Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Moon

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Không lâu sau khi sự nghiệp sửa chứa chén Ô Kim hoàn thành, vào ngày đại thọ 80 tuổi của bà nội nhà họ Trình, ngoại trừ cái chén Ô Kim kia, Trình Tử Phong còn mang bạn gái về nhà.

Sinh nhật bà nội chia thành hai bữa ăn trưa và tối, giữa trưa chỉ là tiệc trong nhà cho nên thời gian này, người được Trình Tử Phong đưa đến chỉ có thể là cháu dâu tương lai của nhà họ Trình.

Nhưng Trần Nam lại không biết, cô đứng sóng vai cùng Trình Tử Phong dưới thính đường của toà nhà cổ kính kia, dưới ánh mắt của các trưởng bối, cô cảm thấy để tay ở đâu cũng không đúng.

Hơn nữa người nhà họ Trình toàn trai xinh gái đẹp, làm cho Trần Nam – cái người luôn cảm thấy mình thanh tú cũng phải tự biết xấu hổ.

Thật vất vả mới đến lúc kết thúc cơm trưa, Trần Nam lén kéo Trình Tử Phong ra ngoài: “Em thấy em nên đi trước…”

Trình Từ Phong ôm cô nói: “Đi cái gì, buổi tối mới là yến hội chính thức.”

“Nhưng mà… nhưng mà em rất lo lắng! Vì sao em cảm thấy hình như mọi người đều không thích em? Có phải mọi người không hài lòng với em hay không? Người nhà của anh trông ai cũng đẹp như vậy, không giống em…”

Trình Tử Phong “chậc” một tiếng, cắt ngang lời nói của cô: “Em thấy bà nội không thích em ở chỗ nào? Anh đã 30 tuổi rồi, đây là lần đầu mang bạn gái về nhà, cho dù anh mang một con heo về bọn họ cũng sẽ cảm thấy là tiên nữ hạ phàm.”

Sau khi Trần Nam im lặng một lúc lâu, cô đột nhiên đánh anh: “Anh mới là heo!”

Trình Tử Phong cũng không né tránh, anh nắm lấy tay cô, hôn vào lòng bàn tay: “Heo còn thông minh hơn em! Ngốc ạ!”

“Ngốc mà anh còn thích em?”

Trình Tử Phong chưa đã thèm lại cúi người hôn môi cô. Trần Nam ngại ở đây có nhiều người ra ra vào vào nhà họ Trình, đẩy nửa ngày mới đẩy anh ra được: “Anh làm gì thế, chú ý hình tượng một chút được không?”

Trình Tử Phong được như ước nguyện, đắc ý mà nói: “Anh thông minh như vậy, tìm một người vợ ngốc nghếch trung hoà một chút, coi như là báo đáp cho xã hội…”

Bộ dáng khoe khoang này khiến Trần Nam muốn bóp chết anh lập tức, nhưng lại luyến tiếc…

Chén Ô Kim được sửa là lễ vật cho bà nội xem trong yến hội buổi tối, tay nghề của Trần Nam rất tốt, chiếc chén Ô Kim được đôi tay khéo léo của cô biến thành kim hoàng vụn, giống như lá rụng bị nghiền thành mảnh nhỏ trên đế chén, làm đế chén càng đẹp hơn. Không hoàn mỹ cũng thành hoàn mỹ.

Đây là quà tặng tốt nhất, bà Trình cầm cái chén Ô Kim, hốc mắt đỏ lên, nắm lấy tay Trần Nam không chịu buông, cuối cùng phát cho cô một bao lì xì thật dày mới cho cô đi.

Trình Tử Phong đưa cô về nhà, ăn vạ trong phòng không chịu đi, muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh cô, anh có ý xấu xúi giục cô đếm tiền trong bao lì xì bà đưa.

Trần Nam bất đắc dĩ, đếm từng tờ trước mặt anh, cuối cùng đếm số: “9999…”

Trình Tử Phong liếc xéo cô: “Biết là có ý gì không?”

Trần Nam nghiêng đầu: “9999…… Đóa hoa hồng?”

Mạch não này!

Trình Tử Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Là ngàn dặm mới tìm được một người.”

Trần Nam cười, giọng điệu cũng trở nên trêu ngươi: “Ngàn dặm mới tìm được một ai cơ?”

Đôi mắt nhỏ kia cực kỳ giống môt con hồ ly. Dựa theo hình thức ngày thường ở chung của bọn họ, Trình Tử Phong vốn dĩ nên đả kích cô một chút nhưng lúc này, anh không nhịn được mà giơ tay vuốt ve chóp mũi tinh tế của cô, thừa nhận: “Đương nhiên là ngàn dặm mới tìm được em, cô gái nhỏ ngốc nghếch của anh!”

Nghe vậy hai mắt Trần Nam cong lên như ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ôm lấy đầu quả tim của người yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang