Nghe thấy tiếc bước chân truyên đến, cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh.
Trong lòng Trân Nam Phương tự cảnh báo cho chính mình, cô làm như thế là vì phải phối hợp diễn kịch với Hà Minh Viễn!
Cô không dám làm anh khó xử, đương nhiên càng hy vọng anh không tự làm khó chính mình.
“Ông xã……’ Cô nhẹ nhàng gọi nhỏ một tiếng, cảm nhận được rõ ràng hô hấp của người đàn ông này đình trệ, cô bị dọa sợ, không rõ mình đã làm sai chỗ nào, muốn giải thích: “Em…”
Hà Minh Viễn cúi người hôn sâu, muốn dập tắt cơn tức giận trong cơ thể vừa rồi, không nghĩ đến sự tức giận càng ngày càng nhiều.
“Minh Viễn!” Bà Diêu hô lên: “Con buông cháu dâu ngoan của bà nội ra ngay!”
Trần Nam Phương đang căng cứng càng thêm căng thẳng, vì sao lại cảm thấy bà Diêu đang nổi giận chứ!
Người còn buồn bực hơn cô là Hà Minh Viễn, anh hôn vợ của mình cũng không được!
“Ngồi đi.” Anh vốn là không muốn cho Trần Nam Phương đứng lên xin lỗi bà Diêu, nhưng giọng nói của anh vẫn thản nhiên và thờ ơ như trước khiến người khác lầm tưởng anh đang tức giận.
“Cháu dâu ngoan à, cháu không cần không cần nghe lời đâu, để bà xem nó có thể làm gì được chứ?” bà Diêu giống như một đứa nhỏ, đáp trả, gương mặt ngày thường ấm áp hiền từ hiện tại lại mơ hồ có chút tức giận.
“Bà nội…..’ Trân Nam Phương vừa thấy người thân thân thiết này của chính mình, vành mắt lập tức đỏ lên, cô cố gắng chịu đựng bất bình ở trong lòng, thay Hà Minh Viễn nói chuyện: “Minh Viễn anh ấy không phải có ý kia, anh ấy là sợ con mật thôi ạ.”
“Con không cần nói chuyện hộ nó, đứa cháu này của bà, bà hiểu rất rõ mà.”
Bà Diêu nói rồi liếc người nào đó một cái: ‘Con cũng vừa vặn gặp được cô vợ tốt như này, không tranh cãi với con nữa.”
Trong lòng Trần Nam Phương nghĩ thầm rằng đổi lại là người khác cũng không dám tranh cãi đâu?
Có lẽ là ngoại trừ người ở trong lòng anh.
“Bà nội nói đúng ạ.” Hà Minh Viễn bình thường đáp lại, khó được tính tình tốt nói: ‘Con còn không phải đón người trở về cho bà nội rồi sao ạ.”
“Con làm người ta tức giận bỏ đi, con không đi đón thì ai đón?” bà Diêu cũng không cảm kích mà cầm lấy tay Trân Nam Phương hỏi đông hỏi tây, chắc chắn không phải giả vờ đau lòng.
Nỗi buồn bực khó khăn lắm mới đè xuống được lại trào dâng, khiến Trần Nam Phương không kìm nén được.
“Cháu dâu ngoan của bà, sao con lại khóc thế?” bà Diêu duỗi tay võ võ cô, đau lòng hỏi thăm: “Có phải Minh Viễn không đối xử tốt với con không?”
“Không phải không phải ạ…..” Trần Nam Phương dùng sức lắc đầu: “Chỉ là con nhớ bà nội thôi ạ.”
“Được được được, nhớ bà nội thì sau này không được bỏ về nhà mẹ đẻ ở nữa, mỗi ngày đều phải ở cạnh bà nội.”
Gô lúc này mới hiểu được lúc cô không ở đây, thì ra Hà Minh Viễn nói cô về nhà mẹ đẻ.
“Mọi việc đều nghe theo bà nội, nếu là Nam Phương nhớ người nhà thì qua hai ngày lại mời bọn họ đến đây.”
Trái tim Trân Nam Phương run lên, cảm giác giống như anh muốn dạy dỗ người khác.
Danh Sách Chương: