Đỗ Thanh Hoa không làm gì mà chỉ nhìn anh ta chằm chằm.
“Một cô gái lúc nào cũng động tay động chân như thế mà không thấy xấu hổ sao? Cô buông tay ral”
“Xấu hổ? Anh từ xã hội cũ trở về à?”
Đồ Thanh Hoa chế nhạo sau đó là vẻ mặt đe dọa: “Chuyện vừa rồi tốt nhất anh đừng nói ra ngoài và càng không được nói cho Nam Phương biết.”
“.”
Trịnh Hoàng Bách đột nhiên hiểu ra ý của cô, rõ ràng cô đã nghe lén được những gì cô y tá nói. Anh ta cũng châm chọc: “Cô cũng lươn lẹo thật!”
Đỗ Thanh Hoa ấn mạnh vào tay anh ta: “Lươn lẹo cái đầu anhI Tốt nhất anh đừng lắm mồm, nếu không anh cứ đợi đấy”
“Tôi cũng rất muốn biết cô định làm gì tôi đấy?” Trịnh Hoàng Bách bị chọc tức, Đỗ Thanh Hoa cũng chỉ là một †omboy, anh ta có gì mà phải sợ chứ.
“Bóp chết em trai của anh.”
“…” Trịnh Hoàng Bách thật sự bị sốc trước sự dữ dội của Bạch Thanh Hoa.
Anh ta vội vàng đẩy cô ra: “Đồ thần kinhl”
Đồ Thanh Hoa còn đang muốn bước tới thì đã nghe thấy một giọng nói rõ ràng: “Nó sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Anh?” Trịnh Hoàng Bách giật mình, vội vàng chạy tới nhìn lại phía sau nhưng may mắn không nhìn thấy bóng dáng của Hà Minh Viễn.
“Minh Viên đi nghe điện thoại.” Trịnh Hoàng Bách nói thẳng: “Em đừng nói chuyện Trần Nam Phương thích người khác cho Minh Viên biết, cậu ấy không cần biết chuyện này.”
“Anhl” Giọng của Trịnh Hoàng Bách vô cùng phiên muộn, anh trai anh ta không quan tâm đến chuyện đời sống bình thường nay bồng nhiên bị Trần Nam Phương kéo trở lại.
Trịnh Hoàng Phong không nhìn anh ta, anh chỉ nhẹ nhàng nói với Bạch Thanh Hoa: “Đi thôi, chúng ta lên tâng 12 đợi Nam Phương.”
“Làm con phải hiếu thảo với cha mẹ và tôn trọng anh trai!” Cô hất cằm lên: “Nói một cách đơn giản, thì anh hãy nghe lời anh trai anh đi.”
“..
Sau khi Trịnh Hoàng Phong và Đỗ Thanh Hoa lên thang máy, anh hỏi cô: “Nam Phương từng nghĩ đến việc tự tử đúng không?”
Trái tim cô tự dưng đập mạnh nhưng cô lại mím chặt miệng không trả lời Trịnh Hoàng Phong.
“Cô không cần đề phòng, tôi và Hà Minh Viên không cùng chiến tuyến.
Người cô ấy yêu đã chết rồi ư? Chuyện này là cô ấy nói cho tôi biết.”
“Cái gì?” Đỗ Thanh Hoa hoài nghỉ nhìn Trịnh Hoàng Phong: “Hai người…”
“Một ngày nọ, cô ấy đứng trước tranh của tôi và khóc, khóc đau lòng tới mức ngất xỉu.” Anh nhớ lại, kể từ lần gặp mặt đó gương mặt đâm nước mắt của Trần Nam Phương khiến anh cảm thấy vô cùng đau khổ.
Ding. Cửa thang máy mở ra.
Trịnh Hoàng Phong nghe thấy một tiếng thở dài, xen lẫn vào đó là hai chữ “chết rồi”.
Danh Sách Chương: