Chương 41: Vân Mộc Đại Đế - Chung Kết.
"Trận đấu cuối cùng thuộc về hai người Vân Mộc cùng với Vương Tuyết Nghi".
Sau hai giờ.
"Thiên Nhân Cảnh Sơ Kỳ, Côn Bằng Nhất Tộc và một kẻ có sức chiến đấu kinh người, trận đấu này đáng để mong đợi đây" Hoàng Thất, Lão Béo nhìn xuống dưới Anh Tiên Đài, nhìn hai thân ảnh đánh giá.
Kế bên Lão Béo, Lão Gầy cười nhẹ.
"Lão Béo ngươi nghĩ hai người bọn họ ai sẽ thắng?".
"Trong trận đấu với Diệp Lạc, Vương Tuyết Nghi chưa dùng đến Thần Thông của Côn Bằng Tộc, ta nghĩ chiến lực thực sự của nàng còn mạnh hơn nhiều Hoài Nhược Tuyết của Thần Nữ Cung".
Lão Béo đánh giá chiến lực của Vương Tuyết Nghi, cảm thấy hài lòng, chỉ cười nhè nhẹ.
Thấy vậy, Lão Gầy mới nhìn qua Lam Y Nữ Tử hỏi.
"Công chúa, người đánh giá hai người bọn họ ra sao?".
Mộ Nhược Lam nghe xong cũng không vội đáp. Nàng thoán nhìn xuống Vân Mộc đứng dưới đài một lúc mới trả lời.
"Côn Bằng Nhất Tộc, Thần Thông rất bí ẩn, đôi khi chiến lực có thể bộc phát gấp mười lần so với bên ngoài. Lại nói Vương Tuyết Nghi cô nương huyết mạch cũng không tầm thường, nếu là đánh giá mà nói, thật khó để đưa ra nhận định cụ thể".
"Xem ra Công Chúa đối với các tộc Thần Thú cũng có am hiểu".
"Trong lúc rảnh rỗi có tra cứu một chút mà thôi!".
Trong khi mấy đại nhân vật của Hoàng Thất đang trò chuyện thì bên dưới Anh Tiên Đài, trận đấu cũng đã được bắt đầu và người phát động tấn công không ai khác ngoài Vương Tuyết Nghi.
Vương Tuyết Nghi nàng muốn tốc chiến tốc thắng, trong trận đấu này nàng không ẩn dấu thực lực nữa, ngay từ đầu nàng đã dùng toàn bộ thực lực của mình.
Kiếm trên tay siết chặt, nàng đạp mạnh xuống đất, bay thẳng lên không trung, tung ra mười sáu kiếm liên tục, trước sau như một.
"Thập Lục Hỏa Thiên Kiếm" Mười sáu kiếm như một đánh tới, làm cho người khác không có đường nào mà phòng thủ.
Cứ như thế một kiếm lại một kiếm, nàng tấn công một cách dồn dập, đây là trận đấu cuối cùng rồi, nàng không muốn giữ lại thứ gì nữa.
Khỏi phải nói sự công kích liên miên này, đối thủ của nàng hiển nhiên chẳng thể chịu được, từ này giờ Vân Mộc chưa được nghỉ tay một lúc nào.
Mặc dù bị đánh tới tấp như vậy, nhưng trong lòng Vân Mộc cũng không sinh ra bao nhiêu khó chịu.
Vân Mộc xoay thương liên tục đỡ đòn, hắn cũng hết cách kiếm này quá nhanh, quá liên tục, hắn xoay thương thành vòng tròn, chân dậm mạnh xuống đất.
"Bán Nguyệt Thương" Du Long Thương xoay tròn, tiếng leng keng, kêu van cả đấu trường, đây là chiêu thức mà chính bản thân hắn nghĩ ra, khi đấu với Bạch Hà.
So với kiếm của Vương Tuyết Nghi vừa nhanh vừa mạnh, thì kiếm khí của Bạch Hà lạnh giá vô cùng, kèm theo sát khí mà tới, hắn nghỉ ra chiêu này để phòng thủ, may mắn là đã thành công chặn được mấy nhát kiếm của Bạch Hà, nên hôm nay mới đem ra sử dụng.
LENG KENG!
LENG KENG!
Bên trên Thanh Vân Môn, chỗ ngồi của Bạch Hà, nàng ngước nhìn xuống bên dưới nhìn thấy Vân Mộc dùng chiêu thức tự mình sáng tạo ra, cùng người khác quyết chiến, nàng cảm thấy hài lòng gật đầu.
"Tiểu Mộc, dùng đến những thứ tự mình nghĩ ra rồi sao, không biết hắn có dùng đến nó hay không?"
Bên dưới Anh Tiên Đài, Vương Tuyết Nghi liên tục tung ra hơn mười mấy cú Thập Lục Hỏa Thiên Kiếm vào người Vân Mộc, Vân Mộc dùng Bán Nguyệt Thương xua tan hỏa diễm, dưới chân Kỳ Lân Bộ triển khai dễ dàng né tránh.
Không giống như Diệp Lạc, Vân Mộc chọn cách phòng thủ một cách chặt chẽ, không cho đối phương có cơ hội đánh trúng mình, đơn giản mà nói hắn cùng Bạch Hà đánh hàng trăm trận giống như thế này ở Hoang Vực rồi, không ngờ hôm nay lại được nhớ về quá khứ.
Sau khi Vương Tuyết Nghi tung ra mười mấy lần Thập Lục Hỏa Thiên Kiếm không thành công, nàng bị dư lực từ hai chiêu thức va nhau, bật người ra sau.
Tấn công không thành công, ý đồ đánh nhanh thắng nhanh của nàng thất bại, đứng ở góc Anh Tiên Đài, nàng bặm môi, giậm chân xuống sàn, tức giận nói lớn.
"Nhìn".
Lời vừa dứt chưa bao lâu thì từ trong cơ thể nàng, một thân ảnh màu vàng kim óng ánh lao ra.
Là Pháp Thướng Thiên Địa Côn Bằng.
Côn Bằng xuất hiện, thân ảnh của nó rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn được đường nét chi tiết, giống như bản thể của một đầu Thần Thú thực sự.
Bắc Minh có cá lớn tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm, nó biến thành con chim có tên là Bằng, lưng con chim không biết lớn mấy ngàn dặm, Khi con chim vỗ cánh mà bay lên cao, hai cánh của nó lớn như cả đám mây che cả bầu trời, loài chim này khi biển động, sóng lớn gầm gào.
Cánh vừa động cuồng phong nổi lên ba ngàn dặm, cưỡi gió mà bay đến, Âm Dương Nhật Nguyệt thôn phệ tất cả, một thân Thái Dương Âm Lực, mạnh mẽ vô cùng tồn tại cùng trời và đất, một đầu cá lớn thân bằng xuất hiện trên bầu trời Anh Tiên Đài.
"Côn Bằng Thần Thuật Đại Hải Vô Lượng" Miệng Vương Tuyết Nghi vừa nói, miệng Côn Bằng mở ra hút toàn bộ không khí xung quanh, ngưng tụ thành một quả cầu nước, đánh xuống Vân Mộc.
Toàn trường nhìn cảnh Côn Bằng xuất hiện, ngưng tụ thần thông Đại Hải Vô Lương, vô vàn nước biển từ đâu xuất hiện, hết hồn vô cùng không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy Thần Thông của Côn Bằng Tộc.
Phía dưới Vân Mộc cũng không biết làm sao, đành dùng toàn lực ứng phó, phi thẳng người lên đâm một thương hướng lên trời, phá giải Đại Hải Vô Lượng.
"Lục Hàng Thần Long Thương Phi Long Tại Thiên" Một con Kim Long xoay tròn, cuốn nước biển biến mất bay thẳng lên trời, không còn tăm hơi.
Toàn trường nhìn thấy Vân Mộc thi triển Phi Long Tại Thiên, chấn động cực kỳ, một đầu Kim Long xuất hiện, phá tan biển cả, cuốn bay hư vô, gầm thét mà bay thẳng lên trời, không thứ gì cản nổi.
Mấy năm trước Vương Tuyết Nghi còn chưa thức tỉnh được Thần Thông của Côn Bằng Tộc, nàng không phải đối thủ của Diệp Lạc hay bất kỳ ai trong Tông Môn Chi Chiến lần đó, nhưng hôm nay nàng đã khác,nhưng mà không ngờ lại xuất hiện một đối thủ còn mạnh gấp trăm lần, những đối thủ trước kia.
Phi Long Tại Thiên tuy cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không tốn bao nhiêu sức lực, so với Chấn Kinh Bách Lý, cùng với Kháng Long Bài Vĩ thì nó tiêu hao cực kỳ ít ỏi cũng dễ dàng luyện nhất.
Một người cầm kiếm, một người cầm thương hai mắt nhìn nhau, mắt khẽ động kiếm thương vung đến mà chiến, tiếng oanh động của Pháp Tướng Thiên Địa tạo ra.
ẦM ẦM!
ẦM ẦM!
KENG! KENG!
Vương Tuyết Nghi nhảy lên không tung ra Thần Thông kế tiếp, có kiếm như không kiếm, vạn vật đều là kiếm, vô vàn thủy kiếm khí ngưng tụ mà thành, hỏa kiếm khí cùng thủy kiếm khí trái nghịch lẫn nhau, nhưng lúc này lại cực kỳ hòa hợp.
"Côn Bằng Thần Thuật Vũ Hóa Kiếm Lô" Ngàn vạn kiếm khí hình thành, nàng lơ lửng mà đứng, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, nghiền ép hết thẩy thế gian vạn vật.
Vân Mộc cảm nhận được áp lực mà Vũ Hóa Kiếm Lô gây nên, hắn cũng không chần chừ mà thi triển liền hai thức của Lục Hàng Thần Long Thương.
"Phi Long Tại Thiên!"
"Kháng Long Bài Vĩ!"
Hai Thương vừa ra tiếp đón ngàn vạn kiếm khí rơi xuống, Vân Mộc tiếp tục dùng đến Bán Nguyệt Thương để phòng thủ, Kháng Long Bài Vĩ đánh ra một khe hở nhỏ, Vân Mộc liền chớp lấy thời cơ, dậm chân thật mạnh nhảy lên tung ra một thương cực kỳ bá đạo.
"Chấn Kinh Bách Lý!"
"Phá"
ẦM ẦM!
KENG! KENG!
GÀO GÀO!
Tiếng Long Ngâm cùng với Côn Bằng gào thét vang vọng khắp Anh Tiên Đài, Anh Tiên Đài nứt vỡ hầu như không còn lại thứ gì, trận pháp cũng vô dụng trong trận chiến của cả hai.
Lúc này Chấn Kinh Bách Lý đánh tới người Vương Tuyết Nghi, nàng nhẹ nhàng vung tay lên.
"Thái Âm Chưởng!".
ẦM ẦM ẦM ẦM!
ẦM ẦM ẦM ÀM!
Thái Âm Chưởng cùng Chấn Kinh Bách Lý đánh vào nhau, Âm Dương Chi Lực cùng Lôi Long Chi Lực nổ tung chấn văng Vân Mộc ra xa cách đó mấy dặm, khói bụi mù mịt.
Mà lúc này sau vụ nổ Vương Tuyết Nghi, cũng chật vật từ trên trời rơi xuống, khói bụi mù mịt, không ai thấy được thân ảnh của hai người, khói bụi tan đi chỉ thấy.
Khói bụi tan đi chỉ thấy hai bóng người, một nam, một nữ, đứng trên Anh Tiên Đài vỡ nát, người Nam Nhân cầm một cây thương bễ nghễ thiên hạ như hoành tảo thiên quân, người nữ nhân cầm kiếm như thiên băng địa liệt.
Hai người tiếp tục kiếm, thương va chạm vào nhau, tiếng nổ vang ngày càng lớn, nữ nhân xuất kiếm như Kiếm Động Cửu Thiên, chấn động cả bầu trời, người nam xuất thương Long Ảnh xuất hiện gào thét mà tới, Thương Ý cùng Kiếm Ý va chạm vào nhau.
Anh Tiên Đài xuất hiện một vết kiếm dài không biết la bao nhiêu, mà một bên khác của Anh Tiên Đài cũng như vậy một cái hố sâu không biết là bao lớn cũng xuất hiện.
Mà lúc này hai người, nhìn như vẫn không bị thương chút nào, trong mắt cả hai hiện tại chỉ còn lại chiến ý, chiến và chiến, đánh đến khi nào một người dừng lại mới thôi.
Trận chiến của Vân Mộc cùng Vương Tuyết Nghi vẫn tiếp tục, sau trận chiến này chắc chắn hai người danh vọng van vọng khắp Cửu Châu, khắp cả Thái Sơn Đại Lục.
Thiên Tài cũng không đủ để diễn tả hai người, trận chiến này vẫn còn tiếp tục, đến khi một người không còn sức lực mà ngã xuống, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng trong trận chiến này.
Chương 42 Chương 42 : Vân Mộc Đại Đế - Thất Bại.
Chương 42: Vân Mộc Đại Đế - Thất Bại.
Nhìn thấy trận chiến của hai người kinh thiên động địa thế kia, ngay cả hai vị cường giả của Hoàng Thất cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ nhìn không được, bất kể có là Phá Hư Cảnh Đỉnh Phong đi chăn nữa, cũng không nhận định được Côn Bằng Thần Thông cùng Thương Pháp của Vân Mộc.
Côn Bằng Thần Thông cực kỳ thâm ảo khó lường, sức mạnh lại vô biên khó dò, còn về Thương Pháp của Vân Mộc công thủ đều vẹn toàn, sức chiến đấu lại cực kỳ nghịch thiên, có thể đánh ra Long Ảnh, phá tan Vũ Hóa Kiếm Lô còn có thể phản kích.
Phải biết Vũ Hóa Kiếm Lô, là từ thiên địa linh khí mà tạo thành thủy kiếm khí, cùng hỏa kiếm khí, vô vàn vô tận kiếm khí uy lực kinh khủng như vậy mà Lục Hàng Thần Long Thương có thể ngạnh kháng chống lại, Thương Pháp này cực kỳ không tầm thường.
Đánh giá của hai vị Phá Hư Cảnh như vậy, cũng đúng không sai chút nào, đơn giản mà nói cả hai đều đến từ Tiên Giới, một cái là truyền thừa thương pháp của Chân Long Tộc, một cái là Thân Thông thành danh của Côn Bằng Tộc, mỗi một cái xuất hiện trên thế gian đều oanh động vô cùng, chứ đừng nói hôm nay lại xuất hiện một lần cả hai thứ.
...............................
Dưới Anh Tiên Đài, trận chiến của Vân Mộc cùng Vương Tuyết Nghi vẫn chưa dừng lại.
Vân Mộc hắn khó mà tiếp tục thi triển thêm Lục Hàng Thần Long Thương nữa, quá là tốn hao linh lực cùng với sức lực, mà bên kia Vương Tuyết Nghi Pháp Tướng Côn Bằng có thể hấp thu vô hạn linh khí bổ sung mà liên tục công kích về phía hắn.
"Bán Nguyệt Thương!"
Vân Mộc liên tục dùng Bán Nguyệt Thương và Kỳ Lân Bộ né tránh công kích liên tục của Vũ Hóa Kiếm Lô gây ra, thực sự quá khó khăn cho Vân Mộc trong trận chiến này.
Vương Tuyết Nghi bên kia cũng không dễ chịu hơn Vân Mộc bao nhiêu, nàng phải liên tục hấp thu thiên địa linh khí bổ sung mà thi triển Vũ Hóa Kiếm Lô, tuy nhìn như nàng không có vấn đề gì, nhưng nàng chỉ mới thức tỉnh được Côn Bằng Pháp Tướng chưa được bao lâu, hấp thu cũng có giới hạn.
Vương Tuyết Nghi không tiếp tục dùng Vũ Hóa Kiếm Lô nữa, mà ngừng lại nhìn chằm chằm Vân Mộc.
"Ngươi rất mạnh, ta sẽ không dừng lại, đầu hàng đi"
"Cô nương cứ tiếp tục, ta cũng không dễ dàng thua như vậy"
"Được, tiếp theo chúng ta nâng cao trình độ lên một chút"
Sau lời Vương Tuyết Nghi vừa dứt, trong miệng Côn Băng ngưng tụ Âm Dương Chi Lực cực kỳ kinh khủng, kèm theo một bàn tay cực kỳ to lớn, nữa âm nữa dương từ trên trời giáng xuống.
"Âm Dương Cân Thuật Chưởng!"
Một bàn tay cực kỳ to lớn xuất hiện trước mặt Vân Mộc, tiếng cuồng phong xé gió, bàn tay này như phá xé nát toàn bộ hư không mang theo mang theo Âm Dương Cân Thuật mà tới.
Vân Mộc liền tung ra tuyệt kỹ bản thân tự sáng tao, mấy năm trước hắn kết hợp từ Thần Thể Chưởng cùng Lục Hàng Thần Long Thương tạo ra một bộ Võ Kỹ cực kỳ bá đạo, chưa ai từng nhìn thấy ngoài Bạch Hà.
Võ Kỹ này khi sáng tạo, kết hợp cùng với hai loại Chí Cường Võ Kỹ khác, uy lực tăng cao vô cùng, nhưng cũng bòn rút linh khí trong cơ thể của hắn rất nhiều.
Môn Võ Kỹ này hắn hiện tại chỉ có nghĩ ra hai chiêu, cũng như nằm giữ được hai chiêu bảo mệnh, uy lực không kém gì Lục Hàng Thần Long Thương.
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Toái Hư Không!".
Trên bầu trời từ đâu xuất hiện một ngón tay, to lớn vô cùng, xé rách Cửu Thiên hoành không mà xuống chấn nát Âm Dương Cân Thuật Chưởng.
ẦM ẦM!
ẦM ẦM!
RĂNG RẮC! RĂNG RẮC!
Anh Tiên Đại một lần lữa bị xáo trộn hoàn toàn,đất đá bể nát, hư không xé rách, mây tan gần hết, linh khí xung quanh trăm dặm bị hai chiêu thức đánh tan, không còn lại bao nhiêu, vậy mới biết uy lực của hai chiêu thức này kinh người thế nào.
"Ngươi!"
"Ngươi rốt cuộc là loại quái vật gì? Tại sao những trận đấu trước không dùng những thứ này?"
Vương Tuyết Nghi từ trên hư không, nhìn thẳng xuống dưới chất vấn Vân Mộc.
"Lần trước, ta cũng đã định dùng đến nó nhưng mà ta lại bị nàng đánh trọng thương trước khi sử dụng, không còn cách nào khác đành phải dùng đến Lục Hàng Thần Long Thương!"
"Cô Nương không phải sợ rồi!"
Vân Mộc đứng bên dưới nhìn lên hư không, trả lời câu hỏi mà Vương Tuyết Nghi đưa ra, hắn đúng thật là lần trước bị thương, trước khi kịp sử dụng Đại Hoang Tù Thiên Chỉ.
"Ngươi nói ta sợ ngươi, không đời nào, hôm nay ta chắc chắn sẽ thắng".
"Vậy ta cùng cô nương tiếp tục đánh!".
Hàn Linh Nhi cùng với Mộ Nhất Bạch trên mặt tái mét, rốt cuộc hai người này mạnh đến như thế nào, một cái Thiên Nhân Cảnh bọn họ không nói tới, còn tên kia còn chưa bước vào Thiên Nhân chiến lực đã nghịch thiên như vậy, bọn họ làm sao mà không tái mặt.
Nếu như hai người này sử dụng một chiêu thức như vậy khi đánh với hai người bọn họ, hai người bọn họ ngay cả đứng trên Anh Tiên Đài cũng không có tư cách.
Hàn Linh Nhi cùng Mộ Nhất Bạch cũng cảm thấy có một chút may mắn, nếu như thực sự đánh như bên dưới kia, hai người bọn họ triệt để mất đi cái gọi là tu luyện chi tâm.
Bên dưới hai người vẫn tiếp tục đánh, tiếng nổ lớn liên tục xảy ra, kiếm khí cùng với thương ý xuất hiện khắp cả bầu trời, lít nha lích nhích,nhìn hai người trẻ tuổi này đánh nhau, cứ tưởng như hai Cường Giả Phá Hư đang đánh nhau vậy.
Vương Tuyết Nghi xuất ra Huyễn Bằng Thuật, Vân Mộc ra một cái Hàn Âm Chưởng phá tan Huyễn Bằng Thuật, nàng lại ra một cái Thái Dương Quyền, hắn lại tung Lôi Âm Chưởng mà đởn đòn, cứ như thế đánh suốt mấy hơi thở.
Vân Mộc lúc này linh lực đã hoàn toàn cạn kiệt, chỉ có thể xuất ra một chiêu cuối cùng.
Vương Tuyết Nghi cũng không khá hơn bao nhiêu, thân thể cũng bị thương rất nặng, linh lực cũng tổn hao không ít.
Vương Tuyết bay lên không trung, phá bỏ Côn Bằng Pháp Tướng, hai tay dang rộng, hấp thu toàn bộ Thái Dương Chi Lực xung quanh trăm dặm, linh khí xung quanh trăm dặm đều bị hút khô không còn một chút nào.
Một luồng ánh sáng chứa Thái Dương Chi Lực cực kỳ nồng đậm, từ từ trong hư không xuất hiện một thanh kiếm màu vàng óng, toàn thân tỏa ra linh khí cực kỳ bức người, kiếm dài bốn tất, thân kiếm chứa Thái Dương Chi Lực, kiếm khí tỏa ra xung quanh khắp nơi.
"Côn Bằng Thần Thuật: Chân Hoàng Chi Kiếm!"
"Côn Bằng Thần Thuật: Vũ Hóa Kiếm Lô Tạo Hóa Chân Hoàng Trảm!"
Vô số kiếm khí nổi lên, từ trên hư không mà liên tục lao đến trảm về phía Vân Mộc.
Vân Mộc cũng không ngồi im, thân thể nhảy ra xa cách đó mấy mét, bàn tay nâng lên, năm đầu ngón tay từ trên cao chỉ xuống, nhìn như không có gì, nhưng mà uy lực cực kỳ kinh khủng.
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Thiên Hoang Cực Chỉ!"
Năm đầu ngón tay từ trên hư không, xuất hiện sau lưng Vân Mộc ngăn cản kiếm khí, dư âm hai đại công kích va vào nhau tạo nên một tiếng nổ to lớn vang vọng không biết bao xa.
ẦM ẦM!
ẦM ẦM!
ẦM ẦM!
Khán đài cũng bị dư ba công kích của hai đại chiêu phá gần phân nữa, may mà có mấy vị Phá Hư Cảnh bảo hộ, chứ nếu không sẽ rất nhiều người chết.
Phá hư Anh Tiên Đài thì thôi đi, còn phá luôn cả khán đài, nội tâm lúc này của Sở Thanh Huyền cực kỳ phức tạp, hắn bỏ không biết bao nhiêu tư nguyên ra sửa chữa,hôm nay lại một lần nữa bị phá hỏng, tim hắn cực kỳ đau vô cùng.
"Các ngươi vừa vừa phải phải thôi chứ, lại phá hư Anh Tiên Đai của ta" Sở Thanh Huyền lẩm bẩm, khóc không thành tiếng.
"Tông Chủ, chỉ có một cái Anh Tiên Đài, ngươi lại keo kiệt như vậy" Bạch Hà bên cạnh nhìn thấy hắn như vậy mở miệng nói.
Như một mũi tên đâm xuyên trái tim Sở Thanh Huyền, hắn không còn gì để nói với hai tỷ đệ nhà này trực tiếp im lặng.
Diệp Lạc bên cạnh tập trung xem trận đấu vừa rồi, phản ứng của hắn rất phức tạp, một cái là sư đệ mới nhập môn mấy tháng, một cái là người trước đây bại dưới tay hắn.
Hôm nay hai người này ra tay khủng khiếp như vậy, hắn còn có cơ hội nào mà lần sau khiêu chiến Vương Tuyết Nghi nữa.
Vân Hỏa một bên thì phấn khích vô cùng liên tục hô to.
"Đại Ca uy vũ, đai ca uy vũ!"
................................
Bên dưới Anh Tiên Đài, kiếm khí tan hết, hai thân ảnh chỉ còn lại một người đứng, như vậy có người đã mất khả năng chiến đấu mà ngã xuống.
Vân Mộc linh lực tan hết ngã xuống, Đại Hoang Tù Thiên Chỉ cuối cùng tung ra đã hao hết toàn bộ linh lực của hắn, thân thể của hắn cũng bị thương không nhẹ.
Mà bên kia Vương Tuyết Nghi vẫn cầm kiếm mà đứng, cánh tay phải hình dư đã bị gãy, nhưng nàng vẫn hiên ngang mà đứng, trên tay Chân Hoàng Chi Kiếm tan biến, nàng khụy xuống dưới nhổ ra một ngụm máu, trận chung kết nàng cuối cùng cũng thắng.
Bạch Hà cùng với Yêu Tông Tông Chủ, xuất hiện dưới đài mang hai người rời đi, mắt không chạm nhau, trực tiếp đưa người trở về chỗ ngồi của mình.
Sở Thanh Mộc nhìn thấy hai người rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ nghĩ hai người này lại đánh nhau, chắc hắn chỉ có chết ở nơi này mà thôi.
Sở Thanh Mộc dõng dạc mở miệng tuyên bố.
"Trận đấu cuối cùng cũng đã kết thúc, các vị cũng đã biết ai là người đứng đầu".
"Tông Môn Chi Chiến lần này Đệ nhất nhân Vương Tuyết Nghi".
Tiếng nói của Sở Thanh Mộc vừa dứt lời, cả khán đài như bùng nổ, tiếng la hét, hương phấn tràn ngập khắp nơi, hôm nay bọn họ được chứng kiến hai thiên tài đương thời giao thủ, làm sao không cao hứng.
Hai người này tương lai chắc chắn tạo nên phong vân một thời đại, Tông Môn Chi Chiến cũng vì vậy mà kết thúc.
Chương 43 Chương 43 : Vân Mộc Đại Đế - Hóa Long Trì.
Chương 43: Vân Mộc Đại Đế - Hóa Long Trì.
Mấy ngày sau.
Bữa sáng, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Đông.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi sau trận chiến với Vương Tuyết Nghi, thương thế của Vân Mộc có vẻ đã tốt lên không ít.
Hôm nay, là ngày mà bọn họ tiến đến Hóa Long Trì, tẩy rửa tạp chất trong cơ thể, hắn chỉ đứng hạng hai nên chỉ có thể ở đó một ngày, so với Vương Tuyết Nghi xếp thứ nhất thì lại được tận hai ngày, không biết công dụng của Hóa Long Trì như thế nào.
Sở Thanh Huyền hôm nay gọi bọn họ tới Đại Điện mang bọn hắn đi Hóa Long Trì.
Những người hôm nay tiến về Hóa Long Trì gồm có Vân Mộc, Vương Tuyết Nghi, Mộ Nhất Bạch, Hàn Linh Nhi, Vân Hỏa, Mộ Nhất Vỹ, Diệp Lạc chỉ riêng Hoài Nhược Tuyết bị thương quá nặng sẽ đến Hóa Long Trì sau, còn lại đều có mặt đầy đủ.
Bọn họ tham gia Tông Môn Chi Chiến cũng vì Hóa Long Trì, nếu không đến đúng thời gian quy định liền mất đi phần thưởng, chỉ riêng người bị thương quá nặng mới được châm chước cho lần sau mà thôi.
Sau đó, đi theo Sở Thanh Huyền rời đi Đại Điện, chuẩn bị tiến vào Hóa Long Trì, vừa đi không xa thì đối diện đụng phải chiếc thuyền của một lão giả.
"Các ngươi lên thuyền của ngài ấy đi" Sở Thanh Huyền mở miệng nói .
Bọn họ cũng không chần chừ mà lên thuyền của vị kia lão giả, Vân Mộc cũng rất hiếu kì không biết người này là ai đành hỏi.
"Tiền bối, xin hỏi chúng ta đến Hóa Long Trì sao".
Lão giả này cũng không trả lời hắn, mà một đường chèo thẳng về phía trước.
Đi theo lão giả này được một canh giờ thì cũng đã đến nơi, lão giả bỏ bọn hắn ở lại trên bờ, cứ thế mà chèo thuyền rời đi.
Vân Mộc đám người, đi vào trung tâm của hòn đảo, nơi đó có một tòa núi rất cao, bắt mắt, một cái thác nước, cao vài trăm mét, cực kỳ hùng vĩ.
Diệp Lạc nói "Nơi này chính là Long Môn, ban đầu cao đến mấy ngàn mét, về sau phía trên kia bị một vị Kiếm Thánh một kiếm chặt đứt, liền còn thừa lại bây nhiêu đây".
"Vượt qua Long Môn, chúng ta có thể chân chính bước vào Hóa Long Trì, phía dưới cái hồ lớn kia có một giọt Lôi Long Long Huyết, đối với Phàm cảnh đến Thiên Nhân có tác dụng mà thôi, từ Thiên Nhân trở lên không có chút tác dụng nào".
Vân Mộc cũng nhìn thấy đầm Huyết Dịch này, nó kém xa so với Huyết Hà mà hắn từng ngâm mình tu luyện hằng ngày, cũng phải thôi nó chỉ có một giọt Huyết Dịch, còn Huyết Hà là nguyên một dòng sông do vị kia Long Tộc chết đi mà tạo thành, so sánh cũng quá khập khiểng.
Bọn họ nhảy vào Hóa Long Trì, hắn cùng Vân Hỏa không xảy ra một chút vấn đề gì, nhưng những người khác thì lại không ổn được như bọn hắn.
Vương Tuyết Nghi phát ra một tiếng kêu cực kỳ thống khổ, thảm thiết, miệng mũi tuôn ra một dòng sương trắng, vờn quanh bên người nàng.
Vương Tuyết Nghi thể nội có một cổ kỳ dị năng lượng, cuồng cuộn không ngừng cải tạo thân thể nàng, tuy nàng có huyết mạch Côn Bằng nhưng mà so với Chân Long còn kém rất xa.
Loại chuyện này, Vân Mộc cũng đã từng trải qua, chính là thoán thai hoán cốt.
Chuyện này đối với những người khác mà nói, không thể nghi ngờ lại một đại cơ duyên, nhưng đối với Vân Mộc đã không có tác dụng gì quá nhiều.
Hắn cùng Vân Hỏa, mười năm đều dùng Long Huyết mà tu luyện, đối với một giọt Lôi Long Huyết Dịch chẳng giúp ích được gì cho cả hai.
Thoán một cái, đã hai ngày trôi qua.
Ở bên trên Long Môn Đảo, ở trung tâm hòn đảo có một cái thác nước, có một cái hồ nước to lớn.
Bên bờ, có một cái cự thạch bóng nhoáng,hắn ngồi xếp bằng cùng Vân Hỏa, theo hô hấp của hắn bắt đầu tu luyện, ngồi đợi đám người Diệp Lạc, Vương Tuyết Nghi ra ngoài trở về Thanh Vân Môn.
Hai người Vân Mộc đã ra ngoài từ lúc một ngày trước, thật sự Hóa Long Trì này đối với bọn hắn mà nói không có một chút tác dụng nào, ở lại chỉ phí thời gian, ở đây linh khí nồng đậm tập trung tu hành sẽ tốt hơn.
Vân Mộc mở to hai mắt có thể cảm nhận được trên cơ thể của hắn có cảm giác tăng tiến không ít, có lẽ do nơi này linh khí nồng đậm, giúp tốc độ tu hành của hắn nhanh hơn không ít.
Nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, biến thành một cái kén lớn màu trắng, đây là lần đầu của nàng tiến vào Hóa Long Trì mới có hiện tượng như vậy, đối với những người từng đi vào một lần thì không còn biến thành kén như vậy nữa.
Đúng lúc này trong kén lớn, Vương Tuyết Nghi lực lượng bắt đầu thức tỉnh, một đạo thuần bạch sắc quang mang,càng ngày càng sáng rõ.
Trước mắt Vân Mộc một cái kén lớn bị phá vỡ, lộ ra bên trong là Vương Tuyết Nghi, nàng quần áo trên người không cánh mà bay, không còn mảnh vải che thân, hai tay để ở trước ngực, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
"Các ngươi nhìn cái gì, có tin ta chém các ngươi hay không" Vương Tuyết Nghi nhìn một đám nam nhân, đang chằm chằm nhìn nàng nói lớn.
"Vương cô nương, mau mang quần áo" Diệp Lạc từ trữ vật lấy ra một bộ nữ tử quần áo đưa cho nàng.
Đám người trở lại thác nước, Vương Tuyết Nghi đã thay xong y phục, y phục của Diệp Lạc đưa cho nàng tương đối lớn, mặc tại trên người nàng rất là rộng rãi, ống tay, ống quần rất dài chỉ có thể kéo lên.
Nàng dùng một dây cỏ dại, đem tóc buộc lại, cho dù như vậy cũng không cách nào che đi dung mạo tuyệt mỹ của nàng, làm cho cả đám ngây ngất mà nhìn.
Quả nhiên thiên sinh lệ chất.
Vân Mộc có chút ngẩn ngơ,chợt bừng tỉnh.
Vương Tuyết Nghi nhìn đám người, trong lòng giận giữ nhưng không thể làm gì, trong tay đùa giỡn dây thắt lưng, lớn giọng nói "Các ngươi nhìn cái gì".
Đám người đùa giỡn trêu chọc nàng một chút, một lát sau liền cùng nhau rời đi.
Vào đêm, về lại trên nhà tranh ở Thanh Vân Môn.
Vân Mộc ngồi trên tảng đá nhỏ, ngước đầu lên nhìn vô vàn tinh không, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Hắn cảm giác mình có thể đột phá Thiên Nhân Cảnh không xa.
Thế nhưng hắn rất rõ ràng, đây có lẽ là do ảo giác mà thôi, một bước này Thiên Nhân Cảnh không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức mới có thể đạt được
Hắn rất nhớ nhà, rất nhớ Nương của hắn, hắn đi ra Hoang Vực cũng đã được gần nửa năm,không biết mọi người có sống tốt hay không, không biết hắn có thể trở lại Hoang Vực hay không.
Một đống lớn suy nghĩ ập vào trong đầu hắn, hắn ở bên ngoài còn rất nhiều chuyện chưa làm được, hắn muốn tìm Thanh Liên Thánh Cung cho Bạch Hà, nhưng nghe nói đã bị hủy diệt ngàn năm trước, nhưng hắn biết một đại thánh địa sao dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Vân Mộc cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu tiến vào Du Long Thương diễn luyện thương pháp, tu luyện bên ngoài quá chậm, lần trước mất mấy tháng mà chỉ mới nhập môn được Phi Long Tại Thiên.
Thời gian này hắn muốn thuần thục tất cả sáu thức của Lục Hàng Thần Long Thương, hắn muốn sáng tạo thêm vài thức của Đại Hoang Tù Thiên Chỉ, hắn không muốn quá dựa dẫm vào Lục Hàng Thần Long Thương.
Cứ như thế đã trôi qua một ngày nhàm chán.
Sáng hôm nay hắn cùng Vân Hỏa tu luyện Kỳ Lân Bộ, dù sao Kỳ Lân Bộ cũng là tuyệt kỹ mà Vân Hỏa nắm giữ thành thục nhất, giúp hắn tu luyện sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Hà một thân Bạch Y xinh đẹp cực kỳ,ngồi trên tảng đá lớn gần đó, hai má phồng lên nhìn hai người Vân Mộc giận giữ.
"Các đệ đừng tu luyện nữa, dẫn ta ra ngoài chơi".
"Đệ từng nói dẫn ta ra ngoài ngắm thế giới, cuối cùng đệ lại vùi đầu vào tu luyện".
Bạch Hà có chút giận giữ nhìn Vân Mộc cùng với Vân Hỏa, nhưng nàng cũng hết cách, hai người Vân Mộc tu vi còn kém nàng xa như vậy tất nhiên phải cố gắng, điểm này nàng cũng rất vui, nhưng mà quá nhàm chán, nàng chịu không nổi.
"Được, Bạch tỷ đợi ta đi tắm rửa,thay bộ quần áo, cùng tỷ ra ngoài đi dạo" Vân Mộc một bên trả lời nàng.
"Ừm, nhanh lên" Hai mắt Bạch Hà sáng lên, vui mừng.
Sau một giờ, Vân Mộc tắm rửa đã xong, ba người rốt cuộc xuống núi đi dạo.
Hôm nay đường phố ở Đế Đô cũng rất nhộn nhịp như lần đầu bọn họ đến vậy, Túy Mộng Lâu vẫn đông khách như ngày nào.
Bọn họ đi quanh chợ nhỏ, mua một số đồ ăn vặt, cùng nhau đi dạo khắp Đế Đô, đi vào Túy Mộng Lâu nghe kể chuyện, cứ thế trôi đi hết mấy ngày vui chơi.
Cứ thế trôi đi hết mấy ngày thời gian, sau khi bồi Bạch Hà ra ngoài chơi một chuyến, lần này trở về hắn muốn bế quan tu luyện một thời gian rất lâu.
Bất tri bất giác đã một thời gian dài trôi qua, Thanh Vân Môn đã không thấy bóng dáng Vân Mộc đâu, lâu lâu chỉ thấy Bạch Hà xuống núi đi dạo mà thôi.
Bọn họ cũng không biết Vân Mộc đi đâu, làm gì cứ như thế hai mươi năm trôi qua, rốt cuộc Vân Mộc xuất quan.
Chương 44 Chương 44: Vân Mộc Đại Đế - Hai Mươi Năm.
Chương 44: Vân Mộc Đại Đế - Hai Mươi Năm.
Hai Mươi Năm trôi qua, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, trong mắt tu sĩ mà nói cũng như một cái chớp mắt trôi qua thôi.
Trong hai mươi năm này, Tông Môn Chi Chiến lần lữa đã kết thúc, không còn những tuyển thủ của hai mươi năm trước tham gia nữa, Tông Môn Chi Chiến cũng không còn thú vị như năm đó của Vân Mộc cùng đám người Vương Tuyết Nghi.
Một ngày này, Vân Mộc từ trong nhà tranh của mình mở mắt ra, một ngụm trọc khí từ trong miệng hắn phun ra, cuối cùng hắn bế quan một lần liền hai mươi năm.
Tu vi tăng tiến không ít, từ Tiên Thiên Trung Kỳ bất tri bất giác đã thành Thiên Nhân Cảnh Hạ Vị.
Trong hai mươi năm này, người của Kỳ Lân Nhất Tộc, cùng Chân Long nhất tộc đến tìm Bạch Hà và Vân Hỏa.
Bạch Hà thì không rời đi Thanh Vân Môn, dù sao tu vi của nàng lúc đó cũng đã là Phá Hư Cảnh Hạ Vị, nàng cũng không có gì để học ở Chân Long Tộc nữa.
Hai vị Long Tộc cũng không ép nàng trở về tộc, mà cứ thế ở bên người nàng bảo hộ nàng suốt hai mươi năm này.
Vân Hỏa thì khác, hắn lĩnh ngộ được Kỳ Lân Bộ định sẵn sẽ là Tộc Trưởng đời tiếp theo của Kỳ Lân Tộc, tu vi của hắn trong thời gian Vân Mộc bế quan hắn chỉ mới Tiên Thiên Cảnh Sơ Kỳ.
Hắn đi theo Kỳ Lân Tộc đi liền một cái không thấy tăm hơi, chớp mắt đã hai mươi năm chưa quay lại, không biết tu vi, sức mạnh thế nào, cuộc sống có tốt hay không ?
Vân Mộc xem Vân Hỏa như đệ đệ của mình vậy, tuy thời gian chung sống không quá lâu, nhưng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Hắn cũng rất lo lắng cho Vân Hỏa, sợ rằng người của Kỳ Lân Tộc đối xử với hắn không tốt, lỡ như trở về Kỳ Lân Tộc phát huy không được thiên phú, bị vứt bỏ thì làm sao.
Thanh Vân Môn hai mươi năm nay cũng không xảy ra quá nhiều vấn đề gì, Diệp Lạc tu vi cũng tăng cao rất nhiều, tương lai hắn có thể trở thành Tông Chủ của Thanh Vân Môn.
Hai người Bạch Mộng Sam cùng với Hỏa Linh Nhi cũng không thấy đâu, nghe nói từ khi hắn bế quan thì đã trở về trong tộc của mình, tiếp nhận truyền thừa.
Hai mươi năm mọi thứ thay đổi không nhiều, nhưng các đệ tử của Thanh Vân Môn cũng trải qua một trận hạo kiếp không nhỏ.
Nghe nói mười năm trước, Xích Huyết Ma Chủ hiến tế trăm vạn chúng sinh, đột phá từ Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong thành Thánh Nhân Cảnh, bất chấp thiên đạo thiếu khuyết mà cưỡng ép đột phá.
Bát Đại Tông Môn cũng suất lĩnh rất nhiều đệ tử đi cứu viện, nhưng mà chỉ có đi mà không có về, vì vậy buộc phải tám vị Tông Chủ cùng mấy chục vị Thiên Nhân Cảnh, vây quét Xích Huyết Ma Chủ.
Sau một trận đại chiến diễn ra, tuy Xích Huyết Ma chủ đã đến Thánh Nhân Cảnh, nhưng dưới sự vây công của mấy vị Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong, thì hắn cũng không địch lại.
Xích Huyết Ma Chủ sau trận chiến đó trọng thương bỏ chạy, nhưng mà mười năm nay Bát Đại Tông Môn luôn truy tìm hang ổ của Xích Ma Giáo tiêu diệt.
Mười năm nay Bát Đại Tông Môn tiêu diệt không ít giáo đồ của Xích Ma Giáo, tiêu diệt mười mấy phân đà của chúng, nhưng không tìm được Xích Huyết Ma Chủ.
Xích Huyết Ma Chủ dù sao bây giờ cũng đã là Thánh Nhân Cảnh, nếu như tham vọng của hắn càng ngày càng lớn, lại một lần nữa hiến tế toàn bộ Cửu Châu để bước vào Đại Đế, thì lúc đó cho dù Bát Đại Tông Môn hay Hoàng Thất đều hết cách với hắn.
.....................................................
(Trước đây chỉ nhắc đến thánh cảnh và đế cảnh không đề cập đến tiểu cảnh giới nhỏ của hai cảnh giới này vì lúc đó chưa nghỉ ra điều gì mới nên cứ gọi tạm như vậy).
Thánh Nhân Cảnh chia làm hai cảnh giới nhỏ Thánh Nhân Hạ Vị Cảnh và Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh, vượt quá Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh là Bán Bộ Đế Cảnh.
Trên Bán Bộ Đế Cảnh là Đại Đế Cảnh, Đại Đế Cảnh phải lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa mà hình thành Đế nếu như không lĩnh ngộ được pháp tắc thiên địa, thì chỉ mãi mãi là Bán Bộ Đế Cảnh.
.......................................................
Bạch Hà từ động phủ của mình tu luyện, nghe Thiên Xu báo lại rằng Vân Mộc đã xuất quan, nàng vội vội vàng vàng đứng dậy, bay thẳng một mạch đến nơi ở của Vân Mộc.
Lúc này sáng sớm, Vân Mộc vừa mở cửa ra, buổi sáng hôm nay thật trong lành, mát mẻ, đã hai mươi năm rồi hắn mới cảm nhận được những thứ này.
Trong suốt hai mươi năm, hắn không bế quan tu luyện thì cũng ở trong không gian của Du Long Thương tu luyện võ kỹ, thương pháp, chưa một lần ra ngoài.
Đúng lúc đang ngắm mặt trời buổi sáng sớm, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một Nữ Tử từ đâu bay đến, sau lưng nàng thêm hai người tu vi ít nhất cũng cao hơn hắn một đại cảnh giới.
Người tới không ai khác ngoài Bạch Hà, nàng từ trên trời bay xuống, chạy lại ôm chằm lấy hắn mà vui mừng, trên đôi mắt xinh đẹp ấy đã rơi vài giọt nước mắt.
Hai mươi năm hắn chỉ nghe tin về Bạch Hà, Vân Hỏa do Diệp Lạc rảnh rỗi báo lại, chứ chưa từng ra ngoài, chưa từng nhìn thấy Bạch Hà hay Vân Hỏa suốt hai mươi năm này.
"Bạch tỷ, ta bế quan hơi lâu, xin lỗi" Hắn ôm nàng thật lâu mở miệng giải thích.
"Ngươi, ngươi bế quan một lần liền hai mươi năm, không nói không rằng liền đóng cửa không ra"
"Ta hai mươi năm nay rất nhàm chán, không ai chơi cùng" Nàng có một chút ủy khuất nhìn hắn nói.
"Bạch tỷ, Tiểu Hỏa hắn chưa quay lại sao?" Vân Mộc tò mò hỏi nàng.
"Hắn cũng giống như ngươi, đi một cái liền hai mươi năm, chưa từng về thăm ta một lần"
"Các ngươi đều không đối xử tốt với ta, thật uổng công ta dạy dỗ hai người các ngươi" Bạch Hà có một chút giận giữ nhìn hắn.
"Bạch tỷ hai vị này là?"
"Hai người bọn họ đều là đồng tộc của ta, bên trái là Hoàng Khiếu, bên phải là A Mị, bọn họ sống cùng ta suốt hai mươi năm nay" Bạch Hà giới thiệu hai người đi bên cạnh mình, nhìn thoạt rất là trẻ tuổi, nhưng hắn nhìn ra hai vị này tuổi tác không kém Bạch Hà bao nhiêu.
"Giới thiệu với hai người các ngươi, đây là Tiểu Mộc Mộc đệ đệ của ta" Bạch Hà giới thiệu Vân Mộc cho hai người A Mị cùng Hoàng Khiếu.
"Xin chào hai vị tiền bối" Vân Mộc ôm quyền hành lễ.
"Vân Tiểu huynh đệ không cần khách khí" Hai người cũng đáp lại hắn.
Nhìn thấy Bạch Hà cùng với Vân Mộc lâu ngày không gặp, hai người bọn họ cũng rời đi không ở lại cản trở, dù sao thì cũng hơn hai mươi năm không gặp nhau, rất nhiều chuyện Bạch Hà muốn kể.
Vân Mộc cùng Bạch Hà xuống núi, đi đến Túy Mộng Lâu, ăn uống vui chơi suốt mấy ngày liền, nhàm chán liền trở lại Thanh Vân Môn.
Thời gian này tuy Bạch Hà rảnh rỗi,nhưng tu vi cũng nàng không giảm mà lại tăng lên rất nhiều, có sự chỉ dẫn của hai người từ Long Tộc, giúp nàng giải đáp thắc mắc rất nhiều.
Cũng vì vậy mà tu vi của nàng bây giờ đã là Phá Hư Cảnh Thượng Vị Cảnh, tu vi chỉ kém sư phụ hắn là Sở Thanh Huyền ở Thanh Vân Môn, nhưng mà Sở Thanh Huyền cũng đánh không lại nàng.
Hai người đang trò chuyện rất hăng say, thì Thiên Xu từ bên ngoài tiến vào, thông báo với hai người bọn họ mấy ngày nữa Vân Hỏa liền trở lại Thanh Vân Môn.
Hai người rất cao hứng, không biết sau hai mươi năm Tiểu Tử kia sống như thế nào, tu vi tiến triển ra sao, hai người rất chờ mong đến ngày gặp lại Vân Hỏa.
Bạch Hà kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, có chuyện mười năm trước nàng đi cùng Sở Thanh Huyền ra ngoài vây quét Xích Huyết Ma Chủ, chém giết mấy trăm tên Thiên Nhân Cảnh của Xích Ma Giáo, năm đó nàng cũng là người chém một kiếm làm Xích Huyết Ma Chủ bị thương mà chạy trốn.
Danh vọng của nàng bên trong Bát Đại Tông Môn rất cao, rất nhiều người kính nể, muốn nàng làm sư phụ, nhưng nàng luôn từ chối, không muốn phiền phức trước nay chưa từng nhúng tay vào chuyện của Thanh Vân Môn quá nhiều.
Mấy ngày sau Vân Hỏa trở lại Thanh Vân Môn, sau lưng hắn lúc này đi theo hơn mười người, tu vi kém nhất cũng là Thiên Nhân Thượng Vị Cảnh, khí tức trên người Vân Hỏa tỏa ra làm cho người khác cực kỳ khó chịu, nóng bức.
Hiện tại tu vi của Vân Hỏa đã siêu việt Vân Mộc, tu vi của hắn bây giờ không kém Bạch Hà là bao nhiêu, cũng đã là Phá Hư Cảnh Thượng Vị Cảnh, hai mươi năm từ một Tiên Thiên cảnh nhỏ bé, một đường đột phá liền đến Phá Hư Cảnh.
"Tiểu tử, hai mươi năm không gặp, uy phong rồi lại dám từ trên cao nhìn xuống".
"Đại Ca, lâu rồi không gặp, bây giờ ta đã mạnh hơn hai mươi năm trước rất nhiều".
"Ngươi lần này trở lại, sẽ không rời đi nữa?".
"Đại Ca thú thật mà nói, lần này trở lại cũng là có chuyện".
"Lần này ở Bắc Châu có một tòa bí cảnh, ta định mang theo tộc nhân cùng huynh và Bạch tỷ cùng đi".
"Bí Cảnh là thứ gì?".
"Được rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói!".
Hai người hàn huyên một vài câu, Vân Hỏa phất tay, bảo đám người đi theo tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn cùng Vân Mộc ở lại chỗ này mấy ngày.
Sau khi nghe Vân Hỏa giải thích về bí cảnh ở Bắc Châu, hắn cực kỳ hương phấn muốn đi, dù sao Bí Cảnh cũng tràn đầy cơ duyên, thế là hai người quyết định mấy ngày sau liền tiến về Bí Cảnh
Chương 45 Chương 45 : Vân Mộc Đại Đế - Bí Cảnh.
Chương 45: Vân Mộc Đại Đế - Bí Cảnh.
Bắc Châu.
Thiên Hà Quận.
Thanh Mộc Trấn từ rừng rậm đi ra một đội người đứng trên mảnh đất trống, đội người này không ai khác là đám người Vân Mộc, đi từ Trung Châu đến tham gia Bí Cảnh.
Dẫn đầu là một thanh niên nam tử mặc một bộ trường bào màu đen, đi theo là hơn mười thiếu niên, còn có vài nữ tử, người mặc trường bào màu đen không ai khác là Vân Hỏa, hắn là người dẫn đầu của Kỳ Lân Tộc lần này tham gia bí cảnh.
"Ngày hôm nay chúng ta đến đây, các huynh đệ đều biết bản thân muốn gì, không sai Tộc Trưởng thúc thúc phân phát cho chúng ta một tấm lệnh bài đi vào bí cảnh, cơ duyên thuộc về ai đó là phúc phần của người đó, các ngươi không được ám toán người trong tộc, hiểu chưa."
Vân Hỏa hơi chút dừng lại, sau đó nói rằng "Bí cảnh lần này nguy hiểm vô cùng, không giống như những bí cảnh có sẵn trong tộc, không ai bảo vệ được các ngươi, các ngươi tự mình mà lo liệu".
"Các ngươi chuẩn bị một chút, ta chuẩn bị mở bí cảnh".
Vân Hỏa dứt lời, đi ra một bên táng cây, nhìn Vân Mộc cùng Bạch Hà mở miệng nhắc nhở.
"Đại ca, Bạch tỷ bí cảnh lần này rất hung hiểm, hai người phải cẩn thận một chút, không phải chỉ có chúng ta tham gia, còn có các môn phái khác, cùng các tộc thần thú khác nữa, hai người phải cẩn thận một chút."
"Được rồi, đệ không cần lo cho chúng ta" Vân Mộc cùng Bạch Hà đồng thanh trả lời Vân Hỏa.
"Vậy được, ta liền đi mở ra bí cảnh"
Một lát sau.
"Được rồi, các ngươi tập trung, đứng ngay ngắn, ta chuẩn bị mở bí cảnh rồi, nhớ kỹ phải bảo vệ tốt bản thân".
Nói xong Vân Hỏa từ tay phải nắm chặt lệnh bài màu xanh, trong miệng hét lớn "Mở ra".
Bí cảnh mở ra phương thức cũng đơn giản, cần ở địa phương nhất định, có thêm lệnh bài liền mở được mở ra, nếu không, cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, tỷ như linh thạch, pháp bảo, linh ngọc các loại mới có thể mở ra.
Một ánh sáng từ lệnh bài bắn ra nháy mắt bay lên không trung, bắn vào mảnh đất trống, hình thành một cái của ánh sáng, không giống với truyền tống trận mà bọn hắn nhìn thấy ở Hoang Vực.
Một cánh cửa rộng tầm hai mét, cao ba bốn mét, không cần Vân Hỏa mở lời, các thiếu niên của Kỳ Lân Tộc từng người từng người đi vào bí cảnh, rất nhanh đến phiên Vân Mộc cùng Bạch Hà.
"Đại ca, Bạch tỷ cẩn thận, đừng cậy mạnh" Vân Hỏa nhắc nhở hai người một lần nữa,cũng từ sau lưng hai người đi vào bí cảnh.
Trong chớp mắt, Vân Mộc một mình xuất hiện ở một cánh rừng hoang vu, Vân Mộc cảnh giác đem Du Long Thương lấy ra đề phòng xung quanh, dù sao đây cũng là lần đầu hắn tiếng vào bí cảnh.
"Răng rắc" Đột nhiên từ đâu xuất hiện một con vượn người, tu vi không cao cho lắm, lao thẳng về phía Vân Mộc mà đánh tới.
Hắn cũng không chần chừ vung thương chém một cái, đầu kia Yêu Thú chết ngay lập tức.
"Lục Cấp Yêu Thú, không phải quá yếu sao, không quá nguy hiểm như Tiểu Hỏa nói".
Lúc này hắn cũng không biết rằng mình chọc phải thứ đáng sợ, hắn ngồi một bên, một thời gian không thấy điều gì xảy ra liền chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này không biết từ đâu tới tiếng Ầm Ầm, mấy ngàn con Lục Cấp Yêu Thú Thạch Hầu nhảy vọt người ra mà tấn công Vân Mộc.
"Cái thứ gì?" Vân Mộc ngơ ngác định vung thương lên mà chém, nhưng bọn chúng quá đông.
"Chết tiệt, phải chạy trốn" Vân Mộc thi triển Kỳ Lân Bộ chạy trối chết, hắn chạy suốt mấy giờ, nhưng đám Thạch Hầu vẫn không dừng lại, như có thứ gì đó kích thích bọn chúng đuổi theo Vân Mộc vậy.
Thạch Hầu là một bầy Yêu Thú tộc quần, Vân Mộc lại vô tình đánh chết người của bọn nó, bọn nó liền một đường truy sát Vân Mộc không thôi.
Đành bất đắc dĩ, hắn thi triển Đột Như Kỳ Lai Thương, thương này vừa nhanh lại có tính quần công hiểu quả, Vân Mộc đành sử dụng, cản bọn chúng một chút liền bỏ chạy.
Cho dù hiện tại hắn đã là Thiên Nhân Hạ Vị Cảnh, nhưng đối đầu với hơn ngàn còn Lục Cấp Yêu Thú, tuy có thể giải quyết nhưng quá tốn sức, nên hắn đành bỏ chạy.
Đào thoát được hai canh giờ không thấy đám Thạch Hầu đuổi theo nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm, không biết đám ngươi Vân Hỏa có làm sao không, còn có Bạch tỷ không biết hiện tại ở nơi nào.
Chạy trốn mấy giờ cũng rất mệt, hắn đành ngồi nghỉ một chút dưới gốc cây gần đó, được một lúc thì hắn nghe có tiếng va chạm đánh nhau, hắn cũng không ngồi im liền lập tức đi kiểm tra.
Một nhóm hơn mười người đang vây công một con Yêu Hoàng Cảnh, hai bên đáng giao chiến cực kỳ kịch liệt, cơ thể Yêu Thú có vô số vết thương, huyết nhục liên tục chảy ra, không quá mấy hơi thở con Yêu Thú ắt hẳn sẽ bị đám người kia giết chết.
"Tật Tinh Lang, Thiên Nhân Cảnh Yêu Thú, tương đương với Yêu Hoàng Cảnh, nhưng mà hình như rất lạ, nếu đã đến Yêu Hoàng Cảnh tại sao không hóa hình?" Vân Mộc có rất nhiều câu hỏi đặt ra.
Những vấn đề của Yêu Thú hắn không đọc qua quá nhiều, nhưng hắn biết một điều đến Tiên Thiên Cảnh yêu thú liền có cơ hội hóa thành người, tỷ như con Tật Tinh Lan này hắn cũng tìm hiểu qua Thư Tịch của Thanh Vân Môn mà nhìn thấy, nếu không hắn cũng không biết nó là Yêu Thú loại gì, giống như đám Thạch Hầu ban nãy.
Vân Mộc xem đại chiến cũng đã dần kết thúc, cũng không phải việc của hắn, quay đầu rời đi, Yêu Hoàng tuy giá trị rất lớn, nhưng hắn cũng không muốn một lần đối đầu với mười tên Thiên Nhân Cảnh, rất phiền phức.
Hai ngày sau Vân Mộc tiếng vào một nơi được gọi là Lạc Hà Cốc bên trong có rất nhiều thảo dược quý hiếm, đặc biệt có một gốc Cửu U Thanh Hoàng Liên, Thiên Nhân Cảnh có thể phục dụng tăng lên cơ hội đột phá cảnh giới nhỏ, nếu mang Cửu U Thanh Hoàng Liên đi luyện hóa thành Cửu Hoàng Đan liền có thể giúp hắn bước vào Thượng Vị Cảnh.
Nhưng mà nào dễ dàng lấy được Cửu U Thanh Hoàng Liên như vậy, bên cạnh tiếng gầm thét của một đầu Tôn Cấp Yêu Thú, có mấy ngươi xui xẻo tiến vào cướp Cửu U Thanh Hoàng Liên, nếu như không có đầu kia Bạch Hổ Yêu Tôn canh giữ, hắn đã vào cướp từ lâu rồi, không đợi để cho đám người này đi vào.
Bạch Hổ Yêu Tôn tu vi tương đương với Phá Hư Cảnh của Nhân Tộc bọn hắn, lại một thân cường hoành cơ thể, Phá Hư Cảnh bình thường khó mà đánh thắng được nó.
Mấy ngày nay không ít Phá Hư Cảnh cường giả bị nó đánh trọng thương chạy ra ngoài, cơ duyên phải có mạng dùng mới được, hắn cũng không ngu ngốc mà chui đầu vào chỗ chết.
Đúng lúc này giữa không trung xuất hiện hai quả cầu vô cùng quỷ dị sau đó lại tiếp tục có thêm mấy chục quả cầu như vậy nữa, oanh kích mà đến bốn người vừa tiến vào.
"Bạch Hổ Yêu Tôn? Tại sao nó lại chổ này?"
"Chạy mau".
Mấy tên Phá Hư Cảnh bỏ chạy, một tên lấy một tấm lệnh bài ném đến bên người Bạch Hổ Yêu Tôn, lệnh bài vừa chạm đất nổ tung tạo thành mấy tấm lá chắn, chặn công kích của Bạch Hổ Yêu Tôn nhưng chỉ được một lúc, mấy tấm lá chắn liền vỡ nát.
"Không ổn, chia nhau ra chạy".
Đám người bỏ chảy ra ngoài Lạc Hà Cốc giống như ong vỡ tổ, gần mấy trăm con Hổ Yêu đuổi theo tiếp tục truy kích khi bọn chúng sắp bắt được một tên thì đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài biến mất, trong lúc nguy cấp một tên bóp nát lệnh bài truyền tống ra ngoài.
Mấy trăm con Bạch Hổ Yêu liền trở lại bên người Bạch Hổ Yêu Tôn, đây là Thần Thông của nó, Kính Vạn Phân Thân, có thể tạo ra hơn ngàn con Bạch Hổ yếu hơn nó hai đại cảnh giới.
Vân Mộc ngồi trên cây liễu, nhìn thấy cảnh này mà há hốc cả mồm, không thể tin được Bạch Hổ Yêu Tôn còn có chiêu đáng sợ như vậy.
"May mắn, may mắn, không đi chọc nó, nếu không xương cũng không đủ cho đám phân thân kia nhai" Vân Mộc vỗ vỗ ngực cảm thấy may mắn không đi tranh đoạt Cửu U Thanh Hoàng Liên.
Cửu U Thanh Hoàng Liên nhìn qua cũng hơn ngàn năm, bên dưới không ít hơn một trăm cánh, mỗi một cánh đều phát ra âm u khí tức, nếu đem thứ này luyện thành Hoàng Thiên Đan có thể trở giúp Tiên Thiên Cảnh rất nhiều.
Ánh mắt Vân Mộc lại tập trung bên người Bạch Hổ Yêu Tôn, tuy hắn không thể làm gì nhưng vẫn có thể từ trên cây liễu nhìn xuống, Bạch Hổ Yêu Tôn thân dài hơn trăm trượng, cả người tỏa ra âm u khí tức cực kỳ đáng sợ, có lẽ Bạch Hổ Yêu Tôn đã đến cảnh giới Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong mới có khí tức này.
Nhưng mà Vân Mộc không biết rằng, thực ra Bạch Hổ Yêu Tôn không phải là Bạch Hổ tầm thường, nó là một đầu Bạch Hổ biến dị, chiến lực so với đồng tộc Thần Thú mạnh hơn gắp trăm lần.