Đêm đông trải dài rét mướt, trời nổi gió từng cơn, giữa khoảng không mênh mông và đình viện, những bông tuyết lất phất bay, từ trên tán cây rơi xuống, dính đầy đầu cô gái đang trầm mặc trước sân.
Ánh mắt cô sâu sắc nhìn vô định, đôi tay mềm mại chợt nâng lên, vớt vát những cánh tuyết tinh khôi đầu mùa, làn môi anh đào chúm chím cười, nụ cười vô cùng ấm áp.
Điều đó khiến Lạc Hạo Đình mê say, bất giác anh cũng nở nụ cười, giống như vô tình, lại rất hàm ý.
Anh đứng cách cô một một khoảng rất xa, để cô không thể nhìn thấy sự xuất hiện của anh, ánh mắt anh cô đọng và âm trầm, lại ẩn duật nhu tình và dịu dàng rõ rệt.
Anh rất muốn tới gần người phụ nữ ấy, nhưng lại rất sợ, sợ sẽ doạ cô chạy mất, sợ rằng cô sẽ rời đi, đến một nơi thật xa khiến anh không thể tìm thấy.
Anh thật sự không dám tưởng tượng ra viễn cảnh, một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt anh, không bao giờ để anh tìm thấy nữa, sẽ như thế nào…
Ôn Dụ Thiên đứng cạnh cũng ngóng trông mong đợi, liên tục xoay xung quanh tìm kiếm thứ gì đó giống như rất quan trọng.
Từ hành lang xuất hiện một dáng hình bé nhỏ, là Tôn Nguyệt Di, cô ấy sợ Tô Uyển Ân sẽ cảm lạnh nên cố ý đem thêm áo xuống, chầm chậm khoác lên vai cô.
“Nhớ chú ý sức khoẻ.”
“Cảm ơn cậu.” Tô Uyển Ân khẽ quay đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Lại cảm ơn, cậu lấy đâu ra nhiều chữ cảm ơn như thế hả?” Mi tâm Tôn Nguyệt Di nhăn lại, ánh mắt không vui nhìn Tô Uyển Ân, gương mặt xám xịt xuống, kéo theo giọng nói cũng trăn trối theo.
“Cậu không định nói cho nhà họ Tô biết chuyện ly hôn sao?”
“Ngày mai sau khi hoàn tất thủ tục thì tớ sẽ nói.” Thở dài đằng đẵng, ánh mắt trầm lắng hòa trong bóng đêm vô tận, Tô Uyển Ân biết là mình không thể trốn tránh mãi, nhưng cô muốn nắm chắc trong tay phần thắng, cuộc đời sau này của cô, sẽ do cô quyết định.
Ở góc xa xa, Ôn Dụ Thiên nóng lòng, không thể kiên nhẫn được như Lạc Hạo Đình, anh ta hung hăng kéo thân ảnh khúc gỗ ấy đi ra phía hai cô gái.
Đứng ở đó nhìn thì có ích gì chứ? Có thể níu giữ cô lại chắc.
Không còn thời gian để anh do dự nữa đâu, ngày mai họ phải lên cục dân chính hoàn tất thủ tục ly hôn rồi.
“Trùng hợp thật…” Ôn Dụ Thiên lên tiếng nhằm dự báo sự có mặt của họ.
Tiếng nói ấy rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai cô gái, họ đồng lúc quay sang, trong ánh mắt ẩn duật sự không vui, hoàn toàn không hoan nghênh sự có mặt của hai người đàn ông ấy.
“Trùng hợp tới vậy sao? Đây là nhà tôi mà… các người tới làm gì?” Tôn Nguyệt Di bước lên trước, không do dự mà hắt thẳng gáo nước lạnh lên mặt hai người kia, đôi mắt cô như chứa cả bầu trời bão tố, khiến linh hồn người đối diện phải rét run.
Nói thật lòng, hầu như người đàn ông nào thoạt nhìn qua Tôn Nguyệt Di cũng đều có ý nghĩ cô là một cô gái ôn nhu, lại yểu điệu, nhưng đảm bảo tới lần thứ hai phải quay đầu ba trăm sáu mươi độ, người nào nội tâm yếu không thể đứng trước mặt cô ấy quá năm giây.
“Chúng tôi… vô tình đi ngang qua đây…” Ôn Dụ Thiên cười, cơ thể bất giác run lên.
“Tôi nghĩ anh ăn đá vẫn chưa đủ đúng không?” Đôi mắt sâu thẳm của Tô Nguyệt Di trừng lớn, như muốn nuốt chửng sinh mệnh của Ôn Dụ Thiên vậy.
“Không… không…đủ rồi.
Là Hạo Đình, anh ấy muốn gặp Uyển Ân nói chuyện một lát.” Một người đàn ông sát gái, nay lại bị bối rối khi đứng trước mặt phụ nữ, quả thực hiếm có.
“Không có gì để nói…”
Tôn Nguyệt Di lạnh lùng quay lưng, tiến tới nắm tay Tô Uyển Ân định kéo đi, nhưng thân thể cô vẫn bất động, không có bất cứ phản ứng gì, sau một chốc nghiềm ngẫm, cô yếu giọng cất lời: “Nguyệt Di, tớ cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, cậu về trước đi.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Ôn Dụ Thiên bừng sáng, nhanh như sóc lao tới, nắm tay Tôn Nguyệt Di kéo cô ấy tránh sang nơi khác.
“Buông ra.” Thanh âm lạnh như băng, không mang một hơi ấm nào, ánh mắt Tôn Nguyệt Di chỉ thống hận không thể ăn sống nuốt tươi gã đàn ông trước mặt.
Đôi sáng trong nhu tình của anh ta, khiến cô cực kì ghét bỏ, loại tình cảm giả tạo đó cô còn lạ gì, cưa cẩm, yêu đương, lên giường, rồi vứt bỏ không thương tiếc.
Đó là tôn chỉ và đường đi của những tên sở khanh như anh ta.
Ôn Dụ Thiên luống cuống buông tay, cười cười nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm cô đâu!”
“Tránh xa tôi ra một chút…” Cứ hễ Ôn Dụ Thiên muốn lại gần là Tôn Nguyệt Di liền không tiếc thương mà vung chân đá bay anh ta ra xa.
Bên góc tối, Tô Uyển Ân cùng Lạc Hạo Đình đứng cạnh nhau, lặng ngắt như tờ, không ai nói với ai câu gì, sóng mắt âm trầm nhìn về phương xa mờ mịt.
Rất rất lâu sau, Lạc Hạo Đình mới mở lời nói: “Anh muốn chính thức xin lỗi em, về tất cả mọi chuyện trước kia, và cả chuyện ở suối nước nóng nữa…”
“Không sao, tôi đã không để tâm từ lâu rồi, đó đều là chuyện của quá khứ, cứ để nó qua đi.
Sau này anh cũng đừng cảm thấy day dứt hay gì nữa cả, cứ để tất cả mọi chuyện chìm xuống đáy đại dương.
Cũng đừng nghĩ tới chuyện bù đắp gì cả, tôi không cần người khác thương hại.” Tô Uyển Ân nghẹn ngào, trong lời nói có đôi khi bị ngắt quãng, có lẽ là do cảm xúc điều phối.
Lạc Hạo Đình ngẩn ra, chú ý tới từng biểu cảm trên gương mặt Tô Uyển Ân, anh không muốn bỏ sót chút biểu tình nào cả.
“Nếu anh nói không phải là thương hại thì sao?” Giọng nói của anh lay lắt, mi mắt cụp sâu xuống, đáy mắt chợt thoáng qua một điều gì đó rất nhanh, khiến người ta không kịp nhìn ra là anh đang nghĩ gì.
“Bất kể là gì đi chăng nữa cũng đều như nhau thôi!” Trong mắt Tô Uyển Ân thoáng qua tia đau đớn, như muốn trốn tránh ánh mắt thâm tình của anh, rất nhanh sau đó, cô liền thiết lập lại vẻ lạnh lùng chớp nhoáng.
“Có những chuyện, có những người buộc phải gặp gỡ, là một cuộc gặp gỡ lướt qua, chúng ta cũng giống như thế!”
Lạc Hạo Đình rất khao khát muốn nói ra ba chữ “anh yêu em” nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thốt được nên lời, lòng anh thoáng qua từng cơn đau đớn không dứt.
Anh cũng rất muốn toại theo ý cô, nhưng anh thật sự không làm được.
Cô đối với anh, không chỉ đơn giản là tình yêu mà còn là kỉ niệm, là thói quen không thể bỏ.
Trong mắt anh, đâu đâu cũng chất chứa bóng hình cô, không cách gì xoá được.
Cơn gió lốc thổi tới, khiến mái tóc chấm vai của cô bay bay, trên nền đen như mực lấp lánh màu tuyết trắng điểm tâm tình.
Dáng vẻ thuần mỹ ấy của cô chiếu thẳng vào tim anh, giống như dấy lên một mồi lửa, đốt lên mặt, vừa hồng vừa nóng.
Đúng! Cuộc hôn nhân đầy bi thương này cũng đã đến lúc kết thúc rồi, nhưng anh sẽ nhất định không bao giờ từ bỏ cô.
“Cũng muộn rồi, em mau quay về đi, ngoài trời gió lạnh kẻo bị cảm.
Ngày mai, anh nhất định sẽ tới đúng giờ.”
Sự thâm tình và chân thành trong lời anh nói, trong ánh mắt anh, khiến cô hơi khựng lại chừng vài giây, kế tiếp đó, liền ngoảnh mặt tránh né.
Có đôi khi kết thúc cũng chính là một khởi đầu mới….
Danh Sách Chương: