Chương 27
Diễn viên và nhà văn đều cố chấp, đều có bệnh
Sau khi trở về từ bệnh viện, mỗi lần đóng phim tâm trạng tôi đều không ổn đinh, những lúc đối diễn với Tần Vị Ký thậm chí còn tệ hơn.
Đạo diễn Chu ném kịch bản, "Tạ Dao Ngâm, có diễn được không? Không diễn được tôi lập tức đổi diễn viên!"
Nhiều lúc thầy Chu xấu tính, tôi thật sự muốn bỏ việc cho xong.
Tần Vị Ký nhìn tôi, vẫy tay với Chu Không, "Đạo diễn Chu, nghỉ một lát."
Tôi yên lặng rời khỏi trường phim, dựa vào một góc tường hút thuốc.
Gần đây tôi nghiện thuốc lá hơi nặng, mỗi khi thèm thuốc đều không ngủ được.
Trước đây trong góc nhỏ này có rất nhiều nhân viên trong tổ phim lén lút đến hút thuốc. Sau đó bọn họ thấy tôi, dần dần không đến nữa. Từ đó tôi không cần lúng túng cười hay tiếp chuyện với họ.
Nhân viên trong tổ nhìn tôi đi ra vẫn cười nói với tôi, "Anh Tạ lại đến căn cứ bí mật sao?"
Tôi cười, "Bị các cậu biết rồi còn bí mật gì nữa."
Những người này nghe lời đoán ý đã quen, không nhìn ra tâm trạng tôi không tốt.
Anh Tần nói tâm trạng của tôi luôn luôn hiện rõ trên mặt.
Thời gian trôi đi thật sự có thể thay đổi một người.
Tâm trạng tôi trở nên tồi tệ nhất cũng là lúc quay phân cảnh quan trọng nhất của bộ phim, An Đường nhảy lầu.
Là một đoạn độc diễn.
Toàn bộ tổ phim dựng bối cảnh hết ba ngày, mức độ quan trọng không phải bàn. cakhochuangot.wordpress.com
Đây chính là cao trào của bộ phim.
Trạng thái không tốt nên áp lực càng đè nặng.
Đừng nói đến cảnh quan trọng như vậy, những cảnh đơn giản mới đây tôi phải chật vật lắm mới quay xong.
Tôi nhớ lại lúc thử vai, diễn cảnh này một lời cũng không thốt ra được.
"Sao thế?"
Giọng nói dịu dàng của Tần Vị Ký truyền đến, tôi như bị một đợt gió lạnh thổi qua, bỗng cảm thấy tâm lý bình tĩnh.
"Không sao, em không nhập diễn được nên hơi căng thẳng."
Tần Vị Ký nhíu mày, "Căng thẳng thôi mà sao sắc mặt lại như thế kia?"
Tôi lắc đầu nhìn anh, "Em không biết, chỉ cảm thấy trong ngực như bị thứ gì đó vây lại, không thở được."
"Em..." Tần Vị Ký định nói lại thôi, ánh mắt bất an, "Sau đó có gặp bác sĩ tâm thần không?"
Tôi sững người, lo lắng nhìn Tần Vị Ký, "Em không sao đâu anh Tần, bệnh của em khỏi lâu rồi."
Tần Vị Ký bặm môi, sắc mặt lại trở nên lãnh đạm, "Hay là quay xong bộ này em đi kiểm tra lại đi."
Tần Vị Ký nhìn tôi, thả chậm tốc độ nói, nhưng vẫn nghe ra có chút nóng nảy, "Dao Dao, em không thể sợ thầy giấu bệnh, đừng vì một vai diễn..."
Tôi nghi hoặc nhìn Tần Vị Ký, muốn biết anh nói gì.
Nhưng anh không nói nữa, khổ sở quay đi, sau đó khôi phục lại trạng thái thanh lãnh như hồ.
"Anh đã liên hệ với tác giả nguyên tác, để cô ấy đến trao đổi với em, lúc đó nhập diễn hẳn sẽ không có vấn đề." Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, chậm rãi, "Nhưng diễn được hay không là ở em."
Tôi bất ngờ nhìn anh, anh liên hệ với tác giả từ bao giờ vậy? cakhochuangot.wordpress.com
"Cô ấy cũng là tác giả của 'Tôi không nên yêu mặt trời', bút danh Họa Gia (họa sĩ), là bạn của anh và đạo diễn Chu." Tần Vị Ký giải thích, "Cô ấy ít khi tham gia quá trình quay phim, công việc cũng không liên quan đến lĩnh vực này. Nhưng tác phẩm của mình do chính mình giải thích sẽ sâu sắc hơn nhiều."
Tôi gật đầu, "Rất khó mời đúng không?"
Tần Vị Ký dừng lại, "Cô ấy sẵn lòng. Em không cần áp lực."
"Cảm ơn anh Tần."
Tần Vị Ký ngạc nhiên, sau đó không nói gì.
Tôi cắn cắn môi, cảm thấy hơi lúng túng. Sau khi kết hôn, tôi không còn nói cảm ơn anh nữa, coi mọi chuyện anh làm cho tôi là điều đương nhiên.
Ba năm kia tôi nói tôi yêu anh, rốt cuộc là yêu anh như thế nào?
Tôi muốn được nâng niu, còn anh ấy mãi mãi chỉ biết cho đi thôi sao?
Chắc là ông trời không vừa mắt, khiến chúng tôi nhanh chóng chia cắt.
"Anh Tần, bạn của anh đến."
Tần Vị Ký ngẩng lên, tôi cũng quay sang nhìn, một cô gái mặc chiếc áo gió giản dị, khí chất đặc biệt toát lên, trông rất quen thuộc.
Là nữ sinh tôi đụng phải vào ngày thử vai!
"Ảnh đế Tần." Nàng vẫy tay đi tới.
"Cô ấy chính là 'Họa Gia.'"
"Dao muội!" Nàng cười tươi chạy đến, "Còn nhớ em không?"
Tôi cười, bắt tay với nàng, "Không nghĩ đến fan của mình lại là một nhà văn."
Nàng cười càng lớn, "Em không phải nhà văn, em là họa sĩ."
Tôi ngơ ra, Tần Vị Ký đứng bên cạnh cười nói, "Chuyên ngành đại học và sau đại học của cô ấy đều là mỹ thuật, hiện tại đang giảng dạy tại Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn. Coi như là họa sĩ bán thời gian đi."
"Họa sĩ bán thời gian cái gì chứ, em chính là họa sĩ." cakhochuangot.wordpress.com
Không ngờ bút danh này không phải do nàng tùy tiện chọn.
Nàng đến gần tôi, ghé sát tôi nói nhỏ, "Làm hòa rồi sao?"
"Làm hòa sẽ báo cho em biết."
"Lại nói chuyện kiểu qua loa." Nàng bĩu môi.
Tôi cười, không nói nữa.
Chu Không nghe nói Họa Gia đến cũng nhanh chóng xuất hiện, "Con nhóc thối, không phải đang ở Thẩm Dương à?"
"Nghe Dao muội cần giúp đỡ, cháu lập tức ngồi máy bay suốt đêm đến đây."
"Cũng chỉ có cái mặt nó mới mời được cháu đến." Chu Không tiếc mài sắt không thành kim, liếc nhìn tôi một cái, "Thằng phá hoại này gần đây không có tâm trạng đóng phim, bác muốn đổi người."
"Bác mà đổi được mới lạ đó."
"Lúc mọi người nói anh không được nhận vai, em thật sự không tin. Bây giờ anh càng ngày càng giống An Đường rồi." Nàng nhìn sang Tần Vị Ký, "Anh không phát hiện à? Dao Muội của em trên người đều toát lên khí chất của An Đường đó."
Đạo diễn Chu nhìn tôi, "Ngày nào cũng ủ dột như người chết, khí chất cái gì?"
"Chính là khí chất này, nhìn qua giống một đóa hoa vô hồn, không có sức sống, nhưng lại đẹp đến động lòng người." Sắc mặt của nàng họa sĩ trở nên nghiêm túc, "Dao muội, An Đường thuộc về anh, nhưng anh không thuộc về An Đường, cũng không thể sống cuộc sống như An Đường."
Tôi sợ đến run người, không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt Tần Vị Ký, chỉ có thể nói đùa một câu, "Em viết thêm nhân vật tươi sáng đi."
"Hai người trò chuyện, khi nào quay thì bảo trợ lý gọi tôi." Tần Vị Ký quay người đi.
Đối với việc tôi nhập diễn, anh Tần nhạy cảm đến đáng sợ.
Sau khi đạo diễn Chu rời đi, Họa Gia ngồi xuống bên cạnh tôi, "Anh và Tần Vị Ký không thật sự hòa hợp."
Tôi cười nhạt, "Em kiêm luôn việc tâm sự cùng người lạ à?"
Nàng thở dài, "Em tiếc thay cho hai người đó, rõ ràng là trời sinh một cặp, cuối cùng lại thành duyên phận không sâu."
Nói đến Tần Vị Ký, tôi cảm thấy kiệt quệ, bất lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Ai cũng nói chúng tôi duyên phận không sâu, nhưng lại là tôi nên buông tha cho anh chứ không phải do trời đất, khiến tôi thật sự không cam lòng.
"Anh biết tại sao em lại thích sáng tác không?" cakhochuangot.wordpress.com
Tôi mỉm cười, "Nghe nói các nhà văn đều yêu thích cảm giác kiểm soát số phận của người khác."
"Không phải." Nàng nhìn tôi, "Em chưa bao giờ kiểm soát số phận của bất kì nhân vật nào."
"Diễn viên các anh cần sự đồng cảm khi diễn xuất, nhà văn bọn em cũng vậy. Anh nghĩ rằng sự sống cái chết của một người chỉ cần đặt bút là có sao? Thật ra rất khó, chính là em thay họ sống một lần." Nàng nói nghiêm túc, "Bọn họ cười em cũng cười, bọn họ khóc em cũng khóc, bọn họ chết rồi, em cũng như chết đi một lần."
"Vì thế mới nói, diễn viên và nhà văn đều cố chấp, đều có bệnh."
Đột nhiên tôi cảm thấy, Họa Gia và tôi có sự đồng điệu. Chúng tôi vừa tươi sáng vừa u ám, đôi khi hóa thân thành nhân vật, đôi khi lại là chính mình.
"Nếu anh miễn cưỡng nhập diễn, giống như anh phải sống một cuộc sống không có hy vọng vậy, rất thống khổ." Họa Gia vỗ vai tôi, "Vì vậy anh phải nói rõ với bản thân mình, An Đường là An Đường, anh là anh."
"Nếu anh không thể thay cậu ấy chết đi, cậu ấy cũng không thể vì anh mà sống sót."