Chương 5
Tôi thà chết vào năm kết hôn cùng anh Tần
Mười tám tuổi tôi vào công ty, hai mươi tuổi trở nên nổi tiếng. Công ty và người đại diện coi tôi như một cái cây hái tiền, để ngăn chặn tôi sau này có đủ năng lực muốn tách ra solo, ngoại trừ khoản phí bồi thường hợp đồng khổng lồ, trong tay Quách Tuấn còn vô số tin tức tai tiếng của tôi.
Mà điều chí mạng đầu tiên chính là khi tôi đe dọa Phó Linh Thư bằng một bức ảnh chụp ở khách sạn.
Một khi tin này nổ ra, Phó Linh Thư sẽ không tạo chứng cứ giả vì tôi, nói không chừng còn muốn đạp tôi thêm một cái.
Coi như Tần Vị Ký ký hợp đồng với tôi, đây vẫn là rắc rối lớn.
Đừng nói đến việc kiếm được tiền cho anh, có khi tôi còn làm ảnh hưởng đến danh dự và hình ảnh của công ty.
Hậu quả như thế nào tôi biết rõ, nhưng tôi không thể từ chối.
Tôi không định sống như vậy, tôi nghĩ mẹ cũng không muốn nhìn thấy tôi sống như thế.
Vì thế tôi tự đi tìm Quách Tuấn.
"Tiểu Tạ, chớp mắt cậu đã theo tôi ba, bốn năm. Tôi vẫn nhớ lúc cậu vừa mới theo tôi, vì tiền cái gì cậu cũng dám làm, khi đó tôi liền biết thằng nhóc này có thể làm nên tên tuổi. Quả nhiên hai năm sau cậu nổi tiếng tận trời, còn được công ty của Tần ảnh đế coi trọng, đúng là tiền đồ vô lượng."
Tôi không muốn giở giọng cùng hắn, mở miệng hỏi, "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
Lúc trước tôi không nghĩ mình sẽ trở nên nổi tiếng, sau khi nghe Quách Tuấn, tôi ký hợp đồng mười năm với Tinh Mộng. Chỉ cần công ty chưa muốn nhả tôi ra, phí bồi thường có thể ép tôi đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Tôi gật đầu, hỏi "Giang Lăng có khỏe không?"
Quách Tuấn không hiểu ý tôi, cười nói, "Từ khi cậu gia nhập công ty, tài nguyên đều dồn vào cho cậu. Cậu ta mặc dù là anh cả của Tinh Mộng nhưng không nổi tiếng bằng cậu,"
"Các người dựa vào Giang Lăng mới tăng gấp đôi giá trị công ty, tôi bây giờ cho dù giống như mặt trời ban trưa* cũng không động được vào cậu ấy. Vì thế nếu tôi rời đi, Giang Lăng là cái cây hái tiền duy nhất của Tinh Mộng."
*如日中天– như mặt trời giữa ban ngày: trong thời kì đỉnh cao, rực rỡ nhất
Quách Tuấn cau mày, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Tôi đưa túi tài liệu cho Quách Tuấn.
Hắn chậm rãi mở ra, nhìn thấy tấm ảnh bên trong sắc mặt liền thay đổi, "Tạ Dao Ngâm, cậu muốn trở mặt với công ty?"
Tôi gật đầu, nở nụ cười tỏ vẻ xin lỗi, "Tôi thật sự biết ơn Chu tổng lúc trước đánh giá cao tôi, cũng muốn cùng công ty yên bình chấm dứt hợp đồng. Nhưng rốt cuộc công ty nắm giữ không ít chuyện không hay về tôi, các người bóp chết tôi dễ như bóp chết một con kiến, tôi đành phải tự bảo vệ mình vậy."
Tôi nhướn mày cười, trong mắt toàn vẻ quyến rũ mê người, "Anh đừng lo, chỉ cần Chu tổng không ngáng chân tôi, bức ảnh này sẽ không lộ ra ngoài."
Mấy năm này tôi đều tôn trọng Quách Tuấn, không chỉ vì hắn giúp tôi một mạng, mà còn cực kỳ cảm kích trước đây hắn và Chu tổng nhận tôi vào công ty. Các nghệ sĩ khác kiếm tiền đều chia bốn, sáu, tôi từ trước đến nay đều là hai, tám.
Bọn họ muốn tôi lấy tiền báo đáp, tôi liền lấy tiền báo đáp, không lãng phí một chút tình cảm nào cho công ty này.
Cho nên đến lúc thoát thân, tôi không lưu luyến.
Quách Tuấn vuốt cằm, nhất định phải nói với cái giọng đầy vẻ khốn khổ, "Tiểu Tạ, lúc trước nhiều người muốn bao nuôi cậu như vậy cậu đều không muốn, nghe nói Tần Vị Ký thích đàn ông, không phải là hắn ta bao cậu chứ?"
Bọn họ ở trong giới này tâm đều nhơ nhuốc, kiểu gì cũng phải ghê tởm Tần Vị Ký một lần.
Trước đây ở Tinh Mộng tôi không có tài nguyên, khuôn mặt này không có ai hậu thuẫn cũng không có quan hệ rộng, cho dù hiện tại không có thì sớm muộn cũng bị người khác bao nuôi.
Tôi mừng thầm trong lòng vì mẹ tôi là một người phụ nữ truyền thống, từ nhỏ bà đã luôn sát sao dạy bảo tôi, vì thế bây giờ tôi mới không đi tới con đường kia.
"May mà lúc đầu không có ai bao dưỡng, nếu không hôm nay người trong bức ảnh kia là tôi rồi, có đúng không anh Quách?"
Giang Lăng là người bạn duy nhất của tôi trong giới, tôi dùng thủ đoạn này để đổi lấy tự do cho mình, quả thực quá đê tiện.
Nhưng trong vòng tròn danh lợi, ai mà không khỏi đê tiện mấy lần.
Thứ tôi đưa cho Quách Tuấn là bức ảnh chụp trộm Chu Lận và Giang Lăng hôn nhau.
Giang Lăng là anh cả của Tinh Mộng, tôi có bức ảnh này, Chu Lận tự mình có kiêng dè.
Mà cho dù Chu Lận thật sự ép tôi đến thân bại danh liệt, tôi cũng sẽ không đem bức ảnh này ra để Giang Lăng thay tôi làm vật hy sinh,
Anh Tần thật sự không nói dối, sau khi gia nhập Sử Thi, người đại diện của anh cũng chính là người đại diện của tôi.
Lần đầu tiên gặp người đại diên tôi mới hiểu thế nào là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trên người Hà Nam Tuyền không có vẻ bóng mượt, chu đáo giống với những người đại diện khác, cũng không giống nét thong dong điềm đạm của Tần Vị Ký. Thay vào đó là lạnh lùng và cứng rắn.
Trong những năm đó, tôi gần như không nhận được lời mời quảng cáo nào, chỉ đóng một vài bộ phim và không bộ nào phải nhận đánh giá thảm hại.
Anh Tuyền nói rằng tôi là đứa con cưng của trời, các tài khoản marketing gọi tôi là ngôi sao mới xuất hiện không bao giờ sa ngã.
Tôi cũng không keo kiệt mà đi khoe khoang khuôn mặt dần trở nên tinh tế hơn theo thời gian.
Họ nói tôi được ông trời điêu khắc tỉ mỉ, là bông hoa đẹp tựa sương mai.
Tôi cho rằng anh Tần mang lại cho tôi tương lai sáng lạn và một con đường riêng đã là điều may mắn nhất cuộc đời này.
Nhưng Tần Vị Ký còn cho tôi một gia đình.
Khi Tần Vị Ký cầu hôn tôi, gần một trăm đài báo có mặt.
Kể từ khi ra mắt anh đều kín tiếng khiêm tốn, vì tôi mà anh mặc lên trang phục tinh xảo trước đông đảo máy quay.
Anh nói rằng cuộc đời này vì danh lợi tiền tài mà nhơ bẩn, trong lòng anh chỉ có tôi trong sáng thuần khiết.
Tôi nghĩ.
Đôi khi tôi thà chết vào năm kết hôn với anh Tần.