Một nửa lộ không lộ ra ngoài, khơi gợi trí tưởng tượng của mọi người.
Cấm dục!
Từ này hiện ra trong đầu Lục Nhĩ Nhã, trước đây Thư Nguyên dường như đã miêu tả Chu Hoài Dịch như thế này.
Hít thở sâu vài lần đem những suy nghĩ không liên quan ra khỏi đầu.
Trước ống kính, điều quan trọng nhất là phải chú tâm. Bỏ qua những lời bàn tán xì xào nhỏ của các cô gái bên lề, phản ứng của Lục Nhĩ Nhã vẫn rất nhanh, cô bước xuống theo khung cảnh.
Chân trần dẫm lên mu bàn chân của anh, ôm cổ anh bằng hai tay, cả người dựa vào lồ||g ngực anh, bởi vì chiều cao chênh lệch, cằm của người đàn ông vừa để trên đỉnh đầu cô.
Vừa vặn như vậy, cô sẽ không quá nhỏ nhắn, không làm mất đi sự gợi cảm mà cô cần thể hiện.
Chu Hoài Dịch cúi đầu, in lên trán cô một nụ hôn, sau đó dời khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút, đôi mắt đen mang theo tình cảm cần có trong vai diễn, thâm tình!
Ánh mắt này…
Nhịp tim của Lục Nhĩ Nhã có chút tăng nhanh, cô quay lưng về phía máy ảnh, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại nhịp tim có phần không ổn định của mình.
Tiếp theo, anh sẽ ôm cô lên giường... Lục Nhĩ Nhã trong lòng suy ngẫm về tình tiết của cốt truyện.
Đúng như cô nghĩ, giây tiếp theo, cô được ôm lên, ngã vào vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông.
Được anh đặt nhẹ nhàng ở trên giường lớn màu trắng, Chu Hoài Dịch cũng không có dừng lại. Ngay sau đó nằm lên đem cô che chắn kín mít.
Lục Nhĩ Nhã có chút không bình tĩnh!
Quá gần, chỉ cách nhau bởi lớp hơi mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của anh. Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác phái như thế này.
Đỏ mặt!
May mà Chu Hoài Dịch ôm cô xoay người, cô lại quay lưng về phía máy quay, vẻ xấu hổ trên mặt không để cho ai nhìn vào. Mặc dù cuối cùng trên phim không có mặt cô, nhưng trong lúc quay chụp, mà lộ ra biểu cảm như vậy, thì rõ ràng là không đủ chuyên nghiệp.
Sau khi điều chỉnh lại tâm lý, Lục Nhĩ Nhã c ắn môi dưới, bí mật ngước mắt lên nhìn anh, bên dưới anh vẫn còn hai dòng thoại, xong mới đến lượt cô.
Chu Hoài Dịch đương nhiên không mắc sai lầm như quên lời thoại hay động tác, anh ôm lấy bờ vai gầy của cô, ghé vào tai cô nói hai từ thô t ục, nắm lấy bàn tay sắp đánh của cô, kéo lên miệng, khẽ cắn một cái.
Lục Nhĩ Nhã thu mình lại, đó là yêu cầu của vai diễn cũng là phản ứng cho phép cô như vậy.
Một chút nữa, một chút nữa sẽ kết thúc.
Lục Nhĩ Nhã vòng tay ra sau kéo dây của chiếc váy ngủ màu đen.
Khuôn mặt càng ngày càng đỏ, Lục Nhĩ Nhã nhìn khuôn mặt cười như không cười của nam nhân, tâm lý xây dựng hoàn thành tốt cuối cùng trong phòng thay đồ sụp đổ, tay cầm thắt lưng cũng không nhúc nhích.
Chu Hoài Dịch ánh mắt lóe lên, hẳn là nhìn ra điều gì đó, cũng không kêu ngừng, duỗi cánh tay dài ra, đem nàng ôm vào trong lòng, nắm tay nàng, dùng sức một chút, chậm rãi đem dây lưng cởi ra...
Cũng không tệ như cô nghĩ, Chu Hoài Dịch không cởi váy ngủ của cô, mà là đem ôm cô chặt hơn, một nụ hôn rơi xuống mặt và cổ của cô.
Lục Nhĩ Nhã cảm kích không thôi, một lần nữa đem tinh thần phấn chấn lại, mọi người đã làm điều này cho cô. Cảnh cuối cùng không thể bị trì hoãn kéo chân sau.
Khi Chu Hoài Nghĩa ngẩng đầu nhìn cô, Lục Nhĩ Nhã đau lòng, vươn tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú thâm thúy của anh, nghiêng đầu, xác định chính xác vị trí của môi anh, chậm rãi tiến lại gần.
Tuy nhiên không được hôn, người ta nói nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Chu ảnh đế đến tận bây giờ vẫn còn lưu lại, sao có thể bị người thế thân hôn trước?
Cô vẫn giỏi đi vay.
Lại không nghĩ đến chuyện ót của mình đột nhiên bị chế trụ, bất ngờ không kịp phòng ngừa mà đụng vào môi cô.
Đúng vậy, nó đã xảy ra, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh trước, Lục Nhĩ Nhã còn có thể cảm giác được môi răng ẩn ẩn đau
Ánh sáng rõ ràng nhắm vào người chụp ảnh đang mang máy lại gần, có vẻ là đặc tả cảnh khuôn mặt của Chu ảnh đế. Khuôn mặt của Lục Nhĩ Nhã được Chu Hoài Dịch chắn đi, cô không cần lo về góc chụp sẽ lộ ra mặt mình.
Bây giờ điều cô quan tâm hơn cả là làm thế nào để đối mặt với người đàn ông đang hôn mình rất “có tâm”.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, ít nhất Lục Nhĩ Nhã cảm thấy nó rất dài, cho dù chỉ diễn ra hơn mười giây. Chu Hoài Dịch buông cô ra, tùy ý kéo một bên chăn bông lên, sau đó anh nâng eo cô, ôm cô rời khỏi đùi mình.
Giải quyết xong nữ diễn viên thế thân ngu ngốc Lục Nhĩ Nhã, Chu ảnh đế lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: “Khi nào thì nên hô cắt?”
Một đám nhân tài ngẩn người ở bên lề quay lại chỗ của mình để giúp đỡ. Trợ lý đạo diễn hoang mang rối loạn hô câu muộn tới “Cắt”, tất cả mọi người không dám trì hoãn nữa, vội vàng quay trở lại công việc của mình, dù sao thì bộ dạng của ông chủ cũng không được tốt lắm.
Tuy nhiên, vừa rồi, ông chủ của họ đã thực sự đem gửi nụ hôn đầu tiên!
Nếu việc này tuôn ra ngoài, chắc chắn một giây sau sẽ xuất hiện trên hotsearch.
Suốt buổi sáng, nhân viên công tác có trái tim bát quái thầm lặng bấy lâu của đoàn phim bùng cháy, muốn hỏi nhưng không hỏi được, muốn nói cũng không được ở đây, cảm giác rất khó chịu.
Lục Nhĩ Nhã cầm lấy chiếc áo choàng do người quản lý đưa cho, thu vào dưới giường mặc vào trước khi nhẹ nhàng bước xuống giường. Những người xung quanh bận rộn với việc riêng của họ, không ai quan tâm đến việc một người thế thân khỏa thân đi đâu.
Lục Nhĩ Nhã chán mà đứng bên giường, nghĩ xem mình nên đi đâu tiếp theo.
Chu Hoài Dịch ngồi ở ghế đạo diễn vẻ mặt nghiêm túc, một tay chống cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào cảnh vừa quay xong.
Vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái ngốc nghếch đứng bó tay chân đứng ở bên kia, thở dài đứng dậy: “Lại đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Nhĩ Nhã không hề chậm trễ một giây lập tức bước nhanh tới, những người phụ trách chính đứng bên cạnh cũng ý thức được nhường chỗ cho cô.
Cô gái này, lai lịch không nhỏ…
Chu Hoài Dịch tự nhiên kéo cánh tay cô dẫn cô đến trước máy, khi cô đứng vững, anh mới nhờ trợ lý phát lại cảnh quay một lần.
“Ở đây dừng lại, có chút đột ngột, cô nghỉ trước một chút đợi lát nữa thử lại sau.” Còn muốn diễn lại lần nữa?!
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy vừa rồi cô đã dùng hết sức lực dũng khí của mình, cho dù đứng trước mặt anh bây giờ, cô cũng không thể thoải mái đối mặt nhìn anh như trước.
Mấp máy miệng, đang muốn nói gì đó, nghĩ đến 100.000 tệ lại âm thầm nuốt xuống lời muốn phản bác, cụp mi xuống, gật đầu không nói lời nào.
Chu Hoài Dịch đang nhìn cô, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Sau khi xem một lúc, Lục Nhĩ Nhã không biết anh đang nghĩ gì, không dám nhìn anh, vì vậy cô gục đầu xuống bị áp lực không thể giải thích được.
“Lục Nhĩ Nhã.” Anh gọi cô.
Tạ ơn Chúa! Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, trái tim đang treo lơ lửng của Lục Nhĩ Nhã cứ thế buông xuống: “Anh nói đi.”
“Vừa rồi diễn tốt, lần sau, tôi hy vọng không có sai sót trong cảnh quay, hiểu không?”
“Hiểu.”
Ngoại trừ sự hiểu biết, cô có thể nói khác không? Mới vừa rồi sau một trận trầm mặc kỳ lạ, cô gần như nghĩ rằng anh sẽ mắng một trận, sau đó đuổi cô ra khỏi đoàn.
Người ta có thiện ý giải thích cho cô điểm sai trong diễn xuất, cô làm sao có thể bày ra vẻ mặt ủ rũ không vui đó.
Như lời anh nói, một trăm vạn, anh có thể tìm được rất nhiều khỏa thân thay thế cô, hàm ý hoàn toàn có thể không để ý đến cảm xúc của cô, chỉ cần không vừa lòng, anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nào có lượt đến phiên cô biểu lộ sắc mặt.
Tất nhiên, cô không có gan kia, dám biểu lộ sắc mặt để cho anh ta thấy.
Yêu cầu của Chu Hoài Dịch đối với vai diễn là rất cao. Lục Nhĩ Nhã biết rõ điều này, xóa bỏ tâm lý mong đợi duy nhất trong lòng anh ta, nâng tinh thần đặt mình vào cảnh quay thứ hai.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai dễ dàng hơn rất nhiều.
Vượt qua rào cản tâm lý, Lục Nhĩ Nhã càng thể hiện tốt hơn, sau khi quay xong, Chu ảnh đế luôn luôn kiêu ngạo, hiếm khi vỗ vai cô: “Tốt lắm, tôi rất mong đợi sự xuất hiện của Chương Hân Dao.”
Lục Nhĩ Nhã lập tức đứng dậy, không dễ dàng được Chu Hoài Dịch khen ngợi, dù câu đó có vẻ nhã nhặn giữa những người xa lạ, tâm một fans như Lục Nhĩ Nhã hoàn toàn hài lòng.
Vào buổi chiều, Chu Hoài Dịch không để cô về khách sạn, mà yêu cầu cô đi theo quay phim, quan sát kỹ năng diễn xuất của các diễn viên khác trong vở, xem có học hỏi được gì không.
Nói trắng ra, hãy để cô học hỏi một chút, đừng đến lúc đó diễn xuất phá hỏng Chương Hân Dao.
Lục Nhĩ Nhã rất có tự mình hiểu lấy, biết kỹ năng diễn xuất của mình còn nhiều thiếu sót nên cô ngoan ngoãn ra ghế nhỏ ngồi bên lề, dọn ổ khi cô thay đồ mang theo đạo cụ khi đến địa điểm quay, cô cũng chịu trách nhiệm.
Lần này, Chu Hoài Dịch đã nỗ lực rất nhiều trong việc casting.
Không cần phải nói, nam nữ chính đương nhiên là những nhân vật đoạt giải ảnh đế ảnh hậu. Làm Lục Nhĩ Nhã ngạc nhiên, ngay cả những người qua đường đi qua đều là nhân vật chính trong bộ phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ hàng đêm, ngược lại, cô còn tốt hơn bọn họ trong vai diễn thế thân vừa rồi.
Có tài đức gì, có thể được chọn để đóng vai Chương Hân Dao này.
Thừa dịp trong lúc ăn trưa, Lục Nhĩ Nhã hỏi trợ lý kịch bản, nghiên cứu đại khái hiểu rõ nhất định về vai diễn của mình.
Bộ phim này kể một câu chuyện đơn giản. Khác với tuyến tình cảm hay chủ nghĩa anh hùng trước đây của Chu Hoài Dịch chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần. Tuy nhiên, kịch bản xuất sắc, có thể dự đoán doanh thu phòng vé lần này sẽ không tệ hơn trước.
Ngoài ra, không có bộ phim nào do Chu Hoài Dịch sản xuất gây thất vọng. Luôn luôn có những bộ phim lớn được chào đón bằng tiếng vỗ tay khen ngợi, ngoại trừ rất ít lời chua ngoa, thực sự chưa từng nghe qua.
Trong phim, nam chính Cảnh Minh cùng nữ chính Tề Cẩn Du đã ở bên nhau được vài năm, ở giữa xảy ra một chút vấn đề, Cảnh Minh thanh mai trúc mã của Chương Hân Dao nhìn trứng cơ hội, dũng cảm theo đuổi tình yêu, lại làm cho nam nữ chính tỉnh ngộ, quay về bên nhau.
Chà, một nhân vật khó ưa.
Đánh giá từ những lời nói gay gắt, sắc bén tính khí nóng nảy, là tiêu chuẩn của một pháo hôi. May mắn thay, cuối cùng cô gái nhỏ đã kịp thời thu tay dừng lại, nói những lời tâm tình, từ dây rời khỏi cuộc sống của nam nữ chính, coi như bắt đầu cuộc sống mới.
Sau khi đọc xong kịch bản, đại khái Lục Nhĩ Nhã đã biết lý do tại sao anh chọn cô cho vai diễn này.
Hình mẫu Chương Hân Dao yêu cầu về cả ngoại hình chiều cao, tình cờ cô đáp ứng được 2 yêu cầu này, chỉ là không có ai trong tay nên vô tình lọt vào mắt xanh của anh.
Những điều này không còn quan trọng nữa, Lục Nhĩ Nhã nghĩ.
Cho dù cuối cùng anh vẫn tìm được người khác diễn Chương Hân Dao thì cô vẫn đang kiếm tiền, ít nhất cô có thể trả lại cho nhà họ Trương 10 vạn còn lại. Nếu anh nghĩ mình làm tốt, sau đó đưa 5 vạn tệ cho cô, thì tiền học phí của Lục Nhĩ Dương cũng sẽ có, không, có lẽ cũng có thể mua thêm thiết bị.
Tên trộm chuyên đi đốt tiền, ưu tiên hàng đầu là đưa Lục Nhĩ Dương thuận lợi nhập học, sau này chỉ cần tính đến tiền sinh hoạt thì tình hình sẽ khá hơn.
Vài ngày nữa, cô sẽ nghỉ việc trong khách sạn, tìm một công việc ổn định, kiếm tiền nhàn hạ, đừng bao giờ nghĩ đến việc đi đường tắt để cung cấp cho Lục Nhĩ Dương đầy đủ, khi nó thành công, cô sẽ lên kế hoạch cho bản thân.
Đứa trẻ đó là người thân duy nhất của cô, đáng để cô làm mọi thứ để đối tốt với nó!
Chẳng sợ chính mình ủy khuất, cô cũng phải nhìn đến em trai có thể tự mình đảm đương cuộc sống của mình, mới có thể thực sự an lòng.