Không phải người con gái đó thì còn là ail Cô ấy không chỉ ăn mặc rất đẹp mà còn đứng bên cạnh Trịnh Hoàng Phong!
“Giỏi lắm.” Mắt anh nổi lên ánh lửa.
“Anh Minh Viễn, anh đang nói cái gì vậy?” Đặng Thiên Nhã không nghe rố lời anh nói nhưng cô đã cảm nhận được khí chất thay đổi khắp người anh, trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ, giống như một con báo đang sẵn sàng lao lao về phía con mồi!
Trần Nam Phương lo lắng đến nỗi mặt đỏ hết lên, bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ.
Đỗ Thanh Hoa cũng hối hận vì hành động vừa rồi của mình nhưng Triệu Lập Thành vân không chịu thua, quyết ngăn cản họ rời đi.
“Trần Nam Phương đừng sợ, tôi đưa cô đi.” Trịnh Hoàng Phong nâng tay lên, còn chưa đặt xuống vai Trần Nam Phương.
Thì nghe thấy một giọng nói hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám đông tự động tách tạo thành một lối đi. Nhiều người kính cẩn gọi lớn: “Tổng giám đốc Viễn.”
Trân Nam Phương lập tức choáng váng, trong lòng hét lên một tiếng: Xong rồi, xong rồi, bị Hà Minh Viễn bắt được rồi.
“Còn muốn chạy không?” Hà Minh Viên nghiêng người, thấp giọng hỏi.
Cô không nói nên lời, cả người đều bị ánh mắt của Hà Minh Viễn bao lấy, giữa hai người dường như có một từ trường mạnh mẽ, muốn thoát ra cũng không được.
“Minh Viên!” Trịnh Hoàng Phong lên tiếng trước.
“Anh Hoàng Phong! Thực sự là anh!”
Đặng Thiên Nhã vui vẻ hét lên, bước nhanh tới, quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ: ‘Anh Minh Viễn, anh xem, em nói đúng rồi, anh bây giờ không thể đi.”
Đôi mắt của Hà Minh Viễn tối đến mức không thể phân biệt được là anh đang vui vẻ hay tức giận.
Trân Nam Phương cũng muốn lùi lại, nhưng hai chân lại không theo sự chỉ dân của cô. Nhận ra mình đã nhìn chằm chăm người nào đó rất lâu, cô cứng nhắc cúi đầu xuống.
“Cô không nói sao?” Anh khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Không ai biết “cô” trong lời Hà Minh Viễn nói là ai, nhưng những người tỉnh ý đã bắt đầu né tránh, sợ sẽ bị liên lụy. “Minh Viên, anh có chuyện gì đợi trở về rồi nói.” Trịnh Hoàng Phong biết tính tình của anh, không muốn anh công khai sỉ nhục Trân Nam Phương như lần trước.
“Chắc chắn chứ?” Đôi lông mày kiếm khẽ cau lại, khí tức kinh người toả ra.
Mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình.
Một lúc sau, Hà Minh Viễn duỗi tay nói: “Tôi hình như thấy cô bị bắt nạt.”
Triệu Lập Thành sợ tới mức gần như quỳ xuống mặt đất: “Minh Viễn, tôi, tôi không có, tôi chỉ muốn nói vài câu với bạn thôi.”
“Bạn? Hay là bạn gái?”
Trần Nam Phương lặng người đi, trái tim như chìm nghỉm xuống đáy biển Thái Bình Dương, bị ngâm trong làn nước biển mặn chát.
Anh ta lại định gây chuyện với mình ư?
Cô nhìn Hà Minh Viễn với ánh mắt van lơn, nhưng anh không hề nhìn cô, gương mặt tuấn tú chỉ có sự lạnh lùng.
Danh Sách Chương: