Tiết trời thu về đêm se se lạnh, thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ lướt qua thật trong lành và dễ chịu.
Kín cổng cao tường, nguy nga diễm lệ, đèn lồng đỏ giăng lối khắp nơi.
Chiếc xe hơi hạng sang chậm rãi chạy vào biệt thự, trên mặt đường rộng lớn, xe vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, rồi dừng lại hẳn trước khu nhà chính.
Người đàn ông dẫn đầu bước xuống xe, vòng qua phía đối diện, mở cửa xe, nền nã nở nụ cười.
Anh ta bảnh bao trong bộ vest đen tuyền lịch lãm, mái tóc vuốt keo chỉnh tề tôn trọn bộ ngũ quan hài hoà, nụ cười ôn nhu của anh ta nhanh chóng thu hút cô gái nhã nhặn đang ngồi trong xe.
“Cô dâu xinh đẹp của anh, chúng ta đến nhà rồi.”
Thanh âm của anh như loại rượu ngon thượng đẳng, làm cho người nghe không cách nào quên được, giọng nói tràn đầy từ tính truyền thẳng tới cô gái trên xe, trông nét mặt cô, càng ngày càng hạnh phúc.
“Á…”
Đôi bàn tay cô theo vô thức ôm chầm lấy cổ người đàn ông, giật mình vì bị anh bế lên, giây phút hai ánh mắt gặt nhau, cô chỉ thấy được sự thâm tình và dịu dàng của anh.
“Hạo Đình, mau thả em xuống.
Mọi người đang nhìn kìa.”
Khuôn mặt cô ưng ửng đỏ, chỉ muốn ngay lập tức nhảy xuống khỏi tay anh, nhưng bị anh cố ý giữ chặt lại, khiến cô không thể rục rịch dù chỉ một tấc.
“Tối nay anh cho riêng em có đặc quyền được hạnh phúc nhất, được nhiều người ngưỡng một nhất.”
Những lời anh vừa nói như luồng nước ấm truyền thẳng vào lòng Tô Uyển Ân.
Làn môi mềm đỏ mọng hé lên nụ cười ngọt ngào đáp lại sự ôn nhu của Lạc Hạo Đình.
Ngay lúc đó, Lạc Hạo Đình nhẹ đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ thắm, một giây kế tiếp, xoay sang giao phó với người hầu.
“Hôm nay mọi người nghỉ sớm đi.
Nếu không được tôi gọi thì không ai được đặt chân tới khu nhà chính.”
“Vâng thưa cậu.
Chúc cô cậu chủ tân hôn vui vẻ.”
Lão quản gia mở lời thay đám người hầu, ông ta trạc tuổi ngũ tuần, khuôn mặt ngăm đen trông sắc thái già nua hơn tuổi tác, nhưng lại là người cẩn trọng nên được Lạc Hạo Đình trọng dụng.
Nghe xong câu trả lời đầy ưng ý, Lạc Hạo Đình ôm chặt lấy Tô Uyển Ân đi lên tầng, hướng tới phòng tân hôn của hai người họ.
Từ đầu đến cuối anh luôn nở nụ cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt sâu thẳm như chứa một mảng đen huyền bí, tựa hồ có sức lực ma mãnh nào đó hút thần trí người đối diện vào trong, nhưng lại khiến người ta không cách nào đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
Không để tâm nhiều tới vậy, Tô Uyển Ân mải chìm đắm trong sự ấm áp của lồng ngực rộng săn chắc, làn môi thi thoảng lại tủm tỉm cười.
Bên tai cứ văng vẳng lại lời mà quản gia vừa nói.
Cô chủ!
Phải, giờ đây cô đã trở thành mợ chủ Lạc gia, vợ của Lạc Hạo Đình.
Và tối nay là đêm tân hôn của họ!
Cảm giác mình được đặt nằm trên giường, cô ngại ngùng nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, một giây sau đó, liền nở nụ cười hạnh phúc.
Cô thật không ngờ sẽ có một ngày mình dành được tình yêu của người đàn ông cao lãnh này.
Lạc Hạo Đình tuy không phải là minh tinh nổi tiếng nhưng sức hút của anh chẳng thua kém bất cứ sao hạng A nào.
Lời đồn nói rằng đã có vô số tiểu thư tài phiệt muốn làm vợ anh, thậm chí có người còn chấp nhận tình một đêm, tệ hơn nữa là sẵn sàng đồng ý là nơi để anh giải quyết cơn thèm khát dục vọng.
Cũng có tin đồn là anh chưa từng từ chối lời mời gọi của bất cứ cô gái nào, nhưng cũng không quá thân cận với bất cứ ai, tuyệt nhiên là người có nội tâm khó đoán.
Trong đáy mắt anh loé lên tia quỷ dị, vô thần thức cô bị cuốn sâu vào bên trong, cho dù có vùng vẫy cũng không cách nào thoát ra được, thần trí dần chìm vào trong cơn mơ hồ đầy ảo mộng, chỉ nghe vẳng lại bên tai một thanh âm đầy mật ngọt.
“Anh sẽ cho em một đêm tân hôn không thể nào quên.”
Trong nháy mắt Tô Uyển Ân cảm nhận thấy rõ hơi thở nam tính đang quấn lấy mình, Lạc Hạo Đình đang hôn cô, tạo ra một loại chất kích thích khó lòng diễn tả bằng lời, thân thể cô dần mềm nhũn đi trong lồng ngực rộng mở của anh.
“Nhắm mắt lại.” Chẳng hiểu sao đôi mắt sáng như sao đêm của cô lại có ma lực khống chế mạnh tới thế.
Còn anh lại ghét cảm giác này, tuyệt nhiên cực kì ghét.
Dường như mọi hành động không đồng nhất và có phần luống cuống của Tô Uyển Ân khiến Lạc Hạo Đình cảm thấy thực khinh thường.
Đâu phải chưa từng có bạn trai, chưa từng trải qua cảm giác nắm tay hôn hít, còn tỏ ra vẻ thuần khiết ngây thơ cho ai xem.
Chết tiệt! Cô gái này đúng thực giỏi diễn trò, nhưng cũng đâu thể qua được anh, cái trò ân ái tình cảm này anh đã diễn phẳng lì suốt một năm qua, không để lộ ra một chút sơ hở nào, khiến cho tiểu thư Tô gia răm rắp tin đó là thật.
Nhưng cô làm sao mà ngờ được đằng sau đó anh còn ấp ủ một kế hoạch khác thú vị hơn nhiều.
“Á…”
Lạc Hạo Đình hung hăng cắn mạnh lên bờ môi mỏng manh của Tô Uyển Ân, vết máu rơm rớp mang theo ê ẩm, mi tâm cô hơi nhiu lại nhìn người đàn ông tà ma xen lẫn tiên tử kia.
Nhìn nụ cười ranh mãnh trên gương mặt điển trai của Lạc Hạo Đình, Tô Uyển Ân nhanh chóng thu ánh mắt lại, anh như hổ đói đứng trước một con mồi lớn, mà cô chính là con mồi chứa đầy chất kích thích, chỉ chờ tới lúc anh điên cuồng xâu xé.
Nghĩ tới những cảnh hoan ố sắp xảy ra, Tô Uyển Ân thực không giấu nổi sự ngượng ngùng, trong lòng bỗng chốc nổi trận cuồng loạn.
Đột nhiên, bàn tay rắn chắc chạm khẽ tới nơi tư mật yếu điểm của cô, theo bản năng hai cặp chân thon dài quắt chặt lại, khắp thân thể cô đành đạch run lên, đôi con ngươi cụp xuống có chút kinh hãi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nhưng anh như này thì quá là đột ngột, nhất thời cô chưa thể thích ứng kịp.
Dẫu cho bàn tay bị kẹp cứng nhưng những ngón tay vẫn có thể linh hoạt len lỏi mà hoạt động, thi thoảng lướt lát tới nơi quần lót nhẹ nhàng, có khi lại mân mê làn da mịn trên cặp dò trắng nõn.
“Vợ anh thật tuyệt.”
Sắc mặt Tô Uyển Ân thẹn thùng, ánh mắt run run nhìn anh như cầu xin dừng lại, nhưng anh lại không có ý định buông tha, tay còn lại banh cặp chân cô rộng ra, thẳng đường vuốt ve nơi tư mật nhạy cảm.
Theo bản băng cô giữ lấy tay anh lại, vẻ thẹn thùng hiện ẩn nơi đáy mắt cô, biết rõ là chuyện này mình không thể tránh, nhưng cô không nỡ để lại ấn tượng xấu trong anh, khi cả người cô đang sặc mùi mồ hôi, ít ra đêm tân hôn cũng phải sạch sẽ một chút.
“Hạo Đình… em… em muốn…”
Mép môi Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, hơi thở anh dần phà phà bên tai cô.
“Không ngờ vợ anh lại nhiệt tình đến thế.”
“Không…” Lắc đầu lia lịa, giây phút sát gần nhau như này khiến trái tim Tô Uyển Ân không ngừng loạn nhịp, lời của cô bị bẻ gãy do ấp úng.
“Ý em là… em muốn… đi tắm trước.”
Vừa định để cô rời đi thì đột nhiên chuông báo kêu lên, âm thanh đánh bay sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ.
Thời điểm này đã là mười hai giờ đêm, đã tới lúc thực hiện kế hoạch của anh.
Trong đáy mắt Lạc Hạo Đình lập tức phủ đầy mảng tối, liếc cái nhìn quỷ dị sang người phụ nữ đang chờ đợi câu trả lời từ anh.
“Không kịp nữa rồi.”
Bốn chữ ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào tim Tô Uyển Ân, đôi mày cô nhíu lại đầy khó hiểu, cả người cô bất động như đang phiêu diêu trong mộng, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu.
“Ý là gì?”
Không chút thương hoa tiếc ngọc, Lạc Hạo Đình đẩy văng Tô Uyển Ân ra xa, khoé miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
“Lọ lem cũng chỉ được lộng lẫy tới mười hai giờ đêm thôi! Cô dâu của anh cũng nên quay về với thực tại rồi.”
Thanh âm của anh nghe thực quỷ dị, lạnh lùng bay vào tai Tô Uyển Ân, đóng băng toàn thân cô lại.
Một sự xót xa đang dần dịch chuyển từ dạ dày truyền thẳng tới cổ họng cô, cảm giác tất cả chỉ giống như
một cơn ác mộng..
Danh Sách Chương: