Mục lục
Hạnh Phúc Trong Đau Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bầu không khí càng lúc càng ngộp thở, cảm giác như hơi thở cũng sắp bị đóng băng.
“Hạo Đình, xin anh cứu lấy Từ gia, bất kể anh muốn em làm gì cũng được.”
“Hạo Đình, xin anh cứu ba em, nếu không ông ấy sẽ phải vào tù mất.”
Giọng nói oang oang của hai cô gái đồng vang lên, thái độ khinh khỉnh kia khiến Lạc Viễn Thành không vừa mắt một chút nào, đúng là loại phụ nữ lẳng lơ, gái điếm mà còn ra vẻ thanh cao.
Không chút để ý tới người lớn, hai cô ả cùng sà xuống bên cạnh Lạc Hạo Đình khóc lóc, nhưng, anh lại phũ phàng hất văng bọn họ ra.

“Tránh xa ra, tôi không liên quan tới các người, chuyện các người gây nên thì tự mình giải quyết lấy.”
“Đủ rồi!” Lạc Viễn Thành kích động thét lớn, ánh mắt ông như chứa lửa nhìn thằng cháu trai bất hiếu, thật không ngờ Lạc Hạo Đình lại có thể gây nên chuyện động trời như vậy? “Cháu tự xem lại bản thân mình đi, xem có xứng làm con cháu Lạc gia không? Xem có xứng với linh hồn ba mẹ cháu không? Trước kia cháu chơi bời thì ta không có ý kiến, còn bây giờ cháu đã là người đàn ông có vợ rồi đấy!”
Lòng Lạc Hạo Đình loé qua tia mất mát, không biết tự bao giờ mà anh lại đánh mất chính mình như thế này?

Kể từ sau cái chết của Tiêu Vân, cuộc đời anh hoàn toàn mất đi phương hướng, cảm giác như người đang ở trong thế giới ngập tràn ánh sáng, bỗng nhiên bị đẩy xuống nơi hang động tối tăm, khiến thâm tâm anh dần trở nên cầm thú.
Giọng nói của Lạc Viễn Thành thu hút mắt nhìn của hai cô gái kia, Từ Tuyết di chuyển bằng đầu gối, tới quỳ trước chân ông, nước mắt cá sấu bắt đầu tuôn rơi.

“Cháu cầu xin ông, xin ông hãy cứu nhà họ Từ bọn cháu.

Đại ơn đại đức này cháu xin khắc ghi muôn đời.”
Lạc Viễn Thành chống gậy đứng dậy, ánh mắt khinh thường nhìn hai cô gái đang bò nhổm dưới sàn, cong khoé môi cười nhạt.

“Đáng lẽ ra khi các cô gây chuyện thì phải lường trước được hậu quả rồi chứ! Bất luận là ai động tới cháu dâu của ta, ta cũng sẽ không tha, kể cả là cháu trai ruột.

Còn nữa, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây đâu! Đó mới chỉ là mở màn mà tôi dành cho các cô thôi, cứ chờ mà xem!”
Tô Uyển Ân đứng bên cạnh sực giật mình, mọi thứ xảy đến cứ như là một giấc mơ vậy, đụng phát ông nội quay về, lại chằm chằm bênh vực cô không điều kiện, thật khiến cô không dám tin.

Lồng ngực cô phập phồng, giống như có trăm ngàn làn sóng trong lòng, cô run rẩy bước tới, cúi sấp mặt đứng trước cơn thịnh nộ của Lạc Viễn Thành.
“Ân Ân, cháu có gì muốn nói sao?” Thấy dáng vẻ lấp lửng, muốn nói mà không dám mở miệng của cô, Lạc Viễn Thành bèn mở lời hỏi.
“Ông nội, cháu…” Tô Uyển Ân nhẹ bước lên trước, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, khiến giọng nói cũng run rẩy theo.
“Cháu muốn xin tha cho bọn họ sao?” Đôi mày phủ bạc của Lạc Viễn Thành nhướng lên, ông đưa ra lời gợi ý.
“Dạ…” Cô rụt rè gật đầu.

“Chuyện này ông không đồng ý.

Cháu đã được gả vào Lạc gia, thì chính là người nhà họ Lạc, chừng nào lão già này còn thở, thì nhất quyết sẽ không để cháu phải chịu chút ấm ức nào.” Lạc Viễn Thành kiên định như sắt như thép, quyết không cho những kẻ ác độc kia một con đường sống.
Chỉ một ánh mắt của Lạc Viễn Thành, mọi hậu quả đều ồ ạt kéo tới, bất luận là Cố Nhiễm Nhiễm hay Từ Tuyết đều phải tự mình chịu trách nhiệm cho những hành động bỉ ổi do chính bọn họ gây nên.
Riêng về phần Lạc Hạo Đình, anh phải quỳ xin Uyển Ân tha thứ, tới chừng nào anh khiến được cô vui vẻ trở lại thì mới được tha.

Đương nhiên, Lạc Viễn Thành sẽ ở lại ngay trong biệt thự để giám sát, tránh trường hợp cô bị bắt ép phục tùng.

Lần này, anh đừng nghĩ tới chuyện lươn lẹo, hay dùng vũ lực để giải quyết.
Núi cao còn có núi cao hơn, trước kia Tô Uyển Ân đơn độc chiến mã, nhưng giờ đây đã có thế lực hùng hậu chống lưng, sợ gì bị thiệt thòi nữa!
“Nào, cháu dâu, mau dẫn ta lên phòng nghỉ ngơi một lát.” Lạc Viễn Thành chìa tay về phía Tô Uyển Ân, nhanh như chớp, cô đỡ lấy tay ông nội, từng bước dẫn ông lên lầu.
Ánh mắt chan chứa tình thương của Lạc Viễn Thành không ngừng nhìn sang phía Tô Uyển Ân, lòng loé lên tia thương xót, đứa trẻ thanh thuần như thế, ngọt ngào như thế, sao thằng cháu ngốc của ông lại không biết cách trân trọng cơ chứ!
“Đứa trẻ khờ dại này, sao phải chịu đựng những thứ không đáng như thế? Sau này có việc gì cháu cứ trực tiếp nói với ông, nhất định ông sẽ làm chủ giúp cháu.”
“Dạ vâng…” Tô Uyển Ân hé lên nụ cười rạng rỡ, như tia nắng đầu tiên hiện ra nơi rạng Đông, thật ấm áp và rực rỡ.
Tối hôm đó, Lạc Hạo Đình buộc phải dọn đồ tới phòng Tô Uyển Ân, đương nhiên, cả cô và anh đều không ai thoải mái, nhưng cũng không có cách gì khác tốt hơn.
“Cô giỏi quá rồi nhỉ? Không biết đã bơm gì vào tai ông tôi, mà khiến ông nổi trận lôi đình như thế?”
Thanh âm lạnh như băng, đôi mắt đen láy như chim ưng giữa bầu trời đêm, giống như muốn thâu tóm linh hồn của người phụ nữ trước mặt.
“Dù sao cũng không bỉ ổi như anh.”
Sóng mắt Tô Uyển Ân trầm như nước, làn môi anh đào khẽ cong lên, giống như vô tình, lại như cười như không.


Lần đầu cô nhìn thấy thảm cảnh bị thương nhưng bất lực của ông trùm, đương nhiên là phải hả dạ! Có lẽ, anh đang dần được nếm mùi vị giống như cô trước đây, cảm giác như muốn đập tan đi sự bức bỉ trước mắt, nhưng tuyệt nhiên lại không thể làm được gì.
“Đêm nay cô ngủ dưới đất đi.” Ánh mắt Lạc Hạo Đình liếc nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.
“Dựa vào cái gì chứ! Đây là phòng tôi cơ mà.” Đôi mắt xếch của Tô Uyển Ân hơi nhíu lại, vừa phong tĩnh lại rung động lòng người.
“Nhưng là nhà tôi!” Giọng điệu phát ra từ miệng Lạc Hạo Đình cao cao tại thượng như thần tiên giáng thế!
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ qua phía ông nội tố cáo, dù sao tôi cũng thích xem cảnh anh bị ông xử lý lắm!” Ánh mắt Tô Uyển Ân như chứa cả trời sao, lấp lánh toả sáng, hiên ngang vững vàng, không còn dáng vẻ sợ sệt của ngày trước.
Mặc kệ Lạc Viễn Thành có thể chống lưng cho cô được trong bao lâu, cứ được chừng nào thời gian thảnh thơi thì cô sẽ hưởng thụ chừng đó.

Bất kể có quãng thời gian này hay không, anh cũng tuyệt nhiên xem cô là kẻ thù, đó là điều không thể phủ nhận.

Bây giờ cho dù cô có tỏ ra yếu thế, thì sau khi ông nội rời đi, số mệnh của cô vẫn lặp lại quỹ đạo như cũ.

Chi bằng cứ chớp thời cơ, đánh anh bầm bập trước, rồi chịu hậu quả sau!
Đêm khuya hiu hắt, căn phòng đã chìm vào trong tĩnh lặng, Tô Uyển Ân lại chẳng thể nào ngủ được, cứ trằn trọc trăn trở mãi, như tỉnh lại như mơ, mọi thứ cứ bủa quanh lấy bộ não cô, khiến lòng cô càng thêm não nề..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK