“Cảm ơn ngài giúp em giải quyết vấn đề lớn kia, để báo đáp, tối nay em mời ngài ăn cơm!”
Trên tờ giấy được viết như vậy, ngoài ra còn vẽ một hình hoạt hình đáng yêu bên cạnh chữ nhỏ, trên tấm tờ giấy nhỏ đầy ắp chữ, không chỗ nào là không thẻ hiện dụng tâm của chủ nhân.
Đồ vật của nữ sinh nhỏ —— Chu Hoài Dịch chỉ có duy nhất một đánh giá đối với tờ giấy tràn ngập thành ý này.
Trong lòng là nghĩ như vậy, khóe môi vẫn cứ câu lên, nhét tờ giấy vào trong ví, lấy điện thoại ra, ngón tay dài cử động vài cái, đã gửi một tin nhắn qua —— “Được thôi.”
Bên kia hình như đang ôm điện thoại chờ tin nhắn, mới vài giây, đã trả lời lại: “Anh có món gì đặc biệt muốn ăn, hoặc là muốn đến nhà hàng nào không?”
“Không, em quyết định là được rồi.”
“Vậy em quyết định xong sẽ báo địa chỉ cho ngài.”
“Ừ.”
Phòng nghỉ đối diện, Lục Nhĩ Nhã thật sự đang ôm điện thoại, cẩn thận xem lại tin nhắn của Chu ảnh đế, sau khi xác định đối phương giao toàn quyền quyết định cho cô, mới hiểu rõ mà gật đầu, mở APP ra bắt đầu tìm kiếm nhà hàng.
Phòng nghỉ này, là hôm nay tổ phim sắp xếp cho cô.
Vốn là căn phòng để các đồ vật không dùng đến, hiện tại trong đoàn phim không có căn phòng dư nào có thể dùng, Đàm Lâm làm chủ, để cấp dưới dọn dẹp căn phòng này. Người trẻ tuổi làm việc nhanh nhẹn, trong thời gian một buổi sáng, đã sắp xếp phòng nghỉ thỏa đáng.
Bố cục hơi giống với phòng nghỉ kia của Chu Hoài Dịch, chẳng qua thiếu cái bàn có thể làm việc. Cũng không có gì quan trọng, cô chỉ cần có cái sofa có thể ngồi một chút lại nằm một chút, như vậy là đủ rồi, bàn làm việc gì đó, vốn dĩ không cần thiết.
Sau khi so sánh mấy nhà hàng với nhau, vẫn cảm thấy không hài lòng. Lắc lắc đầu, lại mở ra một nhà hàng khác cân nhắc.
Chu Hoài Dịch hình như không thích ăn đồ ăn Trung Quốc, lúc còn làm việc trong khách sạn cô đã phát hiện ra.
Lúc đưa cơm lên vài lần, anh đều gọi cơm Tây, ở đoàn phim cũng không cùng mọi người ăn cơm, phần lớn thời điểm, đều là Đàm Lâm để người bên ngoài mang đồ ăn vào. Cô không nhịn được tò mò, vụng trộm liếc mắt qua, đều là đồ ăn của nước ngoài. Ngay cả tối hôm qua ở Lý Hiên Đường, đối mặt với một bàn thức ăn sắc hương vị đều đầy đủ kiểu truyền thống Trung Quốc, anh cũng không động lấy một đũa.
Hẳn là vì lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, quen với ẩm thực phương Tây, cô suy đoán.
Cứ như vậy cũng đơn giản, kiểu quán ăn Trung Quốc có thể không cần suy xét. Mang mấy nhà hàng có điểm đánh giá cao ra so sánh, rối rắm một lúc lâu, mới chọn một nhà hàng có tính bảo mật cao, quán ăn có món ăn đa dạng kiểu Tây.
Lúc xem giá vẫn bị làm cho kinh hãi, còn chưa tính đến tiền đồ ăn, giá bao một phòng cũng trên vạn tệ rồi.
“Nhà hàng rách gì đây……” Chép miệng nhỏ giọng oán giận một câu, vẫn thành thành thật thật thanh toán.
Con người Chu Hoài Dịch trước trước sau sau giúp cô, số tiền kia không phải ít, mời anh bữa cơm mà thôi, cũng hợp tình hợp lý. Tuy đây có thể là chi phí hằng ngày của ảnh đế tiên sinh, nhưng đối với Lục Nhĩ Nhã nghèo muốn chết, nhìn thấy giá cả như vậy, thịt vẫn đau không thôi.
Nhận được thông báo đã thanh toán thành công, Lục Nhĩ Nhã ném điện thoại sang một bên, sờ qua kịch bản, để chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.
Cảnh tiếp theo, là cảnh Cảnh Minh đính hôn cùng Tề Cẩn Du, dưới sự xúc động của Chương Hân Dao, mặc váy cưới lên sàn diễn.
Nói cách khác, buổi chiều, cô được mặc váy cưới!
Váy cưới kia, cô vẫn còn nhớ. Khi đó vì để gom tiền học phí cho Nhĩ Dương, cô làm việc bán thời gian ở tiệm váy cưới, làm người mẫu ảnh cho người ta. Lúc trong tiệm có mẫu mới, một ngày đổi mười mấy hai mươi bộ cũng là chuyện bình thường.
Con gái đều có váy cưới trong mộng, Lục Nhĩ Nhã cũng không ngoại lệ. Làm việc bán thời gian ở tiệm váy cưới, có lẽ là công việc mà Lục Nhĩ Nhã thích nhất.
Nghĩ đến dáng vẻ mình mặc váy cưới, rất có thể sẽ phải xuất hiện trên màn ảnh lớn, mà không phải trên bức ảnh lớn ở lối vào tiệm váy cưới, tâm tình vẫn rất vi diệu, bất tri bất giác, vậy mà có vài phần thấp thỏm.
Bộ váy cưới kia buổi sáng cô đã nhìn thấy, sợ kích thước không đúng, thời điểm Hiểu Lâm cầm được bộ váy, đã dẫn cô đi thử một lần.
Xinh đẹp vô cùng!
Không chỉ riêng cô cảm thấy như vậy, các cô gái ở đây, đều nhận xét như vậy. Một bộ váy cưới, lại câu dẫn trái tim thiếu nữ của các cô gái trong đoàn phim, trong một buổi sáng, rất nhiều người chạy đến phòng trang phục, sờ đông sờ tây chiếc váy, bị Hiểu Lâm mắng một trận, mới hậm hực trở về vị trí làm việc của mình.
Không biết Chu Hoài Dịch thấy, sẽ có phả ứng gì?
A phi phi phi, chính mình mặc váy cưới, liên quan gì đến nam thần? Lục Nhĩ Nhã ơi Lục Nhĩ Nhã, YY* quá mức rồi!
(*): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ đang tự sướng, tự nghĩ.
Vỗ vỗ gương mặt, một lần nữa tập trung lực chú ý, lại đọc lại lời thoại đã nhớ gần hết một lần, bảo đảm sẽ không xuất hiện sai lầm đọc sai lời thoại, thấy thời gian gần đến, liền mở cửa đi ra ngoài.
Mới kéo cửa ra, đã đối mặt với người ở phòng đối diện đang đóng cửa.
Nhất thời không có phản ứng, Lục Nhĩ Nhã ngây người tại chỗ, vẫn là Chu Hoài Dịch lên tiếng trước. Người nọ đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc: “Vẫn còn một tiếng nữa mới bắt đầu quay.”
Lục Nhĩ Nhã hoàn hồn, cuống quít xoay người đóng cửa lại: “A, tạo hình chiều nay của em có chút phức tạp, chị Hiểu Lâm bảo em đến trước một tiếng để chuẩn bị.”
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Chu Hoài Dịch bước trước một bước: “Đi cùng không?”
“Ể?” Lục Nhĩ Nhã nhìn Chu ảnh đế đã bước trước tạo ra một khoảng cách, ngơ ngác sờ sờ đầu, vẫn chạy chậm đuổi kịp, “Anh cũng đến phòng trang phục sao?”
“Tôi đến phòng cắt nối biên tập, cùng một đường.”
“Ồ.” Đuổi kịp bước chân của người đàn ông, Lục Nhĩ Nhã hô hấp cũng dần vững vàng, “Đã quyết định nhà hàng rồi, là buổi tối 8 giờ, phòng 208, tần hai của Ý Kỳ, có thể giữ phòng hai tiếng, anh thấy có được không?”
“Được.”
Vẫn không yên tâm, Lục Nhĩ Nhã lại đuổi theo hỏi một câu: “Hẳn là không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Chu Hoài Dịch buồn cười mà nhìn nàng liếc mắt một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Công việc có quan trọng thế nào thì cơm cũng phải ăn.”
“……” Hình như đúng là như vậy.
Ở chỗ rẽ tách ra, nhìn thân ảnh Chu Hoài Dịch càng lúc càng xa, Lục Nhĩ Nhã che miệng cười cười, như vậy, có tính là cùng ăn tối với nam thần không nhỉ?
Có thể vào đoàn phim thật tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều phúc lợi của fans!
Tâm tình rất tốt đi về hướng ngược lại, bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Lăng Phỉ đã chờ ở phòng trang phục, nhìn thấy cô đến, vội vàng vẫy tay bảo cô đi đến: “Nhĩ Nhã, lại đây lại đây, chúng ta đối đáp lời thoại.”
“Cô còn chưa nhớ kỹ sao?” Theo lời đi tới, Lăng Phỉ xê dịch vị trí, để ra một chỗ trống cho cô ngồi.
“Không phải đâu, tôi lần đầu diễn cảnh hôn, có chút khẩn trương.” Nói xong, còn kéo tay cô qua: “Tốt hơn để tôi diễn cảnh này.”
Lục Nhĩ Nhã vui vẻ, vỗ lên vai Lăng cô nương: “Cô chính là ảnh hậu đó, có cảnh quay gì không làm được chứ?”
Lăng Phỉ lại đột nhiên rũ đầu xuống, giả bộ ngượng ngùng: “Ai nha, không giống nhau mà, nếu anh ấy không ở đây, tôi khẳng định có thể diễn được, tôi mặc váy cưới vào sẽ không nhịn được nghĩ đến phản ứng của anh ấy.”
“Anh ấy là?”
Lăng Phỉ thẹn thùng đấm cô một cái, trách cô biết rồi còn hỏi, lại sợ người bên cạnh nghe thấy, đến gần tai cô, thấp giọng nói ra cái tên kia: “Mạnh Duy Đình đó!”
Dường như cùng lúc đó, đôi mắt Lục Nhĩ Nhã trừng lớn, không thể tin được mà đối diện cô gái kia: “Cô……cô thích anh ấy?”
Lăng Phỉ vội che miệng cô lại: “Nhỏ tiếng một chút, nhỏ tiếng một chút đi!” Chờ Lục Nhĩ Nhã chớp đôi mắt biểu thị đồng ý, lại không tin mà liếc cô một cái, “Cô thật sự không biết?”
“Không biết mà.” Tính tính toán toán, cô gia nhập đoàn phim mới có ba ngày mà thôi, sao có thể biết bí mật nhỏ của Lăng ảnh hậu? Lăng Phỉ ngày thường thấy Mạnh Duy Đình, đối xử cũng không khác biệt lắm so với người khác, ai có thể nhìn ra?
Nghe xong lời này, Lăng Phỉ lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực: “Còn tốt còn tốt, biểu hiện của tôi vẫn chưa đến mức quá rõ ràng.”
“Cũng không nhất định, nói không chừng Mạnh tiên sinh đã nhìn ra rồi.”
Mạnh Duy Đình đó, cái khác không nói, năng lực nhìn rõ tâm người khác, tuyệt đối là số một.
Ngày đó đối diễn cùng anh ấy, lúc nghỉ ngơi, bởi vì lo lắng những việc vặt ấy, không tự giác thở dài một tiếng, Mạnh Duy Đình ngồi ở bên cạnh thình lình hỏi một câu: “Cô rất cần tiền sao?”
Nếu là anh ấy hỏi là “Cô không vui sao” hoặc là “Cô có chỗ nào không thoải mái à” linh tinh, Lục Nhĩ Nhã còn có thể hiểu, người nọ mở miệng chính là hỏi cô có phải thiếu tiền không, cô dường như đã cho rằng anh ấy biết thuật đọc tâm!
Lăng Phỉ vừa thẹn vừa bực, đột nhiên vỗ một cái vào sau lưng cô: “Cô không thể tiếp lời tôi sao?”
“Hê hê, đó không phải là để cô chuẩn bị cả hai trường hợp sao?”
Loại chuyển nảy sinh tình cảm lúc đóng phim này, ở giới nghệ sĩ không tính chuyện mới mẻ, nhưng đối với Lục Nhĩ Nhã mới một chân bước vào giới mà nói, lần đầu tiên nhận phim, rất có khả năng chứng kiến một đoạn ra đời của cặp đôi minh tinh, vẫn rất mới mẻ.
Nhưng mà, Lăng Phỉ cùng Mạnh Duy Đình…… Hai người kia sẽ thành một đôi thì thật đúng là bất ngờ.
Nhà gái khí chất mạnh mẽ, nhà trai lại đi theo con đường ấm áp, nếu thật sự thành một đôi, định vị mối quan hệ còn khá phức tạp.
Lôi kéo cô thì thầm một hồi, Lăng Phỉ lại bát quái hề hề hỏi nàng: “Buổi chiều cô cũng phải mặc váy cưới, có phải đặc biệt muốn cho ai ngắm không?”
“Cái này……”
Không thể nói là Chu Hoài Dịch đi? Quan hệ của Lăng Phỉ và Chu Hoài Dịch tốt như vậy, không chừng quay đầu đã nói với Chu Hoài Dịch, đến lúc đó nam thần còn tưởng rằng mình yêu thầm anh, vậy chẳng tốt chút nào?
Có cái gì không tốt? Cô cũng không thể nói rõ được, trong lòng ngược lại rất muốn cho anh xem, nhưng xét cho cùng, vẫn là lòng fans đang quấy phá, cùng với tình cảm của Lăng Phỉ đối với Mạnh Duy Đình, vẫn là khác biệt rất lớn.
“Thật ra cô với anh Dịch rất xứng đôi!”
Lục Nhĩ Nhã vẫn đang tìm từ trong lòng nghe thấy lời này, cả kinh đứng bật dậy: “Lời này cũng không thể nói bậy!”
Lăng Phỉ bị phản ứng quá khích của cô dọa sợ, sau đó lại muốn cười, kéo người ngồi xuống bên cạnh: “Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, cô tích cực như vậy làm cái gì?”
“Nhưng người nọ là Chu Hoài Dịch, sao có thể tùy tiện nói bừa?”
“Chu Hoài Dịch thì làm sao? Chu Hoài Dịch cũng là người, cũng muốn cưới vợ sinh con, sống cuộc sống của người bình thường.” Vòng qua vai cô, Lăng Phỉ thấm thía nói, “Hơn nữa nha, anh Dịch đã 27, còn chưa có đối tượng, cô không cảm thấy anh ấy đến cái tuổi kia rồi sao?”
“27, còn rất trẻ nha.”
Lăng Phỉ đỡ trán, hận rèn sắt không thành thép: “Lục Nhĩ Nhã, cô là cái đồ đầu gỗ!”