Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Moon

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Qua rất lâu sau, vào một sáng sớm nọ, Trình Tử Phong bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh vừa mới ấn nghe, đầu dây bên kia đã có người chửi ầm lên với anh: “Trình Tử Phong, anh là tên khốn!”

Đầu Trình Tử Phong đầy dấu chấm hỏi, anh híp mắt nhìn số điện thoại, hỏi: “Cô là ai?”

“Anh đã biết trước trong nước không cho nuôi heo sữa đúng không! Rõ ràng cửa hàng của tôi đã trang trí xong…” Trần Nam nói tiếp.

Hoá ra là cô?

Mới đầu Trình Tử Phong còn ngẩn người nhưng sau đó lại cong mắt lên, dùng giọng điệu vui sướng khi người khác gặp hoạ hỏi: “Cuối cùng cũng phát hiện trong nước không thể nuôi heo sữa rồi à?” Không đợi cô trả lời, anh lại hung tợn nói: “Đáng lắm!”

Ngay sau đó anh liền cúp máy.

Chờ đến khi anh ý thức được lúc ấy mình trẻ con bao nhiêu đã là hai tháng sau, cuối năm, bà nội lại hỏi cái chén trà kia. Trong lòng Trình Tử Phong không khỏi “lộp bộp” một chút.

Thật ra chén trà kia không đáng giá bao nhiêu cả, đơn giản là tín vật đính ước của ông nội với bà nội nên bà rất trân quý nó. Sau khi ông nội qua đời, bà nội thường lấy ra nhìn vật nhớ người, kết quả là trong một lần không cẩn thận, đã run tay làm rơi trên mặt đất, lúc ấy bà nội đau lòng đến nỗi hôn mê bất tỉnh…

Dù cho Trình Tử Phong không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của bà nội, anh vẫn đi tìm cô gái kia…

Trần Nam cũng là một người kỳ lạ, dường như cô sẽ vĩnh viễn không ở cố định một chỗ.

Lần này Trình Tử Phong tìm được cô trên đường quốc lộ ở hồ Thanh Hải. Lúc đó là đêm khuya, xe Trần Nam bị nổ lốp lại không có lốp dự phòng, hơn nửa đêm rồi nên không gọi được xe tải, trên đường cũng không có xe đi qua, cô dứt khoát ngồi khoanh chân trên nóc xe SUV uống bia ngắm sao một mình.

Trình Tử Phong đứng dưới xe ngửa đầu hỏi: “Aizzz? Cô không thấy lạnh à?”

Cô nhóc kia còn có mặt mũi tức giận với anh, hùng hổ hỏi: “Liên quan gì đến anh?!”

Thật là……

Cuối cùng vẫn đến giúp cô, ai bảo anh có việc nhờ vả người khác chứ?

Đêm ở trấn nhỏ, hai người uống rượu ở đối diện khách sạn Thanh Niên, ngay từ đầu đều không chịu khuất phục, không ai để ý đến ai.

Mãi đến lúc hơi say, tình huống mới thay đổi. Thấy Trần Nam nhìn kính cười ngây ngô, Trình Tử Phong rốt cuộc không nhịn được: “Aizzz, có phải tôi thật sự làm gì sai với cô hay không? Vì sao cô luôn đối nghịch với tôi thế?”

“Không có…” Trần Nam thật thà nói: “Tôi không quen biết anh.”

“Biết cô không quen tôi rồi!” Khi Trình Tử Phong nói chuyện đã giận sôi máu: “Bây giờ quen chưa? Đừng giả vờ với tôi, tôi n…”

Chữ “nói” còn chưa ra khỏi miệng, tay Trần Nam đột nhiên phủ lên sườn mặt của anh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt của cô chợt lóe lên, như hồ nước dưới ánh mặt trời: “Tôi ghét nhất những người đẹp trai giống anh!”

Nói xong câu này cô lại vô cùng lưu manh mà hôn lên mặt anh một cái.

“Bẹp” một tiếng, vô cùng vang dội.

Trình Tử Phong ngẩn ngơ, đang muốn nói chuyện đã thấy cô ngã xuống. Anh cúi người đỡ cô theo bản năng, cô lật ngược lại, dùng một tư thế quỷ dị gối lên cánh tay anh…

“Aizzz, tôi nói cô…”

Anh còn chưa dứt lời cô đã ngáy nhỏ, âm thanh nhỏ nhẹ giống như một con mèo sữa được người ta vuốt ve vô cùng thoải mái.

Lúc này là nửa đêm, khu vực khách sạn công cộng đã không còn ai từ lâu, gió thổi vào từ bên cửa sổ, ánh đèn theo đó mà đong đưa, lòng Trình Tử Phong giống như bị mèo cào một cái, nháy mắt đã mềm đến rối tinh rối mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK