Chương 25:
Hắn ta là cái gì mà đánh em
"Cắt!" Chu Không đứng lên, "Tiểu Tạ, cảm xúc không đúng."
Tôi định thần lại, cảm thấy hai tay mình đang run lên, "Xin lỗi, tôi nghỉ một lát."
Tôi rời khỏi trường phim, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện ngột ngạt kia dần tan biến.
"Anh Tạ, anh không sao chứ?"
Tôi xua xua tay, "Tôi không sao."
Tôi dựa vào tường, chợt nghe một âm thanh buồn nôn truyền đến, "Tiểu Tạ diễn không tệ nha, người mẹ đã chết của cậu ta cũng chết như thế."
Bỗng nhiên trong tôi bùng lên một loại cảm giác khủng khϊếp, trong một giây muốn bóp cổ người kia.
Tôi yên lặng đi đến, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, "Không phải tôi đã nói sau này ông đừng đến đây sao?"
Tôi ngẩng đầu, lạnh tanh nhìn gã.
Người kia chính là người môi giới của tiểu Lưu, gã ngẩn người, có lẽ biết đã bị tôi nghe thấy nên lúng túng, cười cười, "Tiểu Tạ sao, tôi vừa khen kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt."
Người kia như bị ai dẫm đuôi, "Tiểu Tạ, cậu đừng như thế, cậu có quyền hạn gì?"
Tôi thu ánh mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn gã, "Làm sao? Ông chưa nghe nói à? Tôi nổi tiếng lưu manh, ông không phục thì đi kiện đi?"
Đại khái là một kẻ vô lại như gã không có cách gì đụng đến tôi, gã tức nổ phổi, "Không phải vì mày suýt nữa ngủ với tao, sợ tao nói cho người khác nên mới vội vã đuổi tao đi à? Mày thích chơi như thế tao cũng không khách khí. Thầy Tần này! Ảnh đế Tần! Chồng cũ của mày chẳng phải loại sạch sẽ gì, không biết đã lên giường với bao nhiêu người rồi đó. Nó cầu xin trèo lên giường tao, tao không cho, vậy mà nó còn đổ oan cho tao!"
Tôi không tập thể dục, nhưng lại cảm thấy toàn bộ sức lực đang dồn vào cánh tay, những cú đấm không ngừng rơi xuống trên mặt gã.
Trong lúc hoảng hốt, tôi cảm thấy có rất nhiều người kéo tôi ra, nhưng tôi cứ mù quáng đấm đá đến phát điên.
"Anh Tạ! Anh đừng kích động, đánh người bị chụp lại sẽ không tốt!"
Tại sao những người này lại cảm thấy tôi lúc này còn sợ bị ảnh hưởng xấu chứ.
"Không phải mày muốn nói sao, nói đi!" Tôi kéo cổ áo gã.
Nhân viên công tác liều mạng ngăn cản tôi, hét lên, "Đi gọi anh Tần và đạo diễn Chu nhanh lên!"
Cơn giận xông lên não, xung quanh tiếng nói ầm ĩ nhưng tôi không nghe được gì.
Giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy tim tôi, nóng đến nỗi một giây sau sẽ bị thiêu chết.
Giọng nói anh dịu dàng, vậy mà tôi lại nghe được.
Ngọn lửa đang cuồn cuộn trong lòng được hơi thở ấm áp dập tắt.
"Dao Dao, là anh Tần đây, em tỉnh táo lại, nhìn anh."
Tôi đỏ mắt, nước mắt theo gò má rơi xuống mặt đất, lặng lẽ không có tiếng động, "Anh để em gϊếŧ chết gã."
Tần Vị Ký nắm chặt cánh tay tôi, "Tạ Dao Ngâm! Em bình tĩnh lại cho anh!"
Tôi run rẩy thoát khỏi tay Tần Vị Ký, âm thanh khàn đến cực điểm, "Tại sao muốn em phải bình tĩnh? Tại sao anh cản em? Tại sao anh lại giúp người khác? Tần Vị Ký, con mẹ nó em là chồng cũ của anh, sao anh không giúp em lại đi giúp người khác? Anh thấy trên mặt Tạ Dao Ngâm viết chữ tiện sao? Dựa vào đâu mà em phải để người như hắn ta sỉ nhục? Anh là gì của em? Con mẹ nó anh dựa vào đâu mà quản em?"
Giọng nói tôi mang theo tiếng khóc nức nở, cổ họng như hét lên, "Ai anh cũng giúp sao? Anh giúp cả hắn ta! Em trong mắt anh không đáng giá đến thế à, người này tát em một cái em không được đánh lại sao?!"
"Đến cả anh còn không đánh em, hắn ta là cái gì mà đánh em!"
"Coi như em sai, em cũng đã trả giá bằng nửa cái mạng rồi..." Tôi khóc không ra tiếng, để người khác nhìn thấy hết trò cười này, "Tại sao lại cùng người ngoài bắt nạt em..."
Tần Vị Ký nhìn tôi, ngạc nhiên thật lâu, tia máu trong mắt đỏ quạch, giọng nói cũng run theo, "Em nói cái gì? Ai đánh em? Hắn ta?"
Tần Vị Ký chỉ vào người kia, kìm nén âm thanh, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Tôi c4n môi dưới cúi gằm mặt xuống, trên mặt đều là nước mắt, oan ức không thôi.
Tần Vị Ký tiến lên đạp người kia ngã xuống đất, toàn bộ trường phim trở nên hỗn loạn.
Chu Không nhanh chóng bước đến ngăn cản, "Tần Vị Ký! Cậu cũng hồ đồ!"
Tôi chạy theo ôm thắt lưng Tần Vị Ký, khóc sướt mướt, "Anh Tần... đừng..."
Tần Vị Ký tránh khỏi tôi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, sau đó nói, "Tiểu Trần! Bảo Nam Tuyền đi tra xem người này ở công ty nào?!"
"Tao sẽ vạch mặt chúng mày! Tao muốn kiện!" Người kia gào thét.
"Đưa gã đi bệnh viện, chi phí tôi trả." Tần Vị Ký lạnh lùng nhìn người kia, "Ông muốn kiện thì kiện, chờ luật sư của tôi đưa văn bản đến rồi tiếp tục."
Tần Vị Ký quay lại nhìn bộ dạng của tôi liền cay mắt, cắn răng nói, "Bị người ta đánh cũng không biết đánh lại sao? Em không có tay à? Em nhìn xem tự biến mình thành cái dạng gì?"
Tôi cúi đầu, run bần bật nắm lấy tay anh.
"Tạ Dao Ngâm..." Giọng nói Tần Vị Ký lạc đi, ánh mắt tuyệt vọng, "Em rốt cuộc muốn thế nào đây? Muốn gϊếŧ anh sao?"
Giờ tôi mới nhận ra, vấn đề trong hôn nhân của tôi và Tần Vị Ký từ lâu không thể giải quyết dựa vào tình yêu nữa rồi.
Hai người chúng tôi những năm này chỉ toàn là dằn vặt lẫn nhau.
Ngày đó tôi thấy bóng tối ảm đạm và tĩnh mịch trong mắt Tần Vị Ký.
Tôi nghĩ hay là buông tha anh Tần đi.
Để anh Tần quên tôi, yêu một người khác.
Cả đời này tôi cũng không gánh được mạng người khác.
Tôi gọi cho một người bạn học cùng cấp ba, trước đây cậu ấy học luật, những vụ kiện cáo tôi dính đến khi còn trong giới hầu như đều qua tay người này.
"Phó Tư."
"Tạ Dao Ngâm? Tôi thấy tin tức cậu gặp tai nạn, có sao không?"
Tôi nhàn nhạt nói, "Tôi không sao. Phó Tư, tôi có chút việc cần nhờ cậu. Cậu đang ở Bắc Kinh à?"
"Ừm, có chuyện gì cậu cứ nói đi."
Ánh mắt tôi vô định, "Cậu giúp tôi kiểm tra thuế của Công ty Điện ảnh Truyền hình Ánh Hòa, đặc biệt là những người mở tài khoản bí mật, bao gồm cả việc có nghệ sĩ nào của công ty ký hợp đồng âm dương không."
"Được, tra ra rồi làm gì nữa? Trực tiếp báo cáo à?"
"Tôi không đá chén cơm người khác." Tôi cười, "Chỉnh lý thành tài liệu, gửi thẳng cho ông chủ của bọn họ là được."
Phó Tư theo tôi mấy năm, hiểu rõ tôi muốn làm gì.
"Tra thuế của công ty nhỏ như vậy, cứ để tôi."
"Cảm ơn nhé, trở về thành phố sẽ mời cậu ăn cơm."
"Được."
Tần Vị Ký nhiều năm qua rất ít khi đắc tội với người khác, làm việc sòng phẳng, nhưng anh không đối phó được mấy kẻ hèn hạ kia được.
Ngay sau khi luật sư của Tần Vị Ký gửi văn bản đến, đối phương chó cùng giứt rậu, lên mạng ăn nói hàm hồ, tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Tốt nhất là đặt dao kề cổ gã, cho gã tiến không được lui cũng không xong.
Quách Tuấn nói không sai, trong cái giới này hắn có thể bày ra đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng không được ra tay đánh người.
Tôi đây còn đấm gã mấy phát, chưa nói đến tự kéo mình xuống nước, nếu liên lụy cả Tần Vị Ký thì tôi thật sự sẽ bị coi là có dã tâm gϊếŧ người.
Tôi xoa xoa mi tâm, trong một khoảng thời gian ngắn tôi đã gây ra hai chuyện lớn. Nếu không phải quá trình quay phim đã đi được nửa chặng đường, Chu Không đã muốn đổi người.
Sau vụ ẩu đả, ngày tiếp theo tay tôi sưng lên, lên ống kính quá rõ ràng, vì thế Chu Không cho tôi nghỉ hai ngày.
Hai ngày này tôi làm tổ trong phòng, khách sạn của đoàn phim ở sâu bên trong thị trấn, buổi tối có thể ngắm sao từ ban công ngoài trời.
Tôi bây giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm sao.
"Anh Tạ, hôm nay anh muốn ăn gì không?"
Lúc Tiểu Trần xuất hiện phía sau, tôi đang thiu thiu ngủ trên ghế. Những ngày vừa rồi rất kì lạ, buổi tối nằm trên giường không tài nào ngủ được. Nhưng vừa đặt lưng xuống ghế xích đu, tôi lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Tôi uể oải cố gắng mở mắt, "Tiểu Trần, sau này cô không phải đặt cơm giúp tôi nữa, để tôi lo là được."
Tiểu Trần dừng một chút, "Sao vậy? Tôi đặt đồ ăn không hợp khẩu vị anh sao?"
Tôi cười, sắc mặt không tốt lắm, "Không thì cô đổi nghề, sang đây làm cho tôi đi. Tôi đỡ phải đi tìm một trợ lý tâm huyết như cô."
Tiểu Trần ngồi bên cạnh nhìn tôi, "Tôi là trợ lý của anh Tần hay của anh thì có gì khác nhau?"
Tôi nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi còn không sở hữu một phần Phong Hoa, cô thấy giống sao?"
Tiểu Trần mím môi, không chừa lại cho tôi chút mặt mũi nào, "Là anh không cần."
Tôi cười, gật đầu nằm xuống, "Đúng vậy, sao tôi lại giàu có thế chứ? Nếu lúc trước chấp nhận phần tài sản sau ly hôn, nửa đời sau tôi cũng không phải buồn nữa rồi."
"Bây giờ anh muốn, anh Tần cũng vẫn cho anh."
Tôi lắc đầu, "Tôi không có mặt mũi đâu mà hỏi."
Tiểu Trần không nhìn tôi nữa, cùng tôi ngắm sao, khẽ nói, "Coi như anh còn tính người đó."
Tôi nhíu mày, nói, "Tỷ tỷ, sao chị lại có thành kiến với tôi như vậy. Không phải trước đây ngày nào chị cũng đưa cơm cho tôi sao? Chẳng lẽ chị thầm mến tôi?"
"Có quỷ mới thầm mến anh." Tiểu Trần liếc xéo tôi, "Sao anh và anh Tần lại ly hôn? Trên mạng nói anh nɠɵạı ŧìиɧ, tôi không tin. Tại sao anh lại... tự sát?"
Tôi ngẩn ra, vừa cảm thấy buồn cười lại xen lẫn chua xót, "Tôi... có lẽ là nổi tiếng quá mức nên lạc lối."
"Cậu hối hận rồi à?"
"Ừm." Tôi nhìn bầu trời tối đen đến vô tận, "Tiếc là đã muộn rồi."