Beta: Qiongne
Sắc trời dần tối, bên ngoài còn đang mưa.
Lục Nhĩ Nhã khoác tấm chăn mỏng ngồi ở phòng khách đọc kịch bản, Chu Hoài Dịch đang ở thư phòng cùng Đường Trạch thảo luận các tình tiết tiếp theo của bộ phim.
Loại cảm giác này, thật kỳ lạ.
Anh ở phòng trên lầu, khi những người bạn và đồng nghiệp của anh đến anh đều đưa lên lầu, còn cố ý giới thiệu cô cho họ, tựa như muốn cô làm quen với vòng bạn bè của anh.
Mối quan hệ của bọn họ, có thứ gì đó đã thay đổi.
Nhưng cụ thể là cái gì thay đổi, cô lại không nói được, chỉ là cảm thấy cuộc sống như vậy, rất tốt. Buổi tối khi nghĩ đến muốn cùng anh sống chung một mái nhà, tâm tình của cô lại trở nên phức tạp.
Vừa rồi Đường Trạch đến trễ, cũng không cho người tiếp đón, trực tiếp vào cửa, nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách, dường như đã sớm đoán được, còn ngồi xuống nói với cô vài câu: “Nghĩ thông suốt rồi sao? Nghe ý kiến của tôi rồi đúng không?”
Ý kiến của anh ta?
Lấy thân báo đáp?
Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Ngài đừng nói bậy, chỉ là anh ấy lo lắng khi tôi về nhà không có ai chăm sóc mà thôi.”
Vẻ mặt Đường Trạch cao thâm khó đoán cười nhìn cô: “Tùy cô, tôi nhắc nhở cô, anh Dịch của cô cũng không phải là thứ gì tốt đâu.”
“……”
Dù đang ngồi ở phòng khách nhà người ta, anh ta vẫn có thể nói ra lời như vậy, không cần nghĩ cũng biết mối quan hệ của anh ta và Chu Hoài Dịch vô cùng tốt, sau đó Chu Hoài Dịch đi xuống, thấy anh, anh ta lập tức tươi cười, nịnh nọt: “Hắc hắc, anh Dịch, tôi tới rồi.”
Sau đó tung tăng nhận lấy ly nước trong tay Chu Hoài Dịch, bưng theo đi lên lầu: “Ai ai, cậu thật sự đưa Nhĩ Nhã cô nương về nhà ở chung sao?”
“Cút!”
“Được được được, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu……”
Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không cần nghi ngờ, chắc chắn là chuyện tốt do vị biên tập họ Đường kia làm ra.
Bạn của Chu Hoài Dịch, chỉ có Hàn Nham và Lăng Nại đáng tin một chút, Đàm Lâm còn tạm, Đường Trạch là người không đáng tin nhất, nhưng nếu nói đến công việc thì anh ta lập tức nghiêm túc ngay, đều là những nhân tài hiếm có trong từng lĩnh vực.
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Vòng bạn bè của Chu Hoài Dịch, đều là những người vô cùng ưu tú, tùy tiện xách ra một người, đều có thể khiến người ta bội phục không thôi.
Khi đó Thư Nguyên chỉ vào những người chụp hình chung với Chu Hoài Dịch, giới thiệu từng người một cho cô, cuối cùng kết luận một câu: “Mấy người này, tùy tiện gả cho một người thì đều là nhặt được bảo bối!”
Khi đó cô không nhớ được bọn họ chính là những anh trai lúc nhỏ đã cứu cô, cũng không có tiếp xúc gần gũi, thật sự cho rằng họ đều là những người không nhiễm khói lửa nhân gian. Hiện tại xem ra, cũng chỉ là người thường thôi.
Thật ra như vậy rất tốt, có một đám bạn bè cùng chung chí hướng, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến về phía trước.
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia” những lời này dùng trên người họ thực sự rất thích hợp, thỉnh thoảng nghe Đàm Lâm nói, Hàn Nham đang theo đuổi Đường Chanh, Đường Trạch thật sự đưa khuỷu tay ra ngoài, mỗi ngày đều biến đổi biện pháp giúp Hàn Nham hẹn em gái của mình ra ngoài, anh vợ làm được đến mức này, thật sự khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Trong cuộc sống rất khó có được một tri kỷ, Chu Hoài Dịch lại gặp được mấy người, rất may mắn, giống như cô, có Thư Nguyên, cũng cảm thấy rất ấm áp.
Hiện tại, anh đã có tâm giới thiệu bạn bè cho cuộc sống của cô, ý tứ kia rất rõ ràng, cùng nhau tìm hiểu một phần cuộc sống, vài vị tiên sinh kia, dường như rất vui vẻ hỗ trợ, còn lo lắng sẽ dọa sợ người em dâu này, tóm lại khi có cơ hội họ đều nói tốt cho Chu Hoài Dịch trước mặt cô. Bộ dáng thuộc như lòng bàn tay kia, thật giống như một người cha nghiêm túc tìm vợ cho con trai mình.
Kỳ quái, sao cô lại dùng chữ “Em dâu”, “vợ” như vậy chứ?
Trong tiềm thức, cô đã xem anh là bạn trai của mình rồi sao?
Cô cũng không phủ nhận, đem kịch bản che mặt, cười trộm hai tiếng. Loại chuyện “Chu Hoài Dịch là bạn trai tôi”, thực sự là một việc khiến người ta vô cùng vui vẻ.
Xét thấy cô không thích ăn cơm Tây, bữa tối Chu Hoài Dịch không làm nữa, mà để Tiểu Tề tìm hai người phụ trách nấu cơm, hiện tại họ đang bận rộn trong bếp, Lục Nhĩ Nhã muốn giúp, ba cô gái kia liền hoảng loạn xua tay: “Đừng đừng đừng, bà chủ à, vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, ông chủ đã nói rồi, không thể để cô làm được.”
Bà, bà chủ?!
Lục Nhĩ Nhã sốt ruột giải thích với các cô ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn bại trận, bị Tiểu Tề đuổi về phòng khách tiếp tục xem kịch bản. Bà chủ gì đó, khi nghe xong thực sự khiến người ta rất xấu hổ.
Cô miên man suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng động, cô đem bàn chân để trên sô pha buông xuống, ngồi vô cùng đoan chính, nhìn chằm chằm người đang đi vào.
Lăng phỉ? Còn có…… Triệu sư huynh?
Vì sao bọn họ cũng đến?
Ngoài dự đoán, trong một ngày không ngừng có người đến, có quen biết hoặc không quen biết, thấy cô, đều chào hỏi trước một tiếng, sau đó mới đi đến thư phòng đang mở cửa trên lầu.
Hôm nay, là ngày đặc biệt gì sao?
Nếu là việc liên quan đến 《 quãng đời còn lại 》, thì cô cũng là người tham gia diễn xuất tại sao khi thảo luận lại không mang cô theo?
Đến cuối cùng, cô còn thấy Thư Nguyên đang mặc trang phục diễn chạy đến, cô vừa kinh ngạc lại hoảng sợ. Việc này…… liên quan gì đến Thư Nguyên?
Không chờ cô mở miệng hỏi, con nhóc lấm la lấm lét kia từ chối hành động muốn tìm kiếm sự an ủi của cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc đi lên lầu.
Gặp quỷ!
Không quản được nhiều như vậy, ngơ ngẩn nhìn thư phòng trên lầu đang đóng chặt cửa, vỗ vỗ đầu, vẫn không có manh mối, cô đơn giản không nghĩ nữa, đem lực chú ý lần nữa đặt lên kịch bản trong tay.
Cô đã xem qua kịch bản một lần, phần lớn các phân cảnh cô đều đã nhớ, hiện tại lời thoại cũng đã thuộc hơn phân nửa, cuối tuần sau mới chính thức bắt đầu quay, hẳn là không thành vấn đề.
Vừa rồi vị Úc tiên sinh kia mang theo một vị tiểu thư họ Tô cùng đi vào, còn hỏi cô một vài vấn đề về bộ phim, cô tự nhận là đã chuẩn bị đầy đủ, trả lời vô cùng trôi chảy.
Vị kia vừa lòng gật đầu, nói với cô hãy không ngừng cố gắng, sau đó liền nắm tay Tô tiểu thư đi lên lầu, đi…… lên lầu……
A a! Những người này đang làm gì vậy? Tại sao lại bài trừ cô ra bên ngoài, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô bọc chăn mỏng, mang dép lê đi đến phòng bếp xem thử, ánh mắt trông mong nhìn mấy cô gái vội vàng đến mức đầu óc choáng váng: “Để tôi giúp các cô đi, tôi thực sự rất nhàm chán.”
Cô gái tên Tiểu Ngư cắt hành tây đến mức lệ rơi đầy mặt liên tục xua tay: “Không cần không cần, cô chỉ cần chuyên tâm học lời thoại là được, chúng tôi đều là người chuyên nghiệp, cô đến giúp sẽ thêm rắc rối.”
Cô mím môi, không có lý do để cãi lại, nhìn xung quanh một trận, vẫn ngậm ngùi trở lại phòng khách, cô không ngồi trên sô pha nữa mà tìm một góc yên tĩnh, kéo ghế lười qua, ngồi gần cửa sổ sát đất tiếp tục xem kịch bản.
Ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ hơn, bầu trời cũng đã dần tối, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua, còn có thể nhìn thấy những ngọn núi phía xa xa, cùng với ánh sáng những ngọn đèn đường xinh đẹp chiếu sáng cảnh vật, rất xinh đẹp.
Nếu có thể mang Nhĩ Dương đến đây thì tốt rồi, cậu luôn thích những cảnh vật về đêm như vậy, có núi, có cây, có đèn…… Và kính, đều rất xinh đẹp.
Dường như đã rất lâu không gọi điện thoại cho cậu nhóc, gần đây nghĩ đến thật nhiều. Qua mấy ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của nó rồi, nên tặng quà gì mới tốt đây?
Cậu thích nhất là máy mà Chu Hoài Dịch đac tặng, 18 tuổi, vẫn là không giống nhau, nhưng mà cô không biết nên chọn cái gì.
Hay là tự tay thuê cho cậu một món quà?
Có bị ghét bỏ không?
Hay là mua cho cậu mấy quyển sách chuyên nghiệp về đạo diễn?
Nhưng mà người ta đã vào đại học rồi, còn thiếu mấy quyển sách kia sao.
Mấy ý tưởng liên tiếp đều bị chính mình bác bỏ, vỗ vỗ đầu, thôi thôi, sau này lại nghĩ, lần sau khi trò chuyện cô sẽ nói bóng nói gió một phen, cậu nhóc đơn thuần như vậy chắc chắn sẽ nói cho cô biết.
Cô cũng không xem kịch bản nữa, đặt kịch bản qua một góc, thu người và tấm chăn mỏng, liền đi ngủ.
Còn chưa ngủ sâu, đã nghe có người ở phòng khách gọi tên cô, còn nhỏ giọng nói vài câu: “Xong rồi xong rồi, không thấy vai chính đâu cả.”
Vai chính?
Chẳng lẽ Chu Hoài Dịch…… Muốn tỏ tình với cô?
Dường như không phải không có khả năng này, từ hôm xuất viện đã bắt đầu, anh vẫn luôn thần thần bí bí, Đàm Lâm cùng Tiểu Tề cũng vậy, còn có những người vừa rồi vẫn luôn đi lên lầu nữa……
Nếu như vậy, tất cả đều có lời giải thích.
Nhưng mà, giải thích thì có ích lợi gì chứ?
Biết trước loại chuyện này, so với việc không hề chuẩn bị tinh thần cũng không hề hay biết gì còn khó chịu hơn?
Ông trời, cô có nên trở về phòng thay một bộ quần áo trang trọng hơn không? Vừa mới ngủ xong, dường như còn chưa chải tóc có đúng không? Mặc áo tay ngắn và quần giữ ấm, những vết sẹo đó đều lộ ra ngoài, có phải rất xấu hay không? Còn nữa còn nữa……
Nhiều người nhìn như vậy, cô phải làm sao bây giờ?!
Cô muốn khóc! Cô rụt cả thân mình vào bên trong ghế, hay là, coi như không biết gì đi……
Chu Hoài Dịch làm chuyện này thật sự không đúng!
Cô còn đang ở bên này miên man suy nghĩ, âm thanh của Tiểu Tề đã vang lên từ phía sau: “Nhĩ Nhã? Cô còn ở chỗ này làm gì, mau đi ăn cơm.”
Dụi dụi mắt, làm bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ: “A? Được, tôi đến ngay, cô đi trước đi.”
Thời khắc mấu chốt, kỹ thuật diễn xuất vẫn rất có tác dụng.
Tiểu Tề không hề nghi ngờ, dặn dò cô nhanh đi qua, sau đó xoay người rời đi, còn chưa đi xa, cô đã nghe được cô gái ngốc kia nói với người khác: “Tìm được rồi tìm được rồi, tìm được bà chủ rồi.”
“……”
Cô vô lực đỡ trán, bỗng nhiên cảm thấy bất an, một lát nữa cô nên phản ứng thế nào đây? Có cần phối hợp với bầu không khí kia mà rơi hai giọt nước mắt không? Hay là…… cứ bình tĩnh tự tin mà đồng ý?
Dường như vấn đề cũng không lớn, dù sao kết quả cuối cùng đều là đồng ý với anh ấy, dường như quá trình đã không quan trọng như vậy…… Đúng không?
Không quan trọng cái rắm?! Hiện tại cô đã rối rắm muốn chết.
Vì sao lại chạy đến chỗ xó xỉnh này chứ? Vì sao lại muốn nghe những lời nói không thể hiểu được kia chứ? Biết trước tất cả có cái gì tốt chứ?
Bí mật tốt đẹp đều bị hủy hết rồi.
Chưa từng yêu đương, quả nhiên sẽ không biết phải đối phó với trường hợp này như thế nào……
Rối rắm thì rối rắm, nhưng vẫn phải ăn cơm, giống như Tiểu Tề đã nói, vai chính không đến, những chuẩn bị trước đó đều uổng phí. Cô lảo đảo mang giày, đi đến nhà ăn, vốn dĩ là một nơi rất rộng, nhưng bởi vì có quá nhiều người đến nên có vẻ hơi chật chội.
Mọi người nhìn thấy cô đến thì đều trưng ra bộ dáng muốn cười mà không dám cười, làm cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào, gương mặt tươi cười cứng ngắc, đi về phía Thư Nguyên đang rót rượu.
Cô gái này đã rất quen thuộc, mới gần đây đã mang bộ dáng “Tôi là khách quen”, rót rượu tiếp đón khách nhân linh tinh, đều là những chuyện múa bút thành văn.
Mọi người bên cạnh hiển nhiên đã xem đây là một buổi tiệc rượu, một người bưng một ly rượu, tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau, cùng nói về những đề tài hứng thú, thỉnh thoảng cười nhẹ vài tiếng, không khí vô cùng hòa hợp.
Cô đi đến bên cạnh Thư Nguyên, lôi kéo cánh tay cô ấy, còn đang muốn hỏi vài câu, đã bị Thư Nguyên liếc xéo một cái: “Cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tôi…… Tôi ở bên kia.” Bị hỏi đến ngốc ngố, Lục Nhĩ Nhã theo bản năng trả lời vấn đề của cô ấy trước, mới hồi phục tinh thần, đẩy đẩy bạn tốt, tiến đến bên tai cô ấy “Đây là tình huống gì vậy?”
Thư Nguyên nhướng mày, cười thoải mái: “Cậu hỏi tôi sao?”
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, còn không phải là hỏi cô ấy sao?
Thư Nguyên lại động động mồm mép: “Không nói cho cậu biết!” Sau đó bỏ cô lại một bên, tự mình đi đến bên cạnh một cô gái khác, nói chuyện trời đất.
Một chút cũng không đáng tin!
Có một người bạn cũng không giúp đỡ mình, còn một bộ dáng xem kịch vui, Thư Nguyên, thật quá đáng!
Cô căm giận bưng ly rượu lên, đưa đến bên miệng, trừng mắt nhìn Thư Nguyên, đầu hơi hơi giơ lên, muốn cạn sạch một ngụm.
Sau đó, trong tay không có gì, ly rượu cô vừa cầm trong tay đã không thấy bóng dáng đâu, sau đó…… Sau đó…… Cô nhìn thấy gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Chu Hoài Dịch.
Ông trời ơi! Không cần như vậy đâu!
Cô rất khẩn trương, ngón tay đơ ra không biết nói gì, cười không được tự nhiên, muốn xoay người trốn đi. Đương nhiên, chỉ là muốn mà thôi, thực tế là, cô vẫn còn đứng tại chỗ, chờ Chu ảnh đế “Xử lý”.
“Vết thương còn chưa lành hẳn, không thể uống rượu.” Anh nói, sau đó vô cùng ưu nhà đưa ly rượu đến bên môi, nhấp một ngụm, hầu kết khẽ nhúc nhích, chậm rãi uốt rượu xuống.
Nên nói cái gì mới tốt đây, Lục Nhĩ Nhã nghĩ. Tròng mắt chuyển động vài cái, cuối cùng vẫn không tìm được chủ đề thích hợp, cô cười gượng xoay người sang chỗ khác, cầm một cái mâm không trên bàn, hướng lên trên gắp mấy cái bánh kem nhỏ, vừa gắp vừa nhích sang bên cạnh vài bước, cách anh xa một chút.
Người nọ lại dựa lại đây, thanh âm nhẹ nhàng, chậm chạp lại ấm áp: “Bên kia có thức ăn kiểu Trung Quốc, tôi mang em qua.”
“Không, không cần, thỉnh thoảng ăn một chút đồ ngọt cũng rất tốt.” Cô một ngụm từ chối đề nghị của anh, cũng không dám quay đầu lại nhìn anh, đại khái có thể đoán trước biểu tình hiện tại của anh, chắc chắn là lại mang theo nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.
“Em trốn tôi?” Anh hỏi.
Lục Nhĩ Nhã khóc không ra nước mắt, không trốn anh thì trốn ai? Làm ơn có thể cách tôi xa một chút được không……