Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 05

Editor: Moon

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Ba tháng sau, Trình Tử Phong ngồi trên tàu hoả vừa mắng mình ngu ngốc vừa nghĩ, bốn chữ “mua dây buộc mình” chính là nói bản thân anh.

Anh ra khỏi nhà ga, gọi điện thoại cho Trần Nam, cô đang ở quán lẩu cay.

Tháng sáu ở Tây An, ánh nắng bắt đầu gay gắt hơn, Trình Tử Phong đứng trước cửa tiệm nghĩ, vòng đi vòng lại lâu như vậy cuối cùng vẫn trở về vị trí ban đầu.

Lần đầu tiên trong đời anh nếm được mùi vị của sự thất bại, nhoáng một năm đã trôi qua, cái chén vẫn là cái chén bể, cô gái kia vẫn là cô gái kia!

Trình Tử Phong nghĩ như vậy, đẩy cửa đi vào liền thấy Trần Nam đang ngồi ngây ngốc bỗng ngẩng lên nhìn anh.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Cuối cùng vẫn là Trần Nam mở miệng trước: “Nghe anh Triệu nói anh thích tôi?”

Trình Tử Phong: “……”

Những suy tính trong đầu tới tới lui lui suốt theo đường đi hoàn toàn biến mất, giờ phút này đối mặt với cô gái trước mắt, anh trở nên ngốc nghếch hơn bao giờ hết.

Trình Tử Phong có một loại cảm giác rất kỳ lạ, nếu phản ứng tiếp theo của cô không phải điều anh muốn, anh nghĩ có lẽ vĩnh viễn cũng không vượt qua được điều này.

“Tôi không phải……”

“Anh mang chén đến chưa?” Trần Nam nhanh chóng đổi đề tài, giống như câu hỏi trước đó chỉ là ảo giác của Trình Tử Phong.

Chân mày rậm rạp của Trình Tử Phong nhăn thành ngọn núi nhỏ, mấu chốt là anh không uống rượu!

Sự việc bại lộ khiến cho Trình Tử Phong khẩn trương đến nỗi choáng váng đầu óc. Hơn nữa cách đặt câu hỏi như tàu lượn siêu tốc này của cô càng kích thích trái tim anh, nhưng anh lại không phát hiện sự dịu dàng và lúng túng trong mắt cô.

Ngày đó, cuối cùng anh cũng được cô sửa chén trà Ô Kim như ước nguyện, nhưng không khí giữa bọn họ đột nhiên lại thay đổi.

Sự ngại ngùng đến kỳ lạ, ai cũng không nhắc đến đề tài kia.

Điều Trình Tử Phong không biết chính là sau khi anh vừa rời đi, Trần Nam đã đóng cửa hàng, tiền cũng không kiếm ôm điện thoại gọi cho anh Triệu: “Sao lại như vậy? Người ta bị em doạ cho choáng váng mất rồi, có phải anh lừa em hay không? Hau là anh nhìn lầm? Dáng người của em rất đẹp, nhưng từ trước đến này những người có thể theo đuổi được em đều là tra nam cả.”

Anh Triệu bị cô làm phiền cả đêm, cuối cùng cũng chịu thua: “Ai da, em gái ngốc của anh à, tính cách của hai đứa có cần đổi cho nhau không? Cậu ấy là kiểu người sống nội tâm, cho dù có chết cũng không dám nói rồi; em thì hoàn toàn trái ngược với cậu ấy. Thật là khổ chó người anh trai như anh!”

Có một số việc không biết còn may, đã biết thì không thể không băn khoăn.

Đã hơn một năm trôi qua, dường như lúc này Trần Nam mới phát hiện ra Trình Tử Phong trông không tồi, hơn nữa buổi tối nằm trên giường càng nghĩ càng thấy anh đẹp, càng nghĩ càng cảm thấy hình như bản thân cũng… thích anh…

Đúng là muốn mạng cô mà, Trần Nam đặt đáy ly lên đầu mình, rõ ràng là người ta thích mình trước mà, không lẽ cô lại phải tỏ tình trước ư? Vậy thì không hay cho lắm!

Nghĩ tới nghĩ lui, lần đầu tiên trong đời Trần Nam suy nghĩ đến mất ngủ, nửa đêm, cô lai âm thầm bò dậy sửa chén…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK