Mục lục
Hạnh Phúc Trong Đau Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chớp động mí mắt, Tô Uyển Ân vừa thức dậy đã nhận thấy trên người mình đắp một tấm áo vest nam, dụi dụi khoé mắt, cô lơ mơ hỏi Lạc Hạo Đình.
“Là anh đắp cho em hả?”
Lạc Hạo Đình cười rồi lắc đầu: “Không phải, là ba em.”
Bất giác làn môi hoa đào rụng rơi một nụ cười rực rỡ, trong lòng cô truyền tới cảm giác hạnh phúc chợt thoáng qua.
Giờ đây cô mới nhận ra, ba lại là người ấm áp tới thế!
Vươn người đứng thẳng dậy, cẩn thận xếp chiếc áo đặt vào trong hộc tủ, thong dong tiến tới bên cửa sổ, vén màn lên, chập choạng từng luồng ánh sáng giọi vào, khiến căn phòng trở nên tràn ngập màu sắc.
Khung cửa sổ trong suốt rả rích đọng lại từng hạt mưa li ti, thi thoảng lại có mấy giọt lăn dài giống như đổ lệ.
Cơn mưa phùn cuối năm khiến thành phố chập chờn trong không gian hư ảo.
Tô Uyển Ân ngây ngốc ngắm nhìn, không hiểu tại sao tự dưng hôm nay cô lại thích mưa đến lạ!
Từ sau bờ lưng gầy gò truyền tới một hơi ấm, vòng tay ôn hoà chạy qua eo, ôn tồn dừng lại trước bụng, thân ảnh cao lớn như bức xạ trị sừng sững ngay phía sau người cô, cằm anh đặt nhẹ trên đỉnh đầu, thi thoảng lại rục rịch nũng nịu.
“Xin lỗi vì chuyện hôm qua, là anh đã quá vội vàng.”

Thanh âm tràn ngập nhu tình vang lên trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, thân thể anh tràn ngập hơi ấm.
“Thực ra cũng vì em quá mức kích động.”
Tô Uyển Ân nâng tay chạm tới mu bàn tay rắn rỏi của Lạc Hạo Đình, giọng cô có mấy phần day dứt.
“Nói thế là em không giận anh nữa sao?”
Lạc Hạo Đình phấn khích như đứa trẻ được phát kẹo, trong đáy mắt loé lên tia rạng rỡ.
“Em đâu có giận anh…”
Nghĩ cô nhỏ nhen tới vậy ư?
Sắc mặt cô lập tức xịu xuống, âm u giống hệt bầu trời xám xịt ngoài kia.
“Không giận mà mặt dài thọng thế này à?”
Anh trìu mến nhéo má cô, hành động cực kì cưng chiều vật bảo trong lòng.
“Tại vì anh nghĩ xấu về em đó…!”
Cô nhướng mày tạo thành ngọn núi nhấp nhô, ánh mắt có nhiều phần oán thán.
“Không có… anh chỉ lo em sẽ bỏ rơi anh thôi!”
Anh chớp nhoáng hôn nhẹ bên sườn má cô, thu tầm mắt sang nửa gương mặt thuần mỹ, ghé sát vành tai thầm thì, âm sắc thảnh thót như hoạ mi hót ca.
Sự dịu dàng ấy thành công chọc cười Tô Uyển Ân, tâm tình cô trở nên nhẹ tựa bông hồng, tràn ngập hoan ái hạnh phúc.
“Sau tất cả mọi chuyện em chợt nhận ra, có những lúc im lặng lại là một hiểu nhầm rất lớn, nếu như mình không nói ra thì làm sao người khác có thể hiểu được.

Vì thế em hi vọng, sau này dù chuyện vui hay buồn, anh đều sẽ chia sẻ cùng em.”
“Được…”
Không khí bỗng chốc quay về trạng thái im lặng, hai con người như hoà làm một, âm trầm ngắm nhìn màn mưa phủ trắng xoá.
Rất lâu sau đó, hai tiếng gõ cửa vang lên, anh bất giác buông tay ra khỏi người cô, chầm chậm bước tới mở cửa.
“Chú…” Lạc Hạo Đình ngạc nhiên thốt lên.
“Anh hai, anh thế nào rồi?” Lạc Xuyên từ sau lưng Lạc Phong Phú bước tới, lo âu hỏi han.

“Không sao.” Lạc Hạo Đình mềm mỏng hồi đáp Lạc Xuyên, thái độ ấy trước nay chưa từng có, khiến anh ta nghi ngờ vết bỏng đã ảnh hưởng lên não.

“Đừng nhìn anh như thế, anh rất bình thường.”
Tô Uyển Ân cũng bén lẽn đi tới chào hỏi, rồi ghé sát tai Lạc Hạo Đình thì thầm gì đó, một giây sau, liền tìm cớ kéo Lạc Xuyên đi ra ngoài.
Thoáng chốc căn phòng trở nên lạnh lẽo, hơi thở có khả năng đóng băng tất cả mọi thứ lại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hai chú cháu Lạc Hạo Đình ngồi đối diện nhau mà không nói mấy lời châm chọc.

Tuy nhiên, có những mối quan hệ bị rạn nứt lâu năm, đâu thể nói lành là sẽ lành, chừng ấy thời gian đủ lâu để kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ, khiến họ nhất thời không biết phải mở lời như thế nào!
“Chú…”
“Đình…”
Hai chất giọng nam tính không hẹn mà cùng lúc vang lên, đập tan đi sự yên tĩnh trước mắt.
“Chú nói trước đi.” Lạc Hạo Đình cười miễn cưỡng, nhấp miếng bọt, đưa ra lời đề nghị.
“Vết thương thế nào rồi?” Mấp mé môi Lạc Phong Phú cong lên rồi hạ xuống rất lâu, rất lâu, rồi cuối cùng cũng thốt lên mấy chữ đầy gian nan.
“Ổn rồi, chắc gần được xuất viện rồi đó.” Lạc Hạo Đình mím chặt môi, ghì chặt cảm xúc vào lòng, ánh mắt chập chờn ngọn lửa, giống như tâm tình đang hết sức hỗn loạn.
“Vậy thì… hãy dọn tới nhà chú ở đi.

Chẳng phải cháu đã bán biệt thự rồi sao?” Lạc Phong Phú hít thở một hơi thật dài, cố nặn ra mấy câu chữ hết sức khó khăn, tuy là ý tốt xuất phát từ tận cõi lòng, nhưng có lẽ ông chưa quen với mối quan hệ chú cháu tình thâm như hiện tại.
“Chú… không còn muốn đối đầu với đứa cháu này nữa sao?” Lạc Hạo Đình bất ngờ nên lời nói thốt ra cũng bị lệch lạc, không kịp suy nghĩ.
“Đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là ý của ông nội…” Lạc Phong Phú trước nay vẫn như thế, cực kì cứng ngắc.
Dứt lời, Lạc Phong Phú lập tức đứng dậy, có ý muốn rời đi, bất giác từ sau lưng truyền tới một chất giọng nhu hoà, níu bước chân ông lại tầm mấy giây.

“Chú… cảm ơn chú…”

Cong khoé môi như vừa cười, lòng Lạc Phong Phú nhẹ nhõm hẳn, ung dung rời khỏi bệnh viện.
Một tuần sau…
Lạc Hạo Đình xuất viện, lập tức thu dọn hành lý ở khách sạn trở về Lạc gia, nương nhờ nhà Lạc Phong Phú.
Sự xuất hiện của Tô Uyển Ân khiến hào khí nhà họ Lạc trở nên tươi sáng, những cánh hoa cũng đồng lúc nở rộ, nhất là lão Lạc, bệnh tình phấn khá hơn hẳn.
“Ân Ân… cũng cùng tới đó à…” Lạc Viễn Thành chống gậy bước ra, niềm nở chào đón cháu dâu cũ.
“Dạ… ông nội…” Trước giờ vẫn thế, Tô Uyển Ân hết sức kính nể lão Lạc, trong những tháng ngày cô tuyệt vọng nhất, chính ông đã thả một luồng sáng sự sống tới bên đời cô, mới khiến cô có thể kiên trì tới tận bây giờ.
Lạc Xuyên hí hửng đi tới mang vali đồ lên gác giúp Lạc Hạo Đình, ngay sau đó, anh liền nắm tay kéo Tô Uyển Ân lên theo.

“Cháu xin phép…”
Cạch!
Cửa tếnh toáng mở ra, Lạc Xuyên mang hành lý vào, tỉ mỉ giới thiệu nội thất trong nhà, sự dài dòng quá mức của anh ta khiến Lạc Hạo Đình không hề vui, ánh mắt anh trở nên bén nhọn, giọng nói như hũ giấm chua hắt lên mặt em trai.

“Anh chị còn có việc cần làm, em xong việc rồi có thể rời đi.”
Lời nói của Lạc Hạo Đình khiến cả Tô Uyển Ân và Lạc Xuyên đều bỗng chốc ngẩn người, trong tình cảnh như hiện tại, muốn không hiểu nhầm cũng khó.

“Em hiểu… em đi ngay…” Lạc Xuyên nóng máu rời đi, môi hé lên điệu cười cượt sâu xa, ánh mắt quét nhanh qua chiếc giường lớn trong phòng, thoáng chốc chạy vun vút xuống cầu thang.
“Anh nói gì thế?” Tô Uyển Ân lúc này mới phản ứng lại được, đôi con ngươi không ngừng đảo qua lại liên tục.
“Em nghĩ cái gì là cái đó…” Vẻ mặt Lạc Hạo Đình hết sức bình tĩnh, lời nói của anh cực kì cao thâm, một giây kế tiếp, anh liền lôi cô vào phòng, đóng sập cửa lại..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK