Vết thương nơi cổ tay Tô Uyển Ân không ngừng rỉ máu, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt sàn đá cẩm thạch, gương mặt thanh thuần bỗng chốc nhợt nhạt hẳn đi, đôi môi anh đào hoá thành tản đá lạnh thâm tím, bất động và khô khốc.
“Sao máu cứ chảy ra hoài vậy? Cô ta mà có mệnh hệ gì thì cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện được sống.”
Thanh âm trầm thấp đầy ma lực, như luồng nước lạnh chảy thẳng vào lòng Châu Giản Trạch, người đàn ông đó là đang lo lắng hay là ăn năn? Hành người ta tới mức sống dở chết dở như này rồi, còn ở đó bày đặt tỏ vẻ quan tâm.
Thật đúng là lòng dạ ác ma mà còn diễn vai bồ tát…
Nói không chừng Tô Uyển Ân khi bước chân tới ngưỡng cửa của quỷ môn quan rồi cũng phải giật mình mà sống lại mất.
“Ra sức hành hạ người ta cho lắm vào, giờ đây lại không nỡ để người ta chết sao?”
Châu Giản Trạch vừa cố gắng chữa trị vết thương vừa thốt ra mấy lời thật lòng.
Làm anh em suốt bao nhiêu năm, ngoại trừ Tiêu Vân ra, thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lạc Hạo Đình sốt sắng tới thế.
Rõ ràng là không can tâm, vậy tại sao cứ phải làm trái với lòng, khiến cả anh và cô đều phải chịu khổ sở?
“Cô ta chưa thể chết được.
Tuyệt đối không thể chết.”
Lòng dạ sắt đá của Lạc Hạo Đình thoáng chốc bị dao động, tận sâu nơi đáy lòng anh chất chứa một luồng khí bí ẩn, tựa hồ nó đang dần bao phủ đi sự tỉnh táo nơi lí trí, khiến anh không thể nào làm chủ được cảm xúc của chính mình, sự thật đang ngày càng rõ nét hiện lên trên nơi gương mặt anh tú, trái tim anh thi thoảng lại nhoi nhói như vừa có cơn đau chạy qua.
Không, anh tuyệt đối không thể có loại cảm giác chết tiệt này.
Anh muốn Tô Uyển Ân phải sống, cô không được chết, là vì anh còn chưa báo thù xong.
Đúng thế! Đơn giản chỉ là anh chưa đạt được mục đích của mình, cô không thể chết dễ dàng như thế được.
Cơn đau dần lay tỉnh thần thức Tô Uyển Ân, mi mắt chớp chớp nhẹ rồi mở ra, hình ảnh Châu Giản Trạch ôn nhu xuất hiện ngay trước mắt khiến lòng cô cảm giác được an ủi, thoáng qua chút tham vọng muốn thời gian ngừng lại tại thời điểm này.
Sự nhu tình trong mắt Châu Giản Trạch khiến Tô Uyển Ân dần hồi tưởng về dáng vẻ của Lạc Hạo Đình mấy tháng trước.
Lúc ấy, cứ mỗi khi cô nhìn sâu vào trong đôi mắt thâm tình của anh là trái tim sẽ đập rộn ràng, nếu như bị anh bắt gặp sẽ thẹn thùng xấu hổ, chỉ muốn lập tức tìm cái hang để chui vào.
Bất kể là ánh mắt, nụ cười, cử chỉ hay lời nói của anh đều như ánh nắng rực rỡ, khiến đôi mắt cô càng thêm lấp lánh, khiến linh hồn cô bất diệt muốn chìm đắm mê mẩn.
Là bởi vì sự ấm áp mà anh mang tới, mà cô không màng tới ước mơ, từ bỏ đi cơ hội tham gia học lớp nghệ nhân đánh đàn chuyên nghiệp ở Mỹ, để kết hôn với anh.
Khi đó, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng, anh chính là cuộc đời, là ước mơ cao cả nhất của cô, chỉ cần có anh bên cạnh thì cuộc đời cô sẽ là một bản nhạc hoàn chỉnh nhất, lắng đọng nhất.
Nhưng cô thật không ngờ, suy nghĩ của mình thật là viển vông, là do cô quá ảo tưởng, chứ anh chưa từng nghĩ như thế, bởi vì, ngay từ đầu mục đích của anh đã rất khác so với cô.
Một người nắm, một người buông.
Một người xây, một người phá.
Một người yêu, một người hận.
Thì lấy đâu ra hạnh phúc cơ chứ!
Nhẹ nhắm khoé mi lại, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gò má Tô Uyển Ân, không phải vì vết thương nơi cổ tay, mà là vết dằm trong tim, dường như toàn thân cô đã không còn biết tới đau đớn, bởi vì sự tan nát cõi lòng đã đóng băng tất cả những dây thần kinh ý thức của cô lại, khiến cô hoàn toàn mất đi cảm giác.
“Chị dâu, tôi làm chị đau à.”
Châu Giản Trạch cảm thấy xót xa khi nhìn sự đau đớn đến tím tái trên gương mặt uỷ khuất của Tô Uyển Ân, bất giác đôi tay anh ta run run, toàn thân gần như đóng băng lại.
Trong suốt mười năm hành nghề, anh ta chưa từng có loại cảm giác đặc biệt này, cứ giống như không nỡ làm cành hoa trước mặt đau thương, lại có chút thương thay cho thân phận cô gái ấy.
Trước kia, khi cô chưa kết hôn với Lạc Hạo Đình, Châu Giản Trạch đã từng gặp qua cô một lần, lúc ấy trông cô phơi phới như nắng xuân, lấp lánh như ánh sáng sân khấu nhiều màu, khiến ai ai cũng phải mê luyến và muốn có được.
Còn bây giờ, thân xác cô đã xác xơ như cành hoa héo úa sắp tàn, đôi mắt trong sáng đã bị nỗi bi thương che lấp, trên gương mặt thánh thiện lúc nào cũng phơi ra sự xót xa và uỷ khuất khó nói.
Rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì suốt những tháng ngày qua?
Con người ta khi chịu nỗi đau quá lớn theo bản năng sẽ la hét đến khản tiếng, nhưng Tô Uyển Ân thì không, cô thà cắn môi đến chảy máu, cũng nhất định không than van nửa lời.
Cảm giác như sự chịu đựng của cô đã đạt tới giới hạn cao nhất, không có nỗi đau nào có thể xâm nhập vào sâu hơn được nữa.
Nói thật lòng, cảnh tưởng ấy khiến lòng Châu Giản Trạch trồi lên nỗi đau, trước kia những tưởng Lạc Hạo Đình sẽ đối xử tốt với cô, yêu chiều cô hết lòng như thủa còn yêu, thì anh ta sẽ lùi bước mà chúc phúc, nhưng giờ đây xem ra tình cảnh không phải như thế, anh ta càng nhân nhượng thì nỗi đau trong cô sẽ càng dày thêm.
“Xong rồi thì mau biến ra.”
Lạc Hạo Đình cuối cùng vẫn không chịu được ánh mắt ấm áp của Châu Giản Trạch khi nhìn Tô Uyển Ân, anh như cuồng phong lao tới, kéo ngã anh ta ra giữa sàn.
Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu ra, Châu Giản Trạch hung hăng đứng dậy, túm chặt lấy cổ áo Lạc Hạo Đình, trừng mắt hăm doạ.
“Nếu anh còn không biết cách trân trọng chị dâu, thì tôi sẽ không tiếp tục nhượng bộ nữa đâu! Nhớ lấy!”
Hất mạnh tà áo Lạc Hạo Đình ra, Châu Giản Trạch đóng cốp đồ nghề lại rồi vùng vằng rời đi.
Trước giờ, anh ta luôn dựa dẫm vào anh, mà không dám đứng ra bảo vệ người ấy.
Có thể sẽ không được đường đường chính chính sánh vai cùng cô, cũng không thể phản bội tình anh em, nhưng anh ta tuyệt nhiên không nỡ nhìn người ấy đang dần bị bào kiệt linh lực như thế, đến nỗi anh ta nhìn cũng không khỏi đau lòng.
Riêng Lạc Hạo Đình bị đơ toàn tập, cái tên kia hôm nay bị làm sao thế? Điên sao? Muốn làm phản sao?
“Còn cả cô nữa.
Muốn chết hay sao mà cả đêm ngồi ngoài cầu thang vậy hả?”
Ánh mắt sắc bén của anh dịch chuyển sang phía Tô Uyển Ân, ngữ khí mang vài phần xót xa, vài phần trách móc.
“Tôi muốn chết cũng đâu có dễ.
Chẳng phải chính anh đã nói với tôi như vậy sao?”
Nhếch mép môi cười, nụ cười đắng buốt tận cõi lòng, Tô Uyển Ân giương to mắt nhìn anh, như muốn nhìn thấu linh hồn của anh vậy.
Anh như thế là có ý gì? Đang lo lắng cho cô sao? Ở đây cũng đâu có người ngoài anh cần gì phải diễn sâu tới thế!.
Danh Sách Chương: