• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Ù



Khách sạn Gia Dịch, phòng số 2830.



Lục Nhĩ Nhã cắn chặt môi dưới, tầm mắt chăm chú nhìn vào bức tường trắng phía đối diện, không dám động đậy.



Giờ phút này trên người cô, chỉ mặc duy nhất bộ nội y bó sát, làn da trắng nõn như tuyết của cô càng trở nên trong suốt dưới ánh đèn. Dáng người hoàn hảo phập phồng quyến rũ, gần như không hề giữ lại mà bại lộ trong không khí, trong phòng nhiệt độ hơi lạnh, khiến cho cánh tay hơi nổi da gà nhẹ, cũng không thể bài trừ việc chủ nhân của nó quá căng thẳng.



Ngược lại người đàn ông lại thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, ngón tay thon dài kẹp ở giữa một điếu thuốc, bàn tay còn lại đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ.



Con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nhàn nhạt, môi mỏng cũng gợi lên một độ cung nho nhỏ, trên mũi đeo kính, điều này thể hiện đầy đủ sự khôn khéo và giỏi giang của một người đàn ông.



Người này đúng là Chu Hoài Dịch, một vị ảnh đế trẻ tuổi, cũng là đạo diễn nổi danh, đã lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, những danh vọng và tài sản cũng coi như sánh đôi với những nỗ lực đóng góp của anh.



Anh đang nhìn cô, không, chính xác hơn là đang đánh giá dáng vóc của cô!



Với sự công nhận này, sự thấp thỏm trong lòng Lục Nhĩ Nhã lại tăng thêm vài phần, trong lòng bàn tay thế nhưng lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.



Chu Hoài Dịch không nói lời nào, không bình luận cũng không cho cô mặc thêm quần áo. Lục Nhĩ Nhã có việc muốn nhờ, tự nhiên không thể tùy tiện nói chuyện, nếu chọc đến chuyện gì đó khiến anh không cao hứng thì bản thân phải đi tìm mười vạn tệ kia ở đâu?



Anh hoàn toàn không màng đến cảm xúc của cô, ánh mắt nhìn cô trở nên trực tiếp hơn, trong lòng Lục Nhĩ Nha rối bời, nhưng lại không thể phát ti3t được, chỉ có thể cắn môi mà nhẫn nhịn.



Kim đồng hồ treo trên tường cứ tích tách di chuyển, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy một phút trôi qua đó có lẽ là 60 giây dài nhất trong cuộc đời cô!



Không nói đến việc hiện tại cô đang cầu xin anh, Chu Hoài Dịch vẫn luôn là thần tượng ở trong lòng cô. Nhưng đến hôm nay vì để kiếm tiền, cô đứng trước mặt thần tượng, cởi bỏ hết quần áo chỉ để lại bộ nội y, chấp nhận ánh mắt như thiêu đốt của anh…..



Cảm giác kia, tuyệt đối không thể nói dễ chịu.



Chu Hoài Dịch rốt cuộc cũng cử động. Thân hình hơi khom, đem điếu thuốc trong tay ấn ấn vào gạt tàn thuốc vài cái, rồi sau đó thu hồi tay lại, đan mười đầu ngón tay vào nhau, môi mỏng khẽ mở.



Anh có lời muốn nói!



Lục Nhĩ Nhã không hề nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, mắt trông nom mà nhìn vào môi của người đàn ông. Sợ anh ném cho cô một câu “Không đủ tiêu chuẩn”, hoặc cũng là khách sáo mà dùng từ xin lỗi, như vậy cơ hội cuối cùng của cô cũng bị huỷ đi.



“Mặc quần áo vào đi.” Anh nói.



Giọng nói rất giống như trên phim điện ảnh, ôn hoà thanh nhuận có chút quá mức dễ nghe.



Lục Nhĩ Nhạc nghe lời nhặt quần áo dưới chân lên, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình để mặc quần áo cho chỉnh tề, sau đó đứng thẳng, yên lặng chờ đợi sự phân phó tiếp theo của ngài ảnh đế.



Trong lòng vẫn cảm khái sự chuyên nghiệp của anh, mỗi bộ điện ảnh, phối âm lồ||g tiếng, trước nay đều do bản thân anh đảm nhiệm, nghe nói còn không mời quá nhiều diễn viên lồ||g tiếng. Giọng nói trầm thấp êm dịu trong vòng không có mấy người. Nhưng Lục Nhĩ Nhã chính là một trong số đó.



“Tại sao cô lại muốn làm điều này?” Chu Hoài Dịch giương mắt, đối diện với cô.



Trái tim fan hâm mộ của Lục Nhĩ Nhã mãnh liệt nhảy lên, nhưng không để lộ ra, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc: “Nguyên nhân có chút phức tạp, tôi không tiện để có thể nói cho ngài biết.”



Chu Hoài Dịch nhướng mày: “Vậy cô cho rằng, cô ngay cả kinh nghiệm cũng không có, dựa vào cái gì mà dám ra giá mười vạn?”



Lục Nhĩ Nhã hít sâu một hơi, không khỏi chột dạ, ôn tồn mở miệng nói: “Tôi biết yêu cầu như vậy là quá nhiều, nhưng, tôi không chỉ đơn giản có thể thay thế cô Lăng diễn cảnh lõa th ể, ngay cả cảnh bị đánh hay suất diễn nguy hiểm, tôi đều có thể làm được.”



“Cô có biết với mười vạn tệ này, tôi có thể tìm không ít diễn viên đóng thế có kinh nghiệm lâu năm không?”



“Vâng…. Điều này không giống nhau, tuy rằng tôi chưa từng làm công việc này, nhưng người tôi thế thân chính là cô Lăng, nếu anh muốn tìm người thay thế có dáng người giống cô ấy, chỉ sợ rất khó.”



Ngụ ý là cô có thể.



Ý cười trong đáy mắt Chu Hoài Dịch ngày càng đậm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô lại đây ngồi xuống. Nhưng Lục Nhĩ Nhã lại không dám lại gần, chỉ dám ngồi xuống ghế đơn ở đối diện anh.



Chu Hoài Dịch cũng không ngại, ngã người về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi: “Cũng có lý, lúc trước cô đã từng học qua diễn xuất?”



“Đúng vậy, thưa ngài.”



“Học ở trường nào?”



“Học viện điện ảnh XX, bởi vì lý do kinh tế nên chỉ học đến năm hai, nhưng ngài không cần lo lắng, lúc trước tôi vẫn luôn làm diễn viên quần chúng trong những phim trường, kỹ thuật diễn có thể đảm bảo được.”



“Diễn viên quần chúng?” Chậm rãi phun ra từng chữ, từ bỏ có thể nghe ra là một câu hỏi, còn lại Lục Nhĩ Nhã không thể xác định được cảm xúc của anh.



Dừng một chút, cô nói tiếp: “Đối với chuyện diễn vai quần chúng này tôi cũng rất nghiêm túc.”



Chu Hoài Dịch hơi lắc đầu: “Không phải ý này.” Lại không chút để ý mà nhìn vào hai mắt của cô, giọng điệu bình thản: “Ngày mai đến tổ đi, chuyện này còn phải hỏi ý Lăng Phỉ.”



Trong lòng Lục Nhĩ Nhã vui vẻ, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Nói như vậy, ngài đã đồng ý rồi?”



Chu Hoài Dịch không biến sắc, lại lấy ra từ trong hộp một điếu thuốc, tìm bật lửa sau đó châm lên hút một ngụm rồi phun ra làn khói dày đặc.



Cách làm khói, mặt anh cũng có chút mơ hồ không rõ, tiếng nói làm say lòng người kia lại khiến người nghe vô cùng rõ ràng: “Chỉ cần Lăng Phỉ không ý kiến, tôi sẽ dùng cô, nên nếu cô biểu hiện tốt, tôi sẽ cho cô thêm năm vạn.”



Năm…… Năm vạn?!



Lục Nhĩ Nhã có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng bản thân mình yêu cầu mười vạn đã là quá đáng rồi, người ta là tuỳ tiện đề ra năm vạn khen thưởng.



Đây có lẽ là sự chênh lệch giữa người với người đi.



Năm thứ hai đại học, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, ba mẹ cô qua đời, để lại cô cùng em trai còn đang học cấp 3. Đương nhiên việc nuôi nấng đứa trẻ kia đã trở thành trách nhiệm mà cô phải gánh vác.



Ngưng lại việc học, một ngày làm mấy công việc mới có thể miễn cưỡng nuôi sống hai người, khó khăn lắm mới chi trả cho em trai học xong cấp 3.



Cậu nhóc kia có thành tựu học tập xuất sắc, lại qua phỏng vấn của Học viện Điện Ảnh, rõ ràng là muốn hướng tới nghề đạo diễn. Nhĩ Dương thích nhiếp ảnh, cô cũng biết điều đó.



“Muốn học ngành này, một là nhà phải có tiền, hai là phải có học bổng, lấy trình độ của chị em hai người, vẫn nên chấp nhận rồi đi kiếm một ngành nổi tiếng nào khác, nếu lấy thành tích của Nhĩ Dương, chắc chắn là không thành vấn đề.” Đây là lời nhắc nhở của chủ nhiệm năm cấp 3 của Nhĩ Dường vào ngày điện nguyện vọng đại học.



Điều này đương nhiên cô cũng nghĩ tới, tóm được cơ hội, còn cùng Nhĩ Dương thương lượng qua mấy lần, cậu nhóc này cứ nhất quyết chỉ học ngành này, sống chết không chịu sửa, vì vậy cậu đã cầu xin cô chấp nhận quyết định của chính mình.



Lục Nhĩ Nhã đau đầu rất nhiều, nhưng cũng không đành lòng chặt đứt mộng tưởng của em trai, nên đã để cậu đi ra ngoài làm công kiếm tiền, bản thân cô cũng đã bắt đầu làm phục vụ ở Gia Dịch, sau khi tan tầm còn có thể tới những thành phố lân cận đang quay phim để đảm nhiệm vai quần chúng, kiếm thêm thu nhập.



Mắt thấy khoản học phí hơn ba vạn tệ kia phải gom đủ, nhưng ở bên phía Nhĩ Dương lại xảy ra chuyện.



Ở quán bar làm người bưng rượu, xảy ra xô xát với khách, chọc đến ai không chọc, lại đụng đến Thái Tử gia Trương Minh Thành.



Thái Tử gia bị thương người da, người trong nhà thuê đám giang hồ tới kiếm chuyện, khiến hai người không khỏi sợ hãi, còn tuyên bố muốn hai chị em phải lấy ra mười vạn tệ, bằng công sẽ đập phá võ quán. Võ quán có lên đến trăm triệu bọn họ cũng không thể bán, vì đây chính là tài sản trân quý mà ba mẹ đã để lại, cho dù ra sao cũng phải giữ được.



Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô xuất hiện ở đây.



Hy vọng anh sẽ cho cô một cơ hội được đóng vai thế thân, lấy được tiền, bồi thường cho Thái Tử gia nhà họ Trương, giữ lại được võ quán!



Chu Hoài Dịch cũng ở tại khách sạn nơi cô làm việc, lúc trước cô lại hoàn toàn không biết điều này.



Chị Lý làm quản lý ở đây biết được tình hình trong nhà hàng, phá cách khiến cô đi lên tặng vài lần cơm, làm cho cô bắt được khoản tiền boa hậu hĩnh của Chu ảnh đế.



Lúc đầu cô còn mong chờ không biết sẽ được bao nhiêu tiền, nào biết được lần đầu tiên đưa cơm, Chu ảnh đế đã chi tiền boa lên tới hai ngàn, nhờ sự hào phóng của Chu Hoài Dịch mà mục tiêu đạt được ba vạn sáu của cô lại gần thêm một bước.



Ngẫu nhiên nghe được cuộc thảo luận giữa anh về người đại diện về việc Lăng Phỉ không muốn tự mình diễn cảnh tình cảm mãnh liệt, lại vừa lúc vào ngày mà Nhĩ Dương cùng Thái Tử gia náo loạn mâu thuẫn, Lục Nhĩ Nhã gấp đến mức sứt đầu mẻ trán, nghe xong lời nói kia, cuối cùng có chủ ý.



Không, thừa dịp đêm hôm khuya khoắt, cô một mình căng da đầu gõ cửa phòng thần tượng, đề ra một yêu cầu hết sức vô lý tưởng chừng như không được đáp ứng.



Đây đều là vì mười vạn kia!



Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân sẽ lõa th ể trước mặt người khác, áo rách quần manh cứ như vậy mà xuất hiện trước màn ảnh, trong lòng sao có thể không xấu hổ?



Hiện tại vì để trả nợ, cho dù cô có không cam lòng thì cũng phải chấp nhận. Giọng điệu của đối phương lại vân đạm phong khinh như vậy, mở miệng nói liền cho cô cơ hội có được nhiều hơn năm vạn.



Trừ bỏ nói lời cảm ơn, cô còn có thể nói cái gì đây.



Huống hồ chi lúc sau Chu Hoài Dịch cũng không suy xét vấn đề xóa kịch bản, trực tiếp gật đầu, nói cái gì mà xem ý kiến của Lăng Phỉ, kỳ thật chỉ là một phân đoạn ngắn, chỉ cần đạo diễn là anh đồng ý, những người khác nào dám ý kiến gì.



Chu Hoài Dịch xua xua tay, ý bảo cô không cần nói lời cảm kích nữa: “Được rồi, cô về trước đi, dù gì cũng khuya rồi, con gái ở bên ngoài một mình không an toàn.”



Lục Nhĩ Nhã mỉm cười giải thích: “Hôm nay tôi trực ca đêm nên không thể về nhà, nếu anh Chu có gì muốn phân phó, ngài có thể gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được.”



“Gọi như thế nào?”



“Mời ngài sử dụng dịch vụ của khách sạn, gọi điện thoại nói rằng muốn nhân viên 1220 đến phục vụ liền có thể, người phục vụ ở nơi này đều dùng mã hóa để làm việc.”



Chu Hoài Dịch như lần đầu tiên nghe nói nên hơi hứng thú: “Được điểm số nhiều lần có thể thêm tiền lương?”



Lục Nhĩ Nhã suy nghĩ, sau đó lại sửa sang lại lời nói để đưa ra một đáp án phù hợp nhất: “So với người khác sẽ nhiều hơn một ít, nếu nguyện ý làm phục vụ đặc biệt, có thể nhận được tiền boa từ khách hàng.”



Ánh mắt Chu Hoài Dịch nheo lại, loại phục vụ đặc biệt, đương nhiên anh hiểu rõ ý chỉ là gì: “Vậy cô từng nhận được sự sủng ái từ khách hàng chưa?”



Câu hỏi rất mịt mờ, nói trắng ra là anh muốn hỏi thân thể cô còn trong sạch không. Lục Nhĩ Nhã sợ nhất chính là bị người khác nghĩ mình như vậy, huống chi người đó lại là nam thần của mình, tất nhiên cô sẽ càng muốn làm sáng tỏ.



“Không có, nếu như có, tôi cũng không cần phải hao tâm tổn sức để tranh thủ ở nơi này xin ngài một cơ hội đóng thế nhân lõa th ể.”



Không biết Chu Hoài Dịch có để ý đến câu trả lời của cô hay không, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Buổi sáng ngày mai lúc 8 giờ, đến tầng hầm bãi đỗ xe, sẽ có người đưa cô đến phim trường.”



Đây là ý muốn hạ lệnh đuổi khách. Lục Nhĩ Nhã hiểu được liền vội vàng đứng lên, cúi đầu chào người đàn ông: “Vậy tôi xin đi trước, chúc anh Chu ngủ ngon.”



Chu Hoài Dịch nhắm mắt lại, xoa bóp giữa mày có chút đau nhức: “Ừm.”



Sau khi mời Lục Nhĩ Nhã ra ngoài, đóng cửa lại, anh mới chậm rãi mở mắt, con ngươi tỉnh táo, cầm điếu thuốc hít sâu một hơi rồi lại phun ra làn khói. Lặp lại vài lần cho đến khi điếu thuốc tàn mới không nhanh không chậm ném mẩu thuốc lá tới gạt tàn thuốc.



Nhìn tới vị trí vừa rồi mà Lục Nhĩ Nhã đã đứng, hơi hơi xuất thần.



Chỉ chớp mắt một cái, trên mặt lại treo lên ý cười, nhấc ly rượu vang trên bàn rồi một hơi uống sạch, cũng không thể hiện một chút hứng thú nào mà trực tiếp nuốt xuống.



Tầm mắt lơ đãng quét đến bảng tên của cô rơi trên mặt đất, anh chậm rãi bước tới, khom người nhặt lên, đầu ngón tay m ơn trớn ba chữ trên đó.



Đôi mắt như có như không mà nheo lại: “Lục… Nhĩ Nhã?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang