Beta: Nguyệt Nguyệt
Lục Nhĩ Nhã không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ là lúc mở mắt, bên cạnh có rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi.
Chớp chớp đôi mắt thích ứng với ánh sáng chói mắt, trên người đau đớn vô cùng, hơi chút động một chút, liền xả đến thương chỗ sinh đau.
“Thế nào? Đau lắm không?” Giọng nói này cô quen, Chu Hoài Dịch, người đàn ông có chút nôn nóng mà nhẹ nắm bả vai cô, cẩn thận lau tầng mồ hôi mỏng trên trán cô.
“Ưm…” m thanh yếu ớt phát ra từ cổ họng, động động tay, muốn nâng lên che trước mắt, lại bị anh đè lại: “Đừng lộn xộn, đang truyền nước đấy.”
Nghe lời lại đặt tay xuống chỗ cũ, khép hờ mắt dặn dò: “Đừng nói cho Nhĩ Dương, em ấy sẽ lo lắng.”
Chu Hoài Dịch gạt sợi tóc rơi trên mặt ra sau tai cho cô, nhẹ giọng đáp lại: “Bệnh viện gọi cho cậu ấy trước, cậu ấy không tới ngay được, mới gọi cho tôi, không để cậu ấy tới, nhưng cậu ấy đã rất lo lắng.”
Nháy mắt với Đàm Lâm, người kia hiểu ý, lập tức xoay người đi ra ngoài tìm bác sĩ, vài phút sau đã mang bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đi vào.
Bác sĩ lấy đèn pin nhỏ chiếu vào mắt cô, lại hỏi cô một ít tình huống, tay đút vào trong túi, cười khẽ: “Không có gì đáng ngại, hiện tại thuốc tê còn chưa hết, qua mấy tiếng nữa, là có thể có tinh thần chút.”
Đàm Lâm thấp giọng dò hỏi: “Có thể để lại di chứng gì hay không?”
“Không đâu, không gãy xương đã may mắn rồi, dưỡng thương nửa tháng một tháng, là có thể xuất viện, nhưng sau khi vết thương khép lại sẽ để lại sẹo, cũng không sao, không ở trên mặt, không có ảnh hưởng lớn gì.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Cười tiễn bác sĩ đi ra, Đàm Lâm lại quay trở về, sờ sờ đầu cô: “Không có việc gì là tốt rồi, cô không biết lão Chu lo lắng bao nhiêu, quay phim được một nửa đã chạy rồi.”
“Làm phiền các anh rồi!” Hữu khí vô lực nói một câu, thấy trong mắt hai người đều là tia máu, trong lòng có chút băn khoăn.
“Không phiền, đều là người cùng công ty, sau này chính là người một nhà.” An ủi cô vài câu, Đàm Lâm chào hỏi mấy người trong studio rồi đi ra ngoài, để cho cô an tĩnh nghỉ ngơi, chỉ để lại một mình Chu Hoài Dịch lại chăm sóc cô.
Chu Hoài Dịch nắm bàn tay không cắm kim của cô, thoáng dùng sức, đợi cô nghi ngờ nhìn qua, mới hỏi: “Không trở về nhà ở bên ngoài chạy lung tung cái gì?”
Lục Nhĩ Nhã mếu máo: “Đi mộ viên, lâu lắm không đến thăm bố mẹ, hôm nay vừa vặn có thời gian, liền đi.”
“Vậy cũng nên nói với tôi một tiếng, hoặc là để tôi đi cùng em.” Ngoài miệng thì trách cứ, nhưng giọng nói lại ôn nhu, lọt vào tai Lục Nhĩ Nhã, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Cô gái kia nhếch miệng cười với anh, oán giận: “Em đâu biết chờ đèn xanh đèn đỏ còn có thể bị người ta đẩy một cái? May bọn họ vẫn còn lương tâm, biết phải đưa em tới bệnh viện, bằng không anh có thể không gặp được em.”
Ngón tay nhẹ đặt lên môi hồng của cô, mày Chu Hoài Dịch nhíu chặt: “Đừng nói bừa!”
Lục Nhĩ Nhã lại vẻ mặt nghiêm túc: “Em nói thật, trước khi hôn mê, em đã không nghĩ tới mình có thể tỉnh lại.”
Than nhẹ một tiếng, Chu Hoài Dịch đưa tay cô đặt lên miệng, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn: “Tôi rất lo cho em, lúc nhận được điện thoại, tôi sắp điên rồi, em có biết không?”
“Ừm…” Bị nụ hôn kia của anh làm cho không được tự nhiên, khuôn mặt thẹn thùng đỏ hồng một hồi lâu, không còn tái nhợt yếu ớt: “Nếu anh bận, thì trở về đi, em ở đây một mình cũng được.”
“Không có việc gì, không có gì quan trọng hơn em.” Anh nói.
Lục Nhĩ Nhã rụt người vào trong chăn, giấu nửa khuôn mặt dưới lớp chăn, cẩn thận lén lút nhìn anh, lại bị Chu Hoài Dịch kéo chăn xuống, khôi phục nguyên trạng.
Nhỏ giọng nói ra ý nghĩ của mình “Em ngại mà…”
Người đàn ông bật cười, nụ cười đẹp làm cho khuôn mặt mệt mỏi: “Không phải rất đau sao? Còn có sức ngại?”
Lục Nhĩ Nhã rút tay từ trong tay anh ra, che trước mắt anh: “Nếu anh không thấy, thì tốt hơn.”
Khóe môi Chu Hoài Dịch cong lên thành vòng cung nhỏ, kéo tay cô xuống, nghiêng người, nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Thật tốt, em không sao, thật sự, cảm ơn trời đất!”
Chết lặng một lát, Lục Nhĩ Nhã nâng lên cánh tay có thể tự do hoạt động, nhẹ nhàng vỗ người đàn ông đang run nhè nhẹ kia: “Anh đang sợ?”
Chu Hoài Dịch cũng không phủ nhận, thừa nhận mà bằng phẳng: “Đúng vậy, rất sợ.”
“Không sao rồi, em đang rất tốt không phải sao?”
“Nhóc Lục.” Anh gọi cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Đừng chạy loạn nữa, muốn đi đâu thì nói với tôi, tôi đi cùng em, được không.”
“Thôi đi, anh bận rộn như vậy.”
Nghĩ đến cũng không thể, bản thân Chu Hoài Dịch cũng có chút không tin, cười khẽ hai tiếng: “Vậy đừng đi đâu hết, cứ đi theo bên cạnh tôi, tôi mới có thể yên tâm.”
Lục Nhĩ Nhã cười cười, thuận miệng đáp một câu: “Được ạ.”
Chu Hoài Dịch ngồi dậy, nằm xuống cách cô vài cm, ánh mắt sáng ngời, môi mỏng khẽ mở, lời đến bên miệng, vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ hóa thành một câu: “Ngủ đi, tôi ở bên cạnh em.”
Rồi sau đó từ trên người cô tách ra, ngồi trên ghế ở bên giường, không nói gì nữa.
Cứ cảm thấy vừa rồi anh muốn nói điều gì đó, trái tim Lục Nhĩ Nhã đều nâng lên, anh lại không nói. Không mùi vị bĩu môi, cảm thấy mất mát, lại có chút may mắn.
Nhìn trần nhà ngây ra một lát, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vụng trộm liếc mắt nhìn người đàn ông đã khôi phục thần sắc đạm mạc: “Cái kia… Anh không phải rất ghét bệnh viện sao?”
“Nhờ phúc của em, không thích cũng phải đến.”
Lục Nhĩ Nhã bèn cười: “Em bị thương cũng không phải là chuyện xấu nhỉ, ít nhất là lừa anh đến bệnh viện.”
Chu Hoài Dịch cười lắc đầu, kéo chăn cho cô: “Mau ngủ đi.”
“Vâng.” Theo lời nhắm mắt lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, một thời gian sau, ý thức cũng không rõ ràng lắm, trong lúc mơ hồ còn biết anh rung chuông gọi y tá đến rút kim…
Trong phòng an tĩnh lại, nhìn cô ngủ cũng cau mày, Chu Hoài Dịch đứng dậy, tắt đèn đi, cũng không trở về bên giường, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới cảnh vật dưới tầng.
Tiếng cãi vã vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Chu Văn Ngạn, tôi hận anh!” Đây là câu nói đầu tiên của mẹ nói với cha khi nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa trẻ mấy tháng tuổi.
Không cố tình tránh anh, hai người kia, cứ như vậy ngay trước mặt anh, ở phòng khách cãi nhau đến không thể dừng được, càng cãi càng hăng, bình hoa xa xỉ trên tủ bị đập vỡ mấy cái.
“Là lỗi của tôi, chúng ta ly hôn, cái gì tôi cũng không cần, Hoài Dịch cho em, tôi dọn ra, được không?” Người đàn ông cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, kéo kéo cà vạt ra, tức muốn hộc máu mà rống lên một câu như vậy.
“Tôi mẹ nó cần những thứ này để làm gì? Lúc tôi gả cho anh, anh nói như thế nào? Hả? Đảo mắt anh liền tìm một con hồ ly tinh? Nếu anh muốn tìm tiểu tam, không thể ly hôn sớm chút được sao? Hiện tại có cả con hoang luôn rồi, anh bảo tôi làm thế nào bình tĩnh đây?”
Tính tình tốt ngày thường của mẹ đã không còn thấy bóng dáng, nhấc chân tàn nhẫn đá người đàn ông đứng ghế sofa một cái: “Tôi chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Mẹ nó không có tình cảm thì cắt đứt sạch sẽ, đi ra ngoài yêu thế nào thì yêu tìm thế nào thì tìm, anh nhìn xem, cái nhà này bị anh hủy thành cái dạng gì?”
Cha tự biết mình đuối lý, che bụng bị đá lại, chống bàn trà chậm rãi đứng dậy: “Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi em, cũng xin lỗi Hoài Dịch, nhưng hiện tại đứa trẻ đã được sinh ra, tôi không thể bỏ mặc không màng tới cô ấy, cô ấy ở Bắc Kinh không nơi nương tựa, chỉ có tôi.”
Tiếp theo đó là tiếng gào khóc sụp đổ của mẹ: “Tôi và Hoài Dịch thì sao? Tôi và Hoài Dịch thì có chỗ dựa sao? Chu Văn Ngạn, tôi theo anh mười mấy năm, Hoài Dịch cũng lớn rồi? Anh còn chạy ra ngoài làm loại chuyện này, có xấu hổ hay không? Không sợ sau khi chết không có mặt mũi gặp tổ tiên nhà họ Chu các người sao?”
“Việc này đừng nói nữa, ly hôn, là con đường duy nhất.”
“Ha, anh nghĩ tôi còn hiếm lạ anh? Cút đi, mang theo người phụ nữ kia cùng đứa con hoang của anh, cút được bao xa thì cút, cổ phần công ty một phân cũng đừng nghĩ lấy được, đều là tôi để lại cho con trai tôi, đừng vọng tưởng lấy tiền của tôi đi nuôi bọn họ.”
“Được!” Sau đó, người đàn ông mà anh xem như một tòa núi lớn, lấy quần áo bên sofa, nhìn anh đang cuộn tròn trên sofa, nhấp môi, không nói một lời, hung hăng đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm đó, không biết mẹ ôm anh khóc bao lâu, chỉ là sau đó lại mơ hồ nghe bà ngoại nói, cha mẹ ly hôn, cha dọn ra khỏi nhà, mẹ một mình kinh doanh công ty, suy nghĩ cho tương lai của anh.
Không bao lâu sau, người mẹ không gì là không làm được kia, suy yếu mà nằm ở trên giường bệnh, lôi kéo tay anh nói đi nói lại câu xin lỗi, lại qua mấy tháng, bà nhắm mắt, hoàn toàn rời bỏ anh.
Cha mang theo người phụ nữ kia xuất hiện ở trong phòng bệnh, thương lượng cùng ông bà ngoại hồi lâu, cuối cùng, đưa anh ra khỏi phòng bệnh, đưa tới… nhà mới của bọn họ.
Khi đó anh mới biết được, cái gì mà dọn ra khỏi nhà, đều là giả, người đàn ông giỏi tính toán kia, từ lâu đã để lại đường lui cho mình, ở bên ngoài đã có công ty khác.
Ông ta cùng người phụ nữ kia, đã bắt đầu sớm hơn…
Ngoài hận ra, anh còn có thể có tình cảm gì khác đây?
Mẹ anh, một mình, lẻ loi mà chết ở phòng bệnh lạnh lẽo, không, còn sớm hơn, mỗi tối cùng anh, ngồi trên thảm lông dê trong phòng khách, cùng chờ người đàn ông về muộn kia, ai có thể nghĩ đến, người ta vui vẻ trở về từ một căn chung cư khác?
Một người có thể ghê tởm đến mức độ đó, anh vẫn là lần đầu tiên biết, nhìn thấy một nhà bọn họ gọi là hoà thuận vui vẻ, anh liền cảm thấy buồn nôn.
Lại nhớ đến ánh mắt bất đắc dĩ và tuyệt vọng trước khi chết của mẹ, hận ý càng sâu, cũng không muốn tiếp xúc cùng bọn họ quá nhiều, sợ ô uế chính mình, nhưng sự thật thay đổi không được, anh vẫn là anh, anh vẫn họ Chu, vẫn là chủng loại của người đàn ông đó.
Cho nên, không dám nhớ tới mẹ, sợ quấy nhiễu tới bà ở thiên đường xa xôi, không dám để bà sau khi chết còn nhớ tới đứa con mang họ Chu này, cho nên, không dám xuất hiện ở bệnh viện, sợ hãi thấy bác sĩ, rốt cuộc, chính là sợ nhớ tới bà…
Dần dà, cũng thành thói quen làm như không thấy với người nhà, cũng thành thói quen một mình. Đi trường học có Hàn Nham bọn họ đi cùng, về nhà, trốn đến không gian nhỏ của mình, sống cuộc sống không chút liên quan đến nhau.
Nhưng, không vui vẻ! Anh sống, rất không vui vẻ!
Sớm hay muộn có một ngày, anh sẽ bị sự hận thù vô tận kia cắn nuốt, sẽ làm bản thân phát điên, anh muốn thay đổi, lại không thể làm được.
Thôi, điên thì điên thôi, cũng không có gì không tốt. Khi đó, đây là ý tưởng duy nhất trong đầu anh.
Sau đó, mơ mơ màng màng sống được một năm ở căn nhà kia, ngày nọ lại trong lúc vô tình cứu được đứa trẻ có đôi mắt sáng kia, cặp mắt kia, thật sự sạch sẽ làm anh kinh hãi.
Anh được cứu rồi! Anh nghĩ.
Không làm anh thất vọng, đứa bé kia, cho anh một “đường sống’, làm cho Chu Hoài Dịch sống lại lần nữa, thành một Chu Hoài Dịch - không gì không làm được.
Khi đó, một lần nữa trở lại bên cạnh ông ngoại bà ngoại, bà ngoại hỏi qua anh: “Nếu còn hận ba con, cũng đừng mang họ Chu, mang họ mẹ con, được không?”
Đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi, lại cười đến vô cùng chua xót: “Không cần, đều giống nhau.”
Không thể sửa, trên người anh chảy dòng máu của người đàn ông kia, sao có thể mang họ mẹ anh? Cái họ tốt đẹp như vậy, sao có thể sử dụng trên người anh đây?
Cho nên, tiếp tục mang họ Chu, cái họ này, là cái họ anh hận đến tận cùng.
Về sau về nước, cha có ý định hối cải, thái độ đã tới mức nghe lời anh, vô dụng, bọn họ làm hại, là một mạng người, bù đắp thế nào đi nữa, cũng không cứu được rồi.
Chính bọn họ còn còn sống sự tự trách lương tâm, làm sao có thể để anh khi đã chứng kiến tất cả, nói ra lời tha thứ?
Đã làm một chuyện như vậy, nên gánh vác hậu quả, mà không phải muốn thông qua anh, giảm bớt một chút tội lỗi.