“Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?”
Vậy mà lại là giọng nói của một người đàn ông!
Rầm!
Hà Minh Viễn cắt đứt cuộc gọi, đập mạnh chiếc điện thoại di động xuống mặt bàn trà.
Giỏi lắm, Trần Nam Phương!
Anh cũng muốn xem xem, cô rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, mà lại dám cắm sừng anhI Mà giờ phút này, Trịnh Hoàng Phong cũng đã đặt lại điện thoại di động lên đầu giường bệnh của Trần Nam Phương, cuộc gọi vừa rồi không hiện tên, anh ta chắc hẳn đang nghĩ đó là cuộc gọi rác.
Cho nên không hề đề cập gì về việc Trân Nam Phương bị ngất xỉu.
“Ưm.
Nghe được âm thanh ậm ừ khe khẽ, Trịnh Hoàng Phong lập tức nghiêng người qua, nhẹ giọng hỏi: “Cô đã tỉnh chưa?”
Trân Nam Phương mờ mịt nhìn người con trai trước mắt, vô thức rụt người về sau, xong lại như chợt nhớ tới điều gì, nghi hoặc hỏi: “Người vừa nãy ở bảo tàng mỹ thuật là anh à?”
“Là tôi.” Giọng nói của anh ta càng thêm ôn hòa: “Ban nấy cô bị ngất xỉu, hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cô gật đầu, một giây sau lại bất ngờ ngồi dậy, xốc chăn ra muốn rời khỏi giường: “Tôi còn có việc phải về nhà.”
Cô còn phải về gặp Hà Minh Viễn, đi xin lỗi, nịnh nọt anh, còn phải chỉ anh cứu anh trai của cô.
“Bây giờ?” Trịnh Hoàng Phong cúi đầu nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, nói: “Để tôi đưa cô về.”
“Không không, không cần đâu, tôi tự gọi xe về là được rồi.” Trần Nam Phương từ chối sau đó bắt đầu đeo giày vào.
“Đã mười hai giờ rồi, muộn như này mà để con gái như cô đi lại một mình thì rất nguy hiểm.” Anh ta cũng đứng lên.
Đã muộn đến như vậy rồi sao! Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Ý nghĩ đầu tiên của Trân Nam Phương chính là xong đời rồi, vốn dĩ Hà: Minh Viễn đã chán ghét cô, lân này đã sai lại càng thêm sai, anh nhất định sẽ bới móc chuyện này đến cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, anh ta trâm giọng nói: “Tôi không phải người xấu.”
Ngay cả Trịnh Hoàng Phong cũng không hiểu vì sao, người luôn lạnh nhạt lại lười biếng với mọi việc như anh ta lại muốn giúp đỡ cô như thế. Có lẽ vì cô là người đầu tiên rơi nước mắt trước những bức tranh anh vế?
Trần Nam Phương lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Tôi biết, anh là người tốt!”
Sau đó, cô cũng vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện, sau này tôi sẽ gửi trả lại tiền thuốc men cho anh.”
Trịnh Hoàng Phong vốn muốn từ chối nhưng sau khi dừng một chút thì lại gật đầu: “Để cho thuận tiện, kết bạn Zalo đi!”
Hai người vừa kết bạn Zalo xong thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên kêu lên âm, có vẻ như muốn ép anh ta phải nhấc máy lên vậy.
“Anh có việc thì mau chóng đi đi, tôi thật sự có thể tự về được mà”
Trần Nam Phương cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười với anh ta rồi xoay người bước ra ngoài.
Danh Sách Chương: