• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nghiên




Beta: Qiongne




Lục Nhĩ Nhã cảm thấy mọi việc không ổn.



Việc Chu Hoài Dịch" chính là “Anh Chu" đã mang đến cho cô một tác động to lớn.



Chính vì thế mà anh mới đến khách sạn gặp cô, hỏi cô nếu anh đi, cô có khóc hay không. Khiến cô không dám tìm hiểu rõ tình hình.



Thay quần áo ra khỏi phòng thay đồ, khi cô đang muốn trở về phòng nghỉ lấy một số đồ vật, thì lại thấy Chu Hoài Dịch và Đàm Lâm đang đi về hướng này.



Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là trốn đi thật xa, không chỉ là ý nghĩ trên thực tế cô đã muốn làm như vậy, trước khi bọn họ nhìn thấy cô, cô đã trốn vào phòng thay đồ.



Hiểu Lâm vừa chạy đến cửa đưa đồ cho Lăng Phỉ thì lại bị cô chặn ở cửa, khó hiểu hỏi: "Nhĩ Nhã? Không phải cô đang có việc bận sao?"



Lục Nhĩ Nhã cười gượng hai tiếng, tự giác rời khỏi cửa: "Không, tôi trở lại nhìn xem có quên đồ gì không."



Hiểu Lâm nhìn thời gian, sắp muộn rồi, vội vàng mở cửa nói với cô: "Bây giờ tôi muốn sang phòng nghỉ bên kia, không phải cô nói muốn lấy đồ sao, đi cùng nhau không?"



Lục Nhĩ Nhã tròn mắt, nếu ở cùng người khác cô sẽ không xấu hổ ngượng ngùng khi nhìn thấy cô, gật gật đầu, giúp Hiểu Lâm cầm vài món đồ, bí mật theo ra ngoài.



Tình cờ đối mặt với hai người Chu Hoài Dịch, cô học theo bộ dáng của Hiểu Lâm, hơi hơi khom người: "Đạo diễn Chu."



Chu Hoài Dịch chưa nói gì, nhưng Đàm Lâm bên cạnh lại vô cùng nhiệt tình cầm lấy quần áo trong tay cô: "Có việc gì thì cô cứ làm đi, loại việc đưa quần áo này cứ giao cho Tiểu Tề là được." Dứt lời, liền cầm quần áo đưa cho Tiểu Tề, Tiểu Tề đeo một cặp kính to che khuất nửa khuôn mặt đưa tay nhận quần áo, không nói hai lời liền kéo Hiểu Lâm rời đi, quả nhiên rất...... Vội vàng!



Đàm Lâm nhìn không khí quái dị giữa hai người, cảm thấy không nên ở đây lâu, liền nhanh chóng lấy một lý do rồi rời đi.



Xong rồi, chỉ còn lại hai người.



Lục Nhĩ Nhã cảm thấy mình đặc biệt kì cục, khi đó đã vỗ ngực dõng dạc nói sẽ đợi người ta trở về, vừa quay đầu thì đã quên, thật sự rất vô tâm vô phế.



Nói đến cái tên Chu Hoài Dịch, lúc trước cô đã nghe bạn của anh gọi vài lần, nhưng lúc ấy cô chỉ mới chín tuổi, không biết nhiều chữ như vậy, nên chỉ nhớ được anh Chu.



Nếu anh không nhớ cô thì tốt, hai người không thiếu nợ nhau. Vấn đề là anh ấy không chỉ nhớ rõ mà còn giúp cô giải quyết nhiều rắc rối như vậy, so sánh hai người với nhau, cô thật sự rất quá đáng.



Đã hứa sẽ là bạn tốt cả đời của nhau, sao cô lại quên như vậy chứ? Thật sự là không còn mặt mũi nào để nhìn anh.



Lục Nhĩ Nhã không rõ hiện tại khi đứng trước mặt anh, tâm tình của chính mình là gì, áy náy? Cảm kích? Hay là vui sướng? Cô không biết, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu.



Anh Chu của cô, thì ra là Chu Hoài Dịch, là nam thần của cô!



Có lẽ nên cảm khái một câu duyên phận thật kỳ diệu, dạo một vòng lớn vẫn để bọn họ gặp nhau, tuy rằng đã xa cách nhau mười bốn năm.



Cô lén lút đưa mắt nhìn biểu tình của Chu ảnh đế, người nọ không có phản ứng gì, vẫn nở nụ cười thản nhiên, dịu dàng nhìn cô. Lục Nhĩ Nhã vỗ vỗ hai má, muốn để mình lấy lại tinh thần.



Ngẩng mặt, tươi cười lấy lòng với Chu Hoài Dịch: "Thực xin lỗi, em thật sự không ngờ người đó chính là ngài."



Bên cạnh có mấy người thanh niên mang theo quần áo đi vào, trên tay cầm vật nặng, ngăn trở tầm mắt, không thấy rõ tình huống phía trước, đi thẳng về hướng Lục Nhĩ Nhã đang đứng. Ánh mắt Chu Hoài Dịch lóe lên, duỗi cánh tay kéo cô về phía mình, chờ người đi qua mới trả lời cô: "Không nhớ được người đó là tôi, hay căn bản không hề nhớ tới người đó?"



“Ừm......Người thì vẫn nhớ rõ, nhưng không biết đó là ngài." Cô chột dạ vuốt đầu mình, thật ra, nếu không hôm nay chợt nhớ đến vài việc, cô thật sự không nhớ được người này.



Chu Hoài Dịch híp mắt, tinh tế đánh giá biểu tình trên mặt cô, cũng không làm cô khó xử, khẽ cười một tiếng: "Nếu hiện tại đã biết, xưng hô có phải nên đổi lại hay không?"



Đổi xưng hô?



Trong đầu Lục Nhĩ Nhã hiện lên chữ "Anh Chu", lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, thật sự quá khác biệt với chàng trai xinh đẹp trong ký ức, cô không làm được!



"Sửa, sửa cái gì?"



Chu Hoài Dịch không nói, cất bước đi thẳng đến hành lang bên kia, Lục Nhĩ Nhã cũng đến bên kia, vội cất bước đuổi theo, hỏi lại lần nữa: "Ngài nói xem nên đổi thành cái gì?"



"Không cần gọi kính cẩn như vậy."



Như vậy sao được chứ? Ở nơi như trường quay, chính là một xã hội thu nhỏ, cách xưng hô và phương thức làm việc đều phải được chú ý, anh là tổng đạo diễn, làm sao có thể trực tiếp gọi là "Anh" được?



Cô không đồng ý, lập tức lắc đầu: "Cái này không được!"



Chu Hoài Dịch nhíu mày: "Sao lại không được?"



"Ngài là đạo diễn, em là diễn viên, nên phân rõ giới hạn."



"Cô thấy Lăng Phỉ gọi tên kính cẩn như vậy bao giờ chưa"



Lục Nhĩ Nhã cố gắng nhớ lại, vẫn cảm thấy không được: "Lăng tiểu thư và ngài đã biết nhau từ nhỏ, quan hệ không giống với em, đương nhiên không thể so sánh được."



Chu Hoài Dịch nhíu mày: "Không phải em cũng quen tôi từ nhỏ sao?"



"......" Thất bại hoàn toàn!



Về vấn đề xưng hô, đến khi hai người phải tách ra cũng không thể tranh luận được kết quả, Lục Nhĩ Nhã mím môi muốn nói tiếp, Chu Hoài Dịch lại sờ sờ đầu cô.



"Lục Nhĩ Nhã vẫn là Lục Nhĩ Nhã, Chu Hoài Dịch vẫn là Chu Hoài Dịch, không cần không cố ý tránh mặt tôi, vẫn ở chung giống mấy ngày trước là được rồi, hiểu chưa?" Anh nói như vậy.



Lục Nhĩ Nhã nghiền ngẫm câu nói kia một lần, xác định mình hiểu được ý tứ của anh, lúc này mới nở một nụ cười nhạt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào: "Hiểu rồi."



Đúng vậy, Chu Hoài Dịch vẫn là Chu Hoài Dịch, vẫn Chu Hoài Dịch luôn suy nghĩ vì người khác.



Biết cô bởi vì những việc trước đây mới trốn tránh anh, cho nên nhanh chóng gặp cô, nói cho cô biết không cần để ý quá khứ, nên thế nào thì cứ như vậy là được......



Nhìn người đàn ông đang xoay người đi, Lục Nhĩ Nhã vội vàng hỏi: "Lúc trước ngài đã gặp cha em, vì sao lại không đến tìm em?"



Rõ ràng là chính anh đã nói, khi về Bắc Kinh sẽ đến tìm cô, tuy rằng cô không thể nhìn một cái là nhận ra anh, nhưng chỉ cần nói mấy câu, cô chắc chắn sẽ nhớ lại.



Anh nói anh đã đi theo cha luyện tập vài ngày, vì sao lại không đến tìm cô?



Hai tay Chu Hoài Dịch để trong túi quần, đứng ngược ánh sáng, giống như khi anh đang đứng bên cửa sổ, ngũ quan tuấn mỹ được ánh nắng chiếu rọi tỏa sáng: "Cô nhóc họ Lục, chắc là em đã quên, tôi chỉ gặp mẹ em và Nhĩ Dương"



"A, thật sao?" Môi đỏ mấp máp, Lục Nhĩ Nhã bắt đầu tìm kiếm trong ký ức mơ hồ.



Chắc là như vậy, khi đó có một năm thì cha cô đã đi công tác bên ngoài hết ba trăm ngày, cô dẫn Chu Hoài Dịch về nhà mấy lần, đều là khi mẹ và Nhĩ Dương đang ở nhà, cô chỉ đề cập đến tên của cha vài lần với Chu Hoài Dịch, chắc là anh cũng không nhớ kỹ.



Chu Hoài Dịch nâng tay xoa đầu cô: "Rốt cuộc em còn nhớ được chuyện gì?"



"Em nhớ rõ ngài chính là người bạn nam duy nhất của em." Cô thuận miệng đáp, khi nói xong mới có xúc động muốn cắn đầu lưỡi mình. Hiện tại nói những lời này, sao lại có cảm giác..... Kỳ quái như vậy?



Vội ho một tiếng, che dấu sự không tự nhiên của chính mình: "Cái đó, trước đây ngài đã nói như vậy."



Sóng mắt Chu Hoài Dịch khẽ nhúc nhích, ý cười tăng lên: "Ừ, tôi còn nhớ rõ."



Tựa như đang nói: Em xem, cái gì tôi cũng nhớ, chỉ có em là xem thôi.



Lục Nhĩ Nhã cúi đầu, lại trịnh trọng kiểm điểm bản thân một lần nữa, sau đó đứng thẳng thân mình: "Vậy ngài cứ làm việc đi ạ, em còn phải quay về phòng nghỉ lấy một số đồ vật, sẽ không quấy rầy ngài."



Chu Hoài Dịch quay đầu, nhìn cô rời đi, lúc này mới đi xuống bậc thang, đi vào trường quay.



Phân cảnh này rất quan trọng, là phân cảnh Cảnh Minh nói rõ ràng với Chương Hân Dao, Chương Hân Dao chạy đến trường khóc một lúc lâu, hiểu lầm của nam nữ chính được cởi bỏ, đây xem như một bước ngoặt lớn cho toàn bộ bộ phim.



Không biết có phải vì hợp với cảnh quay hay không, trước khi bắt đầu quay, bên ngoài đã hạ một trận mưa to.



Tiểu Tề đứng bên cạnh cô, hay nói giỡn: "Việc này tốt lắm, tổ đạo cụ xong việc rồi, cô cũng không cần phải phí sức rơi lệ."



Lục Nhĩ Nhã đặt kịch bản lên ghế, đi đến cửa sổ sát đất nhìn phía bên ngoài, trận mưa này vừa to lại vừa lớn, chỉ trong chốc lát ở bên ngoài đã tích rất nhiều nước.



Hiểu Lâm ở một bên than thở một bộ trang phục đẹp như vậy sẽ trở thành phế thải, bộ trang phục trên người Lục Nhĩ Nhã là một màu thuần trắng, theo lời của nhân viên tổ tiết mục thì nếu cố gắng tẩy rửa vẫn có thể dùng lại một lần nữa, nhưng nếu trực tiếp đứng trong cơn mưa này, bùn và nước dính đầy thân thì không thể dùng được nữa.



Lục Nhĩ Nhã thở dài, tâm tình có chút buồn bực, trời mưa, quả thực rất phiền lòng!



Tiểu Lý chỉnh trang cho Chu Hoài Dịch xong liền chạy đến đặt cô ngồi lên ghế, không nói lời nào nâng mặt cô lên, cầm lấy đồ vật này nọ vẽ loạn lên mặt cô.



Đối với tình huống này, Lục Nhĩ Nhã đã thành thói quen, quay phim mà, hiệu quả trên máy quay nhất định phải tốt, mỗi một phân cảnh quay, cho dù chỉ có hai phút ngắn ngủi, chuyên viên trang điểm cũng bận đến tối mắt tối mũi.



Đầu tiên là cô và Chu Hoài Dịch đối diễn, chỉ là ngồi đối thoại lời kịch mà thôi, so với phân cảnh khóc tê tâm liệt phế phía sau thì đơn giản hơn nhiều.



Hơn nữa còn có Chu Hoài Dịch mang theo, cô muốn chạy cũng chạy không thoát.



Phân cảnh kia đã diễn xong, cô đang an tĩnh ngồi trên ghế chờ phân cảnh tiếp theo. Lúc đó còn nhận được tin nhắn của Nhĩ Dương, nói sẽ đến đón cô tan làm, thuận tiện đi đổi điện thoại cho cô.



Lục Nhĩ Nhã trả lời một câu "Được", cậu nhóc kia gửi một cái "OK", sau đó cũng không gửi gì nữa, chắc là sợ làm phiền cô quay phim.



Thật là, gần đây cậu nhóc kia ngoan đến mức hơi quá.



Cũng không có gì không tốt, cô khổ cực lắm mới có thể cho cậu đi học, chính là muốn nhìn thấy một Nhĩ Dương khiêm tốn lễ độ, thành công rực rỡ, chứ không phải một cậu nhóc chỉ biết dính lấy cô lại vô cùng nóng tính dễ xúc động. Nếu vẫn giống trước khi hô to gọi nhỏ, thì thật sự không tốt.



Cất di động đi, đưa cho Tiểu Tề giữ hộ, Lục Nhĩ Nhã đi theo trợ lý đạo diễn xuống lầu, máy móc bên kia đã chuẩn bị tốt, thừa dịp trời vẫn còn mưa to, hiệu quả hiện ra rất chân thật, cô cũng không dám chậm trễ.



Khi cô vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu quay phân cảnh này.



Giống như Tiểu Tề nói, trời mưa lớn như vậy, cô khóc hay không cũng giống nhau, chỉ cần biểu cảm đúng thì cũng không có gì khác biệt. Nhưng một người ngã ngồi ở trong mưa to gào lớn, dù người xem không xấu hổ thì chính cô cũng sẽ xấu hổ.



Khóc đỏ mắt, khi cảm xúc đến thì thản nhiên nói ra những lời thoại trong kịch bản, mới làm một phân cảnh này không khiến mọi người phải thất vọng.



Không biết có phải cố ý hay không, khi các nhân viên công tác ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi không ngừng, phó đạo diễn Trịnh lại nói: "Không được, diễn lại một lần nữa."



Trợ lý đạo diễn cẩn thận nói: "Phó đạo diễn, tôi cảm thấy đã rất tốt rồi, để một cô gái như vậy ở trong mưa, nếu bị bệnh rồi ảnh hưởng đến tiến độ quay phía sau thì sẽ không ổn."



Phó đạo diễn hung hăng trừng trợ ký đạo diễn một cái, sau đó quay đầu hỏi Lục Nhĩ Nhã: "Lục Nhĩ Nhã, cô nói đi, lần diễn thứ hai này, quay hay không quay?"



Người nọ nhân lúc Chu Hoài Dịch không có đây nên gây khó dễ với cô, chuyện lần trước, anh ta không có cách nào đòi lại trên người Chu Hoài Dịch, liền đem sự tức giận trút lên người cô sao?



Nhưng người ta đã hỏi như vậy, hiển nhiên cô không thể từ chối, Lục Nhĩ Nhã gật đầu, sau đó đi theo tổ tạo hình trở lại phòng thay quần áo, lại chờ một lúc lâu để sấy tóc và tạo kiểu, sau khi đã làm tốt kiểu tóc, mới đi xuống lầu.



Không phải cô không tức giận, nhưng nhiều người nhiều mắt, không phát tác được, hơn nữa diễn viên vì đạt được hiệu quả quay chụp tốt nhất, quay hơn mười lần, hai mươi lần cũng không là gì.



Nhưng chuyện hôm nay quả thực là người kia muốn làm cô khó xử, không riêng gì cô, rất nhiều nghệ sĩ chuyên nghiệp ở đây đều nói không tệ, phó đạo diễn vẫn muốn quay lại phân cảnh này, ý tứ trong đó đã quá rõ ràng. Anh ta đoán chắc người trẻ tuổi này sẽ không dám đắc tội anh ta, cũng sẽ không có người nói chuyện này cho Chu Hoài Dịch biết nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.



Sau khi diễn lại cảnh vừa rồi một lần nữa, Lục Nhĩ Nhã được nhân viên công tác đỡ lên, âm thanh bên kia của phó đạo diễn lại truyền đến: "Không được, quay lại!"



"......"



Cứ như vậy quay chụp phân cảnh này sáu lần, người nọ mới từ bỏ. Lục Nhĩ Nhã ngồi chồm hỗm trên mặt đất rất lâu, đến cuối cùng khi đứng lên vẫn có chút quá sức.



Tiểu Tề đưa một người thanh niên còn trẻ tuổi đến, để cậu ta đưa Lục Nhĩ Nhã lên lầu. Hai người một trái một phải cùng đỡ cô đi.



Không được, cứ như vậy, Lục Nhĩ Nhã sẽ bị bệnh.



Vừa mới lên lầu, Tiểu Tề liền vội vàng đi đến toilet lấy một bộ quần áo đến đây cho cô thay, lại lấy thảm phủ thêm cho cô, sau đó mới để Tiểu Lý và mấy cô gái đến đây sấy tóc cho cô.



"Gã đàn ông kia thật quá đáng, rõ ràng đã quay tốt như vậy, còn phải làm vậy với cô, hôm nào đó tôi sẽ nói với đạo diễn Chu, để anh ấy trút giận cho cô!" Tiểu Tề giận dữ.



Lục Nhĩ Nhã gặp mưa trong thời gian dài quá, trên người có từng trận rét run, đây là mùa hè, thế nhưng miệng cô lại bị lạnh đến phát run: "Đừng nói cho anh ấy biết, nháo lớn đối với ai cũng không tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK