• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 Chương 96: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (12).

Chương 96: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (12).

Sau trận chiến vừa rồi, Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên đã hiểu rõ ràng chiến lực của bản thân sau khi phục dụng Kim Thân Quả, bọn hắn cũng biết thực lực của mình hiện tại ở mức nào, tuy tu vi đều đang ở Thiên Yêu Tôn, nhưng nếu đánh giá chính xác chiến lực của bọn hắn có lẽ nằm đâu đó ở Bất Hủ Yêu Tôn hoặc cũng có thể đang nằm ở mức Chung Cực Yêu Tôn.

Hai người cũng không quá để ý đến tên Chuẩn Yêu Đế vừa rồi, thực sự tên vừa rồi không quá mạnh, bọn hắn còn chưa dùng hết toàn lực, thì hắn đã không còn sức chiến đấu.

Hai người cước bộ rất nhanh đã xuất hiện tại bên cạnh Sở Tích Nguyệt, đã gần nửa ngày thời gian nhưng nàng vẫn chưa luyện hóa bao nhiêu Thần Dược, Thần Dược còn lại rất nhiều, số lượng này nàng có lẽ cũng phải mất vài ngày mới có thể hoàn toàn hấp thu thành công, hai người cũng không quan tâm quá nhiều chuyện, lặng lẽ ngồi xuống tỉnh tọa hộ pháp cho nàng.

Thời gian trôi qua mấy ngày cũng không có quá nhiều chuyện đặc biệt xảy ra, Sở Tích Nguyệt đã thôn phệ gần như bảy phần Thần Dược còn lại không quá ba phần, có lẽ hết ngày hôm nay hoặc sáng hôm sau nàng sẽ thành công hấp thu toàn bộ Thần Dược, trên người nàng cũng không thay đổi thứ gì quá đặc biệt, nàng vẫn là nàng như bình thường, tu vi vẫn nằm yên một chổ, chẳng có một chút gì thay đổi.

Hai người Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên cũng rất nghi hoặc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Sở Tích Nguyệt đã tốn bảy ngày thời gian hấp thu Thần Dược, nhưng tu vi, hay lực lượng của nàng vẫn cứ đứng im một chỗ, không một chút nhúc nhích, chẳng lẽ xảy ra vấn đề, hai người Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên bắt đầu lo lắng.

Bọn hắn cũng không biết từ bao giờ bản thân lại sinh ra mấy phần lo lắng cho nữ nhân này, nhớ lại mấy ngày trước bọn chúng còn muốn giết nàng hơn bất kì ai đang ở chỗ này, nhưng hôm nay lại sinh ra một tia lo lắng, rốt cuộc là tại sao ?

Chẳng lẽ bọn hắn sinh ra tình cảm đối với nàng, tình cảm đối với Yêu Tộc bọn nó mà nói là điều vô dụng nhất trên thế gian này, Yêu Tộc bọn chúng chỉ có chém chém, giết giết, tranh tranh, đoạt đoạt, cho dù là Huynh Đệ, Thân Phụ đều vì một cái chí bảo mà chém giết lẫn nhau, chưa từng có cái gọi là tình cảm.

Mà hai người Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên không biết rằng, chỉ vì một đoạn tình cảm này lại sinh ra hai vị Yêu Quân trấn áp cổ kim, hoành áp thời đại, hai vị Yêu Quân này từng vào từng vào sinh ra tử, từng cùng nhau đứng trên vách núi nhỏ chém giết trăm ngàn Yêu Đế, trảm sát ngàn vạn Yêu Tôn, bình định một thời đại.

Hai vị Yêu Quân này chỉ vì một lời hứa trong những năm tháng còn trẻ, mà trở nên điên cuồng, mà trở nên quyết tâm, mà trở nên mạnh mẽ, bọn hắn cố gắng hết trăm vạn năm để trở nên mạnh mẽ để thoát ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng bọn họ không biết rằng bọn họ không thể thoát ra.

Trăm vạn năm trở thành Chí Tôn ở bên trong Yêu Tộc, được vạn yêu kính ngưỡng, nhưng bọn họ chỉ nhớ mãi một câu.

"Đợi ta báo được thù, sẽ quay lại đưa hai đệ ra ngoài, cùng ta ngắm nhìn thế giới vô cùng đặc sắc ngoài kia" Chỉ vì một câu nói, hai tên tiểu tử của Yêu Tộc quyết tâm trở thành Yêu Quân, trở thành Chí Tôn của Yêu Tộc.

Hai người đó không ai khác chính là Thông Thiên Thần Viên, Kim Sí Đại Bằng sau này sẽ trở thành Kim Bằng Yêu Quân, Ngọc Viên Long Yêu Quân thanh danh đỉnh đỉnh uy chấn Sinh Mệnh Cấm Khu, truyền xa ra khắp Lục Giới. Tuy rằng không thể thoát ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu nhưng người bên ngoài đi vào, chưa ai từng là đối thủ của bọn hắn, chưa ai có thể cùng bọn hắn đánh quá mười chiêu, thế nên trăm vạn năm sau rất ít người dám bén mãn đến Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện như Sở Tích Nguyệt hiện tại.

Nhưng đó cũng là chuyện của trăm vạn năm sau, hiện tại hai người bọn họ cũng chỉ là hai tên Yêu Tôn nhát gan, sợ sợ sệt sệt núp sau lưng Sở Tích Nguyệt khi gặp phải nguy hiểm. Yêu Quân, Tiên Quân, Thần Quân cũng từng có lúc nhỏ yếu, cũng từng có lúc sợ sệt, cũng từng có lúc trốn trốn tránh tránh, bọn họ từ khi sinh ra chưa từng là kẻ mạnh nhất, chưa từng được xem là Thiên Tài, chưa từng được mọi người tôn trọng, nhưng rồi bọn họ trở thành Chí Tôn, kẻ khác lại quỳ dưới chân bọn họ, vì sao ? vì thế giời này thực lực là tất cả.

Trở lại với Sở Tích Nguyệt, nàng đã mất bảy ngày để hấp thu số Thần Dược đang có, nhưng không hiểu lí do gì, nàng liên tục bị Tiên Ma Lực của chính mình bài xích, Tiên Thai, Ma Thai lại một lần nữa sinh ra, lần nữa làm Tiên Ma Lực hỗn loạn, làm toàn bộ quá trình hấp thu Thần Dược của Sở Tích Nguyệt càng khó khan hơn bao giờ hết.

Bất Diệt Thiên Công lúc này đã không phân biệt được đâu là Tiên Lực, Ma Lực, đâu là Tiên Ma Lực, công pháp này dung hợp tất cả lại làm một, làm cho cơ thể Sở Tích Nguyệt lần nữa trải qua đau đớn như ngàn năm trước.

Sở Tích Nguyệt cưỡng ép phá hủy Tiên Thai, Ma Thai, cưỡng ép bài trừ Tiên Lực cùng Ma Lực, nhưng lúc này Bất Diệt Thiên Công đã hoàn toàn đem ba cỗ năng lượng tụ về một chỗ, không nghe theo sự sai khiến của Sở Tích Nguyệt.

Tiên Thai, Ma Thai đã bị Sở Tích Nguyệt cưỡng ép phá hủy, trong cơ thể nàng hiện tại chỉ còn lại Tiên Ma Thai chứa đựng Tiên Ma Lực, thế nên ba loại lực lượng hoàn toàn khác biệt tranh dành lẫn nhau, làm cho cơ thể Sở Tích Nguyệt trở thành một mớ hỗn độn hơn bao giờ hết.

Bất Diệt Thiên Công thì vẫn không dừng lại tiếp tục thôn phệ số Thần Dươc còn lại, liên tục bổ sung Tiên Lực, Ma Lực bị Tiên Ma Lực đánh tan, nhưng mà một điều thần kỳ là mỗi lần Tiên Lực hay Ma Lực bị đánh tan đi lại chuyển hóa thành Tiên Ma Lực, mà Tiên Ma Lực này lại khác hoàn toàn trước kia, nó như một dòng nước chảy khắp toàn thân Sở Tích Nguyệt, tẩm bổ nhục thân, mở ra huyệt đạo, mở ra căn cốt lúc ban đầu nàng bị phong bế, làm cho cơ thể nàng lúc này cực kì hỗn loạn.

Thần Hồn của Sở Tích Nguyệt cố gắng chống đỡ hơn bảy ngày, đã đến giới hạn, nó dường như sắp bị nứt vỡ ra trăm ngàn mảnh như ngày xưa, nếu không có Tiên Ma Lực để phục hồi Bất Diệt Thần Công của nàng cũng trở nên vô dụng. Sở Tích Nguyệt hiện tại cả nhục thân, cả thần hồn đều đang bị dày vò một cách thống khổ cực kì.

Hết lần này đến lần khác Tiên Lực cùng Ma Lực bị đánh tan chuyển hóa thành Tiên Ma Lực chảy khắp cơ thể Sở Tích Nguyệt, mỗi một lần như vậy cơ thể nàng lại run lên một lần, mà người bên ngoài sẽ nghe tiếng nổ vang một lần, cứ như thế lặp đi, lặp lại mấy trăm lần cho đến khi Thần Dược không còn.

ẦM! ẦM!

Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên ngồi ở bên cạnh liên tục nghe tiếng nổ từ cơ thể Sở Tích Nguyệt vang ra, làm cho hai người sợ hết cả hồn, không biết chuyện gì xảy ra, lúc này trong người Sở Tích Nguyệt lại xuất hiện sáu đạo Kiếm Ý tương đương với sáu loại Đại Đạo tự nhiên phóng ra.

Hai người Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Thần Viên thấy cảnh này, liền sợ hoảng hồn, lập tức chạy ra ngoài.

"Rốt cuộc Tích Nguyệt tỷ, đang làm cái gì?" Kim Sí Đại Bằng thở hỗn hển kéo theo Thông Thiên Thần Viên chạy ra ngoài.

"Kiếm Ý thật đáng sợ!" Thông Thiên Thần Viên run run, lạnh cả người khi nhìn thấy sáu đạo Kiếm Ý vừa rồi.

Lúc này Thần Hồn của Sở Tích Nguyệt đã bớt đau đớn phần nào, nàng chợt nhớ đến Hồng Huyền Táng, Sở Tích Nguyệt không chần chừ câu thông với Hồng Huyền Táng, cảm nhận thanh Trúc Kiếm Ý mà sư phụ nàng để lại.

Mỗi một lần Tiên Ma Lực chảy qua cơ thể nàng, nàng lại tích trữ được một đạo Kiếm Ý, cứ như thế lặp đi lặp lại hơn trăm, ngàn lần, nàng tích trữ trọn vẹn sáu đạo Kiếm Ý, tương đương với sáu loại Đại Đạo mà sư phụ nàng để lại trong đó, đây có lẽ là quà nhập môn mà sư phụ nói năm đó.

Tiên Ma Lực cùng Kiếm Ý dung hợp làm một, làm cho cơ thể Sở Tích Nguyệt thay đổi một cách chóng mặt, nhục thân của nàng vững chắc hơn bao giờ hết, tu vi của nàng cũng tiến đến Tiên Ma Tôn vượt qua hai tiểu cảnh giới nhỏ mà đột phá.

Trải qua lần nhân họa đắc phúc này Sở Tích Nguyệt đã tiến bộ một cách vượt bật so với lúc mới bước vào Sinh Mệnh Cấm Khu, chưa tới một tháng nàng đã tiến bộ hơn so với lúc ở Ma Thiên Sơn quá nhiều.

Sáu loại Kiếm Ý của nàng vừa lĩnh ngộ cũng tương đương với sau chiêu kiếm pháp nàng vừa ngộ ra.

Mông Lung Thủy Lưu Trảm.

Mông Lung Hỏa Viêm Trảm.

Mông Lung Lôi Vân Trảm.

Mông Lung Phong Thiên Trảm.

Mông Lung Hàn Băng Trảm.

Mông Lung Tiên Ma Trảm.

Lúc này bên ngoài Hắc Long bị Thông Thiên Thần Viên đánh trọng thương đã tỉnh lại, hắn cực kì tức giận, tám vị Chuẩn Yêu Đế trực tiếp xuất hiện, bay thẳng đến chổ của ba người Sở Tích Nguyệt.
Chương 97 Chương 97: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (13).

Chương 97: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (13).

Hắc Long bị Thông Thiên Thần Viên đánh trọng thương tỉnh lại, hắn cực kì nổi giận, giọng hét vang cả bầu trời, từ lúc hắn đột phá đến Chuẩn Yêu Đế đến nay chưa từng bị sỉ nhục như thế này, hôm nay hắn phải báo thù rửa hận.

"Hắc Long, ngươi lại bị hai con Thiên Yêu Tôn đánh trọng thương!" Một vị Chuẩn Yêu Đế đứng bênh cạnh châm chọc nói.

"Đúng vậy, thật mất mặt Cửu Đại Yêu Đế chúng ta!" Một vị khác thêm dầu vào lửa.

"Hừ, các ngươi thì biết cái gì, hai tên đó là quái thai, không phải dạng tầm thường!" Hắc Long nhìn chằm chằm hai vị Chuẩn Yêu Đế tức giận nói.

"Đã thất bại thì đừng già mồm, hôm nay ngươi phải lấy lại uy nghiêm cho Cửu Đại Yêu Đế chúng ta" Một vị Nam Tử trẻ tuổi mở miệng nói chuyện, người này có lẽ rất có uy vọng trong chín vị Chuẩn Yêu Đế ở nơi này.

"Lão Đại, ta lập tức đi trả thù" Hắc Long trả lời người Nam Tử trẻ tuổi.

"Đứng lại, chúng ta đi cùng ngươi, thất bại một lân còn không biết khôn ra!" Nam Tử trẻ tuổi lại lần nữa mở miệng nói.

"Tất cả các ngươi, cùng ta đi đến báo thù cho Hắc Long"

"Vâng, Lão Đại".

Lời vừa dứt, chín vị Chuẩn Yêu Đế đằng không mà lên, tốc độ cực nhanh bay thẳng đến cây đại thụ mà ba người Sở Tích Nguyệt đang nghỉ ngơi.

Tại dưới gốc cây cổ thụ, Sở Tích Nguyệt từ từ mở mắt ra, cảm thụ cơ thể mình thay đổi, cảm thụ thêm sáu tia Kiếm Ý nàng vừa lĩnh ngộ cực kì bá đạo, nàng cực kì vui vẻ, cực kì hương phấn, không ngờ hôm nay nàng lại một lần nữa tạo ra một bộ kiếm quyết mới.

Kiếm quyết này tên gọi là Mông Lung Kiếm Quyết gồm sáu chiêu kiếm cực kì bá đạo, nhục thân, tu vi của nàng cũng tăng lên một cách nhanh chóng, nàng hiện tại đã là Tiên Ma Tôn.

"Tiểu Hoàng, Tiểu Viên, ta thành công hấp thu toàn bộ Thần Dược" Sở Tích Nguyệt vui vẻ nhìn hai người Thông Thiên Thần Viên nói.

"Tích Nguyệt tỷ, vừa lúc nãy cơ thể tỷ, cứ nổ tung liên tục, hù dọa bọn ta một trận" Kim Sí Đại Bằng nhắc lại chuyện vừa nãy, làm cho hắn sợ chết kiếp, cho dù bây giờ đã mạnh hơn không ít, nhưng mà tính nhác gan vẫn còn.

"Không sao, Không sao, hiện tại ta đã ổn rồi"

"Tích Nguyệt tỷ, tiếp theo chúng ta nên làm gì thế?" Thông Thiên Thần Viên đứng bên cạnh hỏi.

Sở Tích Nguyệt lúc này đã có thực lực nhất định, nàng muốn quay về Ma Thiên Sơn xuống núi, nhưng nàng lo lắng sợ rằng hiện tại nàng vẫn chưa đủ mạnh, nàng đắng đo suy nghỉ rất nhiều, nàng quyết định tăng thêm thực lực thêm một chút nữa mới xuống núi trả thù.

Sở Tích Nguyệt đang suy nghỉ chưa kịp trả lời, thì ở trên bầu trời có chín cỗ khí tức cường đại ập đến, chấn nhiếp xuống nơi ba người bọn họ đang trò chuyện.

"Kẻ nào ?" Sở Tích Nguyệt cảm nhận được chín cỗ uy áp ập tới, Tử Cực Ma Đồng mở ra, Tu La Lĩnh Vực cũng mở ra nghênh đón uy áp của chín vị Chuẩn Yêu Đế.

"Hai con Yêu Tôn đang chết, dám đánh lén bổn Đế" Giọng nói cực kì tức giận từ trên bầu trời nhìn xuống nói.

"À, thì ra là con giun mấy ngày trước bị bản Tôn đánh như chó chết" Thông Thiên Thần Viên bên dưới lấy ra Ngọc Long Bổng trêu tức.

"Hai đệ, chọc phải phiền phức gì thế hả?" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt không mấy vui vẻ nhìn hai người.

"Tích Nguyệt tỷ không trách được bọn ta, lúc đó bọn ta đang so chiêu, tên này từ đâu đến bị bọn ta đánh bị thương nên ghi hận nha!" Kim Sí Đại Bằng ủy khuất nhìn Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nghe được lời nói của Kim Sí Đại Bằng có vài phần không tin, nhưng nàng cũng đành chịu, ai bảo hai người bọn họ là Đệ Đệ của nàng.

"Các vị tiền bối, hai vị tiểu đệ không may làm bị thương Hắc Long huynh đệ, các vị có thể bỏ qua hay không?" Sở Tích Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào, tùy tiện mở miệng một hai câu vậy, nếu không được đành chiến một trận.

"Nào lại có cái lý đó, hôm nay bổn Đế phải rút gân lột da hai tên đáng chết đó" Hắc Long cực kì giận giữ nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

Sở Tích Nguyệt nghe mấy lời cực kì ngông cuồng của Hắc Long, nàng cực kì tức giận, trên người tỏa ra một đạo Kiếm Ý đánh văng Hắc Long ra ngoài.

"Đừng tưởng ngươi là Chuẩn Yêu Đế, ta không dám giết" Ánh mắt của Sở Tích Nguyệt sắc lạnh như dao, sát khí tỏa ra khắp bốn phía rừng thảo mộc, Tu La Lĩnh Vực bành trướng chấn nhiếp chín tên Chuẩn Yêu Đế từ trên bầu trời rơi xuống.

Nam Tử trẻ tuổi bên trong hàng ngũ Chuẩn Yêu Đế cũng cảm nhận rõ rệt được thực lực của Sở Tích Nguyệt, hắn không phải là đối thủ của nàng, không những hắn mà cho dù chín người bọn họ có hợp lực lại cũng không phải đối thủ của nàng, nàng chưa kịp mở miệng nhắc nhở đám tiểu đệ thì một tên ngu xuẩn đã lao lên tấn công nàng.

"Lẽ ra ngươi nên cúp đuôi bỏ chạy thì mới phải " Độc Nhãn Yêu Đế từ trên không trung bị chấn nhiếp, lao xuống đâm thẳng xuống Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Độc Nhãn Yêu Đế lao đến, Tử Cực Ma Đồng mở ra, ngọn tay nhẹ nhàng điểm một cái, một tia kiếm khí cực kì nồng đậm đã chém qua đầu của Độc Nhãn Yêu Đế.

XOẸT!

Độc Nhãn Yêu Đế chưa hiểu ra chuyện gì, đã thấy đầu một nơi, thân một nơi, ánh mắt run run sợ sệt nhìn nữ nhân trước mặt, hắn chỉ mới vừa lao xuống, chưa kịp làm gì đã bị nữ nhân này trảm sát.

"Không có thực lực, nhưng lại rất thích khoác lác" Sở Tích Nguyệt ánh mắt băng lãnh, liếc nhìn tám người còn lại như đang cảnh cáo, kẻ nào dám tiến tới một bước liền kết cục giống như Độc Nhãn Yêu Đế.

"Hắn vẫn chưa chết được đâu, Yêu Hạch vẫn chưa tan, vẫn còn có thể cứu" Sở Tích Nguyệt lạnh giọng lần nữa mở miệng.

Nam Tử trẻ tuổi nhìn thấy Sở Tích Nguyệt bá đạo như vậy, một hai lời không hợp liền chém đầu người khác xuống, tuy rằng Độc Nhãn Yêu Đế không chết do Sinh Mệnh Cấm Khu bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng sau này hắn khó mà thoát khỏi bóng ma tâm lý ngày hôm nay.

"Đa tạ, chúng ta đi" Nam Tử trẻ tuổi mở miệng nói, liền kéo theo tám vị Chuẩn Yêu Đế còn lại chuẩn bị rời đi.

"Các ngươi đến làm phiền ta tu luyện, lại tùy tiện rời đi như vậy?" Sở Tích Nguyệt lần nữa mở miệng nói chuyện, sát khí lan ra khắp bốn phía đánh thẳng vào tám vị Yêu Đế đang chuẩn bị rời đi.

Nam Tử trẻ tuổi nhìn thấy khó mà rời đi như vậy, hắn đành cắn răng lấy từ trong tay áo ra hai cái nhẫn trữ vật, ném xuống đất sau đó mang theo bảy vị Yêu Đế rời khỏi tầm mắt Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy đám người vừa rồi đã đi xa, nàng cũng thở dài một cái, sau đó đi lại đằng trước nhặt hai cái nhẫn trữ vật lên, kiểm tra bên trong có không ít Thần Dược nàng rất vui vẻ.

"Tiểu Viên, Tiểu Hoàng, ta có chuyện muốn nói với hai đệ" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Thông Thiên Thần Viên nói.

"Tích Nguyệt tỷ, có chuyện gì sao?" Hai người cũng tò mò không biết có chuyện gì, đi lại gần hỏi.

"Ta hôm nay phải rời khỏi nơi này rồi!" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người, ánh mắt có chút buồn, có chút tiếc nuối không nỡ, nhưng không còn cách nào khác, một tháng qua ba người cùng nhau trả qua rất nhiều chuyện vui vẻ, nàng thật sự không muốn đi bây giờ, nhưng thực lực của nàng vừa nãy triển lộ ra đã được kiểm chứng, nàng không muốn tốn thêm thời gian ở đây nữa.

"Tích Nguyệt tỷ, muốn rời đi sao, nhưng tỷ mới đến được bao lâu, sao lại rời đi nhanh như vậy?" Hai người bọn họ vừa sinh ra một đoạn tình cảm nhỏ với nàng, chưa kịp làm gì, thì đã cắt đứt bọn hắn làm sao chịu nổi.

"Hai đệ phải cố gắng tu luyện, sau này ta quay lại mà hai người các đệ vẫn yếu như bây giờ là không được đâu đó!" Sở Tích Nguyệt nhìn hai tên tiểu tử này có chút bối rối, lúc mới gặp mặt còn đánh nhau một trận, mà hôm nay chia tay lại không nỡ.

"Được rồi, đừng buồn, cầm lấy hai cái trữ vật này mà cố gắng tu luyện".

"Đợi ta báo được thù, sẽ quay lại đưa hai đệ ra ngoài, cùng ta ngắm nhìn thế giới vô cùng đặc sắc ngoài kia" Sở Tích Nguyệt mở miệng nói mấy câu cuối cùng, sau đó bóp nát lệnh bài màu xanh ngọc mà Hoàng Long sư huynh cho nàng lúc mới vào chỗ này.

Nhìn thấy Sở Tích Nguyệt bóp nát lệnh bài biến mất, Thông Thiên Thần Viên cùng Kim Sí Đại Bằng có chút ủ rũ, thực lực của bọn hắn tăng lên nhiều như vậy, còn chưa cho Sở Tích Nguyệt thấy thì nàng đã rời đi.

"Đại ca, hiện tại huynh tính làm gì? hay là đến Kim Sí Đại Bằng Tộc của ta, chúng ta cùng nhau lịch luyện" Kim Sí Đại Bằng liếc nhìn Thông Thiên Thần Viên hỏi.

"Được rồi, đi theo đệ, chúng ta cùng nhau trưởng thành, đợi Tích Nguyệt tỷ quay lại" Thông Thiên Thần Viên đáp lời.

Hai người nhìn nhau cười thật lớn, sau đó quay người rời đi, biến mất không còn một chút tung tích, từ đây cũng khai sinh ra hai vị Yêu Quân cái thế của Yêu Tộc.
Chương 98 Chương 98: Sở Tích Nguyệt - Xuống Núi.

Chương 98: Sở Tích Nguyệt - Xuống Núi.

Sở Tích Nguyệt bóp nát lệnh bài màu xanh ngọc mà Hoàng Long đưa cho rời khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu, khi mở mắt ra thì đã thấy mình xuất hiện ở Ma Thiên Sơn.

Ma Thiên Sơn bây giờ trời cũng đã tối, nàng cũng không muốn đi làm phiền mọi người, nàng lặng lẽ đi vào ngôi nhà tranh nhỏ mà sư phụ để lại, nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm, hôm nay mặt trời lên rớt sớm, ánh nắng đã chiếu sáng cả một ngọn núi, vẫn là ánh nắng suốt một ngàn năm nay nàng cảm nhận được ở nơi này, nó mang theo vài phần ấm ám của sư phụ, vài phần yêu thương của Thanh Xà, nàng lại phải sắp rời đi nơi này, nơi nàng đã gắng bó hơn ngàn năm.

Sở Tích Nguyệt ngồi dậy, tận hưởng ánh nắng sáng sớm, mang theo Hồng Huyền Táng che lên đầu, đi vào bên trong Thiên Trúc Lâm tìm Thanh Xà.

"Thanh Xà tỷ, ta trở về!" Thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng từ bên ngoài rừng trúc, truyền đến nơi Thanh Xà đang bế quan tu luyện.

Thanh Xà ở trong mật thất đằng sau núi nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, nàng nhẹ nhàng mở ra đôi mắt xinh đẹp, đứng dậy bay đến trước mặt Sở Tích Nguyệt, khuôn mặt cực kì vui vẻ nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt về rồi!" Thanh âm nhẹ nhàng truyền ra từ trong miệng của Thanh Xà, như thanh âm của một người tỷ tỷ đang đợi nàng ở nhà rất lâu.

"Ừm, muội trở về!" Khuôn mặt vui vẻ của Sở Tích Nguyệt cười nói.

"Muội có bị thương ở đâu hay không?" Thanh Xà đi lại gần Sở Tích Nguyệt, kiểm tra xem Sở Tích Nguyệt có bị thương hay không, khi mà Sở Tích Nguyệt rời đi, nàng rất lo lắng, Sinh Mệnh Cấm Khu rất nguy hiểm, nàng sợ Sở Tích Nguyệt không thể trở lại.

"Thanh Xà tỷ, ta không sao, ta cũng đâu phải Tiểu Cô Nương năm đó, liều lĩnh liều mạng của mình như năm đó" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn Thanh Xà nói.

"Cũng đúng, Tiểu Nguyệt Nguyệt bây giờ đã trưởng thành rồi, trở thành một cô nương xinh đẹp rồi, chỉ là mái tóc của muội....." Thanh Xà nhìn mái tóc màu đỏ như máu của Sở Tích Nguyệt có vài phần buồn bả, mái tóc của Sở Tích Nguyệt năm đó là một mái tóc màu đen tuyền cực kì xinh đẹp, nhưng bây giờ nó đã nhuộm đỏ một màu máu.

"Không sao đâu Thanh Xà tỷ, nhìn thấy mái tóc này, ta sẽ nghỉ lại quảng thời gian vất vả ta từng trải qua" Sở Tích Nguyệt giơ nhẹ cánh tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của mình nói.

"Ừm, đừng đứng đây nửa, vào nhà nói chuyện".

"Thanh Xà tỷ, dạo này tỷ thế nào?"

"Muội mới đi được bao lâu, thời gian không quá một tháng, có thể có chuyện gì xảy ra được chứ" Thanh Xà bật cười nhìn Sở Tích Nguyệt, nàng mới rời đi mới hơn một tháng, nhưng lại lo lắng thái quá không cần thiết.

"Huyết Bức tiền bối vẫn ổn sao?"

"Huyết Bức sao, từ khi muội rời đi, ta và hắn tách ra cũng chưa từng gặp lại, trước đây ta với hắn cũng không quá thân thiết, ta cũng lười để ý đến hắn"

"Ừm, vậy ngày mai ta cùng tỷ đến thăm Huyết Bức tiền bối, dù sao ta cũng có chuyện muốn nói với hai người " Sở Tích Nguyệt khuôn mặt có chút ủ rủ, có chút buồn, nhìn Thanh Xà.

"Có chuyện gì quan trọng sao?" Thanh Xà nghi hoặc nhìn Sở Tích Nguyệt.

"Không có chuyện gì quá quan trọng, ngày mai ta sẽ nói cho tỷ biết, còn hôm nay thì không được nha!" Sở Tích Nguyệt mở miệng cười nói, nhìn Thanh Xà như đang có thứ gì đó che dấu.

"Hừ, không nói thì thôi, ta không thèm quan tâm đến muội nửa!" Thanh Xà tỏ ra có chút giận dỗi, có chút vui đùa nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

Sở Tích Nguyệt cùng Thanh Xa trò chuyện một ngày rất vui vẻ, nàng kể cho Thanh Xà nghe rất nhiều chuyện, từ chuyện gặp được Tiểu Hoàng, cho đến gặp Tiểu Viên, cùng chúng nó đi ăn trộm Thần Dược, cùng chúng nó chống lại chín vị Chuẩn Yêu Đế, kể về chuyện gặp được sư huynh Hoàng Long, kể về sự khủng bố thật sự của Sinh Mệnh Cấm Khu.

Sáng hôm sau, Sở Tích Nguyệt cùng Thanh Xà đi đến Táng Âm Mộ Địa tìm Huyết Bức Yêu Đế trò chuyện, cũng chỉ trò chuyện những câu nói bình thường, không quá đặc sắc, không quá nhiều lời hỏi thăm rườm rà như nói chuyện với Thanh Xà, nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi ba người bọn họ cũng đã nói chuyện hết một một ngày.

Đêm đến bên trong Táng Âm Mộ Địa, hôm nay ánh trăng rất sáng, ba người cùng nhau ngồi uống rượu, Sở Tích Nguyệt nhìn lên ánh trăng thật sáng, ngắm nhìn nó một hồi lâu, sau đó mở miệng nhẹ nhàng nói.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, ta có chuyện quan trọng muốn nói!".

"Có chuyện gì sao? " Huyết Bức một bên uống rượu, đặt nhẹ cái ly xuống hỏi.

"Ngày mai, ta muốn xuống núi, muốn rời khỏi Ma Thiên Sơn" Sở Tích Nguyệt giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy nói ra, trên tay một ly rượu nhỏ đổ vào miệng, không gian xunh quanh yên tỉnh đến lạ thường, chỉ nghe được tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng cũng làm cho người ta lạnh hết cả sống lưng.

"Muội thật sự muốn rời đi sao, vẫn còn sớm mà, thực lực muội vẫn còn rất yếu, vài trăm năm nửa......"

"Thanh Xà tỷ, ta đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, đã có đầy đủ thực lực trả thù, ta không muốn đẻ bọn họ đợi thêm được nữa, ta muốn quay về gặp Mẫu Thần, gặp lại Phụ Thân, gặp lại Ca Ca, ta rời đi Loan Âm Thành quá lâu rồi, ta rất nhớ họ, ta biết bọn họ đã không còn sống trên đời, nhưng ta phải quay lại, ta phải quay lại gặp họ" Sở Tích Nguyệt nói ra tất cả những lời nàng cất giấu rất lâu trong lòng bấy lâu nay, nàng thực sự đã chịu đựng quá lâu rồi.

"Thanh Xà đừng như vậy, Tích Nguyệt cũng không còn nhỏ nửa rồi, cũng không còn là đứa trẻ của ngàn năm trước, ngươi phải để nàng làm điều nàng nên làm, đó là phúc hay họa đều phải do nàng quyết định, chúng ta không nên xen vào".

"Huyết Bức ngươi nói cái gì, nàng mới bao nhiêu tuổi, nàng mới hơn ngàn tuổi, đã trải qua bao nhiêu chuyện của thế giới ngoài kia chứ, bên ngoài có bao nhiêu dối trá, lừa gạt ngươi, ta không phải biết quá rõ sao" Thanh Xà tức giận nhìn Huyết Bức nói.

"Ta biết, nhưng rồi nàng cũng phải nên trải qua, nàng cũng đã ngàn tuổi, cũng không phải tiểu hài tử hai ba tuổi, không thể bảo vệ được mình!" Huyết Bức phản bát lại toàn bộ lời nói của Thanh Xà.

"Thanh xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, ta biết cả hai người đều muốn tốt cho ta, nhưng ý ta đã quyết" Sở Tích Nguyệt vẫn ngồi đó uống rượu, nàng nhìn hai người vì mình mà cãi nhau, nàng rất vui vì trong lòng họ có nàng, vì họ xem nàng là người thân.

Hai người Huyết Bức cùng Thanh Xà cũng không cãi nhau nữa, ngồi im một chỗ mà uống rượu, không nói một lời, cứ như thế trôi qua hết một đêm ở Táng Âm Mộ Địa.

Sáng Sớm.

Ma Thiên Sơn.

Sở Tích Nguyệt từ trong ngôi nhà tranh ở núi tuyết đi ra, tay cầm theo Hồng Huyền Táng che trên đầu, lặng lẽ đi đến đường xuống núi, đi được một đoạn đường, phía trước nàng nhìn thấy hai bóng người đã đứng đó đợi từ lâu.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, hai người........." Sở Tích Nguyệt khuôn mặt đỏ lên, như sắp rơi lệ.

"Bọn ta đến đưa ngươi đi đoạn cuối ở Ma Thiên Sơn".

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, xuống núi rồi, phải tự chăm sóc bản thân hiểu chưa, trong nhẫn trữ vật này có một ít Ngân Lượng đủ cho muội dùng một khoản thời gian dài" Thanh Xà trên tay một cái trữ vật đặt vào lòng bàn tay Sở Tích Nguyệt, khuôn mặt rưng rưng sắp khóc nhẹ giọng nói.

"Tích Nguyệt, xuống núi phải cận thận" Huyết Bức không nói gì quá nhiều, hắn chỉ dặn dò một hai câu, sau đó im lặng không nói gì nửa.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối ta biết rồi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân, hai người không cần quá lo lắng, ta sẽ sớm quay về, hai người phải ở đây đợi ta" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người nói mấy câu cuối cùng sau đó cầm theo Hồng Huyền Táng xuống núi,

Sở Tích Nguyệt quay đầu lại nhìn Thanh Xà, Huyết Bức lần cuối, ngắm nhìn ngọn núi tuyết, ngắm nhìn từ xa Thiên Trúc Lâm, Táng Âm Mộ Địa, đây là những nơi nàng từng trải qua lịch luyện, từng là những nơi cùng nàng trưởng thành, nàng biết khi xuống núi còn có thể sẽ chết, sẽ không thể không quay lại, nhưng nàng phải đi.

Sở Tích Nguyệt quay đầu trở lại, Hồng Huyền Táng che trên đầu đi thẳng một mạch xuống dưới, không dám quay đầu thêm lần nửa, nàng sợ rằng nếu như nàng quay lại một lần nửa, nàng sẽ không nỡ mà rời đi.

Đi chưa tới một giờ nàng đã xuống núi thành công, nàng nhớ năm đó vừa đến lên núi khó khăn bao nhiêu, bây giờ xuống núi lại dễ dàng bấy nhiêu, nàng quay đầu lại ngắm nhìn Ma Thiên Sơn lần cuối, sau đó quay đầu hướng thẳng về Kiếm Vực mà đi.
Chương 99 Chương 99: Sở Tích Nguyệt - Loan Âm Thành.

Chương 99: Sở Tích Nguyệt - Loan Âm Thành.

Sở Tích Nguyệt sau hơn ngàn năm cuối cùng cũng đã rời khỏi Ma Thiên Sơn, nàng hôm nay chính là muốn đến Kiếm Vực, muốn xem Kiếm Vực trải qua ngàn năm có gì thay đổi hay không.

Sau hơn mười ngày di chuyển, cuối cùng nàng cũng đã đến chân núi lên Thiên Am Tự, nàng vẫn như ngàn năm trước, đi bộ mà lên không có một chút bất kính nào, cứ như thế nàng đi lên Thiên Am Tự.

Thiên Am Tự của ngày hôm nay không khác ngàn năm trước là mấy, cảnh vật vẫn như vậy, những người năm đó vẫn còn ở đây, bọn họ chưa từng thay đổi, người thay đổi chỉ có một mình nàng.

Sở Tích Nguyệt đi lại gần một vị Hòa Thượng đang quét rác, hai tay chắp lại chào một cái sau đó mở miệng nói.

"Đại Sư, ngài vẫn khỏe, vẫn ở chỗ này quét rác hơn ngàn năm".

"Sở cô nương, ngàn năm trôi qua lại thay đổi rất nhiều".

Sở Tích Nguyệt cũng không nói thêm lời nào, nàng lặng lẽ đi vào bên trong Đại Điện, thắp một nén nhan cho Phật Tổ, sau đó nàng cũng quay người quay lại chỗ cũ, nơi mà Hòa Thượng đang quét rác.

"Đại Sư, điều ta sắp làm, mong Thiên Am Tự không xen vào" Sở Tích Nguyệt đi lại gần, nhẹ giọng nói một câu, sau đó quay người đi xuống núi.

Hòa Thượng đang quét sân cũng không trả lời, khi Sở Tích Nguyệt xuống núi, hắn chỉ nhẹ nhàng thở nhẹ một cái, trong miệng lẩm bẩm một hai câu sau đó im lặng trở lại quét rác.

"Sở thí chủ, chấp niệm thật quá sâu".

Sở Tích Nguyệt sau đi thăm Thiên Am Tự, nàng cũng không quá luyến tiếc nhiều điều ở nơi này, nàng đi thẳng đến cổng thành, ngôi thành này cũng tên Loan Âm Thành, nhưng nó hoàn toàn xa lạ đối với Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt cũng không chần chừ, chậm rãi đi vào bên trong thành, thủ vệ cũng không ngăn nàng lại, vì đơn giản nàng tu vi quá cao, bọn họ không thể cảm nhận được, không dám đắc tội.

Sở Tích Nguyệt đi đến một khách sạn nhỏ, khách sạn này giống hệt với khách sạn ngàn năm trước nàng gặp Vân Mộc ở đây, nàng nở một nụ cười sau đó đi vào bên trong.

"Khách quan mời ngồi" Tiểu nhị nhìn thấy Sở Tích Nguyệt khí chất bất phàm, quần áo mang trên người rất đắc tiền, hắn niềm nở đón tiếp.

"Cho ta một vò rượu, một đĩa đậu phộng" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói.

Tiểu Nhị nghe thấy Sở Tích Nguyệt gọi chỉ một đĩa đậu phộng hắn liền thay dổi thái độ, không còn niềm nở như lúc ban đầu, sau đó rời đi dặn dò người khác mang ra rượu cùng đậu phộng đến cho Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt cũng không để ý đến ánh mắt của tên Tiểu Nhị, nàng lặng lẽ ngồi uống rượu, không quá để ý mọi chuyện xung quanh.

"Các ngươi nghe nói gì chưa ? Tần Đại Thiếu Gia sắp trở về" Một vị khách mở miệng nói chuyện.

"Tần Đại Thiếu Gia, đệ tử Nội Môn của Kiếm Tông sao ?" Một người khác kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ta nghe nói Tần Gia có Trưởng Lão ở bên trong Kiếm Tông, địa vị của Tần Gia cũng không tầm thường ở Kiếm Tông".

"Không ngờ, Tần Gia còn có thực lực như vậy, không hổ là Đệ Nhất Thế Gia của Loan Âm Thành chúng ta"

Sở Tích Nguyệt ngồi ở một bên uống rượu nghe đến Tần Gia, tuy nàng không biết Tần Gia này từ đâu đến, nhưng lại có quan hệ với Kiếm Tông, nàng chắc chắn phải giết sạch, không chừa một kẻ.

Lúc này Sở Tích Nguyệt là muốn rời khỏi khách sạn đến Tần Gia, nhưng lại có một sự kiện xảy ra làm nàng cực kì hứng thú.

"Tần Nhị Thiếu Gia, tha mạng, tha mạng" Một vị cô nương xinh đẹp, la hét to lớn từ trên tầng hai truyền xuống bên dưới.

"Tiểu Mỹ Nhân, hôm nay ngươi đã là Thiếu Phu Nhân của ta, còn la hét cái gì"

"Nhị Thiếu Gia, ta thấy ở phía dưới có một Nữ Nhân cực kì xinh đẹp" Một tên hộ vệ của Nhị Thiếu Gia Tần gia mở miệng nói.

"Ồ, xinh đẹp lắm sao, xinh đẹp hơn cả Nữ Nhân này?" Tần Kim Long mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, không tin ngài có thể nhìn xem"

Tần Kim Long từ trên lầu hai nhìn xuống, nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cực kì xinh đẹp đang ngồi uống rượu, trên người lại không tỏa ra một chút tu vi, hắn liền chảy nước miếng, muốn đem nàng về nhà dày vò.

Tần Kim Long cũng không chần chừ một giây nào, hắn từ trên lầu hai nhảy xuổng, chỉnh lại quần áo chỉnh tề, sau đó đi lại trước mặt Sở Tích Nguyệt tỏ ra vẻ công tử Thế Gia nói.

"Cô nương, không biết cô nương từ đâu đến, có thể cùng ta uống một ly" Tần Kim Long vẻ mặt tuấn tú, lời ngon tiếng ngọt mời chào Sở Tích Nguyệt uống rượu.

"Ngươi lại là ai? Dám làm phiền ta uống rượu" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng trả lời, như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Tần Kim Long.

"Cô nương không biết tại hạ ?" Tần Kim Long nghi hoặc hỏi, thử hỏi ở Loan Âm Thành ai mà không biết danh tiếng Nhị Thiếu Gia Tần Gia của hắn.

"Ngươi là ai? Lợi hại lắm sao? Ngươi có đủ tư cách để ta biết tên sao?"

Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý người ở trước mặt, nàng đang vội đến Tần Gia, nàng cũng không biết người trước mặt nàng là Tần Kim Long Nhị Thiếu Gia Tần Gia, nếu mà nàng biết, Tần Kim Long có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Tần Kim Long nghe Sở Tích Nguyệt hỏi mấy câu đó, hắn cũng ngẫn người, chẳng lẽ Nữ Nhân này từ nơi khác đến, lại không biết đại danh của hắn, nhưng mà Nữ Nhân này lại không có một chút tu vi nào, hắn cũng không quá sợ hãi mở miệng trả lời.

"Tại hạ họ Tần tên Kim Long là Nhị Thiếu Gia Tần Gia" Tần Kim Long mở miệng nói ra tên tuổi của mình, để khoe khoang với Sở Tích Nguyệt, cũng như muốn thu hút nàng, ai nghe tên của hắn mà chẳng nhảy vào lòng hắn chứ.

Nhưng hắn không biết rằng, mạng của hắn sắp không còn, nếu như hắn không nói ra tên của mình lúc này ít ra hắn vẫn còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng sai lầm lớn nhất của hắn là nói ra tên tuổi của mình, Sở Tích Nguyệt đời này ghét nhất là người của Kiếm Tông cũng hận nhất là người của Kiếm Tông.

"Vậy sao? Chào Tần huynh, tiểu muội nghe nói Tần huynh có quen biết người của Kiếm Tông?" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nở một nụ cười thật tươi với Tần Kim Long.

Tần Kim Long nghe thấy Sở Tích Nguyệt hỏi, hắn liền vui mừng, nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cười lên cực kì xinh đẹp như vậy, hắn lại vô cùng tự tin với bản thân mình, hắn vừa mở miệng Sở Tích Nguyệt liền xiêu lòng.

"Đúng vậy, Gia Gia của tại hạ là Nội Môn Trưởng Lão của Kiếm Tông, nếu cô nương muốn tu luyện chỉ cần đi theo tại hạ là được, tại hạ có thể đưa cô nương vào bên trong Kiếm Tông làm đệ tử Ngoại Môn" Tần Kim Long đưa ra lời dụ dỗ Sở Tích Nguyệt.

"Vậy sao, đa tạ Tần công tử, nhưng mà tiểu muội thật sự không cần" Sở Tích Nguyệt nâng lên hớp một ngụm rượu thật sảng khoái nói.

"Vậy cô nương muốn thứ gì, tại hạ đều có thể cho cô nương" Tần Kim Long tiếp tục dụ dỗ.

"Tiểu muội, muốn mạng của Tần công tử có được hay không" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, sau đó trên tay búng ra một hạt đậu phộng đang ăn dở về phía Tần Kim Long, hạt đậu phộng này chứa mấy tia Kiếm Ý cực kì uy lực của nàng.

Hạt đậu phộng nhỏ mang theo mấy tia Kiếm Ý đánh đến chỗ Tần Kim Long, Tần Kim Long còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì trên đầu hắn đã có một cái lỗ nhỏ, hắn chết ngay tại chổ.

Tất cả mọi người trong khách sạn đều hoảng hốt không thôi, không biết Nữ Nhân này từ đâu đến, từ đâu xuất hiện chỉ nói một hai câu với Tần Kim Long sau do trực tiếp giết người.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tích Nguyệt giết người, nàng cứ nghỉ bản thân sẽ có chút sợ sệt hay tội lỗi, nhưng không nàng không cảm nhận được bất cứ điều gì, trong người nàng chỉ có một tia sảng khoái khi giết được người của Kiếm Tông.

Đám hộ vệ của Tần Kim Long, nhìn thấy chủ tử của mình chết đi, sợ sệt tháo chạy khỏi khách sạn, quay về Tần Gia báo tin, bọn chúng đâu biết rằng Nữ Nhân trước mắt lại mạnh như vậy, chỉ dùng một hạt đậu phộng liền giết chết Nhị Thiếu Gia.

Sở Tích Nguyệt để lại trên bàn một thỏi bạc, sau đó mang theo Hồng Huyền Táng bên cạnh rời đi, nàng nhẹ nhàng che Hồng Huyền Táng trên đầu, đi thẳng một đường đến Tần Gia, nàng hôm nay muốn giết sạch Tần Gia, như cách Kiếm Tông giết sạch Sở Gia các nàng năm xưa.

Đi một đoạn đường quen thuộc, nàng khựng lại một chút nhìn ngắm con phố này, con phố này rất giống trước kia, nhưng những người trước kia đã không còn, cảnh vật còn nhưng người đã hoàn toàn biến mất.

Sở Tích Nguyệt đi một đoạn đường đến nơi trước đây Sở Gia từng sinh sống, nhưng hôm nay nó đã trở thành Tần Gia, trên khuôn mặt của nàng có một chút đau lòng, một chút chua xót, nàng cũng không nghỉ nhiều, nàng không một chút do dự, cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào bên trong Tần Gia.
Chương 100 Chương 100: Sở Tích Nguyệt - Phá Hủy Tần Gia.

Chương 100: Sở Tích Nguyệt - Phá Hủy Tần Gia.

Bên trong Tần Gia, lúc này nguyên một đám hộ vệ của Tần Kim Long đã chạy về đến gia tộc, bọn hắn cũng không chần chừ một chút nào đi thẳng vào Đại Điện bẩm báo với Gia Chủ.

Sắc mặt bọn chúng không còn một chút máu, khi nhìn thấy Tần Kim Long bị Nữ Nhân kia dùng một hạt đậu phộng giết chết, đám hộ vệ như bọn chúng sợ hết cả hồn, vội vội vàng vàng trốn thoát, nào có để ý đến mọi chuyện tiếp theo, một tên hộ vệ sắc mặt trắng bệt, khuôn mặt như gặp hung thần ác sát quỳ xuống bẩm báo.

"Gia Chủ, không ổn rồi, Nhị Thiếu Gia bị người giết!".

"Hửm, ngươi nói cái gì? Ai lại có gan giết Long nhi!" Tần Vũ không tin điểm đạm nhìn xuống hỏi.

Phải biết Tần Kim Long không bằng Đại Ca của hắn được Kiếm Tông nhận làm đệ tử Nội Môn, nhưng hắn tu vi cũng không kém ở Loan Âm Thành, ở chỗ này ai có thể giết được hắn, dù sao hắn cũng là Huyền Tiên Cảnh, ở Loan Âm Thành này khó mà tìm thấy người nào có tu vi cao hơn Tần Kim Long sao hắn có thể bị người khác giết được, đúng là chuyện nực cười.

"Gia Chủ, là thật, Nhị Thiếu Gia bị người khác giết là thật, tiểu nhân nào dám nói bậy!"

"Long nhi nếu đã chết, các ngươi sao còn có thể sống sót, Long Nhi lại muốn bày trò gì?" Tần Vũ lúc này đã có mấy phần bực bội, hắn không ưa thích Tần Kim Long dùng trò này để xin xỏ.

"Thật sự là Nhị Thiếu Gia đã chết, Nhị Thiếu Gia bị một Nữ Nhân dùng một hạt đậu phộng giết chết, tất cả mọi người ở Thiên Linh Khách Sạn đều thấy, mong Gia Chủ báo thù có Nhị Thiếu Gia"

Lúc này Tần Vũ đã không thể nhịn được nữa, khí tức Chân Tiên Cảnh từ trên người hắn tỏa ra, đè ép đám hộ vệ xuống dưới, khí tức thật bức người, Chân Tiên Cảnh cường giả nổi giận, một đám Thiên Tiên Cảnh như bọn chúng làm sao chống cự nổi.

Lúc này bên ngoài, Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng ung dung đi vào bên trong Tần Gia, đám hộ vệ gác cổng chưa kịp làm gì đã bị nàng dùng một tia Kiếm Ý giết chết, bọn chúng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Sở Tích Nguyệt đi vào bên trong Tần Gia, khắp cả người nàng Kiếm Ý ngập trời, nàng chỉ cần bắt gặp một người liền giết một người, nàng không quan tâm bọn họ có phải người vô tội hay không, chỉ cần liên can đến Kiếm Tông, liên can đến Tần Gia nàng liền giết không hối tiếc.

Bên ngoài Đại Điện Tần Gia lúc này người chết đã rất nhiều, nhưng đa số đều là người hầu cùng với hộ vệ, những cao tầng khác của Tần gia đều đã tập trung vào Đại Điện để thảo luận chuẩn bị lễ tiếp đón Đại Thiếu Gia trở về, nên động tĩnh bên ngoài bọn họ cũng không hay biết.

Sở Tích Nguyệt cũng cảm thấy kì quái, nàng từ nãy đến giờ giết không ít hơn ngàn mạng người, nhưng chưa có một người nào thật sự có tu vi cao hơn Nhân Tiên Cảnh ra cùng nàng chiến đấu, Sở Tích Nguyệt cũng không đợi được thêm, mở ra thần thức tìm kiếm xung quanh.

"Thì ra là trốn ở đây!" Sở Tích Nguyệt nhếch miệng cười nhẹ một tiếng, sau đó đi thẳng đến Đại Điện Tần Gia.

Sở Tích Nguyệt ung dung mang theo Hồng Huyền Táng đi thẳng đến đại điện, không một người nào có thể cản được nàng, bước vào bên trong Đại Điện, Sở Tích Nguyệt nhìn xung quanh xem xét, Tần Gia thật sự quá yếu ngay cả một Tiên Vương cũng không có.

"Gia Chủ, chính là Nữ Nhân này giết chết Nhị Thiếu Gia" Một tên hộ vệ đi theo Tần Kim Long nhìn thấy Sở Tích Nguyệt sợ hết hồn, nhìn thấy nàng giết chết Tần Kim Long như vậy, hắn mang theo ám ảnh tâm lý cực kì nặng nề.

"Hừ, người từ đâu đến, dám xông vào Đại Điện của Tần Gia" Tần Vũ nhìn Sở Tích Nguyệt ung dung đi vào bên trong Đại Điện, cực kì tức giận, khí thế trên người tiếp tục tỏa ra.

"Ngươi là Gia Chủ của Tần Gia?" Sở Tích Nguyệt ung dung đứng đó, nhẹ nhàng nói.

"Đã biết bổn Gia Chủ, còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết" Tần Vũ hung hăng ngang ngược từ trên bảo tọa Gia Chủ nộ hống.

"Thật phiền!" Sở Tích Nguyệt cảm thấy thật chả có một chút nào thú vị, Tần Gia so với Sở Gia của nàng năm đó, kém xa không biết là bao nhiêu, thế mà bọn chúng vẫn có thể đặt chân được ở Loan Âm Thành.

Kiếm Vực tuy nói là yếu nhất trong tất cả các Đạo Vực, nhưng bọn họ chủ tu Kiếm Đạo, sát phạt quyết đoán, có thể vượt cấp giết đich dễ như ăn cơm uống nước, Kiếm Vực chỉ yếu hơn các Đạo Vực khác về tu vi, nhưng so về chiến lực Kiếm Vực cũng không kém các Đạo Vực khác là mấy.

Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên tay ngọc, điểm nhẹ một cái trên không, một thanh Kiếm Khí xuất hiện trước mặt, với một tốc độ cực kì nhanh chóng chém thẳng về phía Tần Vũ, Tần Vũ tu vi chỉ có Chân Tiên Cảnh nào có thể đỡ được một kiếm này của Sở Tích Nguyệt, hắn chỉ thể cam tâm đứng im một chỗ chịu chết.

Nhìn thấy Tần Vũ đầu lìa khỏi cổ, một đám Trưởng Lão Tần Gia sợ vỡ cả mật, một tiếng động cũng không dám lên tiếng.

Sở Tích Nguyệt cũng không chần chừ, điều khiển thanh kiếm khí vừa rồi quét ngang một vòng, toàn bộ Đại Điện Tần Gia lúc này đã máu chảy thành sông, toàn bộ đều chết hết, chỉ còn sót lại một lão già ngồi bên cạnh Tần Vũ.

Tần Thiên nhìn thấy cả Tộc đều bị Nữ Nhân trước mắt chỉ dùng một đạo Kiếm Khí giết sạch không còn bóng người, hắn lúc này cũng biết được mình không thể sống quá lâu.

Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng đi lại bên cạnh Tần Thiên, nàng ngồi xuống trên bảo tọa của Gia Chủ nhẹ giọng hỏi.

"Kiếm Tông có liên quan gì đến các ngươi?".

"Tiền bối, Ca ca ta là Ngũ Trưởng Lão của Kiếm Tông!" Tần Thiên cũng không dám không trả lời, hắn biết nếu như không trả lời mạng của hắn cũng không còn.

"Ồ, vậy ngươi có cách liên lạc với hắn?" Sở Tích Nguyệt tiếp tục hỏi.

"Ca Ca ta ngày hôm nay sẽ dẫn Đại Thiếu Gia trở về" Tần Thiên khúm núm trả lời.

"Ồ, vậy sao, ta có chuyện muốn nói với hắn, vậy đành ngồi đây đợi vậy" Sở Tích Nguyệt nở một cười, nàng nở một nụ cười tưởng như chỉ bình thường, nhưng Tần Thiên nhìn vào giống như một Nữ Ma Đầu đang cười, giống như ác quỷ từ địa ngục đến.

Sở Tích Nguyệt vận chuyển Bất Diệt Thiên Công thôn phệ toàn bộ tu vi thể chất của những người đã chết ở Tần Gia, tuy không được bao nhiêu nhưng đây cũng là chiến công của nàng, cũng là lần đầu tiên giết người thôn phệ.

Sau một giờ cuối cùng cũng thôn phệ sạch sẽ thi thể của Tần Gia, Tần Gia ban đầu khắp nơi toàn là Huyết Nhục, toàn là thi thể, nhưng bây giờ chỉ còn lại toàn bộ là xương cốt, mà xương cốt này cũng không tồn tại được bao lâu liền hóa vào hư vô.

Tần Thiên bên cạnh nhìn thấy cảnh này hắn nuốt một ngụm nước bọt, Nữ Nhân này ắt hẳn là một Nữ Ma Đầu, ngay cả thi thể nàng ta cũng hút khô, ngay cả một chút cặn cũng không còn, Nữ Nhân trước mắt hắn thật sự quá đáng sợ, đừng nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp động lòng người của nàng đánh lừa, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

Sở Tích Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy Tần Thiên sợ hãi như vậy, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng cười một cái, nếu như không phải đợi Ngũ Trưởng Lão của Kiếm Tông đến, nàng đã giết Tần Thiên cũng không để hắn sống sót làm gì, Tần Thiên chỉ là một tên Chân Tiên Cảnh quá yếu, giữ lại không có tác dụng.

Lúc này bên ngoài cũng xuất hiện hai đạo khí tức, một cái là Thiên Vương Cảnh, một cái là Chân Tiên Hậu Kỳ, đi vào bên trong Đại Điện.

Tần Đình mang theo Tần Kim Huyền đi vào bên trong Đại Điện, hắn cũng thật nghi hoặc, hắn đi từ bên ngoài đi vào ngay cả một bóng người cũng không thấy, rốt cuộc Tần Gia xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.

Đi vào bên trong Đại Điện, Tần Đình chỉ nhìn thấy một Nữ Nhân xa lạ ngồi trên bảo tọa Gia Chủ, bên cạnh nàng là Tần Thiên ngồi khúm núm sợ sệt.

"Tần Thiên, rốt cuộc chuyện già xảy ra, Tần Vũ đâu mất rồi, sao lại không có một ai?" Tần Đình nổi giận đùng đùng nhìn Tần Thiên hỏi.

Sở Tích Nguyệt nghe thấy giọng của Tần Đình, nàng lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình có hai người, nàng không trực tiếp xuất thủ mà nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi là Ngũ Trưởng Lão của Kiếm Tông?"

"Đúng vậy, chính là bổn tọa, còn ngươi lại là ai?"

"Ta gọi Sở Tích Nguyệt" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Tần Đình

"Họ Sở, ngươi rốt cuộc có liên quan đến Sở Gia" Tần Đình nghe đến cái tên Sở Tích Nguyệt, liền liên tưởng đến Sở Gia bị diệt hơn ngàn năm trước, lúc đó hắn chỉ là một tên đệ tử Nội Môn chỉ nghe phong phanh được một số chuyện cũng không quá hiểu rõ.

Sau khi Sở Gia bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn mới được Sư Phụ cho người của Gia Tộc đến Loan Âm Thành xây dựng lại từ đầu, cũng tạo nên Tần Gia ngày hôm nay.

"Thì ra Kiếm Tông các ngươi vẫn chưa quên Sở Gia ta, vậy ngươi cũng nên đi chết được rồi, Kiếm Tông ta sẽ đến tận nơi giải quyết" Sở Tích Nguyệt khí thế trên người tỏa ra, Tu La Lĩnh Vực cũng xuất hiện, hai mắt Tử Cực Ma Đồng hiện lên, nàng đạp nhẹ một cái đã xuất hiện trước mặt Tần Đình.

"Tiên Tôn, làm sao có thể" Tần Đình chưa kịp nói hết câu, thì đã bị bàn tay của Sở Tích Nguyệt chụp lên đầu, sau đó bị Bất Diệt Thiên Công hút khô chết ngày tại chỗ, Tần Kim Huyền kết cục không khác hơn là bao, hắn còn chưa hiểu chuyện xảy ra gì thì đã chết không nhắm mắt.

Tần Thiên ở bên trên nhìn thấy Tần Đình chết, hắn cũng biết kết cục tiếp theo của mình là gì, hắn cũng chỉ đành nhắm mắt lại, sau đó một đạo Kiếm Khí nhẹ nhàng lướt qua người hắn, hắn chết, hắn triệt để chết đi.

Bước đầu tiên báo thù của Sở Tích Nguyệt coi như không quá khó khăn, nàng cũng vơi đi được một phần nào trong lòng, tiếp theo Sở Tích Nguyệt sẽ một đường thẳng đến Kiếm Tông báo thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK