• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31

Ngại quá anh Tần, em nhầm số.

Giang Lăng vừa đi, cả gian phòng trở nên trống rỗng.

Thiết bị điện trong phòng khách phát ra âm thanh yếu ớt khiến nội tâm tôi rối như tơ vò.

Hôm đó tôi nói với anh Tần muốn đi tìm người yêu, Tần Vị Ký nghe xong chỉ ngồi đó nhìn tôi, tôi thấy ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, một người phong hoa vậy mà cũng dần biến mất trong đôi mắt ấy.

Ánh mắt của Tần Vị Ký luôn khiến tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

Tôi không biết đến cùng là anh muốn tôi phải làm sao, yêu anh là sai, buông tha cho anh cũng sai.

Tôi đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng Giang Lăng trở về.

Mở điện thoại lên mới ba giờ sáng.

Chu Lận vô liêm sỉ đến mức không để Giang Lăng ở lại qua đêm sao?

Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thấy Giang Lăng đang ngồi trên ghế sa lông, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu, cả người tỏa sáng.


Tôi không gọi cậu ấy, sợ âm thanh quá lớn khiến ánh sáng ấy biến mất.

Người như Giang Lăng tại sao cũng hiếm lạ người yêu thích?

Trên đời này có rất nhiều cách để phát tiết, hút thuốc uống rượu, chơi bời đàng đi3m, nhưng đáng tiếc Giang Lăng một cái cũng không dính đến, làm sao cậu ấy có thể giải tỏa nỗi lòng?

Trời ngày càng lạnh, mùa đông sắp hết rồi.

Tôi rất sợ lạnh, ngày nào cũng trốn trong nhà không ra khỏi cửa.

Giang Lăng mỗi ngày cùng tôi phung phí thời gian.

Nếu tôi không làm ổ chơi game ở phòng khách thì chỉ có thể ngủ trên giường cả ngày, đến giờ ăn cơm Giang Lăng sẽ kéo tôi dậy.

Khi không làm việc, Giang Lăng sinh hoạt có quy luật đến mức đáng sợ.

Một ngày ba bữa, ngủ sớm dậy sớm, có lúc chiều tà sẽ kéo tôi đi dạo ở công viên dưới nhà.

"Công việc của chúng ta là phung phí cuộc đời mà. Nghỉ ngơi vất vả như thế làm sao hồi sức."


Tôi buồn ngủ không mở mắt ra được, bị Giang Lăng lôi dậy chạy bộ buổi sáng.

"Tớ không sợ chết, để tớ ngủ tiếp."

Giang Lăng không cho tôi nói đến cái chết, mặt mày khó coi, "Hôm nay không chạy đủ mười vòng cậu dọn đồ cuốn xéo khỏi nhà tớ đi."

Tôi bĩu môi, oan ức nhìn theo bước chân của Giang Lăng, đúng thật là tôi ăn nhờ ở đậu nhà cậu ấy, thân bất do kỷ.

"Hôm nay sinh nhật cậu, muốn tổ chức gì không?" Giang Lăng đưa cho tôi túi sữa đầu nành vừa xếp hàng mua được.

Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, cơ thể dần ấm lên, "Đi quán bar."

Giang Lăng nhìn tôi, "Trước đây sinh nhật đều đến đó sao?"

Trước đây...

Không bao giờ trải qua. Nếu không phải có phần mềm nhắc nhở, tôi cũng quên mất sinh nhật mình.

Sống một mình không có ý nghĩa gì, tôi cũng cảm thấy sinh nhật mình thì có gì đáng để chúc mừng đâu.


Nhưng anh Tần rất quan tâm.

Sinh nhật đều tặng cho tôi những món quà đắt tiền, anh ấy cũng khó tránh khỏi niềm vui người thường, biết rõ tôi không theo đuổi vật chất nhưng vẫn bỏ công sức ra mua. cakhochuangot.wordpress.com

Vốn dĩ tôi nghĩ những đồ vật đó chẳng có giá trị gì, nhưng có thành ý của anh ấy, chúng lại trở nên quý giá.

Đắp vàng bạc lên người tôi cũng quý giá.

Chỉ tiếc là quà sinh nhật anh tặng tôi chỉ còn lại một chiếc xe thể thao.

Đèn bàn thủy tinh và kim cài áo Tần Vị Ký tặng đều bị tôi ném vỡ trong lúc cãi nhau.

Sau đó, tôi sẽ khóc lóc ngồi xổm xuống đất nhặt nhạnh những mảnh vỡ, trách anh tại sao luôn tặng tôi những món đồ mong manh như vậy.

Năm thứ ba anh tặng tôi một chiếc xe.

Anh nói ít nhất mỗi khi tôi tức giận sẽ không phá xe.

Thật ra mỗi lần cãi nhau xong, sau khi Tần Vị Ký rời đi, tôi đều kích động đến mức muốn đập xe.
Tôi thường tự hỏi ba năm hôn nhân của chúng tôi có phải là kiếp nạn của Tần Vị Ký không.

Kiếp trước Tần Vị Ký nợ tôi sao?

Nếu không tại sao lại để tôi đến bên anh, khiến anh trải qua nhiều chuyện như vậy.

Tại sao khi đó lúc nào tôi cũng muốn cãi nhau với anh, có phải cuộc hôn nhân nào khi hết duyên đều kết thúc bằng những cuộc cãi vã không?

Tề Liễm Dụ nhất định hiểu chuyện hơn tôi.

Cậu ta sẽ không cãi nhau với Tần Vị Ký, phung phí tình cảm hai người.

"Không kém là bao."

Giang Lăng khoác vai tôi, "Đừng đi quán bar, tớ dẫn cậu đi chơi."

Tôi nháy mắt, "Tớ đã hẹn Phó Tư rồi, cậu ấy mới mở quán bar."

"Về Bắc Kinh rồi còn dám đi bar, không sợ bị chụp được à?"

Tôi vẫy vẫy tay, "Nhìn tớ có giống sợ bọn họ không?"

"Cậu đang giải phóng bản thân hả?"

Tôi cười, "Tớ chỉ đang coi bạo lực mạng là chuyện bình thường thôi."
Giang Lăng bất lực lắc đầu, "Trước kia Tần Vị Ký dạy cậu thế nào vậy, không đi bar thì là sàn nhảy, có phải là nhân vật của công chúng không hả?"

Tôi nhe răng, "Vâng, cậu chính là nhân vật công chúng gương mẫu đó. Tấm gương Giang Lăng không đi bar không đi nhảy sẽ được Chu Lận phát lương gấp ba sao?"

Giang Lăng nghe ra là tôi đang trêu, cười, "Cái miệng này của cậu không có việc gì làm thì dùng lên người Tần Vị Ký đi, đừng dùng lên người tớ."

"Giang Lăng!" Tôi đỏ mặt, "Ai thèm dùng lên người cậu!"

Giang Lăng ngẩn ra, vỗ vỗ đầu, "Cậu đọc ít sách không đứng đắn đi, suy nghĩ toàn chuyện đen tối."

Tôi lúng túng, nhanh chân bước đi.

Phó Tư rất nổi tiếng trong giới luật sư, hợp tác với một thiếu gia quen biết mở một quán bar. Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng vì lúc trước Phó Tư đã giúp đỡ trong lúc khó khăn, tôi không nên từ chối.
Thừa dịp sinh nhật đến thăm một chút xem sao.

Giang Lăng đưa tôi đến trước cửa quán bar, "Uống ít thôi, đến giờ phải gọi điện cho tớ hoặc bảo Phó Tư gọi người đưa cậu về nhà." cakhochuangot.wordpress.com

Tôi mở cửa xe, nhìn Giang Lăng cười, "Cậu yên tâm ngủ đi, tớ ba mươi chứ không phải ba tuổi."

Giang Lăng cũng cười, "Ông già ba mươi tuổi cũng phải biết đường về sớm."

Tôi lắc đầu một cái, tiến vào quán bar.

Khoảng thời gian khai trương chính là lúc quán bar nhộn nhịp nhất, người chen chúc nhau, còn có người giơ biển hiệu. Nghe nói Phó Tư mời một MC rất nổi tiếng, có thể thấy phô trương không ít.

Tôi bí mật đeo kính râm và khẩu trang. Nơi này không tự do như ở Anh, tôi không sợ bị chụp trộm. Chỉ là sợ mấy đại gia chơi đùa hưng phấn quá mức, nếu nhận ra tôi sẽ rất phiền.
Tôi đi đến cầu thang lên tầng hai, tầng hai ít người, cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Tôi bước về phía quầy bar, có lẽ đây là lần đầu tiên batender thấy một người đến quán bar mà che kín mặt mũi như tôi, cười, "Xin hỏi ngài muốn uống gì?"

Tôi tháo kính râm, nhìn xung quanh vẫn không thấy biển chỉ dẫn, "'Nhất Mộng Kim' đi đường nào?"

"Cuối hành lang rẽ trái."

Tôi vừa đẩy cửa phòng riêng thì Phó Tư quay sang, tươi cười đứng lên, "Sao cậu lại tự lên đây? Tôi còn đang định xuống đón, có bị ai nhận ra không?"

Tôi tháo khẩu trang, "Không."

"Ngồi đi, vừa hay giới thiệu cho cậu đối tác của tôi."

Tôi không lên tiếng, chậm rãi tháo kính râm. Nhìn sang bên kia, nụ cười của tôi tắt ngóm, người ngồi đối diện với Phó Tư nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng tay.

Là Phùng Trình.

Oan gia ngõ hẹp, thiếu gia Bắc Kinh hợp tác với Phó Tư hóa ra lại là Phùng Trình, không sai vào đâu được.
Phùng Trình nhìn tôi, "Tiểu Tạ, đã lâu không gặp."

"Hai người quen nhau sao?" Phó Tư nghi ngờ hỏi tôi. Tôi cười với Phùng Trình, phong tình phủ lên giữa đôi lông mày, gió sương ở bên ngoài phản chiếu trong mắt tôi, "Người quen cũ."

"Vậy sao..." Phó Tư nhận thấy có gì đó không ổn, kéo tôi ngồi xuống, "Vậy thật trùng hợp."

Tôi nhìn Phùng Trình không rời mắt, trong giới mọi người đều biết Phó Tư là luật sư tư nhân của tôi. Mặc dù tôi không vướng phải vụ kiện tụng nào quá lớn, hầu hết những vụ xúc phạm danh dự đều do Phó Tư thay tôi giải quyết.

Phó Tư nổi danh trong giới, nếu không phải là bạn học cùng, cậu ta sẽ không nhận lời làm luật sư cho tôi.

Vì thế những người trong giới đều cảm thấy có Phó Tư bên cạnh, tôi ắt sẽ thắng kiện.

Mối quan hệ của tôi và Phó Tư dựa trên lợi ích, cậu ta biết rất nhiều chuyện của tôi, lúc trước bao nhiêu người muốn mượn cậu ta để ra tay với tôi, kết quả đều thất bại.
Phùng Trình không thể không biết.

Hắn ta hợp tác với Phó Tư mở quán bar, chính là nhắm vào tôi.

Hơn nữa còn mang theo mục đích xấu.

"Tôi cũng cảm thấy vừa khéo, nhân vật như Phùng thiếu đây thừa sức mở mười mấy quán bar, vậy mà còn phải bày trò chơi đùa với Phó Tư, đây là muốn làm tôi mất mặt sao?" Tôi mở to mắt, tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn hắn.

"Đương nhiên." Phùng Trình bắt chéo hai chân, "Ngoài em ra, còn ai có mặt mũi lớn hơn đây?"

"Đừng làm tôi mà Phùng thiếu." Tôi miễn cưỡng dựa vào ghế sa lông, ánh mắt lộ ra một chút vui vẻ đan xen, "Phùng thiếu muốn ai mà không được, tại sao phải tranh giành đồ ăn trước miệng hổ?"

"Miệng hổ?" Hắn dường như nhớ ra gì đó, "À, em đang nói Tần Vị Ký?"

Tôi không lên tiếng, lạnh lùng nhìn hắn.

"Tiểu Tạ, tôi đã xem tin tức, tại sao ly hôn mà Tần Vị Ký một chiếc xe cũng không nỡ cho em vậy?"
Hôm nay Phùng Trình nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng, có lẽ hắn ta đã nhận ra lần trước tôi cố ý lấy Tần Vị Ký ra dọa hắn.

Phó Tư cũng nhìn ra chúng tôi có điều không ổn, một lời lúng túng, "Phùng thiếu, anh lại nói đùa, Tần Vị Ký chưa bao giờ ngần ngại tặng quà cho Tạ Dao Ngâm đâu."

Phùng Trình gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra, "Vẫn là Tiểu Tạ có phúc, nếu nɠɵạı ŧìиɧ tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà nhận đồ của người khác." cakhochuangot.wordpress.com

Tôi còn chưa nói Phó Tư đã tức giận, "Phùng thiếu, lời này không thể nói lung tung, hai người họ là vì hiểu nhầm mà ly hôn, chưa biết chừng sau này sẽ tái hôn. Lúc đó Tần Vị Ký biết chuyện chúng ta sẽ gặp xui xẻo."

"Không phải lấy Tần Vị Ký ra dọa tôi." Phùng Trình cười lạnh một tiếng, "Tạ Dao Ngâm, tôi nể tình trước đây quen biết, có lòng tốt muốn cho cậu tương lai tốt đẹp. Cậu không muốn lại còn dám tính kế tôi?"
Tôi kiềm chế nét lạnh lùng trong mắt, cười giả tạo, "Anh nói gì vậy, tôi đâu dám tính kế anh?"

"Hôm nay gặp nhau, tôi muốn nói rõ ràng." Phùng Trình gõ bàn một cái, "Chuyện cậu đâm xe tôi đã điều tra rõ, cũng liên lạc được với người bị đâm. Nếu cậu không có gì trao đổi, cả cậu và Tần Vị Ký đừng mơ đến phủi sạch chuyện này."

"Phùng Trình!" Phó Tư cau mày lớn tiếng, "Tần Vị Ký cậu cũng dám động đến, điên rồi sao?!"

"Mặt mũi của gia đình rất quan trọng, thằng nhãi này lấy Tần Vị Ký đùa giỡn tôi, tôi muốn cho cậu ta thấy tôi có sợ hắn hay không."

Tôi đè Phó Tư xuống, lại trải qua một sinh nhật không yên bình.

"Anh muốn trao đổi cái gì?"

Phùng Trình cười, dựa vào ghế sa lông, "Ngủ với tôi một đêm."

"Phùng Trình!" Phó Tư đập bàn, "Anh nói năng cuồng loạn cái gì? Cậu ấy là ai? Anh ngủ được với cậu ấy sao?"
Phùng Trình nhíu mày, "Là ai? Trong mắt tôi, những con hát đều là dòng gái đi3m cao cấp, có gì mà không ngủ được. Ông đây là người có địa vị đi chơi gái, không có chuyện không trả tiền, cậu ra giá đi."

Đôi lúc tôi cảm thấy những người này thật đáng thương, phải dùng những lời lẽ cay độc để lấy thể diện với người khác. Nếu lần trước đúng là hắn không sợ Tần Vị Ký đã không bị tôi lừa dễ như vậy.

"Tạ Dao Ngâm, tôi nói cho cậu biết, hôm nay không ngủ với tôi, tôi lập tức ném đống tiền đầu tư quán bar của Phó Tư xuống biển, tôi chẳng sao hết, ngược lại anh ta đã bỏ ra một nửa tài sản ròng của mình."

"Phùng Trình." Phó Tư tức giận nhìn hắn, "Anh cũng quá coi thường tôi rồi, đối tác cố ý gây ra tổn thất anh biết phải bồi thường bao nhiêu tiền không?"
"Phùng Trình, tôi có lỗi đương nhiên sẽ bồi tội với anh." Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Anh muốn tôi ngủ với anh một đêm, tôi phải làm phiền đến anh Tần. Tôi thì không có ý kiến, nếu anh Tần đồng ý cho tôi ngủ với anh, tôi sẽ nghe lời không chớp mắt."

Phùng Trình không bị tôi lừa, khiêu khích cười nói, "Cậu bảo anh ta đến đây, đảm bảo sau này không nghĩ đến cậu nữa."

"Anh suy nghĩ cho kĩ." Tôi nhẹ giọng nói, âm thanh có chút mê hoặc, "Một cuộc điện thoại này, tôi chỉ bị người ta coi là không biết xấu hổ, nhưng công ty của cha Phùng thiếu đây có quan hệ với không ít người trong giới, đúng chứ? Đắc tội Tần Vị Ký nổi sao?"

Phùng Trình hé mắt, suy nghĩ hồi lâu, sau đó cong môi, "Tôi đã nói rồi, tôi nguyện chết dưới hoa mẫu đơn. Cậu gọi đi."

Tôi cắn răng, rút điện thoại ra, không ai biết ngón tay tôi đang run rẩy.
Ngày đó mới nói tôi muốn đi tìm người yêu, bây giờ lại gọi một cuộc điện thoại này. Đâu chỉ là không có mặt mũi, sau này trước mặt Tần Vị Ký tôi sẽ không dám ngóc đầu lên nữa.

Tôi ấn số Tần Vị Ký.

Tôi không biết Tần Vị Ký có lưu số của tôi không.

Điện thoại đổ chuông ba lần. cakhochuangot.wordpress.com

"Alo."

Trong đầu tôi giống như có một dây cung vừa đứt phựt, lạnh lẽo trong mắt dần trở nên ấm áp, dường như đã rất lâu rồi chưa nghe giọng anh.

"Dao Dao?"

Tôi kìm nén hỗn loạn trong lòng, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Phùng Trình.

Trên mặt hắn đều là vẻ chột dạ, nhìn tôi một lúc lâu sau đó khoát tay.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Ngại quá anh Tần, em nhầm số."

Lời tác giả: Chương sau có đường, chứng minh cho mọi người thấy đây là truyện ngọt sủng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK