“Rầm…”
Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe.
Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh.
Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết.
Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không?
Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi.”
Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt!
“Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo.” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời nói ra lại vô cùng xúc phạm người.
Nhất là khi đi ngang qua anh, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi khiến người ta thấy khó chịu.
Anh ta đã đi đâu?
Anh ta đã đi phong lưu sao? Anh ta muốn làm cô nhục nhã trong đêm tân hôn bằng cách này sao?
Đôi mắt cụp xuống, Trần Nam Phương cố gắng hết sức che giấu sự hối hận trong lòng, cô biết mục đích của mình khi kết hôn với anh ta, trừ chuyện đó ra cũng không còn quan hệ gì khác!
“Ông, Ông xã.” Cô hét lên đuổi theo sau anh.
Bước chân của Hà Minh Viễn cũng không dừng lại một chút nào, vẫn kiên định sải bước lên lầu.
Trần Nam Phương đi vào phòng ngủ chậm hơn anh hai bước đã nhìn thấy anh ném áo khoác trên ghế sô pha, tay đang cởi áo sơ mị, làn da màu lúa mạch phản chiếu dưới ánh đèn lại càng trở nên săn chắc, cơ bắp hiện lên từng khối rõ ràng cho thấy người đàn ông trước mặt rất để ý đến bản thân, thường xuyên tập luyện!
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bản thân bối rối không biết làm gì, lý trí nói với cô răng cô nên tiến lên phía trước, nhưng cảm tính của cô lại mách bảo cô nên quay người lại và rời đi.
“AI” Cô nghe theo lời cảm tính nhưng không ngờ lại bị Hà Minh Viễn kéo lên giường lớn: “Anh…”
“Giả bộ thuần khiết?” Anh đứng bên cửa sổ, nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông khiến người ta cảm thấy ớn lạnh: “Cô vất vả lắm mới cưới được tôi chỉ để đêm tân hôn ở một mình trong phòng?
Cô nghiến chặt răng không nói gì, vì cô sợ thanh âm phát ra sẽ tiết lộ sự sợ hãi và nhát gan của bản thân.
“Trần Nam Phương.” Hà Minh Viễn lại nói với giọng nói lạnh lùng đến thấu xương, sau khi nói xong anh liền đè người xuống, đôi mắt đen như mực nheo lại, gần từng chữ: “Chắc còn nhớ tôi nhỉ.” “.. Nên tới cuối cùng vẫn tới.
Làm sao cô có thể không nhớ đến anh?
Anh vô cùng hận bản thân cô, nếu không phải cô đi nước ngoài thì e rằng anh sẽ phá hỏng toàn bộ trường đại học của côi “Không nhớ? Vậy để tôi cho cô nhớ lại” Anh nâng hai tay cô lên đỉnh đầu đè chặt, tư thế cực kỳ ám muội.
Danh Sách Chương: