Tinh Mang Đại Lục, Năm 796 Đông Ngô Đại Đế
Hắc Hà Thôn quanh năm băng tuyết kéo dài, nhưng thôn dân ở đây sinh cơ luôn dào dạt, thanh niên trai trán hằng ngày đi săn, phụ nữ làm việc đồng án, trẻ em một số thì đi học một số khác thì lại ở nhà phụ giúp cha mẹ.
Ở xa một chút trên ngọn núi nhỏ Kỳ Liên Sơn ở đó đang có một thư sinh dạy học, nhìn thư sinh này không quá 20 nhưng được các thôn dân ở đây gọi là Tiên Sinh chứng tỏ học thức của thư sinh này rất tốt.
Hằng ngày ở đây rất lạnh nên đám học sinh thường mang rất nhiều quần áo do Yêu Thú tạo thành. Nhìn khung cảnh này Trường An hắn lại mỉm cười cảm thấy cuộc sống mấy năm nay của hắn thật tốt đẹp hơn trước kia rất nhiều, kể ra hắn cũng không phải người ở thôn Hắc Hà này, hắn từ một nơi rất xa đi đến đây làm nghề dạy học.
Nói về cuộc đời hắn nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, có thể nói hắn tồn tại trên thế thời này đã vô tận tuyết nguyệt, hắn thậm chí còn không biết mình sống bao lâu, hắn chỉ biết mình trước đây là một tên Tu Sĩ .
Hắn đi qua vô số thế giới, vô số đại lục, có người thành tựu Tiên Đế, có người thành tựu Nhất Phương Cự Đại Thiên Tôn, hắn từng gặp rất nhiều người, gặp vô số Yêu Ma Qủy Quái, gặp Long Tộc Long Chí Tôn, Gặp Yêu Đế Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nhưng đó cũng đã là chuyện rất lâu về trước, hắn hiện tại chỉ muốn dạy thật tốt đám hài tử hắn vừa nhận ở thôn Hắc Hà này, mấy năm nay hắn ở đây thoải mái vô lo vô nghĩ, hằng ngày một nồi cháo nhỏ cùng Tiểu Hắc nhà hắn sống qua ngày.
Tiểu Hắc là một chú chó nhỏ, năm đó hắn đi ngang qua Nhân Gian gặp Tiểu Hắc đang hấp hối hắn tiện tay mang theo Tiểu Hắc sống qua ngày, Tiểu Hắc lai lịch cũng không nhỏ, năm đó nó là Yêu giới Yêu Hoàng Hắc Hoàng, thanh danh truyền xa khắp nơi ở Lục Giới
Năm đó Tiểu Hắc độ kiếp Yêu Tôn thất bại, một thân trọng thương lại gặp kẻ thù tập kích chạy ra khỏi Yêu Giới, kiệt lực mà nằm tại Đông Hoàng Thành ở Nhân Gian, may mắn gặp Trường An đi ngang qua nơi này nên dẫn Tiểu Hắc theo tới tận bây giờ.
Nói đến Lục giới gồm Tiên Giới, Ma Giới, Mộc Giới, Hoa Giới, Yêu Giới, Nhân Gian.
Cảnh Giới tu luyện ở từng thế giới cũng khác biệt chỉ có Tiên Giới và Mộc Giới là giống nhau, Trường An hắn từng là Tu Sĩ ở Mộc Giới, hiện tại hắn đang sống ở Nhân Gian cũng là Tinh Mang Đại Lục hiện nay, hắn đang trầm ngâm suy nghĩ về chuyện của trước kia.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh người làm sao lại thất thần, người giảng sách chúng ta nghe không hiểu ?".
Tiểu Hỏa Tử mở miệng hỏi.
Hắn cũng không nghĩ bản thân lại thất thần vội đáp: ''Xin lỗi Tiểu Hỏa Tử ta nhớ về chuyện trước kia một chút''.
Tiểu Hỏa Tử nhìn hắn nghi hoặc rồi trả lời: ''Tiên sinh trước kia người chưa từng như vậy, có chuyện gì thú vị sao ?''.
Hắn khép quyển sách trên tay, hắn nhìn một đám Hài Tử trước mắt có chán nãn có hăng hái có mệt mỏi: "Đám tiểu tử các người đọc sách thì lười, chuyện của người khác thì lúc nào cũng hăng hái" Hắn mở miệng mắng.
Đám hài tử nghe vậy chột dạ không dám nói gì nữa, nhìn hắn trên tay lại mở ra sách đành ảo não tiếp tục đọc sách.
''Đại đạo cốt để biết phát huy đức sáng đức tốt đẹp của con người, bỏ ác làm thiện. Phải kiên định chí hướng'' Đám hài tử văng vách đọc theo, hắn đang dạy đám hài tử một quyển Thánh Kinh
Học làm người bỏ ác theo thiện cải tà quy chánh, nhưng thật ra đám hài tử cũng không để ý đến chuyện đó bọn chúng chỉ cần biết chữ là tốt rồi.
Sống ở cái nơi nghèo đói này, hằng ngày phải lo từng miếng ăn, miếng mặc lấy đâu ra thời gian làm việc ác, làm việc thiện mà cải tà quy chánh,nhưng hắn vẫn dạy các Hài Tử này về cách làm người, để sau này không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, không làm ra nhưng việc bất trung bất nghĩa.
Trời cũng đã đến trưa cũng đã tới lúc tan học đám hài tử hăng hái cất gọn sách mang về, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử đến đón hắn tiện tay mang cho Trường An một ít thịt sáng nay mới săn từ bên ngoài Thiên Phong Sơn, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử là một Võ Giả tu vi cũng không kém ở trong Hắc Hà Thôn.
"Tiên Sinh hôm nay ta cùng các huynh đệ ra ngoài đi săn, săn được một đầu Mang Ngưu cảm thấy Tiên Sinh chưa từng ăn thịt Yêu Thú nên đem đến cho Tiên Sinh một ít'" A Đại tay cầm một ít thịt Mang Ngưu để lên bàn trà ở giữa sân nói.
"Đa tạ A Đại huynh đệ, hôm nay ta cùng Tiểu Hắc có lộc ăn ha ha ".
A Đại nhìn nhắn mỉm cười đáp: "Tiên Sinh không có gì một chút lòng thành của huynh đệ chúng ta ".
Hắn nhìn A Đại mỉm cười cảm thấy thôn dân ở đây thật tốt, có thứ gì ngon đều chia cho hắn một ít: "Tiểu Hỏa Tử Phụ Thân ngươi đến đón ngươi".
Tiểu Hỏa Tử từ trong phòng học đang nói chuyện trên trời dưới đất với một đám huynh đệ của mình nghe thấy tiếng của hắn "A, Phụ Thân ta tới ta đi về trước ngày mai lại gặp".
"Được ngươi về trước ngày mai gặp lại!".
Tiểu Hỏa Tử chạy ra bên ngoài thấy Phụ Thân của mình và Tiên Sinh
"Phụ Thân ngươi tới !".
A Đại thấy con trai của mình từ phòng học chạy ra hớt ha hới hãi nhìn thấy hắn: "Tiểu tử ngươi làm gì, chạy nhanh như vậy, theo ta đi về".
"Chào Tiên Sinh".
A Đại cùng Tiểu Hỏa Tử chào hắn rồi liền xuống núi trở về Hắc Hà Thôn.
Hắn quay người đi vào phòng học gặp một đám hài tử đang đùa giỡn, hắn lấy nhánh trúc ở bên cạnh gõ vào bàn: "Trật tự trật tự các ngươi còn không mau đi về, trời đã giữa trưa sắp đến giờ cơm, còn không mau về nhà Phụ Thân, Nương của các ngươi bèn lo lắng".
Một đám tiểu hài tử nhìn hắn rồi vội vội vàng vàng, lấy sách vỡ của mình chạy theo A Đại cùng Tiểu Hỏa Tử xuống núi.
Hắn nhìn ở bên góc nhà Tiểu Hắc còn đang ngáy ngủ "Tiểu Hắc dậy chuẩn bị củi lửa, chúng ta hôm nay có thịt ăn!".
Hắn lay hoay chạy vào trong nhà tranh của mình lấy ra một cái nồi nhỏ, lại thêm một ít linh mễ, chạy ra ngoài đã thấy Tiểu Hắc nhóm xong củi lửa chỉ đợi hắn nấu cơm, hắn đem cơm để lên bếp lửa, lại lấy số thịt ban nãy mà A Đại mang cho hắn, cắt lấy một ít cho xiên thành hai xâu trực tiếp nướng trên bếp lửa, bữa cơm của hắn và Tiểu Hắc cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi .
Cả hai ăn cơm xong mỗi người một góc, Tiểu Hắc lại nằm tiếp trước của nhà mà giữ nhà, hắn nhẹ nhàng pha một tách trà nằm trên chiếc ghế mua ở Hắc Hà Thôn từ từ đọc sách, nhâm nhi ly trà.
Chớp mắt một cái đã qua một đêm, một ngày mới lại đến, hắn ngủ dậy gọi Tiểu Hắc dậy chuẩn bị cùi lửa nấu bữa sáng, cơm hôm nay cũng như ngày hôm qua không khác là mấy, cả hai ăn một hồi lâu cũng đã sắp đến giờ dạy học, hắn chuẩn bị sách vỡ cho ngày hôm nay, nhìn ra ngoài cửa cũng đã thấy có vài hài tử đến đây từ sớm.
Đợi một lúc một đám hài tử liền đến đông đủ: "Chào Tiên Sinh buổi sáng!".
Hắn nhìn đám hài tử mỉm cười "Chào buổi sáng, các ngươi mau ngồi ngay ngắn vào bàn hôm nay chúng ta lại học Thánh Kinh!".
Đám hài tử sáng sớm khuôn mặt của đứa nào cũng phấn chấn, lấy sách trong trong tay ra bắt đầu đọc theo hắn, hắn mỉm cười vui vẻ nhìn đám hài tử rồi bắt đầu dạy chúng viết chữ giảng về đạo lý làm người, thoán một chút cũng đã gần trưa sắp đến giờ kết thúc buổi học.
"Hôm nay đến đây thôi, các ngươi chơi đùa đi!" .
Tiểu Hỏa Tử thấy vậy bèn đứng lên nhìn hắn mở miệng hỏi: "Tiên Sinh, Tiên Sinh người học thức uyên thâm, nghe nói người đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, Tiên Sinh có thể kể cho chúng ta nghe chuyện bên ngoài thôn được không, chúng ta trước giờ chưa bao giờ nghe về thế giới bên ngoài ? ".
Hắn nhìn Tiểu Hỏa Tử một hồi lâu liền đáp: "Tiểu Hỏa Tử ngươi muốn nghe về chuyện gì, ta không rành về thế giới bên ngoài cho lắm?".
Tiểu Hỏa Tử thấy thế liền hỏi: "Tiên Sinh trên đời này có Tiên Nhân sao, Tiên Nhân mạnh hơn Võ Giả hay không, Tiên Nhân có thể trường sinh bất tử hay sao, ta nghe Phụ Thân ta nói Tiên Nhân rất mạnh nhảy một cái liền đi 10 ngàn dặm, có thật hay không Tiên Sinh ?".
Hắn nghe Tiểu Hỏa Tử hỏi liền suy nghĩ một chút hắn không trả lời, cũng không nói gì chỉ im lặng một hồi rất lâu liền nói .
"Tiên Nhân xác thật rất mạnh, nhưng Tiên Nhân cũng không phải Trường Sinh, Tiên Nhân cũng có đau khổ, buồn phiền, làm một Phàm Nhân không tốt sao ?" .
Tiểu Hỏa Tử nghe vậy liền không đồng ý nói: "Tiên Sinh Phàm Nhân có gì tốt không phải giống như Phụ Thân ta hằng ngày vất vả kiếm sống sao, Nương ta ôm đau bệnh tất quấn thân, sống hết một đời lặng lẽ chết già không phải như vậy rất vô vị hay sao , Tiên Sinh nếu có cơ hội thành Tiên ta liền làm Tiên Nhân".
Nhìn thấy hắn không trả lời Tiểu Hỏa Tử tiếp tục hỏi: "Tiên Sinh người kể cho chúng ta nghe về Tiên Nhân có được hay không , các huynh đệ chúng ta cũng muốn nghe một chút về Tiên Nhân, bọn ta không thể thành Tiên nghe về bọn họ một chút cũng được mà Tiên Sinh".
Nghe Tiểu Hỏa Tử hỏi như vậy hắn liền lắc đầu, nhìn đám Hài Tử liền trả lời: "Được rồi được rồi, kể liền kể, không kể cho các ngươi, bọn ngươi lại không buôn tha cho ta! ".
"Hoan hô Tiên Sinh, hoan hô Tiên Sinh!" Đám hài tử nghe hắn trả lời liền vui mừng ngồi ngay ngắn chuẩn bị nghe hắn kể chuyện về Tiên Nhân, đứa nào đứa nấy đều vui vẻ, thoải mái, tập trung nhìn hắn.
Hắn nhìn đám hài tử liền bắt đầu giảng về cố sự "Các ngươi muốn nghe ta liền kể cho các ngươi nghe về người này, hắn gọi Vân Mộc Đại Đế!".
Chương 2 Chương 2 :Vân Mộc Đại Đế
Vân Mộc Đại Đế hắn từng ở Hoang Vực đại chiến suốt ba năm cùng Xích Huyết Ma Đế, cứu vớt trăm vạn chúng sinh, Năm đó Xích Huyết Ma Đế tế luyện trăm vạn sinh mệnh ở Thái Sơn Đại Lục, bước vào con đường thành Tiên.
Vân Mộc Đại Đế năm đó vừa bước vào Đế Cảnh chưa được một năm liền một mình ngăn chặn Xích Huyết Ma Đế, hắn sau khi đánh bại Xích Huyết Ma Đế, hai năm sau hắn bế quan tu luyện chuẩn bị bước lên Tiên Đạo.
Quay Về 3000 Năm Trước trên Cửu Thiên hai vị Đế Cảnh cường giả sắp đại chiến, Thái Thanh Kiếm Đế cùng Nhất Hoàng Đại Đế, hiện tại Thái Sơn Đại Lục chỉ có hai vị Đế Cảnh.
Đại chiến nổ ra không biết vùng ngoại ô của Thiên Không Thành, có thể tồn tại hay không còn chưa biết được, phía dưới trăm ngàn Tu Sĩ chuẩn bị rời khỏi Thiên Không Thành, nếu mà ở lại chỉ có một con đường chết.
Thái Thanh Kiếm Đế nhìn thẳng vị Đế Cảnh đối diện mình quát lớn: '' Tiểu Oa Nhi năm đó bổn Đế tha cho ngươi một mạng, không biết hối cải hôm nay đến đây chịu chết sao?''.
"Lão già khốn kiếp năm đó ngươi giết cả tộc ta chỉ vì một cuốn Đế Kinh, hôm nay ngươi còn giả bộ cao cao tại thượng trước mặt ta!" Nhất Hoàng Đại Đế nhìn thẳng vị kia Đế Cảnh nộ hóng quát lên.
"Ha ha, Tiểu Oa Nhi năm đó bổn Đế tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết quý trọng, được hôm nay bổn Đế liền dùng kiếm trên tay ta chém ngươi, đưa ngươi đi gặp cả nhà người ha ha!" Thái Thanh Kiếm Đế nhìn vị kia Đế Cảnh khinh thường đáp.
"Hưu chết về tay ai còn chưa nói được, hôm nay ta liền đưa ngươi đi gặp cả nhà ta, ta cũng không còn là tiểu tử ngây thơ như năm đó, động thủ đi lão già khốn kiếp!"
Nhất Hoàng Đại Đế quát lớn nâng cánh tay lên : "Ất Mộc Tiên Thiên Đại Cầm Nã Thủ".
Thái Thanh Kiếm Đế nâng thanh Vô Hồi Kiếm trên tay lên cười khoái chí đáp: "Haha, đến!".
"Thánh Thanh Kiếm Pháp Đệ Nhất Kiếm: Kinh Lôi".
Một chưởng, Một kiếm va vào nhau như thiên băng địa liệt, chỉ mới ra một chiêu liền làm nửa mãnh ngoại ô Thiên Không Thành san thành bình địa, mới thấy hai vị Đế Cảnh này ra tay liền dữ dội như thế nào.
"Haha, tiểu tử chưởng pháp không tệ nhưng còn kém xa lão phu, tiếp của ta một kiếm" Thái Thanh Kếm Đế nâng kiếm lên lao thẳng về phía trước
"Thái Thanh Kiếm Pháp Đệ Tam Kiếm: Phong Lôi Trảm".
Kiếm này vừa ra, vô tận lôi quang cùng với phong mang gào thét tiếng tới chỗ Nhất Hoàng Đại Đế, vị này Nhất Hoàng cũng không kém cạnh tung ra một chưởng đỡ lấy Kiếm kia vừa đến: "Điêu trùng tiểu kỉ, ăn của ta một chưởng".
"Ất Mộc Tiên Thiên Phá Phong Chưởng ".
Kiếm mang cùng chưởng pháp giao nhau, gây nên một vụ kinh thiên động địa , trời đất khô cằn, cây cối bị san thành bị địa hơn 300 vạn dặm Thiên Không Thành không còn một sinh linh, không còn một hơn thở sống sót, hai vị Đế Cảnh đại chiến liên tục ba năm đánh từ Thiên Không Thành cho đến Trung Châu.
Vô số sinh linh ngã xuống oán hận, gào thét đến thấu trời, hai vị Đế cảnh một trận chiến làm hơn nữa Thái Sơn Đại Lục đứt gãy, không còn một chút sinh cơ, sau trận chiến này Thiên Đạo đứt gãy vô số không gian loạn lưu sinh ra, tạo ra một tràng cảnh tượng nếu người khác nhìn thấy cảm tưởng, không khác gì nhân gian luyện ngục.
Cuối cùng vào năm thứ tư hai vị Đế Cảnh sinh cơ mất hết , Kiếm Vô Hối trên tay tan thành mảnh nhỏ rớt xuống hư không, vị kia Nhất Hoàng cũng không tốt hơn được bao nhiêu thân thể vỡ nát, vô số vết kiếm nằm tại trên người hắn, nhìn qua hai vị này hẳn phải chết
5 năm sau trận đại chiến, cuối cùng vị kia Thái Thanh Kiếm Đế sinh cơ hao hết liền tan vào cát bụi không còn để lại thứ gì trên thế gian, cho dù là thanh Đế Kiếm Vô Hối cũng rơi vào hư không.
Nhất Hoàng Đại Đế thấy vị kia lão giả cùng mình đại chiến suốt ba năm, hai người nhìn nhau suốt 5 năm, tan vào hư vô liền cười lớn "Haha, ngươi cuối cùng cũng chết, Phụ Thân, Nương ta báo thù cho các người, Gia Gia ta báo thù cho người haha",
Sau tiếng cười lớn ấy vị này Đế Cảnh thân thể tan nát, tan thành vùng một máu tươi uẩn dưỡng vùng đất này liền đền đáp lại cho thế nhân, sau cuộc chiến của hai người.
Sau trận chiến kinh thiên động địa năm đó, thế nhân còn sót ghi lại cuộc đại chiến của hai vị Đế Cảnh, đánh đến thiên băng địa liệt, đánh đến sơn hà gãy đôi, sông suối khô kiệt, mảnh đất này hôm nay liền gọi Hoang Vực.
Cũng sau trận đại chiến đó Thiên Đạo đựt gãy linh khí trôi đi rất nhiều, sau này không còn một ai bước vào nỗi Thánh Cảnh, chỉ còn lát đát vài vị năm đó bế quan không đi ngang qua Trung Châu, mới bảo toàn được một mạng, còn về Đế Cảnh thế gian này liền không còn Đế Cảnh.
Hoang Vực vì vậy cũng đóng lại thế nhân, không còn ai thấy Hoang Vực.
2500 năm sau trận chiến của hai vị Đế Cảnh năm đó ở một vùng xa xôi Hoang Vực, đi vào sâu một tý liền thấy một thôn làng nhỏ, thôn này gọi Vân Thôn, Vân Thôn được vị tổ tiên tại 2000 năm trước lập nên, Vân Thôn nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhân khẩu cũng chỉ còn 3000 người hơn một ít mà thôi.
Vân Thôn sáng sớm,một đám hài đồng 5,6 tuổi đang luyện quyền cường trán thân thể, bọn chúng ước mơ trở thành Chiến Sĩ giống như các vị Đại Thúc trong thôn, trong đám trẻ nhỏ 5,6 tuổi, thoản nhìn thấy có một hài tử nhỏ tuổi hơn các huynh đệ của mình đang hăng say luyện quyền.
"Vân Mộc đệ mới 3 tuổi chạy ra đây làm gì, mau về nhà ?" Vân Sơn nhìn Vân Mộc nói.
"Vân Sơn ca ca ta năm nay đã biết đi, biết luyện quyền làm sao không cho ta luyện quyền !" Vân Mộc khuôn mặt ủy khuất nhìn Vân Sơn đáp.
"Haha được rồi, được rồi đệ muốn luyện cứ luyện, đừng cố quá!" Vân Sơn đứng bên cạnh huy quyền nhìn vào Vân Mộc cảm thấy vui vẻ nói.
Vân Sơn cũng không để ý Vân Mộc , một bên luyện quyền hắn năm nay đã 6 tuổi sắp bước vào 7 tuổi có cơ hội thức tỉnh huyết mạch Vân Tộc, trở thành một Chiến Sĩ cường đại bảo vệ Vân Thôn.
Thoán một cái đã mấy năm trôi qua, Tiểu Vân Mộc đã 7 tuổi sắp có cơ hội thức tỉnh huyết mạch Vân Tộc, mà Vân Sơn năm nay đã 11 tuổi thành công thức tỉnh huyết mạch, trở thành một tên Chiến Sĩ mạnh mẽ Luyện Cốt Cảnh Hậu Kỳ.
Tộc trưởng Vân Tộc Vân Phá Thiên nhìn một đám hậu bối liền giảng giải cho bọn chúng về cảnh giới võ đạo phân chia mạnh yếu, để sau này khi đi săn bắt yêu thú còn có cơ hội sống sót: "Hôm nay ta liền nói với các ngươi một chút về cảnh giới võ đạo!" Vân Phá Thiên nhìn đám Hài Đồng 7 tuổi nói.
Một đám hài tử nhìn Vân Tộc lão tộc trưởng hăn hái chắm chú lắng nghe: "Thái gia gia mau nói cho chúng ta biết a? " Một hài đồng lên tiếng nhìn Vân Phá Thiên hỏi.
"Bước vào cảnh giới đầu tiên của Chiến sĩ chia làm tứ trọng cảnh!"
"Thứ Nhất Luyện Cốt Cảnh, Luyện Cốt Cảnh luyện khắp các khớp xương trong cơ thể, trở nên mạnh mẽ đây cũng là cảnh giới quan trọng nhất mà cách ngươi nên lưu tâm!".
"Thứ Hai Luyện Huyết Cảnh, Luyện Huyết Cảnh, luyện một thân huyết nhục các ngươi mạnh mẽ, nhục thân của của các ngươi trở nên mạnh mẽ, đao kiếm bình thường không làm các ngươi bị thương được".
"Thứ Ba Luyện Tạng Cảnh, Luyện Tạng Cảnh làm Lục Phủ Ngũ Tạng của các ngươi trở nên cứng rắng mạnh mẽ, các ngươi khó mà bị nội thương được"
"Thứ Tư Luyện Nhục Cảnh, Luyện Nhục Cảnh cộng thêm Luyện Huyết Cảnh trước đó làm cho Nhục Thân của các ngươi mạnh mẽ vô cùng, một quyền tung ra hơn 5 vạn cân lực lượng".
"Mỗi Cảnh giới chia làm Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, các ngươi chỉ cần biết như thế là được rồi, đợi khi các ngươi đến Luyện Nhục Cảnh ta liền nói cho các ngươi biết"
Vân Phá Thiên là một vị mạnh mẽ nhất Vân Tộc một tên Chiến Sư Cảnh còn được gọi là Linh Anh Cảnh, Vân lão tộc trưởng giảng giải một hồi cho đám tiểu hài đồng liền nhìn bọn chúng vui vẻ gật đầu nói: "Được rồi các ngươi chuẩn bị đi theo ta vào Tổ Điện, thắp hương bái kiến tổ tiên trước khi giác tỉnh ".
Một đám hài đồng khuôn mặt hớn hở trong đó có Vân Mộc chạy theo lão tộc trưởng đi về phía Tổ Điện Vân Thôn, một đám hài đồng quỳ xuống vái lạy, một số thì dân hướng cho Tổ địa đợi đến lượt mình giác tỉnh, "Vân Thanh Tuyền" Lão Tộc Trưởng gọi.
"Tộc Trưởng gia gia ta ở đây" Tiểu cô nương trả lời .
"Mau đem máu của ngươi nhỏ vào Mộc Trượng" Vân Phá Thiên nói.
Sau một hồi lâu không thấy Mộc Trượng phản ứng, tiểu cô nương liền biết mình không có cơ hội làm Chiến Sĩ, chỉ có thể làm người bình thường.
Sau một hồi lâu hơn mười người không thấy động tĩnh gì, thì chợt một vòng vàng chói khắp Tổ Địa: "Haha tiểu tử tốt người vừa mới thức tỉnh Ngũ Cấp huyết mạch liền chú định ngươi sau này Luyện Nhục Cảnh" Vân Phá Thiên cười to nhìn hài tử kia.
"Vân Long ngươi tốt ngày mai Gia Gia ban thưởng cho ngươi một quả Huyết Quả giúp ngươi ổn định căn cơ tu hành".
Hài tử vừa giác tỉnh Ngũ Cấp huyết mạch tên là Vân Long cha hắn liền là một người Chiến Sĩ Luyện Nhục Cảnh, hắn sau này sẽ giống cha hắn bảo vệ Vân Thôn.
Thời gian trôi đi rất nhanh liền chỉ có mấy người thức tỉnh huyết mạch, lác đát cũng chỉ vài người Nhị Cấp cùng Nhất Cấp rất nhiều chỉ có một mình Vân Long là Ngũ Cấp huyết mạch, thêm một tên Vân Cam Túc thức tỉnh được Tam Cấp huyết mạch, sau một hồi lâu cũng đến lượt hắn: "Vân Mộc ".
"Vâng Gia Gia có ta" Vân Mộc đáp.
Sau một hồi lâu hắn cũng thức tỉnh thành công huyết mạch nhưng không cao cho lắm, chỉ có Nhị Cấp suy cho cùng đâu phải ai cũng thức tỉnh được Tam Cấp, Ngũ Cấp hắn có thể trở thành Chiến Sĩ là rất tốt rồi, cho dù nhỏ yếu hơn người khác, hắn liền cố gắng hơn người khác gấp trăm ngàn lần.
"Tốt Nhị Cấp cũng không tệ, các ngươi đã thức tỉnh huyết mạch liền ngày mai sáng sớm theo ta ngâm thuốc tẩm bổ thân thể" Vân Phá Thiên nhìn đám Hài Tử nói một cách vui vẻ.
Chương 3 Chương 3 : Vân Mộc Đại Đế - Thanh Tẩy.
Sáng sớm Vân Thôn lão tộc trưởng Vân Phá Thiên liền tập trung đám hài từ ngày hôm qua vừa thức tỉnh huyết mạch, ngày hôm nay bọn chúng sẽ chính thức bước lên con đường làm Chiến Sĩ.
"Các ngươi mau chóng cởi y phục, nhảy vào Vân Đỉnh ngâm thuốc tắm, thanh tẩy cơ thể" Vân Phá Thiên lạnh giọng nhìn đám Hài Tử nói.
Một đám hài đồng có hăng hái, sợ sệt chuẩn bị nhảy vào Vân Đỉnh để tắm thuốc thanh tẩy cơ thể, một tiếng hét thất thanh từ một hài tử vang lên, làm đám hài tử sợ đến hồn bay phách lạc.
"Đau quá, đau quá, Thái Gia Gia ta chịu không nổi mau cho ta ra ngoài" Vân Cam Túc thân thể đau đớn khuôn mặt nhợt nhạt cắn môi nhìn về phía Vân Phá Thiên hét lớn.
Vân Cam Túc ngày hôm qua là một trong những Hài Tử thức tỉnh Tam Cấp huyết mạch, huyết mạch mạnh mẽ hơn những người đồng trang lứa rất nhiều, hắn cũng không chịu nổi lần đầu tiên thanh tẩy tạp chất dơ bẩn trong thân thể, để có thể bước vào con đường Chiến Sĩ.
"Khóc lóc cái gì, còn ra thể thống gì, chỉ một chút đau đớn xác thịt ngươi còn không chịu nổi làm sao trở thành Chiến Sĩ, cố gắng chịu đựng" Vân Phá Thiên nhìn hài tử đau đơn la hét thất thanh nằm trong Vân Đỉnh quát lớn, hắn cũng có vài phần yêu thương dành cho Vân Cam Túc, Tam Cấp huyết mạch thanh tẩy tạp chất trong thân thể, càng nhiều, càng đau đớn, càng trở nên cường đại.
Sau thời gian một nén nhan cuối cùng Vân Cam Túc cũng thành công thanh tẩy cơ thể, chân chính trở thành Chiến Sĩ: "Thái gia gia ta thành công!".
Vân Phá Thiên mỉm cười nhìn hắn cảm thấy hài lòng gật đầu đáp: "Tốt, ngươi đứng sang một bên, đợi các huynh đệ thanh tẩy thành công tạp chất, ta dạy đám các ngươi tu luyện!".
Tiếp theo đến lượt thiên tài Vân Long ngày hôm qua đối với hắn mà nói là một ngày trọng đại ,cũng là một ngày thay đổi cả cuộc đời hắn, thành công thức tỉnh Ngũ Cấp huyết mạch, trong Vân Thôn từ trước đến nay chỉ có Phụ Thân hắn thành công thức tỉnh huyết mạch Ngũ Cấp, về phần cao hơn Ngũ Cấp thì hắn chỉ biết có Lão Thôn Trưởng là Lục Cấp, còn lại Thất Cấp đến Cửu Cấp chưa từng nghe nói ở Vân Thôn.
"Long nhi, ngươi mau nhảy vào Vân Đỉnh thanh tẩy, Gia Gia đã hòa trộn Huyết Quả cùng Hàn Lộ Thảo cho ngươi" Vân Phá Thiên nhìn Vân Long gọi.
"Vâng,Gia Gia ta sẽ cố gắng" Vân Long tự tin đáp.
Vân Long nhảy vào Vân Đỉnh, tiếng la hét còn lớn hơn Cam Túc lúc nãy rất nhiều, thân thể của hắn gần như vỡ nát tan thành từng khối, sau thời gian nửa nén nhan, thân thể của hắn bắt đầu khôi phục, da thịt sáng bóng hắn cảm thấy thân thể cường đại, một quyền vung ra có thể hơn ngàn cân lực lượng.
"Tốt vừa thanh tẩy đã trực tiếp bước vào Luyện Cốt Cảnh, không hổ là Ngũ Cấp huyết mạch" Vân Phá Thiên vui mừng nói.
Sau khi Vân Long thành công thanh tẩy, cũng đến lượt Vân Mộc cùng các huynh đệ Nhất Cấp, Nhị Cấp bắt đầu thanh tẩy cơ thể, khác biệt với Vân Long, Vân Cam Túc, bọn họ hơn mười mấy người cùng nhảy vào Vân Đỉnh thanh tẩy cơ thể, huyết mạch càng cao càng cần nhiều dược lực hơn bọn họ rất nhiều.
Mười mấy người nhảy vào Vân Đỉnh, vạc thuốc của bọn họ cũng không kém hơn Vân Long là bao, bọn họ có chút ủy khuất, mười mấy người bọn họ mới bằng Vân Long, còn không có Huyết Quả, Hàn Lộ Thảo trong vạc thuốc, lúc này bọn họ mới cảm thấy được thiên tài khác xa với bọn họ như thế nào.
Vân Mộc không để ý những chuyện đó hắn trực tiếp nhảy vào Vân Đỉnh bắt đầu thành tẩy, Thán Thai Hoán Cốt, từ hôm nay hắn bắt đầu có thể trở thành Chiến Sĩ đi ra khỏi Vân Thôn, săn bắt Yêu Thú, mười mấy người trong Vân Đỉnh không ai hăng hái, chờ mong bằng hắn.
Thời gian một nén nhan trôi qua, tất cả bọn họ thành công thanh tẩy nhảy ra Vân Đỉnh, đi đến chổ Vân Long đang đứng, Lão Tộc Trưởng thấy mười mấy Hài Tử chạy tới cảm thấy vui vẻ.
"Được rồi, đừng làm rộn, các ngươi đã thành công thanh tẩy cơ thể, cường hóa nhục thân" Vân Phá Thiên nhìn bọn chúng gọi.
"Hôm nay ta truyền cho các ngươi công pháp, Vân Thôn truyền lại suốt hơn ngàn năm nay"
Vân Phá Thiên tiếp tục nói: "Công pháp này gọi Vân Luyện Quyết là công pháp tổ tuyền của Vân Thôn chúng ta"
"Các ngươi tu luyện Vân Luyện Quyết từ Luyện Cốt Cảnh đến Luyện Nhục Cảnh là cực hạn, công pháp phía sau Luyện Nhục Cảnh ta liền cũng không có, các ngươi phải tự thân lĩnh ngộ".
"Được rồi công pháp có thể từ từ nghiên cứu, ta dạy các ngươi luyện Quyền" Vân Phá Thiên nhìn đám hài tử tò mò gọi.
"Bộ này quyền pháp gọi là Kình Phong Quyền nói khó cũng không khó, dễ cũng không dễ".
"Luyện đến Kình Phong gào thét mà ra liền Lô Hỏa Thần Thanh!".
"Ta cũng chỉ luyện được đến đó mà thôi, toàn bộ Vân Thôn chỉ có một bộ Kình Phong Quyền, các ngươi cố gắng mà luyện quyền".
Vân Mộc hớn hở làm theo lão tộc trưởng vung quyền, vung quyền, vung quyền được hai giờ bọn chúng cảm thấy một thân sức lực hao gần hết có đứa nghỉ ngơi, có đứa chạy về nhà.
Chỉ riêng Vân Mộc hắn tiếp tục luyện, luyện hơn một giờ cảm thấy một thân khí lực tiêu hao gần hết, hắn mới dừng lại, hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại khí lực nhiều như vậy, so với Vân Long còn luyện hơn nữa giờ cảm thấy có chút kì lạ, hắn cũng không suy nghĩ nhiều tiếp tục nghỉ ngơi.
Thời gian cũng đã đến giữa trưa, các đại thúc săn bắn đã trở về, trong đó có Phụ Thân của Vân Long trên vai vác một đầu Thiết Ngưu to lớn, có lẽ đến mấy trăm cân, coi như hôm nay các đại thúc ra ngoài, săn bắn rất thuận lợi không có vấn đề gì xảy ra.
Xa xa nhìn thấy một thiếu niên chạy tới chỗ Vân Mộc gọi "Mộc đệ đang nghỉ ngơi sao, thanh tẩy cơ thể thế nào?".
Vân Mộc đang ngồi dưới gốc cây lớn đồ sộ đã tồn tại ở Vân Thôn không biết bao lâu, nghe nói nó tồn tại còn lâu đời hơn Lão Tộc Trưởng, nghe thấy thiếu niên kia gọi Vân Mộc đáp: "Vân Sơn ca ca, huynh đi săn về sao, lần đầu tiên đi săn như thế nào?".
Vân Sơn nghe Vân Mộc hương phấn trả lời "Ngày hôm nay ta cùng Hổ thúc thúc, đi ra Hoang Nguyên săn bắn, đệ không biết bọn ta phải vây công đầu kia Thiết Ngưu liền hai giời đồng hồ mới thành công giết nó!".
Vân Hổ là Phụ Thân của Vân Long cũng là một Chiến Sĩ Luyện Nhục Cảnh Hậu Kỳ của Vân Thôn, nghe người trong thôn đồn đại, Vân Hổ một Quyền liền hơn vạn cân lực lượng.
"Vậy Sao, ta sẽ cố gắng mau chóng trưởng thành cùng huynh với Hổ thúc thúc đi săn" Vân Mộc nghe Vân Sơn kể lại hương phần nói.
"Haha, được mau chóng trưởng thành, đợi khi đệ Luyện Cốt Cảnh Hậu Kỳ liền có thể đi theo bọn ta ra Hoang Nguyên săn bắn" Vân Sơn nhìn Vân Mộc đáp.
"Thôi được rồi không luyên thuyên nữa, mau theo ta về nhà Nương ngươi sẽ lo lắng" Vân Sơn chạy về hướng Bắc của Vân Thôn gọi.
Vân Sơn sống cùng Phụ thân, Nương ở cạnh nhà hắn từ bé đến hiện tại Vân Sơn một tay chiếu cố dạy bảo Vân Mộc rất nhiều, hắn xem Vân Sơn như Đại Ca của hắn vậy, chạy một hồi liền về đến nhà: "Mộc đệ ta về nhà báo bình an cho Phụ Thân, Nương, không bọn họ lại lo lắng".
Vân Mộc cũng xoay người chạy vào nhà của mình, thấy Nương của hắn đang nấu cơm liền vui vẻ gọi: "Nương, ta về ".
"Mộc nhi về rồi sao, hôm nay thế nào thanh tẩy huyết nhục có đau không, để Nương xem ?" Vân Thị chạy lại xoay hắn một vòng rồi gặn hỏi.
"Không sao, ta rất tốt!" Vân Mộc vui vẻ trả lời Vân Thị.
Nói đến gia đình hắn Phụ Thân hắn năm hắn hai tuổi ra ngoài săn bắn, cùng các Thúc Thúc liền qua đời, năm đó người chết đi, cùng bị thương rất nhiều bọn họ bị một đầu Kim Loan Điểu một loại Yêu Thú Lục Cấp tập kích, tương đương với Linh Anh Cảnh, một đầu Yêu Thú là chúa tể bầu trời bên trên Hoang Nguyên khô cằn.
Phụ Thân hắn năm đó là một Vị Luyện Nhục Cảnh Trung Kỳ, ngạnh kháng cùng Kim Loan Điểu một hồi lâu thành công dẫn theo mười mấy huynh đệ trốn thoát, đào tẩu được nữa đường, gặp Kim Xí Hổ một đầu Yêu Thú Ngũ Giai Luyện Nhục Kỳ Đỉnh Phong.
Phụ Thân hắn năm đó thân là Đội Trưởng liền ở lại ngạnh kháng đầu kia Kim Xí Hổ cùng với Phụ Thân của Vân Sơn, qua một lúc cảm thấy không ổn hắn bèn bảo Vân Thạch dẫn các huynh đệ chạy về Vân Thôn, Vân Thạch nghe vậy liền dẫn theo các huynh đệ rời đi, hắn cũng không khá hơn là bao hai cánh tay bị đoạn mất sau này chỉ có thể là một phế nhân.
Nhìn thấy Vân Thạch rời đi Phụ Thân hắn liền vung quyền chiến đấu cùng Kim Xí Hổ suốt một giờ, chống cự không nổi liền ngã xuống, mấy giờ sau Vân Hổ Thúc Thúc dẫn theo các huynh đệ đến cứu Phụ Thân hắn liền đã muộn.
Hắn năm đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, cứ tưởng Phụ Thân hắn chỉ ngủ một lát tỉnh lại cùng hắn chơi đùa, sau mấy ngày không thấy Phụ thân, hắn liền hỏi Nương: "Phụ Thân đâu rồi Nương"
Vân Thị nhìn hắn không trả lời, chỉ lặng lặng quay đi.
Mấy năm sau hắn mới biết Phụ Thân mình liền không còn, sau này chỉ còn hắn và Nương hắn trên trời là người thân duy nhất.
Chương 4 Chương 4: Vân Mộc Đại Đế - Lần Đầu Đi Săn
Thoán một cái đã hơn bốn năm qua đi năm nay Vân Mộc đã 11 tuổi cũng như các đồng bạn của mình thành công đột phá Luyện Cốt Hậu Kỳ, ngày hôm nay hắn liền cùng Vân Thành thúc dẫn theo bọn hắn ra ngoài săn bắn Yếu Thú, mấy năm nay hắn ngày nào cũng nghe Vân Sơn kể về việc săn Yêu Thú, thú vị, khó khăn như thế nào.
Hôm nay hắn liền bắt đầu ra khỏi Vân Thôn chân chính làm một Chiến Sĩ, chiến đấu cùng Yêu Thú, lần này săn bắn yêu thú chủ yếu chỉ có đám hài tử thiên thú Nhị Cấp, Nhất Cấp mà thôi, Vân Thành thúc là một vị Luyện Nhục Sơ Kỳ liền dẫn bọn hắn đi săn, khác với năm nó Vân Sơn lần đầu đi ra ngoài săn bắt liền đã bắt được một đầu Thiết Ngưu còn được Vân Hổ thúc dẫn dắt.
Vân Sơn cùng khác biệt rất nhiều so với Vân Mộc, Vân Sơn năm đó thức tỉnh huyết mạch liền Tứ Cấp, liền đồng trang lứa với hắn đánh không đối thủ,được xưng là Tiểu Thiên Tài cho đến khi Ngũ Cấp Vân Long thành công thức tỉnh mới có chút phong mang cùng hắn tranh phong mà thôi.
Năm nay Vân Sơn đã 15 tuổi một thân lực lượng mãnh mẽ đã có thể một mình dẫn đội đi săn bắn Nhất Cấp, Nhị Cấp Yêu Thú, hắn một thân tu vi cũng rất cao 15 tuổi đã là Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong không tới một năm hắn liền bước vào Luyện Nhục Cảnh cường giả.
Tuy hắn chỉ có Tứ Cấp huyết mạch nhưng Lão Tộc Trưởng nói với hắn cơ thể của hắn khác với người bình thường rất nhiều, người khác luyện một ngày mới bằng hắn luyện một canh giờ, năm đó nếu không phải Lão Tộc Trưởng bảo hắn áp chế không đột phá Luyện Huyết Cảnh vì tuổi hắn còn quá nhỏ phải ổn định căn cơ.
Thế nên mới nói hắn năm đó chỉ có Luyện Cốt Cảnh Hậu Kỳ liền có thể đánh ngang một vị Luyện Huyết Sơ Kỳ, một vài năm sau hắn kinh nghiệm chiến đấu đã rất nhiều liền trùng kích Luyện Tạng Cảnh năm đó hắn chỉ mới 13 tuổi mà thôi , trong vòng hai năm hắn từ Sơ Kỳ một đường băng băng đột phá không một chút trở ngại, từ đó mới có cái danh xưng Tiểu Thiên Tài.
"Tiểu Mộc đang suy nghĩ gì đó? lo lắng sao, đừng lo thúc thúc sẽ bảo vệ tốt ngươi" Vân Thành thấy hắn đang suy nghĩ điều gì đó sợ hắn lo lắng không dám đi săn liền bèn động viên hắn nói.
"Ta không sao Thành thúc thúc, chỉ đang suy nghĩ về Vân Sơn ca ca một chút thôi !" Vân Mộc nhìn Vân Thành đáp.
"Ngươi đừng so sánh mình với tên biến thái đó hắn quá mạnh, vài năm sau liền siêu việt thúc thúc ta haha" Vân Thành vui vẻ nhìn hắn trả lời.
"Được rồi, đã tập trung đầy đủ hay chưa ta dẫn các ngươi ra ngoài, mở mang kiến thức haha" Vân Thành cười lớn nói.
"Vân Thành thúc thúc đều đã đến đầy đủ chúng ta liền xuất phát" Vân Cam Túc lần này cùng đồng dạng lần đầu tiền đi ra Hoang Nguyên hương phấn đáp.
"Được, hôm này liền săn vài đầu Hoàng Ngưu về tẩy trần cho các ngươi lần đầu tiên ra chiến trường haha".
"Xuất Phát" Vân Thành quát lớn gọi, liền cầm theo trên tay Cốt Đao nhặt từ răng nanh của Tam Cấp Yêu Thú Độc Chu.
Một đám tiểu hài tử cũng liền mang theo vũ khí của mình chuẩn bị từ trước, xuất phát lên đường, tuy nói Vân Thôn bọn hắn chỉ có mỗi một bộ Quyền Pháp Kình Phong Quyền, tuy nhiên mang theo một ít vũ khí liền bảo đảm an toàn.
Dọc theo Vân Thôn đi về phía Nam đi liền mấy ngàn dặm, chưa gặp được đầu Yêu Thú nào hắn cũng không hỏi tại sao liền đi theo Vân Thành
"Trời đã trưa, các ngươi nghỉ ngơi một lát ăn cơm, uống nước, đi liền một giờ nữa liền ra khỏi Vân Thôn" Vân Thành nhìn bọn hắn bảo.
"Một lát nữa liền đi theo sau lưng ta, chúng ta hôm nay chỉ săn bắt gần rìa Hoang Nguyên không đi ra xa, các ngươi còn nhỏ yếu, rất nguy hiểm" Vân Thành nhìn bọn hắn căn dặn.
"Thúc thúc bên ngoài Hoang Nguyên rất nguy hiểm sao, tại sao chỉ cho chúng ta bắt Yêu Thú ở rìa Hoang Nguyên" Vân Cam Túc gặn hỏi.
"Tất nhiên nguy hiểm ở ngoài đó Yêu Thú Tam Cấp chạy đầy ra đất, sơ sẩy một tí các ngươi liền mất mạng không vào Luyện Huyết Hậu Kỳ không được ra Hoang Nguyên biết chưa " Vân Thành nhìn bọn hắn tiếp tục dặn dò thêm vài câu liền ngồi bên một tản đá nghỉ ngơi.
Khu rừng này gọi Tứ Hợp Sơn rừng rậm được bao phủ bởi 4 ngọn núi lớn, mới có thể ngăn cảm đám Yêu Thú từ Hoang Nguyên tràn vào, nếu không có Tứ Hợp Sơn, Vân Thôn cũng không thể tồn tại ở nơi này.
Phía Nam ngọn núi hùng vĩ cây cối cao to um xùm, đứng từ Tứ Hợp Sơn còn cảm thấy một rừng cây hùng vĩ đồ sộ cao đến tận trăm ngàn mét, hắn nhìn về ngọn núi đó mới biết được ngọn núi to lớn đó gọi Mộc Sơn, Mộc Sơn chỉ tồn tại cây cối, thực vật liền không có một động vật nào tồn tại được ở Mộc Sơn.
Phía Tây Tứ Hợp Sơn một ngọn núi quay năm bao phủ bởi băng tuyết, nghe Thành thúc thúc nói ngọn núi này liền chứa một đầu Băng Phượng Cửu Cấp Yêu Thú tồn tại trong truyền thuyết, Thành thúc thúc cũng chỉ nghe nói còn có thực sự tồn tại hay không thì hắn thật sự không biết, núi này cũng từ đó có cái tên Băng Phượng Sơn.
Phía Đông một tòa Hỏa Sơn lửa cháy quanh năm suốt tháng, nghe nói ngọn lửa ở Hỏa Sơn cường đại đến nổi Thất Cấp Yêu Thú liền không tồn tại được ở đó, chỉ có vài đầu Hỏa Điểu Thất Giai sống ở Hỏa Sơn mà thôi, cho dù Thất Cấp Yêu Thú lẵng vãng quanh đó liền bị hỏa diễm đốt thành tro không còn một chút cặn cũng không còn.
Phía Bắc cũng là nơi ở gần Vân Thôn, người ở Vân Thôn thường gọi nó là Vân Sơn, ngọn núi này quanh năm yên bình không có Yêu Thú tiếng vào cũng không biết vì lí do gì mà toàn bộ Yêu Thú không có một loài nào tồn tại ở Vân Sơn này.
Nghỉ ngơi một hồi lâu Vân Thúc tiếp tục dẫn bọn hắn đi ra rìa Hoang Nguyên đi được một giờ cũng liền đi đến nơi, Thành Thúc liền sắp xếp bọn hắn ở yên một nơi Thành Thúc đi thám thính tình hình bên ngoài.
Sau nữa giờ Thành Thúc cũng liền trở lại nói với bọn hắn một tin vui "May mắn ta bắt gặp được bốn con Hắc Hùng Nhị Cấp Yêu Thú"
"Thật sao, Thành thúc Hắc Hùng mạnh hơn Hoàng Ngưu sao ?" Vân Cam Túc nghi hoặc hỏi.
"Tiểu tử đừng lo Hắc Hùng chỉ mạnh hơn Hoàng Ngưu một ít mà thôi" Thành Thúc đáp.
"Cam Túc, Huyền Nhi hai người các ngươi đã Luyện Cốt Đỉnh Phong liền đi theo ta đối phó bốn đầu Hắc Hùng" Vân Thành nhìn Cam Túc cùng Vân Huyền phân phó.
Vân Thành tiếp tục phân phó "Lát nữa ta cùng Cam Túc, Huyền Nhi đi vào trảm sát mấy đầu Hắc Hùng các ngươi ở bên ngoài yểm trợ biết chưa".
"Các ngươi chỉ cần thấy đầu nào Hắc Hùng chạy ra liền cùng nhau liên thủ trảm sát nó hiểu không!".
"Vâng, Thành thúc chúng ta sẽ canh giữ bên ngoài"Vân Thái đáp.
"Cam Túc , Huyền Nhi theo ta tiến vào" Vân Thành liền khoát tay chạy về phía hang ổ của Hắc Hùng.
Bên ngoài Vân Thái nhìn Vân Mộc lo lắng nói: "Vân Mộc đừng lo lắng ta ngươi dù sao cũng là Luyện Cốt Kỳ Hậu Kỳ liên thủ xử đầu kia Hắc Hùng không thành vấn đề".
"Được lát nữa đầu nào Hắc Hùng chạy ra, ta xông lên trước ngươi liền yểm hộ ta " Vân Mộc nhìn Vân Sơn nói .
Nữa giờ trôi qua không có động tĩnh, chợt một đầu to lớn Hắc Hùng lao ra, hắn thấy vậy liền lao lên tung một quyền về phía Hắc Hùng, Kình Phòng Quyền quyền phong vừa ra đầu kia Hắc Hùng bay đi vài chục mét, đầu kia Hắc Hùng hẳn đã bị thương hắn liền nhìn Vấn Thái quát lớn
"Lên ta cùng ngươi trảm sát nó"
"Kình Phong Quyền, chết đi cho ta" Vân Thái liền tung ra một quyền nện vào đầu của Hắc Hùng, Hắc Hùng kêu la thảm thiết liền nổi điên xông ra tấn công bọn hắn.
"Hừ đầu này Hắc Hùng đã bị thương ta ngươi mỗi người tung ra vài quyền nữa nó liền chết " Vân Thái nhìn Vân Mộc nói.
"Được liền trảm sát nó hôm nay chúng ta liền chân chính giết Yêu Thú".
"Kình Phong Quyền" Hai người bọn hắn thay nhau nện quyền về phía đầu kia Hắc Hùng, vài hơi thở sau Hắc Hùng liền nằm im không nhúc nhích bọn hắn liền biết mình lần đầu tiên trảm sát Yêu Thú.
Hai người mệt lã người đây là đầu tiên bọn hắn chiến đấu, liền đánh với một đầu Hắc Hùng tuy đã bị trọng thương nhưng bọn hắn cũng rất chật vật mà kích sát nó.
Mấy hơi thở sau Vân thúc cũng đã trở lại trên vai còn có một đầu Hắc Hùng to lớn, thấy đầu kia Hắc Hùng vừa nãy bọn hắn kích sát hắn liền hỏi
"Thành thúc đầu này Hắc Hùng sao lại lớn như vậy!"
"Vừa nãy bọn ta chiến đấu ta oanh sát một đầu Hắc Hùng bị trọng thương liền chạy đi, Hắc Hùng Vương Tam Cấp Yêu Thú liền lao ra tấn công ta , bọn ta liên thủ giết đầu này Hắc Hùng Vương" Nhìn Vân Mộc trả lời.
"Hai người các ngươi không tệ trảm sát được một đầu Hắc Hùng" Nhìn bọn hắn hài lòng nói.
"Được rồi chúng ta mau về thôn trời đã không còn sớm, hôm nay liền làm lễ tẩy trần cho các ngươi!"
Hai giờ sau bọn họ liền an toàn trở về thôn, đêm đó cả thôn mở tiệc chiêu đãi một đám hài tử hoàn thành trận chiến đầu tiên trong đời.
Chương 5 Chương 5: Vân Mộc Đại Đế - Rời Khỏi Vân Thôn
Một ngày mới lại tới, đám thiếu niên ngày hôm qua đi săn Yêu Thú, ngày hôm nay bắt đầu phân phối chiến lợi phẩm, hắn liền được phân cho hai cánh tay của Hắc Hùng, Vân Thái thì được phân phối cho hai cái chân của Hắc Hùng.
Lão Tộc Trưởng cảm thấy biểu hiện của hai bọn chúng không tệ, ban thưởng cho hai đứa mỗi đứa một quả Huyết Quả, Huyết Quả là loại thiên tài địa bảo nghe Vân Thành thúc nói, hằng năm Vân Thôn chưa có đến 100 quả, muốn có Huyết Quả liền phải đi ra xa tận con sông lớn nhất Hoang Vực nơi đó có rất nhiều Huyết Quả.
Còn vì sao Vân Thôn có Huyết Quả, Vân Thành thúc nói với bọn hắn "Đây là bọn ta hằng năm đi ngang qua Huyết Hà, mỗi lần đi ngang qua chỉ dám hái hai quả về mà thôi."
"Nơi đó rất đáng sợ các ngươi không nên lăng vãng quanh đó nếu không muốn chết" Vân Thành nhìn bọn hắn căn dặn.
Hắn cũng không tiện hỏi nhiều liền mang theo chiến lợi phẩm chạy về nhà cùng Nương hắn ăn bữa sáng, ngày hôm nay bữa sáng của bọn hắn đã tốt hơn rất nhiều, bình thường chỉ có một chút cháo với một ít lương khô liền không còn thứ gì khác.
Nhưng hôm nay khác biệt hắn đã hoàn thành trận chiến đầu tiên đã trở thành Chiến Sĩ liền có chiến lợi phẩm của riêng mình, từ nay hắn có đầy đủ huyết nhục của Yêu Thú để hắn tẩm bổ thân thể "Nương, ta mang chiến lợi phẩm ngày hôm qua đi săn cùng các huynh đệ trở về" Hắn vào nhà liền gọi cho Nương hắn.
"Tiểu Mộc về rồi sao, Tiểu Mộc thực sự lớn rồi rất giống Phụ Thân ngươi năm đó" Vân Thị nhìn hắn mang chiến lợi phẩm về bèn nghẹn ngào nói.
"Nương, từ hôm nay ta đã là Chiến Sĩ đã có thể tự mình kiếm thức ăn về lo cho Nương, không cần làm phiền Vân Sơn ca ca nữa" Hắn nhìn Nương hắn có chút chua xót đáp.
"Tiểu Sơn cũng không tốt hơn chúng ta là bao, ngươi mang một tay Hắc Hùng sang cho Thạch Thúc rồi về nhà ăn cơm" Nương nhìn hắn căn dặn nói.
"Vâng Nương, đợi ta mang đồ cho Thạch Thúc rồi về cùng ngài ăn cơm".
Vân Sơn gia đình cũng không tốt hơn nhà hắn là bao tuy nói Vân Sơn một thân khí lực mạnh mẽ lại được xưng là Tiểu Thiên Tài, nhưng hắn còn phải lo cho Phụ Thân hắn, năm Thạch Thúc cùng Phụ Thân Vân Mộc chiến đấu cùng Kim Xí Hổ liền bị phế đi hai tay nay chỉ là một phế nhân.
Nếu hắn năm đó không mạnh mẽ còn chưa chắc có thể lo cho gia đình hắn chứ đừng nói mà chiếu cố hai mẹ con nhà Vân Mộc, Vân Mộc liền đi đến nhà Thạch Thúc giao tay gấu cho phu phụ Vân Thạch liền quay về nhà ăn bữa sáng cùng Nương hắn.
"Nương, ta về" Hắn chạy vào nhà gọi nương hắn.
"Ngồi đợi một lát ta liền làm xong tay gấu, chúng ta hôm nay ăn một bữa thịnh soạn"Nương hắn nhìn hắn vui vẻ nói
"Vâng, Nương".
Vân Thị lại đau lòng nhớ về năm đó hai vợ chồng cũng như bao gia đình khác sáng sớm liền cùng ăn bữa sáng thịnh soạn như thế này, sáng sớm liền vui vẻ cười nói cả ngày chưa từng có tia âm u, lạnh lẽo như ngày hôm nay, nàng lại đau khi nhớ về chuyện cũ ráng kìm nước mắt không để cho Vân Mộc nhìn thấy.
Từ ngày Phụ Thân Mộc Nhi mất đi gia đình hắn liền tụt dốc, nếu không có gia đình Vân Sơn cùng mọi người xung quanh chiếu cố chắc đã không thể kiên trì đến khi Vân Mộc trường thành, hắn nhìn Nương của mình liền ảo não chạy về phòng luyện hóa Huyết Quả.
Hắn vào phòng chưa được bao lâu liền nghe Nương hắn gọi, cất lại Huyết Quả, đi ra khỏi phòng đã thấy Nương hắn chuẩn bị xong bữa sáng, đi ra khỏi phòng chỉ thấy một nồi cháo thật lớn bên cạnh còn có một nồi thịt kho, đã không biết bao lâu gia đình hắn liền mới có thịt kho để ăn.
"Nương, đừng bận rộn nữa mau ăn cơm" Hắn thấy nương hắn bận rộn liền gọi.
Hai người ăn một hồi lâu, nói một số chuyện về việc đi săn ngày hôm qua liền ăn xong bữa sáng, hắn phụ giúp Nương hắn dọn dẹp một chút liền chạy vào phòng chuẩn bị luyện hóa Huyết Quả.
Đây cũng là lần đầu tiền hắn tận tay cầm lấy Huyết Quả, trước kia chỉ nhìn thấy Vân Long cùng Vân Sơn luyện hóa mà thôi, hắn hôm nay liền có thể luyện hóa Huyết Quả.
Hắn vận chuyển Vân Luyện Quyết bắt đầu hấp thu dược lực từ Huyết Quả mang lại, lại trôi qua một giờ hắn hiền hấp thụ hết dược lực mà Huyết Quả mang lại, hắn cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn lúc nãy rất nhiều, hắn cảm thấy tu luyện mấy ngày nữa liền bước vào Luyện Huyết Cảnh.
Trước đây hắn đã tu luyện đến cực hạn của Luyện Cốt Cảnh, hôm nay liền phục dụng Huyết Quả, một thân huyết nhục ngày càng cường đại hơn rất nhiều, hắn nắm đấm tay lại vung ra một quyền liền thấy phong mang nổi lên.
"Nương ta ra ngoài luyện quyền một lát sẽ về" Hắn mang lại y phục nhanh chóng chạy ra bên ngoài bắt đầu luyện quyền.
Luyện quyền được hơn mấy giờ liền đã đến trưa hắn vội vàng chạy về nhà, ăn bữa cơm cùng Nương hắn, lại ra ngoài luyện quyền , hôm qua vừa đi săn, nên hôm nay liền nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục đi săn.
Hắn cứ như thế trôi qua mấy năm nay đi săn, luyện quyền, tu luyện, cứ như thế lặp đi lặp lại suốt mấy năm trời hôm nay hắn liền 17 tuổi.
Ngày hôm nay Vân Mộc đã 17 tuổi tu vi đã đạt đến Luyện Tạng Cảnh Đỉnh Phong tuy còn thua kém rất nhiều so với Vân Cam Túc cùng Vân Long, hắn như thế liền đã hài lòng, hắn thiên phú huyết mạch không cao bằng người khác, hắn liền cố gắng suốt mấy năm mới có tu vi như ngày hôm nay.
Hôm nay trời mưa rất lớn từ khi hắn sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy mưa, đây là lần đầu tiên hắn thấy mưa lớn như vậy, hắn đứng ở mái hiên trước cửa nhà nhìn ra bên ngoài ,mưa xối xả rơi xuống, sau cơn mưa này ngày mai hắn liền phải một thân một mình chạy ra ngoài Hoang Nguyên săn một đầu Tứ Cấp Yêu Thú làm lễ trường thành, hắn sắp 18 tuổi rồi hắn không thể chờ thêm được nữa.
Sau cơn mưa này hắn liền không biết rằng cuộc đời hắn sắp thay đổi, sau cơn mưa này hắn liền gặp người mà hắn cả đời này sẽ không bao giờ quên, hắn sẽ gặp người dẫn hắn đi ra khỏi Hoang Nguyên, hắn sẽ gặp người dạy dỗ hắn tu hành, liền là người cùng hắn vào sinh ra tử.
Sau này hắn cùng người này liền thành một đôi uy chấn cả Lục Sơn Đại Lục, liền tạo nên một truyền thuyết , liền tạo nên một đôi thần tiên quyến lữ du ngoạn khắp Cửu Châu, hủy diệt không biết bao nhiêu Ma Môn, cứu vớt hàng trặm vạn chúng sinh, hắn cùng người này chú định sau này mãi mãi không rời, rốt cuộc người này là ai liền sẽ thay đổi cuộc đời hắn.
Sáng hôm sau mưa đã tạnh, hắn chuẩn bị một ít thức ăn cùng nước uống, đem theo một ít lương khô, một ít thảo dược, chuẩn bị lên đường, hắn trong vòng 3 tháng phải trảm sát được một đầu Tứ Cấp Yêu Thú mang về làm lễ trưởng thành đây là tập tục được truyền lại suốt mấy ngàn năm nay tại Vân Thôn.
"Tiểu Mộc ra bên ngoài đừng quá liều lĩnh, nếu không được liền về nhà đừng đưa mình vào nguy hiểm!" Vân Thị nhìn hắn lo lắng dặn đi dặn lại rất nhiều lần.
"Nương, đừng lo ta lớn rồi ta tự có chừng mực sẽ không liều lĩnh!" Hắn nhìn Nương hắn an ủi đáp.
"Vân Sơn ca ca thời gian ta không ở nhà huynh chiếu cố Nương ta một chút" Hắn nhìn Vân Sơn có vài phần lo lắng dặn dò.
"Mộc Đệ đừng lo an tâm, ra ngoài không ai chăm sóc phải cố gắng tự chăm sóc bản thân mình".
"Đánh không lại liền trốn không được cậy mạnh hiểu chưa ngoài Hoang Nguyên rất khác nơi mà ta và đệ đi săn mấy năm nay".
"Đây là Cam Lộ Thảo lần trước ta ra ngoài nhặt được đệ mang theo mà phòng thân, nhớ đừng cậy mạnh" Vân Sơn nhìn hắn nói mấy câu dặn dò liền đem Cam Lộ Thảo đưa cho Vân Mộc dù sao có thêm một món đồ liền an toàn hơn một ít.
"Vân Sơn ca ca, đa tạ huynh nhưng Cam Lộ Thảo huynh cố gắng lâu như vậy mới có thể đạt được làm sao ta dám nhận" Hắn nhìn Vân Sơn do dự nói.
"Đệ cứ cầm lấy, đệ an toàn ta liền vui vẻ, nếu đệ xảy ra chuyện sau này ai cùng ta ra ngoài đây"
Hắn nhìn Vân Mộc dặn dò thêm mấy câu liền nói " Thôi đừng luyên thuyên nữa, mau đi nếu không Nương ngươi liền không để ngươi đi".
Hắn nhận lấy Cam Lộ Thảo bỏ vào hành lý, liền rời khỏi Vân Thôn đi thẳng về phía trước, đi được một đoạn nhìn lại Vân Thôn bèn hét lớn "Vân Thôn 3 tháng sau ta liền quay lại".
Hắn một đường liền chạy thẳng về phía trước có vui mừng có hứng khỏi, cước bộ rất nhanh liền đi ra khỏi Vân Sơn đi ngàn dặm nữa liền tới Hoang Nguyên, chạy một đường không có một Yêu Thú nào dám ngăn cản hắn, cứ thế hắn băng băng mà đến, đi thẳng một đường hướng tới Hoang Nguyên hét to đầy phấn khởi.
"Hoang Nguyên Vân Mộc ta tới".