Sau một đêm tỉnh dậy, Tô Uyển Ân liền bị luồng tin nhà họ Từ phá sản làm cho hết hồn.
Mới tối hôm qua Từ Tuyết còn ở đây làm càn, mà chỉ sau một đêm, Từ gia đã thực sự biến mất hoàn toàn ra khỏi giới kinh doanh.
Tác phong làm việc này thật khiến người ta rợn người.
Nhẹ vén tấm rèm cửa lên, ánh nắng dịu dàng vươn tới khiến đôi mắt Tô Uyển Ân sáng rực, lại càng kinh ngạc hơn khi đám vệ sĩ dưới nhà cứ như không cánh mà bay, không còn một ai tồn tại dưới sân vườn.
Mở vội cửa, lao xuống lầu, Tô Uyển Ân thêm phần kinh ngạc khi thấy tiểu Thanh đã sớm chuẩn bị bữa sáng, chờ cô xuất hiện, liền nở nụ cười tươi bước tới.
“Thiếu phu nhân, em đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Mời cô dùng bữa.”
Thậm chí, những người hầu khác đều đã đứng dàn thành hàng trước sảnh lớn, quản gia cung kính cất lời: “Thiếu phu nhân, sau này có việc gì cứ tuỳ ý sai bảo.”
Lấy tay dụi dụi mắt, Tô Uyển Ân muốn chắc chắn là mình đang không nằm mơ, chuyện gì xảy ra thế này? Lẽ nào Lạc Hạo Đình lại có chiêu bài mới dành cho cô? Ý tốt của anh ta tuyệt nhiên có vấn đề.
“Lão gia…”
Âm thanh phía sau thu hút Tô Uyển Ân, bất giác cô quay đầu lại nhìn.
Đó là một ông lão chừng gần tám mươi, thân hình gầy guộc, mái tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, tay chống gậy ba chân, nhưng hành động có vẻ vẫn còn nhanh nhẹn lắm!
Chẳng lẽ người ấy là Lạc lão gia- Lạc Viễn Thành trong truyền thuyết sao?
Nhưng người ta nói rằng Lạc Viễn Thành đang ở nước ngoài cơ mà?
Sao đột nhiên nói xuất hiện là xuất hiện như thế?
Chẳng trách thái độ của Lạc Hạo Đình hôm nay lại tử tế tới vậy? Hoá ra là do người đàn ông quyền lực kia.
Có điều, hiện tại đầu óc Tô Uyển Ân trống rỗng, cô thật sự không biết mình nên làm gì?
Không chào hỏi thì quá bất lịch sự, nhưng chào hỏi xong bước tiếp theo cô sẽ phải đi như thế nào?
Đương lúc lòng cô rối như tơ vò, thì Lạc Viễn Thành thả một cành cây cho cô leo xuống.
“Cháu dâu, đừng sợ.
Có thể lần này ta về hơi đột ngột nên làm cháu không được thoải mái, nhưng ta tới không có ý gì đâu! Chỉ là muốn gặp cháu một lát thôi!”
Giọng người đàn ông trầm ấm như tiếng đàn bay bổng, khiến lòng Tô Uyển Ân thoảng qua chút yên tâm, bờ môi mềm hé lên nụ cười như nụ hoa chớm nở, cô lễ phép cúi đầu nhẹ.
“Chào ông nội.”
“Ngồi… mau ngồi xuống đi.” Lạc Viễn Thành tiến tới ngồi xuống bên sô pha, buông cây gậy trên tay xuống, quét mắt nhìn xung quanh nhà, rồi dừng lại một chốc trên người cô gái đang không ngừng run rẩy vì căng thẳng.
“À… cháu mời ông uống trà.” Tô Uyển Ân giật mình thức tỉnh, thoăn thoắt chạy tới rót trà ra ly, hơi trà thơm phức, bọt nước sóng sánh, thoang thoảng dập tan đi mấy phần âu lo trong lòng cô.
Nhưng vô tình cánh tay bị thương của cô lại lọt vào tầm mắt ông nội.
“Tay cháu sao lại bị thương?”
“Dạ không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ!” Tô Uyển Ân theo bản năng lùi lại, ngồi xuống bên ghế sô pha, thu hai tay về đằng sau.
Ban nãy vì căng thẳng quá mà cô cũng quên khuấy mất chuyện phải giấu đi cánh tay bị thương.
“Có phải do Hạo Đình không?” Ánh mắt ông cụ đối diện vững như thép, tựa hồ như muốn ép cung.
“Không… không phải…” Tô Uyển Ân cố dùng chút bình tĩnh cuối cùng, lắc đầu phủ nhận.
Nhưng, cô lại không hề biết rằng lão Lạc được mệnh danh là có đôi mắt sáng, không một ai có thể qua mặt được ông, cho dù là thằng cháu trai tài giỏi cũng không thể, chứ đừng nói là nét diễn dở tệ kia của cô.
Chỉ một cái liếc mắt của Lạc Viễn Thành, chú Lưu lập tức hiểu ý, ra ngoài gọi điện.
Chừng mười lăm phút sau, Lạc Hạo Đình tất tưởi quay về, trong trạng thái vừa ngờ vực vừa bất an.
“Ông nội, sao ông quay về mà không báo để cháu ra đón.”
Lạc Viễn Thành thong thả bưng ly trà nóng lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt biến hoá khôn lường, thoạt đầu là giảo hoạt, kế tiếp là trách móc, rồi cuối cùng là phẫn nộ.
“Cháu còn nhớ mình có người ông này cơ đấy!”
Lòng trồi lên dự cảm không lành, ánh mắt sắc như dao của Lạc Hạo Đình lập tức liếc sang nhìn Tô Uyển Ân, mi tâm nhiu lại, ý muốn hỏi là đã có chuyện gì xảy ra.
“Không phải nhìn Ân Ân, ta còn muốn hỏi cháu về vết thương trên tay nó đây.”
Thanh âm chứa đầy mị lực, vững vàng và chắc nịch, nhất thời khiến kẻ lươn lẹo như Lạc Hạo Đình cũng phải bối rối, nhưng rất nhanh chóng anh đã lấy lại được phong độ, nói dối không chớp mắt.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại đâu! Ông đừng lo thái quá!”
Lời còn chưa ra khỏi cửa miệng, bất ngờ một thế lực ma mãnh truyền tới, chỉ trong chớp mắt, Lạc Hạo Đình đã quỳ sạp xuống dưới sàn, phần đầu gối truyền tới cơn đau dữ dội, khiến bản mặt lạnh cũng phải biến sắc.
Mặc dù đã cao tuổi, nhưng cặp mắt của Lạc Viễn Thành vẫn còn rất sáng, tác phong dùng gậy thì khỏi phải nói, bách phát bách trúng, chỉ một đòn duy nhất đã khiến thằng cháu trai trời đánh phải ngoan như cún con.
“Gan to rồi đó nhỉ? Bây giờ cháu còn đòi qua mắt lão già này cơ đấy!”
Thời gian qua tuy Lạc Viễn Thành vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng không tới mức mù loà tin tức.
Dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng những chuyện xảy ra trong nhà đều không thể qua được mắt ông.
Huống hồ, khi thằng cháu trai mặt lạnh kia cứ nằng nặc đòi cưới vợ, ông đã cảm thấy không yên tâm lắm, chỉ đành tìm người âm thầm theo giõi mọi nhất cử nhất động, đương nhiên, mọi chuyện anh làm đều đã đến tai ông nội.
Đáng nhẽ ra Lạc Viễn Thành đã quay trở về nước vào hai tháng trước, nhưng do gặp vấn đề về visa cho nên ông chỉ đành phải nhẫn nại, hi vọng trong thời gian đó thằng cháu trai sẽ biết sai mà sửa, thật không ngờ nó lại càng dấn chân sâu hơn vào sai lầm.
Ban sáng, khi đọc được bài báo Từ đại tiểu thư tới nhà làm càn, Lạc Viễn Thành đã không kịp nghỉ ngơi, liền tức tốc chạy tới giải quyết mọi chuyện, lại vô tình phát hiện cổ tay Tô Uyển Ân bị thương.
Mặc dù cô đã ra sức nói dối để che giấu giúp anh, nhưng ông luôn có cách riêng để biết tất cả sự thật.
“Ông à… mọi chuyện không phải vậy… là…”
Cây gậy gỗ dài thòng bay lên trong không trung, rồi thện lên bờ lưng Lạc Hạo Đình, phát ra một âm thanh rùng rợn, khiến những người có mặt đều được phen kinh hồn bạt vía.
“Cháu còn định đổi trắng thay đen sao? Vẫn không biết hối lỗi à? Có phải thời gian qua ta đã buông lỏng cháu quá, cho nên mức độ làm càn đã cao lên rồi không?”
Thanh âm mang một tia khàn khàn, trong mắt Lạc Viễn Thành loé lên tia giận dữ, màu đen trong con ngươi ngưng tụ lại chút âm trầm, gương mặt già nua nhăn nhúm lại.
Không hổ là lời đồn, lão tướng Lạc gia quá bất phàm, trên đời này cũng chỉ có ông ấy mới trừng trị được sự hênh hoang của Lạc Hạo Đình, cũng chỉ có ông ấy mới khiến anh rơi vào trạng thái bất lực nhất, cùng quẫn nhất.
Thật không ngờ, hổ cũng có ngày dập đầu lạy nai….
Danh Sách Chương: