Beta: Qiongne
Năm ấy Lục Nhĩ Nhã 9 tuổi, lúc ấy bên kia đường, có một gia đình mới chuyển tới.
Nhắc tới chuyện này, mỗi ngày đều sẽ có người dọn tới dọn lui, nhưng đặc biệt ở chỗ, gia đình mới chuyển tới kia, mua ngay mảnh đất xây biệt thự!
Nói ngắn gọn, kẻ có tiền.
Khu Giang Minh được coi là khu người giàu, khi đó danh tiếng Lục Thanh Hà cũng lớn, là người chỉ đạo của đoàn võ thuật, hơn nữa lúc ấy thu nhập võ quán không thấp, tình huống lúc đó của nhà họ Lục, vẫn đang rất tốt. Không tính là giàu có, nhưng là điều kiện tuyệt đối rất tốt.
Căn biệt thự kia, Lục Nhĩ Nhã có nghe nhóm người lớn nói qua, phòng ở rất lớn cũng rất đẹp, có hoa viên, bể bơi, còn có rất nhiều rất nhiều......
Thời điểm cuối tuần, Lục Nhĩ Nhã thường đưa Nhĩ Dương đến cái xích đu kế bên chuồng chó để chơi. Không riêng chị em bọn họ, xung quanh đều có các bạn nhỏ tới đây chơi.
Vào một ngày thời tiết đẹp, Lục Nhĩ Nhã không có hứng thú đến lớp học, cha cũng không có ở võ quán, cô cũng không cần tới luyện công, kích động rủ đồng bọn đến chỗ mảnh đất đấy để chơi, lại phát hiện cái hố đã bị lấp mất, mà thay vào đó là một cái lưới sắt nở đầy hoa tươi trên đấy, cái xích đu màu trắng bên kia, đang bị gió thổi hơi hơi lay động. mà bên cạnh xích đu, là một con chó chăn cừu so với cô còn lớn hơn.
Lục Nhĩ Nhã từng thấy em trai mình bị chó cắn, cả người run một cái. Nhất thời tâm tình muốn chơi xích đu cũng không có, nói với một đám bạn bè nhỏ, đến công viên kế bên chơi.
Liên tục mấy ngày cuối tuần, bọn họ cũng không có lại gần hoa viên ấy nữa, cũng không được ngồi chiếc xích đu mà cô thích nhất!
Nhưng mà, cô rất muốn chơi.
"Đó là nhà của người khác, không phải chỗ để con nít chơi đùa." Tối hôm qua sau khi náo loạn cùng cha một trận, cha cô đã nói như vậy.
Đeo túi xách đứng bên ngoài hồi lâu, nhìn cái xích đu màu trắng kia, nó giống như đang cùng mình vẫy tay tạm biệt. Lục Nhĩ Nhã đưa tay lên, hướng bên đó vẫy vẫy, cũng không ngờ sẽ nhận được sự đáp lại của chú chó chăn cừu.
Tiếng sủa uy vũ hướng bên này mà kêu lớn, hên là cách một tấm lưới sắt, Lục Nhĩ Nhã đã bị dọa không nhẹ, chạy đi bằng tốc độ giống mà bình thường mình hay tập, đầu cũng không dám quay lại nhìn căn nhà đó.
Gặp được Chu Hoài Dịch, là một sự trùng hợp.
Ngày đó tan học, bên ngoài trời mưa to, bạn cùng lớp cũng lục đục được ba mẹ tới đón, mà mẹ cô, lại chậm chạp không thấy bóng dáng.
Thầy giáo vẫn cùng cô đợi ở cửa, lại nhận được cuộc điện thoại, nói muốn tới văn phòng xem, làm cho một mình cô đợi ở cửa, lúc nhỏ Lục Nhĩ Nhã rất nhu thuận, không có dị nghị, gật đầu đồng ý.
Mưa thế nhưng cũng không nhỏ đi, ngược lại mưa rơi càng lớn hơn, giọt mưa đánh vào cửa sổ thủy tinh, làm cửa sổ thủy tinh lung lay vài cái.
Sắc trời dần tối, bên ngoài sấm sét đánh xuống, Lục Nhĩ Nhã sợ hãi, nắm đai ba lô chui xuống dưới bàn giáo viên, run rẩy mà mở chiếc đèn pin nhỏ, chiếu sáng xung quanh phòng học.
Đợi lại chờ, người còn chưa đến, cô cực kỳ mệt, lại đói bụng với buồn ngủ, dựa vào đầu gối, thế nhưng lại ngủ thiếp đi.
Tới khi tỉnh dậy, đèn pin nhỏ đã hết pin, không thể chiếu sáng được nữa, đèn bên ngoài cũng đã tắt hết, lúc bảo vệ tới đây nhìn cũng không nhìn thấy cô, khóa cửa phòng học lại, cô thử gõ lên cửa lớp mấy lần, đều không có tiếng động nào.
Một đứa bé bị người nhốt trong phòng tối đen, bên ngoài lại còn mưa lớn với sấm sét, khó tránh khỏi sợ hãi. Hô vài câu "cứu mạng" cũng không có ai đáp lại, chỉ có thể ôm cánh tay nhỏ ngồi xổm xuống, gào khóc.
Bên ngoài có âm thanh của người nói chuyện, ánh mắt cô sáng lên, đứng thẳng dạy, dùng sức mà đánh vào cửa: "Có người không? Có nghe thấy tiếng em không? Có người phải không......"
Người bên ngoài nghe được tiếng động, từ bên ngoài cánh cửa muốn mở ra, nhưng mở không được, liền nói chuyện với cô: "Ai ở bên trong?"
"Lục Nhĩ Nhã, Lục Nhĩ Nhã ở bên trong!" Rốt cục nghe được tiếng người, Lục Nhĩ Nhã vui đến khóc, nước mắt lại chảy trên mặt.
Hiển nhiên người bên ngoài không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời, chưa kịp thở phào lại nghĩ tới phương pháp hỏi của mình có vấn đề, cúi đầu nở nụ cười nói vài tiếng: "Được, Lục Nhĩ Nhã, đừng có gấp, chúng tôi sẽ cứu cậu ra."
Người bên ngoài kêu cô lùi lại một chút, dùng sức đạp mạnh lên cửa, nhưng đá không văng được.
Cô nghe được giọng nói của bé trai bên ngoài: "Không được a, Hoài Dịch, phải leo cửa sổ."
"Đi, tôi cầm túi dùm cậu, cậu trèo lên."
Cửa sổ so với chiều cao của Lục Nhĩ Nhã, cao hơn một chút, bé trai leo từ cửa sổ, mở cửa, nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn cửa sổ, không nói gì mà thở dài một tiếng, lại nói nhỏ một cậu: "Sao lại thấp như vậy?"
Lục Nhĩ Nhã: "......"
Vô nghĩa! Nếu như cô đủ cao, đã sớm tự mình nhảy ra ngoài, còn ở đây đợi bọn họ tới cứu?
Nhưng đối phương so với cô không chỉ cao một chút, thời điểm Lục Nhĩ Nhã còn nhỏ, liền hiểu được vị anh hùng trước mắt sẽ không chịu thiệt thòi, sợ hãi nắm chặt cái ly đứng ở đó hỏi: "Anh có thể cứu em không?"
Nam sinh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, theo ánh sáng bên ngoài, anh thấy rõ nước mắt trên mặt cô: "Khóc?"
"Ừm......"
“Khóc cái gì nha?"
Nghĩ đến đối phương đang quan tâm mình, Lục Nhĩ Nhã hít hít mũi, khóc thút thít kể lại chuyện bi thảm mà mình gặp phải đối phương cũng không phản ứng gì, sờ sờ đầu của cô: "Về sau cho ba mẹ em nhớ rõ sẽ tới đón em."
"Em đã biết."
Nam sinh bên ngoài giống như không còn kiên nhẫn, thúc dục hai câu: "Hoài Dịch, làm gì vậy? Nhanh lên, về nhà."
Chu Hoài dịch hướng về phía cửa sổ nói “biết”, lại quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cái bàn qua kê sát tường, còn cảm thấy không đủ, lại để cái ghế lên cái bàn, sau khi làm xong, hướng cô gái cười cười: "Chính mình leo lên, có thể chứ?"
Lục Nhĩ Nhã tính toán độ cao bằng mắt, so với leo cọc gỗ với cha cô cũng không đáng sợ lắm: "Có thể leo."
"Vậy em leo lên, anh giữ ghế giúp em."
Lục Nhĩ Nhã nghe theo, còn đem cái bình nước cất vào bên trong ba lô, chân hai lần bước hụt, thật đúng là té lên bàn, không ngừng cố gắng, cố sức chống lên ghế dựa, quay đầu hỏi: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Chu Hoài Dịch rời tằm mắt, không muốn thấy nhìn thấy chiếc quần nhỏ màu hồng nhạt bên trong váy của cô gái, ho nhẹ một tiếng: "Hàn Nham, chờ em ấy leo lên thì đỡ em ấy xuống."
"Được!"
Giơ tay lên, Chu Hoài Dịch nói: "Tiếp tục đi."
Lục Nhĩ Nhã coi như phối hợp, bước một chân lên khung cửa sổ, nhìn bên ngoài có mấy nam sinh lớn hơn cô đang đợi bên ngoài, trong đó một cánh tay giơ cao, chuẩn bị đỡ cô xuống, cô cũng không hiểu đến sự khác biệt giữa nam và nữ, cũng bổ nhào vào vòng tay của bọn họ.
Nam sinh cao lớn giúp cô ổn định đứng trên mặt đất, đợi cô sửa sang lại quần áo, nói với người bên trong: "Leo ra đi."
Chu Hoài Dịch leo lên khung cửa sổ, mấy nam sinh lui ra hướng bên cạnh, anh liền nhảy xuống, sau khi tiếp đất, lấy ba lô từ bạn học rồi đeo lên lưng, cùng mấy người khác nhìn mặt nhau, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Nam sinh cao lớn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt cô: "Nhà em ở chỗ nào? Các anh trai đưa em về."
"Đường 195 khu Giang Minh."
Nam sinh đứng dậy, quay đầu nhìn nam sinh vừa mới cứu cô: "Nhà ở khu của cậu, cậu phụ trách đi, dù sao cũng tiện đường."
Chu Hoài Dịch cũng hiểu được mấy người này gấp gáp muốn về nhà, hất đầu: "Đi đi."
Mưa đã tạnh, cũng không còn sấm sét.
Cùng mấy nam sinh đi đến cổng trường, Chu Hoài Dịch vẫy tay tạm biệt, nhìn thấy hốc mắt còn ngấn lệ của cô gái nhỏ, câu khóe môi: "Cần nắm tay không?"
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, đưa tay nắm lấy tay anh, rất ấm áp, nhất thời làm cho người khác cảm thấy an tâm.
“Anh, không cần người đến đón sao?" Cô hỏi, ánh mắt sáng lên nhìn sườn mặt của nam sinh đẹp trai này.
"Không cần, chờ em lớn cũng sẽ giống anh vậy, cũng có thể tự về nhà." Nắm tay cô, thời điểm đứng ở ven đường chờ đèn đỏ, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua người bên cạnh, đang nói “ tình cảm huynh muội thật tốt” và nhiều chuyện khác, Chu Hoài Dịch không kiên nhẫn mà nhăn mày, cúi đầu nhìn ánh mắt lộ ra nét cười của cô gái nhỏ, bản thân thu cảm xúc của mình lại.
"Anh trai này, anh tên gì vậy?"
“Họ Chu."
"Vậy em gọi anh là anh Chu?"
Phản ứng đầu tiên của Chu Hoài Dịch là muốn từ chối, giật giật môi, chống lại con mắt trong sáng của nàng, áp chế không nói ra từ “không được”, ngược lại không được tự nhiên mà gãi đầu.
"Anh Chu tại sao tối như vậy rồi mới về nhà?" Không có sợ hãi, cô gái nhỏ luôn hỏi liên tục mà không ngừng lại được.
"Lớp học có trận bóng rổ, cùng bạn bè đi luyện tập."
"Ồ? Nhưng mà mưa như vậy, luyện như thế nào?"
"Ở bên trong."
"Vậy......"
Lục Nhĩ Nhã một đường líu ríu không ngừng, không chịu yên tĩnh, Chu Hoài Dịch hiếm khi có kiên nhẫn mà trả lời từng câu, thời điểm đi ngang qua cửa nhà, cũng không nghĩ sẽ chào hỏi mà đi về trước, trực tiếp đưa cô đi đến một con phố khác.
Nhưng Lục Nhĩ Nhã lại hào hứng chỉ vào cái xích đu bên trong hoa viên: "Em thích chỗ này nhất, có thời gian em sẽ dẫn anh cái xích đu này, anh lợi hại như vậy, khẳng định có thể leo vào được."
Chu Hoài Dịch cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn hình ảnh xa xa ở phía sau: "Đây chính là nhà anh, vì cái gì phải leo vào?"
"Đó là nhà anh?" Lục Nhĩ Nhã đầu tiên là giật mình, rồi sau đó như bị kích động mà ôm cánh tay anh làm nũng, "Vậy anh có thể dẫn em vào chơi không, rất lâu rồi em không được vào."
Ánh mắt Chu Hoài Dịch tối xuống: "Không, không phải, kia không phải nhà của anh."
"Tại sao không phải? Anh Chu không muốn cho em vào chơi sao?"
"Em còn nhỏ, không hiểu." Dứt lời, lại vỗ vỗ đầu của cô, "Trong căn nhà kia, anh là người dư thừa."
"Hả?"
Thở dài một tiếng, Chu Hoài Dịch cười tự giễu, nhìn cô gái nhỏ một chút, không biết phải nói gì? Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tiếp tục đi về phía trước: "Không nên hỏi nhiều như vậy, có biết cũng vô dụng."
Lục Nhĩ Nhã cái hiểu cái không mà nhìn anh, phục hồi tinh thần lại, đã có thể nhìn thấy nhà của mình, nắm chặt tay anh chỉ hướng đó nói: "Nhà, nơi đó chính là nhà của em, nếu anh muốn tìm em chơi, có thể đứng dưới lầu kêu một tiếng, em có thể nghe được."
Chu Hoài Dịch nhìn theo hướng tay cô đang chỉ, nhìn thấy một căn nhà nhỏ kiểu phương Tây: "Mau trở về đi, anh ở đây nhìn em vào rồi sẽ đi."
"Anh không vào sao?"
"Không đi."
"Vậy được rồi, anh nhớ phải tới tìm em chơi đó, gian phòng của em nằm sát bên đường, anh có thấy không, trên cửa sổ có con gấu bên ngoài ấy." Cố hết sức nhón chân lên chỉ về phía phòng của mình, lại sợ anh thấy không rõ, miêu tả cụ thể một phen.
Chu Hoài Dịch ngồi xổm xuống, bế cô lên, đứa nhỏ này quả thật còn rất nhỏ: "Anh nhớ kỹ, mau trở về đi, ba mẹ sẽ lo lắng."
"Vâng, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Lục Nhĩ Nhã nghe lời chạy về hướng nhà của mình, sợ anh đã rời đi, còn quay đầu lại nhìn vài lần, xác định anh còn đứng đó, mới cười rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Vừa quay người, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của cô gái nhỏ: "Lục Thanh Hà, cha mau ra đây, dám để con một mình ở trường học, đánh cha!"
Giây tiếp theo, lại nghe tiếng cô kêu đau vì bị nhéo lỗ tai, cùng với tiếng răn dạy của người lớn, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, đứa nhỏ kia đã xách theo quần áo đi vào phòng.
Ánh mắt của đứa nhỏ này, thực sạch sẽ! Anh nghĩ như vậy.