Nếu như bây giờ Hà Minh Viễn chịu chấp nhận, bảo cô quỳ gối trước mặt anh ta cầu xin cũng được.
“Anh Viên.” Trịnh Hoàng Bách vừa mới bước vào thì lập tức sửng sốt.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang ngồi dưới đất thì liền hiểu rõ ngay.
“Có tin tức rồi sao?” Bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của Hà Minh Viễn.
Đáng tiếc, Trịnh Hoàng Bách lại lắc đầu, khó khăn nói: “Anh Viễn, anh đừng vội, chúng tôi đang kiểm tra xe xung quanh, cuối cùng sẽ có manh mối thôi.”
Lời còn chưa nói xong thì có một người vọt tới. Trịnh Hoàng Phong đưa tay túm lấy áo của Hà Minh Viễn, đôi mắt luôn lành lạnh giờ phút này lại nhuộm một chút đau xót, cùng với ngọn lửa tức giận đang cháy hừng hực.
“Rốt cuộc thì anh đã làm cái gì với Nam Phương? Sao cô ấy lại mất tích!”
“Anh.” Trịnh Hoàng Bách thấy anh trai của mình muốn vung nắm đấm đánh người, anh ta giống như một cái lò xo, nhảy qua ngăn nắm đấm ấy: “Anh, anh Viễn cũng không muốn đâu, Trần Nam Phương chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà.”
“Em buông tay anh ra!” Trịnh Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi, bày ra cơn tức giận chưa từng có bao giờ: “Minh Viễn, anh thật sự không muốn hả? Vậy thì vì sao ngày đó anh lại đuổi cô ấy đi?”
Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn bị bao phủ cuồng phong bão táp, vì sao anh lại đuổi cô đi?
Anh cũng không biết, anh chỉ tức giận những lời cô nói kia.
Lúc suy nghĩ của anh lại trôi đi, †rong phòng làm việc yên tĩnh lại vang lên một hồi chuông điện thoại đinh tai nhức óc làm người ta sợ hãi…
Tiếng chuông điện thoại như một loại ngôn ngữ có thể kéo linh hồn con người quay về nhân gian.
Đỗ Thanh Hoa gần như đang bò tới, lật chiếc điện thoại trong túi ra, cô bấm nút loa ngoài.
“Thanh Hoa…”
“Nam Phương, đúng thật là cậu rồi, đúng không? Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa nói năng lộn xôn: “Cậu đang ở đâu?”
“Là tớ, Thanh Hoa, làm cậu sợ rồi đúng không?” Giọng nói của Trần Nam Phương có vẻ đau đớn: “Thế nhưng cậu không phải lo đâu, tớ không sao, ngày mai có thể quay trở lại.”
“Cậu ở đâu? Tại sao ngày mai mới quay trở lại?”
“Tớ đang ở Tạ Thành, nhà thờ tổ tiên của nhà họ Tạ.” Trần Nam Phương hít một hơi: ‘Còn về việc tại sao lại đến đây, khi nào về tớ sẽ nói rõ với cậu.”
Đỗ Thanh Hoa đồng ý, Tạ Thành trong đầu cô ấy căn bản chỉ là một chữ cái, không có một cảm giác hình thể nào.
Trịnh Hoàng Bách nhìn Hà Minh Viễn và anh trai của mình, vừa định mở miệng, thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại lại nói chuyện.
“Cái đó… Thanh Hoa, cậu có thể giúp tớ liên hệ với Hà Minh Viên không?”
Chỉ nghe giọng nói thôi cũng biết Trần Nam Phương rối rắm như thế nào: “Tớ sợ, sợ anh ấy không nhận điện thoại của tớ.
Đỗ Thanh Hoa lạnh lùng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người nào đó, chỉ thấy đôi mắt đen của anh sáng lên.
“Tớ sốt mất ba ngày, vì vậy không thể liên lạc với bà nội, cậu bảo anh ấy giải thích với bà nội hộ tớ, đừng để bà nội lo lắng…”
“Cậu sốt ư? Sao lại sốt? Có phải đang gặp nguy hiểm gì không?”
Danh Sách Chương: