Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Moon

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

“Phía Tây đường Hữu Nghị, quận Bi Lâm, tỉnh Tây An…”

Trịnh Tử Phòng nhìn hướng dẫn trên điện thoại, vừa đi vừa đọc thành tiếng, mười phút sau, ở trong một con hẻm nhỏ của thành phố phồn hoa này, anh đã tìm thấy địa chỉ cần đến. Vẻ mặt anh mông lung đứng ở cửa, trên biển hiệu của cửa hàng có viết: Lẩu cay Trần Ký.

Đẩy cửa ra, hương vị cay độc đáo của lẩu ập vào trước mặt. 3 giờ chiều không có khách, cô gái trước quầy cửa hàng ngồi ở tận bên trong cùng, sau khi anh vào cửa chỉ bình tĩnh mà liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ăn một chén mì lạnh Triều Tiên.

“Xin hỏi…”

Trình Tử Phong mới chỉ nói hai chữ, cô gái đã lạnh lùng mà cắt đứt lời anh: “Rổ ở bên kia, thức ăn chay ba đồng, món ăn mặn năm đồng, chọn xong rồi thì đến đây tính tiền.”

Cô gái nói xong còn chỉ vào chỗ đựng đồ thủy sản ở cửa.

“Ơ…” Trình Tử Phong cười ngượng ngùng, anh nói thẳng vào chủ đề: “Xin hỏi, Trần Nam ở đây sao?”

Cô gái ngừng ăn mì một chút, ngẩng đầu: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

“Tôi có cái chén cần sửa.” Anh nói xong, lấy cái chén từ trong túi xách ra. Men gốm đen, viền vàng, đế mạ vàng là một góc lá rụng bị nghiền nát.”

Trần Nam vừa nhìn đã biết, đó là chén Diệp Văn, được làm bằng men gốm vàng của Nam Tống Cát Châu Diêu Ô. Trước đây cô đã thấy một cái khác ở cố cung Đài Bắc.

Hóa ra đó không phải sản phẩm duy nhất.

Nghĩ vậy, cô nhàn nhạt trả lời: “Tôi không biết cô ấy.”

Vậy sao cô còn hỏi tôi tìm cô ấy làm gì?!

Nếu như là ngày thường, Trình Tử Phong đã sớm xoay người chạy lấy người. Nhưng lần này không giống vậy, anh rất coi trọng chuyện này. Vì thế đành phải nhịn câu chất vấn này xuống, ngược lại còn lấy điện thoại ra xem lại địa chỉ một chút, rồi đưa màn hình cho cô gái xem: “Đây là địa chỉ mà bạn tôi gửi, tôi thấy biển hiệu của các cô viết ‘Lẩu cay Trần Ký’, cô ấy cũng họ Trần, tên Trần Nam, một cô gái hơn hai mươi tuổi, rất am hiểu sửa chữa đồ sứ, cô ấy…”

“Tôi nói rồi, tôi không biết cô ấy.” Trần Nam lạnh nhạt nói, lại hỏi: “Có nhiều người họ Trần như vậy, chẳng lẽ các quán lẩu cay đều là nhà cô ấy mở à?”

“…”

Trình thiếu gia từ khi sinh ra đã ngậm muỗng vàng trong miệng, gia đình giàu có cộng thêm vẻ ngoài điển trai, lại tài năng, thông minh, non nửa đời vào nam ra bắc cũng chưa từng tức giận như vậy bao giờ.

Nhưng anh đường đường là một người đàn ông, cũng không thể tức giận với cô gái trước quầy cửa hàng lẩu cay được, Trình Tử Phong kiềm chế sự bực bội trong lòng, cất kỹ chiếc chén, sau đó quay về xe gọi điện thoại: “Anh Triệu, người anh đề cử có đáng tin không thế, địa chỉ anh đưa cho em là giả!”

Chàng trai bên kia điện thoại ngẩn ra, sau đó lại cười rộ lên: “Có phải em tìm sai chỗ không?”

“Sao có thể chứ?” Trình Tử Phong nói: “Em đi tìm theo số nhà anh chỉ, là một cửa hàng lẩu cay.”

“Chính là cửa hàng lẩu cay mà, Trần Kỳ, rất nổi tiếng. Tiểu Thập Tam của bọn anh tự mình đầu tư đấy, em ấy thú vị chứ?” Anh Triệu ở đầu dây bên kia nói rất chắc chắn.

Thú vị cái quỷ!

Trình Tử Phong ôm một bụng nghi ngờ, nghĩ lại những chuyện vừa rồi, cuối cùng nói: “Anh gửi một tấm ảnh của Trần Nam qua WeChat cho em đi.”

Anh Triệu cũng không phân rõ đúng sai, mười mấy giây sau đã gửi một tấm ảnh đến. Gương mặt cô gái duy nhất trong bức ảnh mười ba người chụp chung giống hệt cô gái ở quầy của cửa hàng lẩu cay vừa rồi.

Trình Tử Phong hỏi: “Cô ấy có chị em sinh đôi hả?”

“Không phải!” Anh Triệu cười “ha hả”: “Trần Nam là con gái một, nhưng không hề mỏng manh chút nào, rất biết chơi, nếu không làm sao có thể thành em gái thứ mười ba của nhóm người bọn anh chứ?”

Trình Tử Phong cạn lời, cúp điện thoại xong liền đi theo đường cũ, cô vẫn chưa ăn xong chén mì kia!

“Cô chính là Trần Nam.” Anh đứng ở trước quầy, nói thẳng.

Cô gái nhướng mày, cũng không trực tiếp phủ nhận: “Làm sao?”

Trình Tử Phong giận đến nỗi bật cười: “Vậy thì tại sao vừa rồi cô không thừa nhận?”

“Nhìn anh không vừa mắt thôi.” Rốt cuộc cô cũng ăn xong sợi mì cuối cùng trong bát, trả lời không hề nghiêm túc chút nào.

Đây là lần đầu tiên Trình Tử Phong nhìn thấy Trần Nam, và quá trình được tóm gọn bằng tám chữ… sắp thành lại bại, giết mưa mà về.

Đánh giá người phụ nữ này thì chỉ có bốn chữ: Cái quái gì vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang