên vang lên, tôi cau mày, là số trong nước.
"Xin chào."
"Có phải Tiểu Tạ không?"
Tôi dừng lại, sau đó chậm rãi ngồi dậy, "Thầy Chu?"
Người bên kia thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, "Thằng nhóc khốn kiếp, tìm được cậu rồi."
"Thầy... làm sao thầy biết..."
"Giang Lăng nói trùng hợp gặp cậu ở Anh, tôi hỏi cậu ấy số của cậu."
Tôi đã cách xa ông năm năm, không thể đùa giỡn như trước kia nữa.
"Thầy tìm tôi có việc gì à?"
Chu Không nghe giọng điệu xa lạ của tôi, hứng thú giống như bị dội một gáo nước lạnh, trầm mặc hồi lâu.
"Thầy Chu?"
"À, tôi đây." Chu Không hắng giọng, "Tiểu Tạ, cậu còn đóng phim không?"
Tôi cười cười, mở cửa sổ ra cho bớt mùi thuốc lá trong phong, để lâu thêm nữa là chuông báo cháy sẽ kê. "Không có thầy Chu."
"Tiểu Tạ, tôi không biết năm đó cậu và Tần Vị Ký xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đang có kịch bản này rất hợp với cậu. Cho tôi tài khoản đi tôi gửi mail sang, nhất định cậu sẽ muốn xem."
Tôi dừng một chút, khẽ thở dài, "Lại chiêu này à?"
Chu Không cười, "Nhất định cậu sẽ thích."
"Thầy Chu, thầy đã nghe việc tôi bị Chu tổng của Tinh Mộng phong sát chưa? Thầy có dám dùng đến tôi không?"
"Không giấu cậu." Chu Không hít một hơi, "Nhân vật chính của bộ này đã xác định là Vị Ký, đồng thời cậu ta cũng đầu tư vốn quay chụp."
"Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi luôn tìm đến cậu, hai người các cậu diễn chung ăn ý tuyệt đối, cho dù là người nào cũng không bằng."
Tôi mím môi, "Anh Tần biết không?"
"Không biết. Thật ra Vị Ký có ứng viên, nhưng tôi vẫn thấy cậu thích hợp hơn."
"Thầy Chu." Trong lòng tôi hơi khó chịu, "Năm đó tôi sai lầm, anh Tần nói không bao giờ muốn gặp tôi nữa. Thầy đừng tìm tôi, hơn nữa danh tiếng của tôi trong nước không tốt, sẽ ảnh hưởng đến phim của thầy."
Thầy Chu có chút nóng nảy, "Tiểu Tạ, cậu biết tôi không quan tâm mấy cái phòng vé hay nhà đầu tư, tôi chỉ tập trung phụ trách phim và nhân vật của tôi. Mặc dù Vị Ký đề cử Tề Liễm Dụ, trong lòng tôi chỉ có cậu là phù hợp."
"Cậu cân nhắc cho kỹ, về nước thử vai đi, tôi không tin có người khác diễn vai này tốt hơn cậu."
Nghe Chu Không nói bỗng nhiên tôi muốn trở về.
Trở về nhìn người mới của Tần vị Ký, muốn so sánh với người ấy.
Nếu thua, tôi cũng coi như hết hy vọng, lúc đó ảo não chạy về Anh chết trong tuyệt vọng vẫn chưa muộn.