Mục lục
Hạnh Phúc Trong Đau Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tâm tình của Lạc Hạo Đình càng ngày càng tốt, lòng Tô Uyển Ân cũng phần nào an tâm, cô chủ động đan năm ngón tay mình vào bàn tay anh, ngoảnh mặt ngắm nhìn sườn má nhấp nhô như đỉnh núi cao ngất ngưởng trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm, cong cong khoé môi vẽ nên nụ cười rực rỡ.

“Em đưa anh tới chỗ này, đảm bảo sẽ giải toả tâm trạng cực tốt.”
“Đi đâu?” Anh còn chưa định thần được đã bị cô thình lình kéo đi, cái nắm tay ấm áp xua tan đi cơn gió lạnh cuối đông, anh cụp mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang nắm chặt tay mình, lòng chợt loé lên tia vui sướng.
“Tới nơi rồi anh sẽ biết…”
Cô không ngoái đầu, chỉ hắt lại cho anh chất giọng kì bí, một nhoáng sau đó, tức tốc bước lên taxi rời đi.
Mặt trời lặn dần, trong ánh sáng dập dìu sương mù của buổi hoàng hôn.
Bầu trời điểm vài gợn mây nhấp nhô, mặt biển tâm tình vỗ sóng, bãi cát vàng mênh mông trải rộng, giống như một bản tình ca sâu lắng đi vào lòng người.

Cô nắm chặt tay anh, lang thang đi trên bờ cát, ánh mắt nhìn về xa xăm, tận cuối chân trời ẩn hiện một lòng đỏ trứng gà chần nước sôi khổng lồ đỏ rực.
“Ở đây rất bình yên đúng không?” Mí mắt Tô Uyển Ân giật giật dữ dội, thân ảnh mảnh mai chợt quay đầu, đi lùi về sau, mặt đối mặt với nam nhân cao lớn, hai ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn nhau không rời.
“Em từng tới nơi này…?” Lạc Hạo Đình nghi hoặc hỏi lại, cánh mũi phập phồng, trong mất anh thoảng qua tia xảo quyệt, chăm chú quan sát sắc thái biểu tình trên gương mặt tà mị như điêu khắc phía đối diện.
“Không chỉ là từng tới… mà khi em còn nhỏ đã từng sống ở đây.”
Tô Uyển Ân nhắm nhẹ mắt, hướng gương mặt thuần mỹ ra mặt biển, như muốn bao trọn sự mặn mà của biển vào trong linh hồn, bao nhiều hồi ức mờ nhạt của những tháng ngày xưa cũ chợt hiện về.

Khi ấy, tuy cô phải sống những ngày không đủ đầy về vật chất, nhưng luôn được tươi cười, ngày ngày nghe tiếng hát ru của bà ngoại, thỉnh thoảng lại một mình ngồi trên bờ biển đánh đàn, mùa đông ngắm nhìn những cảnh hải âu bay lượn phía xa tít mù khơi.
Ban mai có gió biển, có thuyền cập bến, có mùi tanh của cá tôm, có cả tiếng vỗ về quen thuộc của những con sóng.
Tất cả đều là hồi ức tươi đẹp trong cô.
Khi ấy, ba mẹ cô thường rất bận, chẳng có nhiều thời gian tới thăm cô, thậm chí có khi nửa năm mới tới được một lần, tới chớp nhoáng đi nhanh vội, họ hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc của một đứa trẻ năm, sáu tuổi.

Sau này, khi cô lớn lên, Tô gia dần ổn định, họ cũng chẳng thèm hỏi ý kiến cô, bắt cô lên thành phố, bắt cô phải học những nghi thức lễ quy của quý tộc, nhưng cho dù cô có cố gắng tới đâu cũng chẳng được họ công nhận, mỗi khi so sánh với Tô Ý Lan, thì cô vẫn luôn là người thua thiệt về mọi thứ.
Trái tim dồn nén, truyền tới cảm giác nhức nhói dữ dội.
“Em không sao chứ?”
Tiếng nói nam tính vang trên đầu đưa cô quay về với thực tại, cô ngẩng mặt, mỉm cười nhẹ, lắc đầu ba cái liên tiếp.

“Không sao, chỉ là nhớ tới mấy chuyện hồi bé thôi!”
Ánh sáng dần phủ sắc bạc, biển về đêm càng điểm tâm tình, luồng sáng nhàn nhạt của ngọn hải đăng điểm tô giữa khoảng không ngợp trời, thi thoảng lại có cơn gió lành lạnh lướt qua.

Anh và cô ngồi cạnh nhau bên tản đá xám đen khổng lồ, hướng mắt nhìn về phía khoảng không đen kịt, thế nhưng, trong đáy mắt họ lại loé lên tia sáng diệu kì.
“Ân Ân, cảm ơn em…” Cổ họng anh chợt nghẹn ngào, quắt mắt sang nhìn cô, khoé mi rưng rưng lệ.

“Cảm ơn vì đã không bỏ rơi anh ở thời điểm anh sa sút nhất.

Rất lâu trước đây là ba mẹ anh rời xa anh, tiếp đó đến Tiêu Vân cũng bỏ lại anh, cho nên vào lúc em nói muốn ly hôn anh đã tự oán trách mình rất nhiều.

Anh luôn nghĩ mọi chuyện mình có thể tự kiểm soát, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng đâu vào đâu.”
Thực ra, cuộc sống của Lạc Hạo Đình chưa bao giờ là dễ dàng.

Chỉ là anh luôn phải học cách thích ứng với thực tại tàn khốc, người ta chỉ phán xét anh là một tổng tài cao lãnh, một phú nhị đại giàu sang, sinh ra đã đứng ở vạch đích, tiến lên một bước liền chạm tay tới thành công, nhưng, đâu ai biết anh đã từng trải qua những gì.
Năm tám tuổi anh trở thành một đứa trẻ mồ côi chỉ sau một đêm, nếu là những đứa trẻ khác chắc là sẽ phải mắc một chứng bệnh tâm lý rất mạnh, hoặc đổ gục ngay lập tức, nhưng anh thì không, anh chỉ khóc một trận thật lớn trong đêm, tới ngày hôm sau, mọi người liền nhìn thấy một Lạc Hạo Đình rắn rỏi, kiên cường, cực kì âm lãnh.

Anh bắt đầu lao đầu vào học tập, điên cuồng tìm tòi về phương thức quản lý kinh doanh, thành công đi đầu trong số những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Cuộc sống đơn độc trong chính gia đình của mình đã nuôi anh lớn, khi ông nội mỗi lúc một già yếu, chú hai luôn tìm mọi cách chèn ép, bạo hành anh.

Nếu anh không học cách đối diện thì ai, ai sẽ là người chở che cho anh.
Cho tới khi anh gặp được Tiêu Vân, cuộc sống của anh mới có thêm nhiều màu sắc, cô ấy dạy anh cười, dạy anh nhiều điều thú vị, chỉ đáng tiếc, quãng thời gian ngắn ngủi ấy lại như một cái chớp mắt, khi anh mở mắt ra, thì cô ấy đã dời xa anh vĩnh viễn.

Mất đi Tiêu Vân, anh như mất đi nguồn sống, một lần nữa rơi vào trong ngục tối, anh tự khép mình trong đau khổ, không nói không cười, không sẻ chia với bất cứ ai.

Cũng vì thế mà anh vô thức bị thù hận che mờ mắt, trả thù nhầm người, dày vò chính mình và cả người anh yêu suốt quãng thời gian đằng đẵng, gián tiếp đẩy cô tới nơi nguy hiểm, để sản nghiệp gia tộc rơi vào tay kẻ khác, giờ đây, chỉ có thể bất lực nhìn thời gian trôi đi một cách vô tình.
“Lúc trước anh từng hỏi em về tình đầu, anh còn nhớ không?” Tô Uyển Ân mím chặt môi, nhướng mày, sóng mắt trong veo nhìn anh.
“Nhớ…” Anh keo kiệt buông mấy chữ, đáy mắt chứa đầy hoài nghi, tại sao đột nhiên cô lại hỏi như thế?
“Thực ra câu trả lời trước đó là em nói dối.” Đôi mắt cô bừng sáng như vì sao lấp lánh, ẩn duật tình ý suy tư.

“Mối tình đầu của em là một người đàn ông cao ngạo, hết sức tự tin, khí chất thì khỏi phải nói, cực kì quảng đại.

Anh ấy… có một khuôn mặt lạnh đẹp trai, có ánh mắt hơi hung tợn nhưng mỗi khi em nhìn vào trong đó liền cảm thấy ấm áp, tuy giữa em và anh ấy có rất rất nhiều hiểu nhầm, nhưng em chưa từng hết yêu anh ấy.

Có đôi lúc anh ấy đối với em vô cùng, vô cùng lạnh nhạt, nhưng cũng có lúc lại cực kì, cực kì dịu dàng.

Tuy giờ đây anh ấy đang gặp chút khó khăn, nhưng em có lòng tin, nhất định anh ấy sẽ sớm đứng dậy, quay trở lại là anh ấy của trước kia.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK