Cô tin rằng anh trai cô hiện không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ Hà Minh Viễn đã sắp xếp ở chỗ nào rồi.
Anh vấn chưa giày vò cô đủ thì chắc chăn sẽ không thả người đâu.
“Sẽ không nuốt lời sao? Mày nói nghe dễ dàng thật đấy!” Ba cô gào lên: “Mày sống trong nhà giàu, được ăn ngon mặc đẹp, còn anh mày thì đang chịu khổ chịu tội ở nơi nào!”
Trân Nam Phương khổ sở cúi thấp đầu, cô không thể cãi lại.
Cô biết ba mẹ đều rất yêu thương đứa con trai này, tình trạng hiện tại lại thế này, vân chưa gục ngã đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Cho dù cô có kể với họ những việc không thể dễ dàng tiếp nhận khi cô ở bên Hà Minh Viễn thì có lẽ họ cũng sẽ không tin cô đâu.
Khi chưa xảy ra chuyện, cán cân trong lòng cha mẹ vẫn còn ngang bằng cho hai đứa con, nhưng hiện tại có vẽ như đang nghiêng hắn về một bên rồi.
“Trần Nam Phương, tao nói cho mày biết, nhà này không đắc tội với Hà Minh Viễn được, nhưng mà nếu anh trai mày không thể bình an trở về thì bất cứ giá nào, cho dù phải bỏ cái mạng già này tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!”
Cô ngẩng đầu nhìn ba, cô rất muốn hỏi xem rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ.
Cô cũng biết buồn, cũng tuyệt vọng khi anh trai mình gặp chuyện như vậy, nhưng tại sao đến gia đình cũng nghĩ cô là đầu sỏ gây ra chuyện này chứ?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của ba mình, Trần Nam Phương thức thời im miệng. Từ nhỏ cô đã rất sợ ba, dường như ông chưa từng dịu dàng với cô như những người ba khác.
“Các người mau đi giùm đi.” Ba cô trừng mắt nhìn họ: “Cái miếu nhỏ này không chứa nổi một vị thần lớn như mày đâu.”
“Ba!” Trân Nam Phương ủy khuất gọi một tiếng, thanh âm cũng vô thức nhỏ lại: ‘Có phải ba trách con tại sao gần đây lại không về nhà đúng không?”
Nếu như cô có thể, cô cũng không nguyện ý bị người ta giam lỏng ở đó.
“Mỗi ngày mày đều nằm không ở nhà thì ai đi cứu anh mày đây!”
Thì ra là vậy, nếu như anh trai cô không trở về, thì trong cái nhà này cũng đã không có chỗ cho cô nữa rồi.
“Con hiểu rồi… con muốn gặp mẹ một chút.”
“Hừ!” Cha cô hừ lạnh một tiếng, mặt không có chút cảm xúc nào: “Tao nghĩ mày không nên gặp thì tốt hơn.”
“Vì sao ạ?” Trân Nam Phương khó hiểu nhìn ông.
“Vì sao à?” Cha cô như nghe được một câu chuyện cười: “Mày giả bộ vớ vẩn làm cái gì! Còn không phải mày bảo Hà Minh Viên xuống tay với cậu mày à?”
Cô sửng sốt, càng không rõ ý tứ trong lời nói của ông, cô có bảo Hà Minh Viễn làm cái gì đâu?
Danh Sách Chương: