Chương 111: Sở Tích Nguyệt - Ngươi Sống Ta Chết.
Cả Sở Tích Nguyệt cùng với Ảnh Sát đều bị thương không nhẹ, đòn vừa rồi đều để lại trên thân thể của hai người vô số vết thương, Ảnh Sát trên người liên tục bị hỏa kiếm khí thiêu đốt đau đớn không thôi, Sở Tích Nguyệt không khá hơn là bao bị trúng một cái Ma Tham Chưởng làm cho cơ thể nàng có mấy phần choáng váng, không còn tỉnh táo.
Đột nhiên, cảm giác đau đớn lại xuất hiện. Thân thể Sở Tích Nguyệt chấn động, cả người nàng hình như đã bị trúng độc.
"Không ngờ ngươi lại sử dụng Độc Công!" Sở Tích Nguyệt sắc mặt nhợt nhạt, trong miệng phun ra mấy ngụm máu lớn.
"Hừ, sát thủ bọn ta dùng độc cũng không phải chuyện gì quá khó coi, hôm nay ta liền đưa ngươi đến địa ngục" Ảnh Sát thân thể lảo đảo đứng dậy, vết kiếm trên người không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn, hắn cố gắng nén nhịn đau đớn mà gượng dậy đi đến gần Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cũng không phải người tầm thường, nàng trước nay luôn chiến đấu một cách thua thiệt rất nhiều lần, khi còn ở Ma Thiên Sơn nàng đã không biết bao nhiêu lần bị Huyết Bức Yêu Đế gần như giết chết, nếu không phải bọn họ chỉ muốn cùng nàng bồi luyện thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay nàng lại gặp lại cảnh tượng cũ, nàng lại một lần nửa thất thế, bị trọng thương, nàng cố gắng gượng dậy mở ra Tử Cực Huyết Ma Đồng, mở ta Tu La Lĩnh Vực ngăn cản bước tiến của Ảnh Sát đang lại gần, nàng phải cố gắng kéo dài khoảng cách.
Sở Tích Nguyệt phải cố gắng kéo dãn khoảng cách của cả hai, mới có cơ hội vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, cũng như ép độc tố ra khỏi cơ thể.
Ảnh Sát vừa tiến tới thì bị một áp lực vô hình đè ép mà xuống, như có ngàn đạo quỷ hồn đang trói buộc hắn ngăn cản bước chân của hắn đến gần Sở Tich Nguyệt, nhìn thấy khoảng cách của mình cùng Sở Tích Nguyệt ngày càng một xa, hắn triệt để tức giận, nén đau đớn mà tiếp tục tăng tốc.
Ảnh Sát liên tục vận chuyển Cực Nhạc Công của mình để gia tăng khả năng trị thương, cũng như cưỡng ép tăng cao tu vi, cho thù phải đánh đổi bằng tuổi thọ, hắn lần này triệt để tức giận, hai mắt đỏ ngầu với một tốc độ cực kì kinh khủng đuổi theo Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt đẩy toàn bộ độc tố ra khỏi thân thể, miệng nhổ ra mấy ngụm máu đen mang theo kịch độc, tuy rằng độc tố đã ép ra khỏi cơ thể nhưng Sở Tích Nguyệt vẫn còn rất mệt mỏi, khó mà tiếp tục chiến đấu, nhưng nàng biết đối thủ sẽ không buôn tha cho nàng.
"Ngươi thật sự muốn cùng ta cá chết lưới rách?" Sở Tích Nguyệt không tiếp tục chạy trốn, nàng dừng lại nhìn chằm chằm Ảnh Sát đang lao đến hỏi.
"Hừ, đã đánh đến nước này nếu ngươi không chết thì là ta chết, đừng nhiều lời tiếp chiêu" Ánh mắt Ảnh Sát đỏ ngầu, tốc độ cực kì kinh khủng tung ra Thiên Ảnh Đao Pháp chém về phía Sở Tích Nguyệt.
"Thiên Ảnh Đao Pháp: Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao" Một luồng Hỏa đao khí mang theo cuồng phong mà chém tới, với sự giúp đỡ của của cuồng phong giúp hỏa đao khí tăng thêm mấy phần uy lực, không khí xung quanh hầu như đều bị thổi bay, thiêu rụi tất cả.
Sở Tích Nguyệt thân thể bị thương cả người mệt mỏi, khó mà có thể đỡ được đòn này của Ảnh Sát, nàng cố gắng mở ra Hồng Huyền Táng che chắn trước người, miễn cưỡng đỡ đòn.
"Hừ, không ngờ ngươi vẫn có thể đỡ được Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao của ta" Ảnh Sát nhìn thấy Sở Tích Nguyệt thành công đỡ đòn, hắn cũng không mất tập trung mà tiếp tục tung thêm Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao một lần nữa.
Sở Tích Nguyệt thân thể bị trọng thương rã rời, đôi mắt khép mở nhìn thấy Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao lần nữa tiến tới, nàng lúc này cũng triệt để nổi điên.
Sở Tích Nguyệt đem toàn bộ Tiên Ma Lực bên trong cơ thể bùng nổ mà ra, khí cơ trên người bành trướng cộng thêm Tu La Lĩnh Vực làm cho cả mảnh khu vực gần đó như lâm vào địa ngục, bầu trời tối sầm lại, trời lại bắt đầu đổ mưa, gió càng ngày càng lớn, sấm sét vang vọng khắp bầu trời, ánh mắt của nàng đỏ ngầu, sát khí tỏa ra cực kì đáng sợ.
Sở Tích Nguyệt mái tóc màu đỏ như máu làm cho nàng ngày càng nổi bật bên trong đêm tối, ánh mắt đỏ ngầu sát khí đằng đằng, trên tay Hồng Huyền Táng nhẹ nhàng khép lại, một đạo thủy kiếm khí dày đặc cũng từ bên trong Hồng Huyền Táng phát ra.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Mông Lung Thủy Lưu Trảm".
Mông lung Thủy Lưu Trảm như một đạo thủy triều kiếm khí chém tới, phá tan Phong Hỏa đao khí cực kì cương mãnh mà Ảnh Sát đánh tới.
Trời mưa ngày càng lớn, hai người đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào nhau, một người mang một bộ Hắc Bào làm cho hắn như thoát ẩn thoát hiện trong đêm tối, một người mang một bộ Hồng Y làm nổi bật thêm vẽ đẹp của nàng trong đêm tối tĩnh mịch, đúng lúc này cả hai chợt động.....
Hai người tốc độ nhanh chóng, đao kiếm chạm vào nhau, đao khí cùng kiếm khí oanh động cả bầu trời, tiếng sấm như vang vọng như đang chứng kiến cảnh tượng chiến đấu cực kì ác liệt giữa hai người, trời mưa lại tô điểm thêm điểm đặc biệt của trận chiến hai người.
Thủy Lưu Trảm cùng Phong Hỏa Thiên Ảnh liên tục tung ra, thủy kiếm khí dập tắt hỏa đao khí, phong đao khí thổi bay thủy kiếm khí, hai người giao thủ bất phân thắng bại, một người cầm song đao, một người cầm một cây ô cứ thế mà lao vào liên tục công kích lần nhau.
Bầu trời lúc này mưa ngày một càng lớn, nước mưa cọ rửa đi vết máu của hai người, Sở Tích Nguyệt cùng Ảnh Sát đều bị thương không nhẹ, nhưng cả hai không cảm thấy một chút đau đớn, ý chí vô cùng kiên định nhìn đối thủ của mình trước mặt.
"Cuộc đời ta từ khi sinh ra đến nay, chưa từng gặp một đối thủ nào như ngươi, hôm nay ta cũng hiểu được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn" Ảnh Sát khuôn mặt lạnh lùng, nhưng không che đi được sự anh tú của hắn, đôi mắt tỏa ra sát khí đằng đằng nhìn Sở Tích Nguyệt khen ngợi.
Sở Tích Nguyệt ánh mắt chớp động nàng nở một cười vô cùng tuyệt mĩ mở miệng đáp lời "Từ trước đến nay ta trãi qua vô số trận chiến, ta không phải thiên tài, cũng không phải kiếm đạo kì tài, cũng không có bối cảnh to lớn, nhưng ta trước nay chưa từng thua bất luận kẻ nào, con đường ta đi không ai có thể cản bước, ngươi cũng vậy, ngày hôm nay nằm xuống tại đây đi".
"Haha, ngươi thật thú vị, nếu như không phải ngươi là nhiệm vụ của ta, ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, nhưng thế sự vô thường, cả ngươi và ta đều không được lựa chọn, ngươi hôm nay chết tại đây đi" Ảnh Sát khuôn mặt anh tú cười thật to nhìn Sở Tích Nguyệt.
Hai người cũng không tiếp tục nói nhảm, đao trên tay cũng tiếp tục vung ra, ô trên tay cũng không ngừng chém ra, liên tục mấy đạo kiếm khí cùng đao khí va chạm vào nhau.
KENG! KENG!
KENG! KENG!
"Mông Lung Kiếm Quyết: Hàn Băng Trảm"
"Thiên Ảnh Đao Pháp: Vô Tung Liên Vũ Đao"
Hàn Băng Trảm kiếm khí chém ra đóng băng cả một khu vực mà mưa đang đổ xuống xối xả, Vô Tung Liên Vũ Đao đao khí chém ra liên tục phá vỡ Hàn Băng kiếm khí mà Sở Tích Nguyết chém ra.
Cả hai người không ai chịu nhịn ai, chiêu thức liên tục tung ra, cả Thiên Mộc Lâm hầu như bị phá hủy hơn một nửa cánh rừng, trong trời đêm u tối kiếm khí cùng đao khí liên tục va chạm vào nhau.
...........
...........
Bên ngoài Thiên Mộc Lâm vô số tu sĩ đang quan sát hai người chiến đấu cảm thấy toát cả mồ hôi lạnh, trận chiến của bọn họ cực kì kinh khủng ngay cả Tiên Vương Cảnh cũng không dám đến gần chứ đừng nói những người cảnh giới thấp như bọn họ.
Bọ họ biết rằng sau trận chiến này sẽ có một vị cường giả ngã xuống ở Thiên Mộc Lâm, Thiên Mộc Lâm cũng triệt để bị phá hủy hầu như không còn, trận chiến này chắc chắn sẽ lan rộng ra khắp cả Kiếm Vực, thậm chí là cả Cửu Thiên Thập Địa.
...........
...........
Sở Tích Nguyệt cũng đã đến giới hạn của bản thân, Tiên Ma Lực trong cơ thể đã gần như tiêu hao hết thảy, Tử Cực Huyết Ma Đồng cũng không thể tiếp tục sử dụng quá lâu, nàng sắc mặt vô cùng khó coi dường như sắp chết, khó mà có thể đứng được nữa, nhưng nàng vẫn đứng ngay tại chỗ ngưng tụ một đạo kiếm khí cuối cùng.
Ảnh Sát cũng không kém gì Sở Tích Nguyệt cả thân thể khắp nơi toàn là vết kiếm, sắc mặt cũng trắng bệt cả người rỉ máu như trúc nước đổ xuống, Tiên Khí trong người cũng không còn lại bao nhiêu, thân thể rịu rời như sắp ngã xuống, nhưng hắn vẫn đứng đó khí tức bùng nổ hai tay ngưng tụ một đạo chưởng lực lần cuối cùng.
Sở Tích Nguyệt hai mắt nhắm nghiền tay cầm Hồng Huyền Táng không khí xung quanh hầu như bị rút đi gần hết, bên phải Tiên Khí tỏa ra cực kì dày đặc mang theo kiếm khí vô cùng cương mãnh, bên trái tỏa ra Ma Khí cực kì kinh khủng mang theo kiếm khí âm u quỷ dị vô cùng, hai loại Tiên Lực cùng Ma Lực hợp lại làm một kiếm, kiếm khí tỏa ra dường như xé trời oanh động cửu thiên.
Ảnh Sát cả người khí cơ bùng nổ chưởng ấn cực kì kinh khủng khắp nơi tỏa ra vô số độc khí, sau lưng hắn xuất hiện một con Độc Long lớn hơn mười trượng không khí xung quanh hầu như bị Độc Long ăn mòn hầu như không còn, Độc Long ngày càng to lớn mang theo uy thế càng ngày càng khủng bố, độc tố tỏa ra khắp cả Thiên Mộc Lâm.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Tiên Ma Trảm" Thức thứ sáu cũng là chiêu thức mạnh nhất của Sở Tích Nguyệt hiện đang có.
"Tham Ma Chưởng: Độc Long Thủ" Chiêu thức mạnh nhất hiện có của Ảnh Sát đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng khi làm nhiệm vụ
Kiếm khí mang theo Tiên Ma Lực lượng bùng nổ mà tới, Độc Long mang theo độc tố mạnh mẽ mà đi, hai thứ va vào nhau gây nên một vụ nổ cực kì to lớn.
Thiên Mộc Lâm khắp nơi toàn là vết kiếm, khắp nơi toàn là độc tố, khung cảnh xung quanh hoàn toàn cực kì kinh dị, làm cho người bên ngoài nhìn vào cực kì hoảng sợ, bọn hắn cả đời này chưa từng nhìn thấy trận chiến nào kinh khủng đến như vậy.
Chương 112 Chương 112: Sở Tích Nguyệt - Hạo Thiên
Chương 112: Sở Tích Nguyệt - Hạo Thiên.
Tiên Ma Trảm va chạm cùng Độc Long Thủ, hai chiêu thức cực kì cường đại va chạm vào nhau, kiếm khí mang theo Tiên Ma Lực oanh kích mà chém xuyên thủng Độc Long Thủ ra làm hai.
Tiên Ma Trảm cũng không dừng lại, tốc độ cực kì nhanh xé rách hư không xuyên qua màng mưa mà chém lên trên người của Ảnh Sát.
Ảnh Sát cảm nhận được sự nguy hiểm đến tính mạng của mình ập đến, hắn nhìn thấy Độc Long Thủ bị chém làm đôi, nhìn thấy một đạo kiếm khí vô cùng cường đại bạo tạc xé rách hư không xuyên qua trời mưa tầm tả chém đến, hắn đã không còn lực hoàn thủ, đã không còn sức để mà chạy thoát khỏi Tiên Ma Trảm.
Vết kiếm chém lên trên người Ảnh Sát cả người máu me đầm đìa, hắn khụy người xuống, vết máu trên miệng ào ạt chảy ra, hắn mắt lờ đờ như không còn sức sống, Ảnh Sát hiện tại chỉ còn lại một hơi thở, hắn biết hắn đã thua, triệt để thất bại, hắn hôm nay cũng táng thân tại Kiếm Vực, chết trên tay nhiệm vụ mà hắn đảm nhận.
"Không ngờ người chết lại là ta!" Ảnh Sát thân thể mệt mỏi, cơ thể gần như sắp ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
"Ngươi là đối thủ đầu tiên cùng ta đánh đến tình trạng này, ngươi chết cũng xem như không tệ, nhắm mắt đi!" Sở Tích Nguyệt đi lại gần Ảnh Sát nhìn hắn ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
Ảnh Sát sau khi nói mấy lời cuối cùng hắn cũng triệt để nhắm mắt, triệt để chết đi, Ảnh Sát cả một đời chưa từng thất bại, cả một đời chưa từng có đối thủ trong cùng cấp, hôm nay hắn chết đi trên tay một người trẻ tuổi cùng thể hệ, cùng cảnh giới, hắn xem như không đánh mất uy nghiêm cuối cùng của mình.
Sở Tích Nguyệt thân thể mệt mỏi rã rời, cố gắng di chuyển rời khỏi Thiên Mộc Lâm, Ảnh Sát cũng là người đầu tiên nàng không muốn dùng đến Bất Diệt Thiên Công thôn phệ, hắn là một đối thủ đáng được nàng tôn trọng, hắn cũng chỉ nhận nhiệm vụ của người khác, kẻ đáng chết không phải hắn, kẻ đáng chết chính là Kiếm Tông.
Kiếm Tông nàng nhất định sẽ đến trả thù, nhưng chưa phải hiện tại, nàng phải cố gắng dưỡng thương, khi thương thế của nàng khỏi hẳn cũng là ngày Kiếm Tông biến mất.
Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyền Táng che ở trên đầu, ung dung bước ra khỏi Thiên Mộc Lâm, nàng giả bộ tựa như mình không hoàn toàn bị thương đi xuyên qua đám người đang quan sát trận chiến của nàng cùng Ảnh Sát bên ngoài Thiên Mộc Lâm.
Ánh mắt Sở Tích Nguyệt lạnh lùng nhìn xung quanh, không khí trở nên lạnh lẽo một cách lạ thường, tất cả những người có mặt tại chỗ này không ai dám di chuyển, không ai dám nhúc nhích, bọn họ sợ rằng nếu như đắc tội Nữ Nhân trước mắt kết cục của bọn hắn sẽ giống như người ở bên trong Thiên Mộc Lâm.
Sở Tích Nguyệt không phi hành mà đi bộ, nàng che Hồng Huyền Táng trên đầu ngăn cản nước mưa đổ xuống cứ như thế mà rời khỏi Thiên Mộc Lâm một cách dễ dàng, nhưng mà nàng rõ nhất tình hình hiện tại của mình, hiện tại ngay cả phi hành nàng cũng không còn đủ sức chứ đừng nói là động thủ giết người.
Sở Tích Nguyệt lảo đảo ngã xuống cách Thiên Mộc Lâm mấy ngàn dặm, nàng cố gắng hết sức mới đi được mấy ngàn dặm, may mắn không ai đuổi đến nên nàng có thể thoát qua một kiếp.
Lúc này cách nơi Sở Tích Nguyệt ngã xuống mấy dặm, một hài tử 7,8 tuổi đang đi trú mưa, bổng dưng nhìn thấy có người tự dưng ngã xuống, hắn cũng không chần chừ mà chạy lại gần xem tình hình, hắn lúc này vội vàng chạy về thôn gọi thêm mấy huynh đệ giúp đỡ mới cứu được Sở Tích Nguyệt một mạng.
.............
.............
Sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu rọi cả một khu vực, ánh nắng cũng chiếu rọi xuống đôi mắt của Sở Tích Nguyệt, nàng cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể nàng không còn một chút sức lực để nàng có thể động đậy.
Sở Tích Nguyệt xem xét tình hình xung quanh, nơi này thật đơn sơn, đơn sơn hơn cả nhà tranh ở Ma Thiên Sơn rất nhiều, trong nhà không có gì ngoài một cái bàn, cùng chiếc giường nàng đang nằm, nàng hiện tại không biết mình đang ở đâu, tâm lý cũng có chút đề phòng.
Bên ngoài một hài tử 7,8 tuổi bước vào, hắn mang theo một bát cháo nhỏ cùng một cái bánh bao, khuôn mặt của tiểu tử này có mấy phần lắm lem lắm lút, thân thể gầy yếu, nhìn như đã mấy ngày không ăn uống, tiểu tử cứ nhìn chằm chằm bánh bao cùng với chén cháo nhỏ mà chảy nước miếng, nhưng hắn cũng không vì thế mà ăn hết.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi sao, mau ăn cháo và bánh bao" Hài tử 7, 8 tuổi nhìn nàng ngây thơ cười nói.
Nàng nhìn thấy tiểu tử này nàng lại nhớ về bản thân trước khi cả nhà bị Kiếm Tông diệt tộc, cả người cũng lắm la lắm lét như vậy, nếu như năm đó nàng không lên được Ma Thiên Sơn, không gặp được sư phụ nàng có lẽ đã chết ở đâu đó rồi, chứ đừng nói nàng có thể tu luyện đến hiện tại.
Sở Tích Nguyệt nhìn hài tử mỉm cười nói "Đệ không đói sao?".
"Không sao, ta có thể nhịn được tỷ tỷ đừng lo" Hạo Thiên nhìn Sở Tích Nguyệt cười nói, nhưng mà cái bụng của hắn lại không để yên.
"Hì, tiểu tử đệ đã đói đến mức đó rồi còn có thời gian lo cho ta, không sợ ta ăn hết của đệ sao?" Sở Tích Nguyệt phì cười nhìn hài tử, nàng biết hắn đã rất đói rồi.
"Không sao, ta không bị thương nặng giống như tỷ, nếu như cố gắng làm việc một chút ngày mai cũng sẽ có bánh bao bỏ bụng" Hạo Thiên nở một nụ cười thật tươi, trên khuôn mặt có mấy phần vui vẻ.
Sở Tích Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy rất tội nghiệp hài tử này, nàng cố gắng ngồi dậy từ trong trữ vật lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho hài tử.
"Cầm lấy, đi mua thứ gì đó ngon ngon ăn đi".
"Tỷ tỷ thật cho ta sao? Rất nhiều ngân lượng" Hạo Thiên nhìn thấy mấy lượng bạc mà Sở Tích Nguyệt lấy ra đưa cho hắn, trong lòng cũng vui mừng như điên, nhưng hắn cũng không thể tùy ý đụng vào.
"Đúng vậy cho ngươi, mau đi đi ta muốn nghỉ ngơi một chút" Sở Tích Nguyệt ném mấy lượng bạc vào tay Hạo Thiên sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Hạo Thiên vừa rời đi Sở Tích Nguyệt liền vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, sau mấy giờ nàng đã có thể đi lại một cách bình thường, may mắn cho nàng là bốn ngày trước nàng thôn phệ được bốn cái thi thể Thiên Tôn Cảnh nên hiện tại mới dễ dàng bình phục như vậy.
Buổi chiều Hạo Thiên cũng quay trở lại, hắn mang về một túi bánh bao cùng một con vịt quay đây có lẽ là lần đầu tiên hắn dám mua nhiều thức ăn như vậy, hắn sợ rằng Sở Tích Nguyệt không ăn thức ăn bình thường nên đành lấy mấy lượng bạc mua vịt quay cho Sở Tích Nguyệt còn chính mình thì ăn bánh bao.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Hạo Thiên trở về nàng cũng có chút vui mừng, nàng sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn lần đầu cầm nhiều tiền như vậy sẽ bị người khác nghi ngờ, lúc đó nàng bị thương quá nặng không kịp suy nghỉ chu toàn nên mới vội vàng đem nhiều ngân lượng như vậy cho hắn, nhưng nhìn thấy Hạo Thiên không bị gì nàng cũng yên tâm phần nào.
"Tiểu tử về rồi sao"
"Tỷ tỷ, ta có mua vịt quay cho tỷ, ta biết tỷ sẽ không ăn đồ ăn tầm thường nên mua cho tỷ một chút đồ ăn ngon" Hạo Thiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đã có thể di chuyển, trong lòng hắn cũng có một chút vui mừng cầm theo vịt quay chạy lại gần.
Hai người cứ như thế vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, một đêm cứ như thế qua đi không có chuyện gì xảy ra, nơi này cũng thật yên bình, nàng cảm nhận được rằng nơi này không có tu luyện giả, chỉ toàn là phàm nhân, cuộc sống ở đây rất tốt nên nàng quyết định lưu lại trị thương một thời gian.
Sở Tích Nguyệt tỉnh dây đã không thấy Hạo Thiên ở đâu, nàng cũng thật sự không biết hắn còn nhỏ như vậy dậy sớm như thế làm gì.
"Tỷ tỷ, ta mua thức ăn sáng trở về" Hảo Thiên khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Đệ tên Hạo Thiên, còn tỷ tỷ tên gì?" Hắn cũng rất tò mò nhìn nàng hỏi, hắn chưa từng gặp tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy, đầu tóc lại làm một màu đỏ như máu cực kì nổi bậc.
"Ta gọi Sở Tích Nguyệt, sau này gọi ta Sở tỷ tỷ là được"
"Được, Sở tỷ tỷ".
Sở Tích Nguyệt cứ thế sống cùng Hạo Thiên đã gần một tháng, cuộc sống của Hạo Thiên cũng tốt hơn phần nào, những người trong thôn cũng đối với Sở Tích Nguyệt rất tốt, nàng thương thế đã khỏi, đã muốn rời đi.
"Hạo Thiên đệ có biết bên ngoài kia có Tiên Nhân hay không?" Hai người đang cùng nhau ăn sáng, Sở Tích Nguyệt bổng dưng mở miệng hỏi.
"Đệ biết, đệ cũng thường hay thấy Tiên Nhân bay trên trời rất nhiều lần" Nghe đến Tiên Nhân ánh mắt Hạo Thiên sáng lên cực kì hương phấn.
"Đệ có muốn trở thành Tiên Nhân hay không?"
"Tất nhiên là muốn, nhưng mà đệ làm sao có thể trở thành Tiên Nhân được chứ" Hạo Thiên ánh mắt có mấy phần buồn bả nói.
"Ta hôm nay dạy ngươi tu luyện, từ hôm nay ngươi là đệ tử đầu tiên của ta, ngươi có đồng ý hay không?" Sở Tích Nguyệt bổng dưng thay đổi giọng điệu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hạo Thiên nói.
"Tỷ thật sự dạy đệ trở thành Tiên Nhân sao?" Hạo Thiên nghe vậy, liền quỳ xuống liên tục dập đầu.
"Sư phụ nhận đệ tử một lạy"
Kể từ đó Hạo Thiên chính thức trở thành đệ tử của Sở Tích Nguyệt, sau này cuộc đời của Hạo Thiên cũng chính thức bước sang trang mới, cuộc đời hắn cứ như thế mà thay đổi, sau này hắn sẽ trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn một trong những người có thân phận tôn quý bậc nhất Tiên Giới.
Chương 113 Chương 113: Sở Tích Nguyệt - Rời Đi.
Chương 113: Sở Tích Nguyệt - Rời Đi.
"Sư phụ nhận đệ tử một lạy" Hạo Thiên quỳ xuống liên tục dập đầu với Sở Tích Nguyệt.
"Đứng dậy đi, hôm nay ta truyền cho ngươi công pháp tu luyện" Sở Tích Nguyệt nhìn chằm chằm tiểu hài tử đang quỳ dưới đất, cơ duyên xảo hợp nàng cùng Hạo Thiên gặp nhau, hắn cứu nàng một mạng, nàng dạy hắn tu luyên.
"Vâng, sư phụ" Hạo Thiên đứng dậy, khuôn mặt vui vẻ rạng ngời, hắn nhìn nàng nở một nụ cười thật tươi, trong cả cuộc đời hắn chưa từng vui vẻ như ngày hôm nay, hôm nay hắn bắt đầu tu luyện, hắn bắt đầu bước trên con đường thành Tiên.
Sở Tích Nguyệt đi lại gần, ngón tay duỗi ra điểm nhẹ lên trán của Hạo Thiên một cái, vô số văn tự xuất hiện trong đầu của hắn, trước đây hắn chưa từng đi học, cũng chưa từng biết chữ, hôm nay lại có vô số văn tự khó hiểu truyền vào trong đầu mình, hắn rất hoang mang không biết phải làm sao.
Sở Tích Nguyệt cũng không vội vàng truyền lại Thôn Thiên Ma Công, nàng truyền lại cho Hạo Thiên một bộ Vấn Tâm Kinh đây là công pháp nàng lấy được tại chỗ của Thanh Xà đều thích hợp cho cả Nhân Tộc và cả Yêu Tộc tu luyện.
Sở Tích Nguyệt muốn Hạo Thiên tu luyện từ từ, không muốn hắn bước lên con đường giết người đoạt thi như nàng, nàng có thù phải báo cần tăng lên thực lực nhanh chóng, còn Hạo Thiên chỉ là một hài từ nàng không muốn hắn phải gặp bất trắc vì công pháp của nàng.
"Sư phụ, người truyền cho ta những văn tự kì lạ ta không hiểu?" Hạo Thiên lúng túng nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi.
"Không hiểu? Ngươi không biết chữ sao?" Sở Tích Nguyệt nhìn hài từ hỏi.
"Không biết!"
Sở Tích Nguyệt nàng cũng thật bất trắc, hài tử này mới bao nhiêu tuổi lại sống ở nơi vắng vẻ hẻo lánh thế này làm sao có thể đi học, làm sao có thể biết viết chữ, nàng quên mất bản thân nàng sinh ra đã là Nhị Tiểu Thư của Sở Gia, từ nhỏ đã học được vô số lễ nghĩa nên nàng lúc đầu cũng nghỉ rằng Hạo Thiên cũng giống như nàng.
"Haizz, Ta dạy ngươi đọc sạch viết chữ".
"Sau khi thành thục viết chữ, ngươi mới bắt đầu tu luyện hiểu chưa" Sở Tích Nguyệt nhìn hài tử cười nói một cái, nàng trước nay chưa từng dạy ai, nhưng nàng tin chắc nàng sẽ làm được, cũng như cách sư phụ dạy nàng, Thanh Xà tỷ dạy nàng.
Ở trong thôn rất vắng vẻ khó mà tìm thấy sách với bút lông, nàng đành phải cải trang, đi lên thị trấn gần đó mua một ít thức ăn ngon mua một số đồ dùng cần thiết để dạy Hạo Thiên viết chữ, cũng mua cho hắn vài bộ y phục, Hạo Thiên ăn mặc thật sự rất tệ.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, dự định ban đầu của nàng chỉ ở lại trong thôn một vài tháng liền rời đi, nhưng vết thương mà Ảnh Sát gây ra quá nặng suốt hai năm vẫn chưa khỏi, nên nàng đành ở lại nơi này lâu hơn sẵn tiện dạy cho Hạo Thiên đọc sách viết chữ.
"Hạo Thiên, ngươi bây giờ đã hoàn toàn viết được chữ, đọc được sách, ta cũng nên dạy cho ngươi bắt đầu tu luyện rồi!" Sở Tích Nguyệt nhìn tiểu hài tử đang mải mê đọc sách gọi.
"Vâng, Tu luyện sao, thật tốt!" Hạo Thiên từ xa nghe được lời Sở Tích Nguyệt nói ra, khuôn mặt sáng lên chạy lại gần nàng.
"Đây là kiếm gỗ, mỗi sáng sớm phải vung kiếm một ngàn lần, ban đêm lại bắt đầu tu luyện Vấn Tâm Kinh, ngươi làm có được không?" Sở Tích Nguyệt nhìn Hạo Thiên hỏi.
"Sư phụ, tất nhiên là được, ta sẽ cố gắng trở thành Tiên Nhân" Hạo Thiên khuôn mặt cứ vui vẻ nhìn nàng nói.
Sáng sớm hôm sau, Sở Tích Nguyệt tỉnh dậy đã thấy Hạo Thiên đang vung kiếm vào buổi sáng, nhìn thấy cảnh này nàng lại nhớ về khoản thời gian ở Ma Thiên Sơn cùng sư phụ, hằng ngày sáng sớm nàng đều vung kiếm như vậy, sư phụ cũng sáng sớm tỉnh lại ra xem nàng luyện kiếm lại ngồi một bên uống trà nhìn nàng.
Hôm nay nàng lại lặp lại điều mà sư phụ từng làm, bất tri bất giác bây giờ nàng cũng đã trưởng thành, nàng đã có thể dạy đồ đệ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ năm nào nàng còn là một cô nương mười mấy tuổi không có một chú tu vi nào, hôm nay ngồi đây ngắm nhìn Hạo Thiên luyện kiếm làm nàng nhớ về chuyện cũ, xúc động rất nhiều.
Mặt trời cũng đã mọc lên trên đỉnh đầu, Hạo Thiên mệt lã người tay cầm kiếm gỗ tiếp tục vung kiếm, hắn cơ thể mấy năm nay đã trưởng thành rất nhiều, ở cùng Sở Tích Nguyệt ăn uống cũng rất tốt, không phải chịu cảnh bữa đói bữa no như trước kia.
"Sư phụ, thật mệt mỏi" Hạo Thiên tay cầm kiếm gỗ, cả người mồ hôi nhể nhải, thân thể rịu rời đi lại gần Sở Tích Nguyệt, hắn năm nay đã 9 tuổi cơ thể cũng đã bắt đầu cao lên, không còn thấp bé như hai năm trước nữa.
"Mới có chút xíu mệt mõi đã không chịu đựng được rồi?" Nàng phì cười nhìn Hạo Thiên, nhớ năm đó nàng cũng từng nói câu này với sư phụ, bây giờ nàng lại nói lại điều mà sư phụ nói với nàng năm đó.
"Được rồi đừng nhiều lời nửa, đi tắm rửa nghỉ ngơi đi"
"Vâng sư phụ" Khuôn mặt ảo não của Hạo Thiên đi vào trong nhà bắt đầu tắm rửa.
Thời gian cứ như thế trôi qua như một cái chớp mắt đã thêm ba năm, thương thế trong người Sở Tích Nguyệt cũng đã khỏi được tám phần, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nửa là khỏi hẳn, Hạo Thiên năm nay đã 13 tuổi bây giờ đã cao lớn như một thiếu niên.
Tu vi của hắn bây giờ đã bước vào Đế Cảnh sắp bước lên Tiên Lộ, nàng cũng đã truyền lại kiếm pháp đầu tiên mà nàng tạo ra cho hắn, Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm kiếm pháp độc môn của nàng, trên thế gian này Hạo Thiên là người thứ hai có thể sử dụng nó, Hạo Thiên thiên phú kiếm đạo rất tốt mới tu luyện không bao lâu liền đã thành thục Huyết Kiếm.
Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm tu luyện rất khó khăn nhưng nghị lực của Hạo Thiên cũng rất tốt, hắn chưa từng dừng lại chưa từng nghỉ ngơi một thời khắc nào, hắn muốn trưởng thành, hắn muốn mạnh mẽ, hắn muốn đi ra khỏi thôn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, hắn muốn chứng kiến Tiên Nhân là như thế nào, hắn muốn biết Phàm Nhân cùng Tiên Nhân có gì khác biệt.
"Hạo Thiên ngươi đúng là Kiếm Đạo kỳ tài, thời gian ngắn như vậy đã thành công luyện thành Huyết Kiếm rồi" Sở Tích Nguyệt nhìn Hạo Thiên mỉm cười khen ngợi.
"Haha, sư phụ ta vẫn còn rất yếu, không phải cái gì thiên tài đâu" Hạo Thiên vui vẻ cười một tiếng, hắn cũng có mấy phần xấu hổ khi được sư phụ khen ngợi.
"Ngươi không phải thì ai mới là thiên tài đây, nhớ năm đó ta phải mất mấy trăm năm mới có thể luyện thành Huyết Kiếm, ngươi tốn bao nhiêu thời gian chứ" Sở Tích Nguyệt có một chút hài lòng với Hạo Thiên, hắn chưa từng kiêu ngạo cũng chưa từng nghỉ mình là thiên tài.
Hạo Thiên hắn không trả lời chỉ cười một cái, hắn cũng không biết nói cái gì, sư phụ tốn nhiều thời gian như vậy mới luyện thành Huyết Kiếm mà hắn chỉ tốn vỏn vẻn ba năm, hắn sợ nói tiếp sư phụ sẽ giận hắn.
"Được rồi cũng đừng đứng đó ngây người nữa, đi tu luyện đi" Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Hạo Thiên không trả lời, nàng cũng chuyển chủ đề bảo hắn đi tu luyện.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh , chớp mắt một cái đã bảy năm, thương thế trong người Sở Tích Nguyệt đã hoàn toàn khỏi hắn, đã đến lúc nàng nên rời đi rồi, chỉ là nàng không biết nên từ biệt với Hạo Thiên thế nào, do dự suốt mấy tháng nàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định hôm nay rời đi, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, Kiếm Tông không còn biết có nhớ nàng hay không.
"Hạo Thiên lại đây"
"Sư phụ có chuyện gì sao?" Hạo Thiên hiếu kì nhìn sư phụ, thời gian gần đây sư phụ rất là khác thường, dường như có chuyện gì đó muốn nói với hắn.
"Năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Sư phụ năm nay ta đã 20 tuổi!"
"Thời gian thật nhanh, mới đó mà đã mười ba năm rồi, cũng đã đến lúc ta nên rời đi rồi!"
"Sư phụ muốn rời đi sao? Người muốn đi đâu? Có thể dẫn ta đi theo hay không......."
Hạo Thiên lời chưa nói hết thì đã bị Sở Tích Nguyệt chen ngang, như có một điều gì đó cực kì quang trọng muốn nói.
"Ngươi không nên đi theo, việc ta làm tiếp theo, ngươi không đảm đương nổi"
"Ngươi bây giờ đã là Nhân Tiên Cảnh, bản thân đã có đầy đủ thực lực rồi, cũng nên ra ngoài nhìn xem thế giới ngoài kia một chút, cũng đừng nghỉ lúc nào cũng đi theo ta"
"Ta cũng không có thanh kiếm nào tặng cho ngươi, thanh kiếm của ngươi sau này phải chính bản thân ngươi tìm thấy, việc này ta không giúp được gì"
"Sau này nếu như ra ngoài có nghe được tin tức gì về ta cũng đừng nhận là đệ tử của ta, kẻ thù của ta rất nhiều, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi, đợi ta làm xong việc sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt ngươi, ngươi cũng không cần đi tìm ta làm gì"
"Hạo Thiên lại đây, ta truyền cho ngươi công pháp độc môn của ta"
Hạo Thiên nghe toàn bộ lời nói của Sở Tích Nguyệt khuôn mặt có chút buồn bã, nhưng hắn không dám không nghe lời, hắn có chút đau lòng đi lại gần Sở Tích Nguyệt.
Lần này truyền lại Thôn Thiên Ma Công cũng không khác gì năm đó nàng truyền lại Vấn Tâm Kinh cho Hạo Thiên, vẫn là động tác đó vẫn là những văn tự ào ạt truyền vào trong đầu hắn, nhưng bây giờ sư phụ sẽ không dạy hắn thứ gì nữa, người sắp rời đi.
"Hạo Thiên, Thôn Thiên Ma Công không được sử dụng khi chưa bước vào Chân Tiên Cảnh hiểu chưa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi!"
"Hạo Thiên cũng đừng buồn, sẽ có ngày gặp lại!" Sở Tích Nguyệt dặn dò vài câu cuối cùng sau đó rời đi.
Lời nói vừa dứt Sở Tích Nguyệt liền biến mất vào hư không, Hạo Thiên vẫn đứng đó nhìn lên bầu trời, hắn biết sư phụ từ hôm nay không thể ở bên cạnh hắn nữa rồi, hắn cũng nên ra ngoài lịch luyện, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, hắn muốn nhanh chóng trở nên cường đại mới có thể giúp sư phụ.
Chương 114 Chương 114: Sở Tích Nguyệt - Kiếm Tông.
Chương 114: Sở Tích Nguyệt - Kiếm Tông.
Đã mười ba năm trôi qua, Kiếm Tông lúc này thực lực đã khôi phục trở lại được một phần nào, bây giờ Kiếm Tông xuất hiện vô số thiên tài đệ tử, chỉ mới trong mười ba năm đã có tới mấy chục đệ tử bước vào Tiên Vương Cảnh, vài năm nữa thôi Kiếm Tông liền hồi phục trở lại đỉnh phong như ngày xưa.
Mười ba năm trước Bạch Vân Kiếm Tôn nghe tin Ảnh Sát thất bại khi giết Sở Tích Nguyệt, hắn lúc đã nổi trận lôi đình cực kì kinh khủng mà chạy thẳng đến Thiên Mộc Lâm truy sát Sở Tích Nguyệt, nhưng hắn đến nơi đã muộn, những người chứng kiến cũng không rõ tin tức của nàng.
Mấy năm sau Bạch Vân Kiếm Tôn luôn tìm tin tức của Sở Tích Nguyệt nhưng không có một chút tin tức nào, lúc đó hắn đã nghỉ Sở Tích Nguyệt bị trọng thương nên chết rồi, dù sao Ảnh Sát cũng là Bất Hủ Tiên Tôn Đỉnh Phong cả hai lưỡng bại câu thương cũng không phải vấn đề gì lạ.
Thế nên mấy năm hắn gác bỏ lại chuyện Sở Tích Nguyệt sẽ xuất hiện lần nữa, tập trung bồi dưỡng đệ tử để lấy lại vị thế của Kiếm Tông trước kia, tuy rằng tổn thất về các Trưởng Lão nhưng mấy trăm năm sau chắc chắn sẽ lại một lần nữa bổ sung đầy đủ các vị trí còn trống, nên hắn hiện tại cũng không quá lo lắng.
................
................
Sở Tích Nguyệt sau khi rời khỏi thôn, nàng có một chút nuối tiếc cuộc sống của hiện tại, nhưng mà Sở Tích Nguyệt còn có thù phải báo nàng không thể cứ như thể nghỉ ngơi mãi được.
Trong thời gian trị thương tu vi của nàng cũng chỉ có tăng chứ không giảm, trong mười ba năm qua nàng tích cực tu luyện hơn bao giờ hết, tu vi hiện tại đã đột phá đến Chung Cực Tiên Ma Tôn, chỉ cần không gặp kẻ mạnh như Ảnh Sát như năm đó, nàng có thể tự tin cùng Tiên Đế đánh một trận sòng phẳng mà không vấn đề gì.
Sở Tích Nguyệt lúc này đang thẳng một đường đi đến Kiếm Tông, lần này nàng rời đi quyết định sẽ đến Kiếm Tông chiến một trận cuối cùng, lần này nàng trở lại chỉ có một mục tiêu duy nhất là giết sạch Kiếm Tông, báo thù rửa mối hận năm đó Kiếm Tông gây ra cho Sở Gia của nàng.
Sở Tích Nguyệt ngày hôm nay sát khí đằng đằng mà đến, với tốc độ hiện tại của nàng chỉ cần mất mấy ngày thời gian liền có thể xuất hiện tại Kiếm Tông, lần này nàng đi đến Kiếm Tông cũng rất tự tin sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng thế sự vô thường không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra, cho dù là nàng hiện tại đã có mấy phần tự tin có thể diệt Kiếm Tông.
Bảy ngày sau, dưới chân núi Kiếm Sơn, nơi này kiếm khí dày đặc là bảo địa mà Kiếm Tu cực kì ưu thích, trên đỉnh Kiếm Sơn có vô số lầu các được xây ở nơi này, các tòa núi lớn lơ lững trên mây, xung quanh bao la hùng vĩ cực kì bắt mắt nơi này chính là Kiếm Tông.
Sở Tích Nguyệt đứng dưới chân núi, bước chân không nhanh không chậm, kiếm khí từ trên người tỏa ra vô cùng bén nhọn, Tu La Lĩnh Vực cũng xuất hiện, mỗi bước đi của nàng đều có quỷ hồn đi theo, đều có kiếm khí bao phủ.
Sở Tích Nguyệt bước vào bên trong phạm vi của Kiếm Tông, chưa gì đã xuất hiện một tốp đệ tử ra ngăn cản nàng.
"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta cho các ngươi một cơ hội để rời khỏi Kiếm Tông, nếu không đừng trách ta giết người vô tội" Sở Tích Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn mười mấy tên đệ tử trước mắt, sau mười ba năm ở cùng Hạo Thiên lệ khí của nàng đã giảm đi phần nào, nàng hiện tại thật sự không muốn giết người vô tội.
"Hừ, cuồng đồ dám khinh thường đệ tử Kiếm Tông chúng ta, các huynh đệ giết nàng!"
Sở Tích Nguyệt lắc đầu, nàng đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ không biết quý trọng mạng sống của mình, nàng cũng không phải cảm thấy tội lỗi khi giết chết bọn họ, dù sao mục đích của nàng là tiêu diệt Kiếm Tông.
Sở Tích Nguyệt bước chân nhẹ nhàng bước tới, kiếm khí từ trên người tỏa ra giết sạch những kẻ cản đường, Bất Diệt Thiên Công thi triển toàn bộ thi thể đều hóa thành xương trắng, các đệ tử này chết như thế nào cũng không biết.
Bước qua khỏi cánh cổng của Kiếm Tông, Sở Tích Nguyệt khí thế bàng bạc tỏa ra làm chấn động khắp Kiếm Tông, sát khí bao phủ toàn bộ cả một khu vực, nàng ánh mắt mở ra giọng điệu cực kì băng lạnh truyền đi khắp cả Kiếm Tông.
"Kiếm Tông, hôm nay Sở Tích Nguyệt ta trở lại, những kẻ không liên quan liền rời đi, ta không muốn giết người vô tội"
"Hừ, cuồng đồ từ đâu đến dám huênh hoang ở Kiếm Tông bọn ta, đúng là thứ không biết sống chết" Một vị chân thuyền đệ tử có tu vi Tiên Vương Cảnh đứng ra muốn giải quyết Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cũng không đáp lại, nàng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, vị nay chân truyền đệ tử hóa thành thịt nát chết ngay tại chỗ.
Đệ tử Kiếm Tông lâu đời nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hoàng, hắn còn nhớ mười ba năm trước có một Nữ Nhân điên cuồng, đầu tóc đỏ như máu, tay cầm một cái Hồng Ô, một mình nàng liền giết sạch hơn ngàn đệ tử Kiếm Tông, một mình nàng liền giết sạch các vị Trưởng Lão, hắn run run sợ sệt mở miệng nói lớn.
"Màu tóc đó, màu tóc đó, là Nữ Nhân điên mười ba năm trước, mau chạy, mau chạy, các huynh đệ mau chạy!" Tâm lí ám ảnh năm đó ở Thiên Mộc Lâm hắn còn nhớ rõ, năm đó hắn vô tình thoát khỏi nanh vuốt của người này hắn vô cùng sợ hãi, mấy năm trước hắn nghe tin Nữ Nhân này chết rồi hắn mới buông bỏ được quá khứ năm đó, nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy Nữ Nhân điên đó một lần nữa, hắn làm sao không sợ hãi.
Tất cả các đệ tử nhìn thấy vị sư huynh này sợ sệt như vậy, bọn họ cũng không biết người trước mắt là ai, cũng không biết người này làm điều gì để đến vị sư huynh này sợ hãi đến như vậy.
"Nếu như các ngươi không xuất hiện, hôm nay ta liền đại khai sát giới, giết sạch các đệ tử ở nơi này cũng không tệ!" Sở Tích Nguyệt ánh mắt lạnh lùng sát khí trên người tỏa ra làm cho người khác không cảm thấy rét mà run.
Sở Tích Nguyệt chỉ dậm chân một cái kiếm khí tỏa ra làm cho một đám đệ tử Kiếm Tông đang có mặt ở nơi này hóa thành thịt nát, hóa thành xương khô, chết ngay tại chỗ, Kiếm Tông lúc này máu đã nhộm đỏ khắp nơi, khung cảnh tan hoang, tan nát rất là khó coi.
"To gan, lại dám giết đệ tử của Kiếm Tông bọn ta" Thất Trưởng Lão khí thế kinh khủng tỏa ra, hắn trong vòng mười ba năm này đã tiến bộ rất nhiều, tài nguyên được phân chia gấp mấy chục lần trước kia, nên hiện tại tu vi của hắn đã là Thiên Tôn Cảnh, hắn không biết người này là ai, nhưng dám đến Kiếm Tông diễu võ dương oai thì chỉ có một con đường chết.
"Hừ, Kiếm Tông các ngươi chỉ có vài tên Thiên Tôn Cảnh thế nào thôi sao? Được vậy hôm nay ta liền sạch Thiên Tôn Cảnh để xem Tông Chủ của các ngươi có xuất hiện hay không" Sở Tích Nguyệt cực kì tức giận, nàng không ngờ rằng kẻ xuất hiện chỉ có một tên Thiên Tôn Cảnh, nàng đã đánh đến tận nơi, nhưng Tông Chủ của Kiếm Tông lại không dám ra gặp nàng.
"Hừ, cuồng vọng, chết cho ta" Thất Trưởng Lão thanh kiếm sau lưng rút ra, liền một cái phong kiếm khí cực kì cương mãnh chém tới, nhưng hắn không nghỉ rằng kiếm khí của mình khổ luyện hơn suốt mấy trăm ngàn năm cứ như thế mà bị hóa giải.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, nếu chỉ có như vậy, thì ngươi cũng nên đi gặp các huynh đệ của ngươi như mười ba năm trước đi"
Sở Tích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng vung thật mạnh, không có chiêu thức gì, chỉ có một đạo kiếm khí vô cùng bình thường chém tới, nhưng mà đạo kiếm khí nàng mang theo Tiên Ma Lực vô cùng quỷ dị, rất khó để cho Thất Trưởng Lão có thể né tránh.
"Khôngggg"
Tiếng hét thất thanh vang lên, Thất Trưởng Lão của Kiếm Tông đầu rơi khỏi cổ, chết ngay tại chỗ, thân thể hắn từ từ bị Sở Tích Nguyệt thôn phệ ngay cả một chút cũng không còn.
Lúc này hơn ngàn đệ tử từ sau núi xuất hiện, bọn họ muốn lấy số lượng để áp chế Sở Tích Nguyệt, tuy nhìn thấy Sở Tích Nguyệt vừa giết Thất Trưởng Lão nhưng bọn họ không sợ, tất cả bọn họ ở đây yếu nhất cũng là Chân Tiên Cảnh, hợp lại hơn ngàn người cũng đủ mạt sát Sở Tích Nguyệt.
"Các huynh đệ Tông Chủ hiện tại đang bế quan, chúng ta cùng nhau ngăn cản Nữ Nhân này!"
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy hơn ngàn đệ tử Kiếm Tông xuất hiện, không biết làm sao, nàng cảm thấy thật buồn cười, chỉ dựa vào những người này cũng muốn cản nàng, được thôi nếu thế nàng liền giết sạch không chừa lại một ai.
"Hahaha, thật là buồn cười, Kiếm Tông các ngươi không còn ai sao? Lại để đám đệ tử nhỏ bé ra chịu chết, đúng là một đám tham sống sợ chết!"
"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ liền rời đi, nếu không ta ra tay các ngươi không còn một ai có thể sống sót, dựa vào các ngươi mà cũng muốn cả ta, thật nực cười" Sở Tích Nguyệt cười lớn nhìn hơn ngàn đệ tử của Kiếm Tông khí thế vô cùng kiên định mạnh mẽ nói.
"Đừng nhiều lời, các sư huynh đệ, giếtttttttttttt".
Sở Tích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng cắm mạnh xuống đất, trên bầu trời xuất hiện một cái Hồng Ô vô cùng to lớn, kiếm khí cực kì dày đặc từ cái Hồng Ô này xuất hiện, từ trên bầu trời hơn ngàn đạo kiếm khí rơi xuống, phát nát tất cả mọi thứ mà nó đi qua.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Hồng Ô Huyết Vũ"
Kiếm khí từ trên bầu trời giáng xuống, vô số công trình bị phá hủy một cách nặng nề, người chết nằm la liệt khắp nơi, cảnh tượng này thật sự đáng sợ, thật sự kinh khủng.
ẦM! ẦM!
ẦM! ẦM!
"Sư huynh cứu ta, aaaaaaaaaaa!"
Tiếng la hét thất thanh ở khắp mọi nơi, hơn ngàn đệ tử Kiếm Tông hầu như gần chết hết, chỉ còn sót lại một vài người bị thương nằm la liệt dưới đất, máu me khắp nơi, nguyên cả một khu vực nhuộm đỏ một màu máu cực kì khinh khủng.
Chương 115 Chương 115: Sở Tích Nguyệt - Bát Đại Hộ Pháp.
Chương 115: Sở Tích Nguyệt - Bát Đại Hộ Pháp.
Sở Tích Nguyệt gây ra động tĩnh quá lớn, nàng hôm nay một lần giết hơn ngàn người, phá hủy một nửa Kiếm Tông, giết chết Thất Trưởng Lão làm cho Kiếm Tông máu chảy thành sông.
Bạch Vân Kiếm Tôn lúc này đang bế quan bên trong động phủ của mình đang lúc quan trọng bước vào Chuẩn Đế Cảnh, thì hắn cảm nhận được Kiếm Tông xảy ra chuyện, toàn bộ Kiếm Tông mặt đất rung lắc dữ dội, như có thứ gì đó đang đánh xuống.
Hắn giờ phút này đang là thời khắc quyết định khó mà ra ngoài, nhưng nếu hắn không ra ngoài thì Kiếm Tông sẽ bị hủy mất, hắn làm sao còn có mặt mũi gặp lại các Tổ Sư, hắn cắn răng gượng ép đột phá, hắn biết làm như vậy chắc chắn căn cơ sẽ không ổn định sau này sẽ để lại di chứng khó mà tiếng thêm bước nữa, nhưng hắn lúc này đã hết cách.
Bên ngoài.
Lúc này mỗi bước chân Sở Tích Nguyệt bước đến nơi nào thì người chết đến đó, bất kể ngươi có là tu vi gì đi nữa, cho dù ngươi là Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn cũng đều hóa thành xương trắng mà chết bất đắc kì tử.
Thất Trưởng Lão chết rồi, Bát Trưởng Lão vừa ra cũng chết rồi, hơn ngàn đệ tử cũng chết rồi, toàn bộ Kiếm Tông cũng bị hủy rồi, nhưng mà không một ai dám bước ra cùng Sở Tích Nguyệt đánh một trận, nàng biết Kiếm Tông không dễ dàng tiêu diệt như vậy, nàng biết Kiếm Tông còn những người mạnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng Bạch Vân Kiếm Tôn đã gượng ép đột phá nhưng cũng cần một chút thời gian, không phải muốn thành công đột phá liền thành công, bước vào Chuẩn Đế Cảnh không phải chuyện tầm thường nên lúc này người có thể bước ra ngoài ngăn cản Sở Tích Nguyệt chỉ có Bát Đại Hộ Pháp.
Trên bầu trời Kiếm Tông lúc này xuất hiện tám thân ảnh cực kì cường đại, có thể nhìn thấy tám người này đều đạt đến Thiên Tôn Cảnh, trong đó người đứng đầu có tu vi rất cao có lẽ đã bước vào Bất Hủ Tiên Tôn.
Tám người này từ trên bầu trời hạ xuống, thân thể uy nghiêm lẫm liệt cả người bao phủ toàn bộ kiếm khí, khí thế rất là bức người, tám người này chính là Bát Đại Hộ Pháp của Kiếm Tông địa vị còn cao hơi các Trưởng Lão trong Kiếm Tông rất nhiều.
"Ngươi là ai? Tại sao lại đến Kiếm Tông chúng ta càn rỡ!" Thanh Niên mang một thân Lam Y nhìn nàng thong dong nói, hắn hình như không thèm để ý đến những đệ tử đã chết quá nhiều.
"Ta là ai không quang trọng, các ngươi chỉ cần biết hôm nay ta đến đây để diệt Tông các ngươi là được!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt không một chút thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng đáp lại.
"Tại sao? Kiếm Tông chúng ta gây thù chuốc oán với cô nương?" Thanh Niên Lam Y lại tiếp tục hỏi, hắn muốn biết vì lí dó gì mà đến Kiếm Tông bọn họ giết nhiều người như vậy, hắn muốn chuyện này kết thúc một cách nhanh chóng, nếu là chuyện bình thường thì hắn sẽ giải quyết nhanh gọn, không cần phải phiền phức ra tay, cũng không cần phải cùng người trước mắt lưỡng bại câu thương.
"Gây thù chuốc oán, thật nực cười, Kiếm Tông các ngươi đúng là hết thuốc chữa, lại dám nói ta gây thù chuốc oán với các ngươi".
"2000 năm trước Kiếm Tông các ngươi làm gì chẳng lẽ các ngươi không nhớ, các ngươi giết cả nhà ta, giết toàn bộ tộc nhân của ta, giết nguyên cả một thành máu chảy thành sông, hôm nay ta đến đây để lấy lại một cái gọi là công đạo cho Sở Gia chúng ta" Sở Tích Nguyệt đôi mắt băng lạnh, sát khí tỏa ra khi nhắc về chuyện năm đó, nàng không biết lí do gì mà Kiếm Tông hủy diệt Sở Gia của nàng, nhưng nàng biết tất cả tộc nhân đều bị Kiếm Tông giết chết.
"Tam Đệ, Sở Gia chuyện này 2000 năm trước không phải là đệ làm sao? Hôm nay lại có người tìm đến cửa báo thù rồi?" Thanh Niên Lam Y ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tam Đệ của mình thất trách, nếu dã làm việc lại không giải quyết toàn bộ lại còn chừa một kẻ sống sót đến báo thù.
"Haizz, Đại Sư Huynh chuyện này cũng không phải lỗi tại ta, năm đó Bạch Vân chỉ bảo ta đi làm chuyện này mà thôi, lúc đó tức giận khi nhìn thấy mấy tên đệ tử bị giết, nên nổi điên giết cả một thành, thất trách, thất trách" Thanh Niên Bạch Y nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn không xem Sở Gia ra gì, cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi.
"Cô nương chuyện năm đó Tam Đệ ta ngây ra, hôm nay ta ở đây thay Tam Đệ tạ tội, chỉ cần cô nương thu tay, Kiếm Tông chúng ta sẽ đền bù toàn bộ thiệt hại năm đó Tam Đệ gây ra!".
"Haha, đền bù thiệt hại, ngươi nghỉ ta là trẻ lên ba, thù giết cha giết mẹ, thù diệt tộc ngươi lấy gì đền cho ta, hôm nay ta đến đây Kiếm Tông đừng hòng một kẻ sống sót".
"Cô nương, tu luyện đến Bất Hủ Tiên Tôn không dễ, thu tay nếu còn kịp, nếu không đến lúc ta ra tay, lúc đó cô nương có hối hận cũng không kịp" Thanh Niên Lam Y rất tự tin về thực lực của mình nhẹ nhàng nói.
"Hahaha, Ngươi rất tự tin về thực lực của mình?"
"Một mình ta cũng cũng có thể tùy tiện giết chết cô nương, chỉ là không muốn Kiếm Vực mất đi một cường giả mà thôi!".
"Thật nực cười, chỉ với một mình người mà cũng đòi giết ta, không biết ngươi ngay cả một kiếm của ta có đỡ nổi hay không ở đó mà khoác lác".
"Cô nương muốn thử, vậy mời cô nương ra tay" Thanh Niên Lam Y cực kì tự tin, hắn biết bản thân mình thực lực như thế nào, hắn cũng không phải những kẻ khác, đâu có dễ dàng bị người ta một kiếm đánh bại.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy lời này cũng thật buồn cười, Lam Y nam tử không biết lấy tự tin đâu ra mà nói lời đó, nàng cũng không nhiều lời, tay phải nắm chặc Hồng Huyền Táng dồn toàn bộ sức lực trảm xuống một kiếm.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Minh Kiếm".
Minh Kiếm chém tới vô só quỷ hồn đi theo, mang theo khí tức âm u lạnh lẽo, cô đọng tĩnh mịch, bầu trời cũng bắt đầu thây đổi, tử thi gào thét, âm thanh ghê rợn, kiếm khí như xé rách không gian mà tới một kiếm chém ra quỷ hồn tan vỡ, thần hồn tan nát, hình thần câu diệt.
Thanh Niên Lam Y dơ tay lên như nhẹ nhàng tiếp đón Minh Kiếm mà Sở Tích Nguyệt chém tới, khi Minh Kiếm đến gần hắn mới cảm nhận được một cỗ uy hiếp đến tính mạng, kiếm khí trùng trùng điệp điệp chém nát thần hồn của hắn, chẻ đôi cơ thể của hắn ra làm hai, chết ngay tại chỗ.
"Thực lực kém cõi, nhưng rất giỏi khoác lác, một kiếm còn không đỡ nổi, đúng là rác rưởi!" Sở Tích Nguyệt thanh âm lạnh lùng nói ra.
Tốc độ của nàng rất nhanh liền xuất hiện trước mắt bảy người còn lại, nhìn chằm chằm bọn họ, nói.
"Các ngươi không báo thù cho hắn sao?".
Bảy người vô thanh vô tức nghe được thanh âm của Sở Tích Nguyêt lạnh run cả người, một kiếm vừa này bọn họ thấy rõ, ngay cả Đại Sư Huynh cũng không tiếp nổi, bọn họ có thể làm được gì đây, bây giờ chạy trốn cũng đã muộn, bọn họ không biết làm thế nào, chỉ có thể cùng Sở Tích Nguyệt chiến một trận.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy bảy người đồng loạt rút kiếm, nàng cũng không cho bọn hắn cơ hội động thủ, một kiếm vung lên liền giết sạch sáu người, chỉ còn sót lại một người, người này chính là vị Thiên Tôn năm đó giết sạch Sở Gia các nàng.
Sở Tích Nguyệt một kiếm liền giết sáu người, người kia nhìn thấy nàng chỉ để lại một mình hắn sống sót, tâm lý của hắn cũng rất mơ hồ không biết Nữ Nhân này sẽ làm gì.
"Là ngươi năm đó giết toàn bộ Sở Gia bọn ta!" Sở Tích Nguyệt nhìn kẻ thù giết cha, mẹ lửa giận trong người cực kì kinh khủng bốc lên, sát khí tỏa ra khắp Kiếm Tông, hai mắt nhìn chằm chằm người kia.
"Tha mạng, Tha mạng, ta cũng chỉ nghe lệnh người khác, không phải ta muốn, không phải ta" Hắn run run sợ sệt, hắn ở Kiếm Tông trước nay địa vị rất cao chỉ thua một vài người, hôm nay nhìn thấy các sư huynh đệ của mình lần lượt chết đi, hắn biết kết cục của mình sẽ không tốt hơn họ là bao.
"Tha cho ngươi, ngươi đang nằm mơ sao, haha!" Sở Tích Nguyệt cười lớn nụ cười rất là quỷ dị.
Hồng Huyền Táng trên tay vung ra phế toàn bộ tu vi của người kia, nàng mỗi một chém đều chém trúng kinh mạch của người kia, nàng muốn tra tấn hắn sống không bằng chết, nàng muốn cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là Địa Ngục.
"Aaaaaaaaaaaa!" Tiếng la hét thất thanh vang lên khắp cả Kiếm Tông, người này bị tra tấn một cách khủng khiếp, Sở Tích Nguyệt sẽ chém từng mảnh nhỏ trên cơ thể của hắn, để hắn đau đến không muốn sống trên đời.
"Mỗi một hơi thở nếu như Tông Chủ của ngươi không xuất hiện, ta liền chém một kiếm, đến khi hắn xuất hiện mới thôi".
Sở Tích Nguyệt cứ như thế chém suốt một canh giờ, người này máu me đầm đìa nhưng chưa chết hẳn, hắn còn một hơi thở, mỗi một lần hắn ngất đi Sở Tích Nguyệt liền làm cho hắn tỉnh lại.
Đúng lúc này trên bầu trời mây đen kéo tới, kiếm khí quanh quẩn khắp bầu trời, sấm sét nổi lên, xuất hiện một bóng người mang Bạch Y, khí thế tỏa ra chấn động toàn bộ Kiếm Tông.