Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Moon

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Đã lâu không sửa chữa đồ sứ nhưng Trần Nam vẫn có thể tìm lại cảm giác ngay lập tức.

Nói đến cùng, việc sửa chữa đồ này thích hợp với cô hơn những cuộc đầu tư không có kết quả kia.

Trần Nam có một ưu điểm, mỗi khi làm việc sẽ rất yên lặng, cũng không suy nghĩ miên man gì, nhưng có người lại đứng ngồi không yên.

Trình Tử Phong không rời đi mà ở lại Tây An. Anh ở khách sạn vài ngày, cuối cùng quyết định đi tìm cô ngả bài. Anh cũng biết đàn ông phải dũng cảm một chút nhưng mà tình cảm chính là một loại việc làm người lo được lo mất. Anh thích cô gái này như vậy, cho nên rất sợ tỏ tình không thành công, ngay cả bạn bè cũng không làm được. Nghĩ đến việc có thể cả đời này sẽ không tìm được lý do đến tìm cô nữa, lòng của Trình Tử Phong giống như bị mấy ngàn cây kim đâm vào.

Không gọi được cho Trần Nam, Trình Tử Phong phải phí rất nhiều công sức mới tìm được phòng làm việc của cô.

Mấy ngày nay, Trần Nam chỉ muốn tập trung sửa chén Ô Kim này để nó trở nên hoàn mỹ nhất, vì vậy cô vẫn luôn bận rộn ở phòng làm việc, đã mấy ngày không chợp mắt, sự xuất hiện của Trình Tử Phong làm cô hoảng sợ, bởi vậy sau khi cửa mở được hai giây, phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra ngoài.

Sao Trình Tử Phong có thể cho phép cô trốn tránh như vậy, anh lập tức nâng tay chắn khung cửa. Lúc Trần Nam nhìn thấy thì không kịp thu tay lại, ván cửa đã kẹp kẹp vào tay anh. Trình Tử Phòng còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đau lòng kêu lên trước: “A!”

Trần Nam mở cửa, trực tiếp nắm lấy tay anh thổi, đồng thời ngũ quan cũng nhăn lại giống như chiếc bánh bao: “Đau lắm đúng không? Sao anh lại ngốc như vậy chứ?”

Động tác đóng cửa của Trần Nam không chút do dự, cho nên lúc ấy Trình Tử Phong thật sự rất đau nhưng lúc này được cô nắm trong tay lại giống như không đau đến vậy.

Trần Nam hỏi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời của anh, vì vậy ngẩng đầu lên. Đồng thời, Trình Tử Phong cũng cúi đầu xuống, giây tiếp theo, anh hôn lên môi cô.

Ở trong mắt Trần Nam, người đàn ông như vẫn luôn là một người đáng ghét, dính người, thường xuyên đả kích cô mà không có lý do. Chẳng qua là trông anh có chút đẹp trai, cho nên cô lười so đo với anh mà thôi.

Nhưng chưa từng có một khắc nào giống như vậy, cô có thể cảm nhận được, sự dịu dàng vô hạn của anh.

Mới đầu anh chỉ là chạm thử, liếm mút môi dưới của cô, nhưng dần dần sự việc đã không còn nằm trong tầm kiềm soát. Cuối cùng đợi lâu như vậy, mắt thấy tay cô vẫn đang nắm lấy tay mình, phản ứng đầu tiên của anh chính là thu tay lại, ôm chặt cô không buông.

……

Lúc tách ra, hai tay của anh còn nâng gương mặt cô, dưới ánh đèn, lông tơ thật nhỏ trên mặt cô đều trở nên rõ ràng, còn có sự thẹn thùng không che giấu được, rồi còn có ánh mắt ra vẻ lão thành nữa.

Đột nhiên Trình Tử Phong rất muốn trêu cô, khóe miệng anh cong lên: “Trần Tiểu Nam, tuổi không lớn, yêu đương không ít chứ?”

Nửa bên mặt của Trần Nam còn đang tê dại, cả người vẫn đang đắm chím trong dư vị của nụ hôn vừa rồi nên ngây thơ mà nhìn anh: “Ừm?”

Một khắc kia, trong lòng Trình Tử Phong tự nhiên cực kỳ chua chát, đôi tay bóp má cô: “Em còn ‘ừm’? Nói thật, đã yêu đương với bao nhiêu người con trai rồi?”

Bởi vì má bị anh bóp, Trần Nam không tránh được, giọng của cô cũng trở nên kỳ quái: “Không có mà! Trước kia em toàn gặp phải tra nam… Còn chưa yêu đương nghiêm túc lần nào… cùng lắm là nắm tay thôi.”

Sau khi Trình Tử Phong hừ một tiếng thì buông cô ra.

Trần Nam nhìn sắc mặt của anh, hình như có chút không vui nên giải thích: “Thật mà, em không lừa anh.”

“Em chắc chắn chứ? Sau khi uống say thì bắt đầu tỏ vẻ lưu manh, ai mà thèm tin em.” Nói xong anh còn chưa đã thèm mà sờ soạng gương mặt mềm mại của cô lần nữa.

Mắt Trần Nam choáng váng: “Em tỏ vẻ lưu manh?”

“Còn không phải sao, ở hồ Thanh Hải ấy, tán tỉnh anh nhưng lại không phụ trách, bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói người khác là tra nam…”

Trần Nam im lặng, sau khi suy nghĩ vài giây đột nhiên như thông suốt, lại cười ngây ngô: “Trình Tử Phong, hoá ra là anh bị em tán tỉnh ở hồ Thanh Hải à… Anh nhịn cũng giỏi đấy, he he he!”

Trình Tử Phong: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK