• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 Chương 56 : Vân Mộc Đại Đế - Luân Hồi.

Chương 56: Vân Mộc Đại Đế - Luân Hồi.

Vân Mộc lúc này mở mắt tỉnh lại hắn không biết mình đang ở nơi nào, hắn không biết rằng bản thân mình đã tiến vào luân hồi vô tận.

Hắn mở mắt ra đời đầu tiên, chỉ thấy bản thân mình đang ở dưới nước là một con cá chép nhỏ, hằng ngày sinh trưởng ở dòng sông nhỏ này, hắn mơ mơ hồ hồ biết được rằng bản thân mình lần đầu tiến vào luân hồi mà sư phụ ban tặng cơ duyên, không phải là người, cũng không phải yêu, chỉ là một con cá chép nhỏ.

Hắn lúc này mới ra đời chưa bao lâu, thân thể cực kỳ yếu ớt, Vân Mộc nhìn thấy anh chị em của mình đời này, đang lao nhao đi tìm thức ăn, hắn cũng vì vậy đi theo, có lẽ sư phụ muốn cho hắn cảm nhận được bản thân mình làm tất cả các loài vật trên thế giới, để cảm ngộ đại đạo.

Một cái chớp mắt đã hai năm trôi qua, Vân Mộc lúc này đã trưởng thành từ một đầu cá nhỏ trở thành một con cá chép to lớn lực lưỡng, sau hai năm ở dòng sông này hắn biết dòng sông này tên Ngư Long Sông, nghe ngư dân thường đến đây bắt cá hay kể về truyền thuyết cá chép vượt Long Môn, Hóa Rồng.

Hắn cũng không do dự, bơi đến thượng nguồn Ngư Long Sông, dòng nước ở đây chảy ngược cuốn hắn trở về chỗ cũ không biết nhiêu lần, hắn cũng không bỏ cuộc cứ thế mà bơi đi đến thượng nguồn, mong rằng có một ngày Hóa Long, hắn không muốn tiến vào luân hồi làm một người bình thường, nếu đã vì bản thân mình tu luyện, hắn liền muốn cố gắng hết sức.

Sau hai năm bơi ngược lên thượng nguồn, Long Môn còn chưa thấy đâu, thì bản thân đã kiệt lực mà chết, cứ như thế đời đầu tiên hắn chết một cách chóng vánh không làm được gì cả, nhưng ít ra bản thân hắn đã từng rất cố gắng.

Lần nửa mỡ mắt Vân Mộc biết rằng bản thân đã tiếng vào vòng luân hồi tiếp theo, kiếp này hắn không phải cá, không phải người, không phải yêu, hắn chỉ là đầu hổ nhỏ sống trên núi.

Mấy năm trôi qua hắn cũng không làm hại người nào, ở trên ngọn núi này được xưng một tiếng Sơn Quân, hắn thường xuyên giao dịch với con người, đổi lấy tin tức tìm kiếm cơ duyên, hắn tiến vào luân hồi không muốn dùng công pháp đời trước, hắn muốn mỗi một lần cảm ngộ, mỗi một lần sống thành một loài vật nào nó, có thể cảm nhận được cuộc sống của loài vật đó.

Mấy năm sau không tìm được một chút tin tức cơ duyên nào, lại nhiều lần trợ giúp thôn dân tiêu diệt thổ phỉ, lâm vào bọn sơn tặc ghi hận, vây công mà chết trong một đêm trắng sáng,đời thứ hai của Vân Mộc cứ thế trôi qua một cách lặng lẽ dưới ánh trăng.

Lần này mở mắt Vân Mộc nghe được tiếng khóc, là tiếng khóc của bản thân hắn, kiếp thứ ba hắn không còn làm động vật nữa, lần này đã trở thành người, nhưng mà nhìn xung quanh hoàn cảnh không tốt cho lắm, hắn sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khổ.

Vân Mộc cứ thể trưởng thành, một cái chớp mắt đã 15 tuổi, hắn muốn ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, truy cầu đại đạo.

Đi ròng rã suốt ba năm, không kiếm được cơ duyên gì, ngược lại tao ngộ rất nhiều loại bất hạnh ở hiện thực chưa từng trải qua, cứ như thế 18 tuổi Vân Mộc một lòng truy cầu Tiên Đạo chết tại một con đường vắng vẻ.

Đời thứ 4 của hắn không khá hơn là bao nhiêu, đời này may mắn sống lâu hơn một chút, làm một thư sinh dạy học, nhưng chiến tranh lại kéo đến, hắn lại lần nữa chết đi khi còn đang đọc sách trong thư phòng.

Cứ như thế Vân Mộc trôi qua gần năm mươi lần luân hồi, không thoát khỏi cảnh làm một phàm nhân, có đời làm Tướng Quân chinh chiến sa trường,có đời làm một thợ rèn cho Hoàng Cung, có đời làm thầy thuốc cứu vớt chúng sinh, có đời làm Hoàng Đế trị vì cả một đất nước, nhưng tất cả thứ mà hắn trải qua chỉ là một phàm nhân, không hơn không kém một người bình thường.

Hắn cũng không hiểu tại sao sư phụ lại không cho hắn lập tức trở thành tu luyện giả, cứ như thế lặp đi lặp lại suốt mấy đời, tâm cảnh của hắn không còn được ổn định như lúc ban đầu nữa, cái cố gắng mà hắn từng mong muốn khi còn là một con cá chép cũng đã biến mất.

Mà hắn không biết rằng những thứ hắn đang trải qua, thực sự là chính hắn của những kiếp trước, Trường An chỉ tái hiện lại cuộc đời của hắn mà thôi, Vân Mộc từng là cộng cây ngọn cỏ, từng là cá chép lão hổ, từng là Thư Sinh, Hoàng Đế, Tướng Quân mà mỗi đời hắn cứ như vậy trôi qua.

Vân Mộc lần nữa mở mắt tỉnh dậy, bản thân cảm nhận được nơi này rất bất phàm, đời này hắn sinh ra đã là Đại Công Tử của một gia tộc tu luyện giả, cha mẹ đều là Cường Giả Thánh Nhân Cảnh, hắn cũng vì thế mau chóng bước lên con đường tu luyện.

Hắn 7 tuổi lấy thương nhập đạo chân chính bước vào Dung Luyện Cảnh khi mới bảy tuổi, hoành áp thiên kiêu một thời đại.

Hắn 10 tuổi một người một thương chém giết ba ngàn ma giáo, lúc này hắn cũng kết qua với vị bằng hữu đầu tiên trong đời này.

Hắn 20 tuổi bước vào Thiên Nhân Cảnh được xưng tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, một thân thương pháp cực kỳ tinh thông huyền ảo, lúc này hắn cũng làm quen được đạo lữ đầu tiên của mình.

Hắn 40 tuổi tiến nhập Phá Hư Cảnh trảm sát mấy chục vị Thánh Nhân Cảnh, được xưng là Phá Hư Cảnh Vô Địch giả, không ai dám xem thường.

Hắn 100 tuổi chuẩn bị độ kiếp bước vào Đại Đế Cảnh, lại bị đạo lữ cùng huynh đệ thân thiết, bày ra diệt sát đại trận hại chết, hắn cố gắng giãy giụa hai năm, cuối cùng tinh huyết cạn hết, thân thể tiếng vào hư vô, hắn cứ như thế một lần nữa chết đi.

Luân hồi kết thúc, một đời Thương Thánh cứ như thế vẫn lạc, đời sau hắn nhất quyết không tin một ai nữa, hắn chỉ sẽ vì bản thân mình mà cố gắng.

Lần này tỉnh lại chỉ thấy bản thân mình đã 7 tuổi, Vân Mộc rất nghi hoặc rốt cuộc thì tại sao lại có chuyện này, trước nay luân hồi đều sơ sinh mà thành, nhưng lần này lại là 7 tuổi.

Hắn được sinh ra ở Tiên Giới, một nửa nằm ở Cửu Thiên Thập Địa, gia tộc của hắn cũng là một gia tộc tu tiên thế gia, cha mẹ đều là cường giả Chân Tiên Cảnh.

Hắn cứ như thế mấy năm trưởng thành cũng bước vào con đường tu tiên, khác với trước đây hắn chỉ lấy linh khí làm chủ, lần này là tiên lực, hắn đã mười tuổi nhưng lại không thể hấp thu tiên lực, trở thành một phế nhân, cha mẹ hắn liền vô tình đuổi hắn ra ngoài.

Vân Mộc cứ thế đi ra bên ngoài Tiên Giới, mở một quán rượu nhỏ sinh sống qua ngày, hắn cứ thế trôi qua trăm năm liền chết đi, một đời, lại một đời vô vị.

Hắn trải qua vô số kiếp sống luân hồi, có lúc trở thành cường giả bậc nhất đại lục, vì độ kiếp phi thăng tiên giới mà hôi phi yên diệt, lại có kiếp sống chỉ là một cọng cỏ nhỏ, lại hào quang vô tận, một cộng diệp thảo tiến vào Dị Vực giết vô số Bất Hủ Tiên Vương, lúc đó người khác xếp hắn vào Thập Hung Thượng Cổ, được gọi là Cửu Diệp Kiếm Thảo, kiếm thảo kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, trảm sát hư không, vô số Tiên Vương yêu thú, đều chết dưới một cọng cỏ nhỏ.

Lại có kiếp sống, hắn trở thành một tôn Bất Hủ Tiên Hoàng kiếm khí hoành áp cửu thiên, được xưng là Vân Mộc Tiên Hoàng lại tao ngộ bất trắc trong Loạn Cổ Chiến Trường mà bỏ mình.

Có kiếp sống hắn là một đầu Thần Long hùng dũng oai hùng, cùng Long Tộc chinh chiến khắp Yêu Giới, một thân Lục Hàng Thần Long Thương uy danh trấn áp cố kim, vô số Yêu Tộc xưng hắn là Ứng Long Chiến Thần.

Đời tiếp theo hắn lại sinh ra ở Mộc Giới, hắn bản thể lúc này chính là lần nữa trở thành Cửu Diệp Kiếm Thảo, nhưng nói Cửu Diệp Kiếm Thảo cũng không đúng hắn đời này chỉ là cọng cỏ nhỏ ở Mộc Giới mà thôi.

Vân Mộc sinh ra linh trí, hằng ngày xem một thanh niên áo trắng luyện kiếm, cứ thế mà hắn lĩnh ngộ được mấy tia kiếm ý, cuối cùng được người kia chú ý chăm chú nhìn xem.

Người áo trắng cho hắn một giọt nước mắt, từ lúc đó hắn bắt đầu tu luyện, bắt đầu lĩnh ngộ ý cảnh, lĩnh ngộ kiếm ý, cứ như thế trôi qua trăm năm hắn cuối cùng hóa hình trở thành một thành một thanh niên hai mươi tuổi, trở thành viên chính thức của Mộc Giới.

Hắn cực kỳ bất ngờ là, người áo trắng luyện kiếm suốt trăm nay ở bên cạnh hắn lại là sư phụ, người cho hắn cơ duyên tiến vào luân hồi.

Hắn cũng mơ mơ, hồ hồ không biết, thật thật, giả giả,người áo trắng thấy hắn hóa hình mỉm cười liền đặt tên cho hắn là Vân Mộc.

Mấy trăm năm đi theo sư phụ hắn học rất nhiều điều, nhưng sư phụ là một người cực kỳ nhàm chán, hằng ngày không chẻ củi nấu cơm, câu cá, trồng cây, đọc sách, chơi cờ, hắn thật sự rất khó hiểu.

Năm hắn bước vào Bất Hủ Tiên Vương liền xin phép sư phụ rời đi Mộc Giới, đi đến nơi khác lịch luyện, sư phụ cũng đáp ứng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn tiến về Tiên Giới lúc này vẫn còn nguyên vẹn chưa chia thành Cửu Thiên Thập Địa cùng Dị Vực.

Hắn đi khắp Tiên Giới kết giao vô số bằng hữu, gặp mặt vô số cường giả, lịch luyện qua rất nhiều chuyện ở Tiên Giới, nhưng rồi một ngày này cuối cùng cũng đến, hắn ngàn năm tu luyện bản thể Cửu Diệp Kiếm Thảo cũng bị phát hiện ra.

Vô số cường giả Tiên Giới truy bắt hắn, ngay cả Ma Đế Ứng Kiếp cùng Thiên Đế Thiên Nhất đều truy bắt hắn.

Thiên Đế thì muốn luyện hóa thần hồn, cơ thể của hắn thành đan dược, bước đến cảnh giới cao hơn.

Ma Đế thì muốn bắt hắn luyện khí, trở thành thần bình lợi khí cho hắn sự dụng.

Vân Mộc trốn thoát suốt mấy chục năm cuối cùng bị vây khốn ở Thông Thiên Thần Sơn, cơ thể mệt mỏi lã người, không thể đi tiếp nữa.

Vân Mộc bị rút toàn bộ Cửu Diệp, Thần Hồn gần như sắp tan biến, lúc này trên bầu trời một thanh niên áo trắng xuất hiện, cứu lấy Vân Mộc hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói.

"Tại sao phải khổ như thế"

Người áo trắng này, hai ngón tay giơ lên tạo thành một thanh cự kiếm, chém thẳng về phía Thông Thiên Thần Sơn, Thần Sơn bị chia ra làm hai nửa, từ đó cũng hình thành Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực, hai vị Thiên Đế cùng Ma Đế cũng từ đó mà chết đi .

Vân Mộc lúc này đã không còn sống sót, triệt để chết đi, chỉ còn lại một cọng cỏ nhỏ tan vào hư không.

Lúc này mới sinh ra lời đồn Trường An Thần Quân chỉ vì một cọng cỏ, mà chém nát cả Tiên Giới.
Chương 57 Chương 57: Vân Mộc Đại Đế - Bần Đạo Không Xem Bói.

Chương 57: Vân Mộc Đại Đế - Bần Đạo Không Xem Bói.

Một cộng Diệp Thảo cứ như thế tan biến vào hư không, lần luân hồi này của hắn cứ như thế chết đi, lần này hắn trải nghiệm được cảm giác làm một Chuẩn Tiên Đế mạnh như thế nào, ngay cả trong hiện thực hắn còn không bước vào được Đại Đế, nhưng khi tiếng vào luân hồi hắn lại có thể đi đến Tiên Giới, chứng kiến vô số cảnh tượng mà ngay cả đời Vân Mộc cũng không nghỉ sẽ thấy.

Lần nữa tỉnh lại, lần này hắn không phải cây cỏ, yêu thú, hay người bình thường nữa, hắn sinh ra trên ngọn núi nhỏ, xung quanh có mấy đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần, người mặt đạo bào màu xanh, nhìn một hồi lâu hắn mới biết đời này luân hồi của hắn thành một tiểu đạo sĩ.

Cứ như thế một cái chớp mắt trôi qua mấy năm, tiểu đạo sĩ Vân Mộc nay đã bảy tuổi, tư chất của hắn siêu phàm, mới bảy tuổi đã tu luyện Tam Kinh Đạo Giáo đến một cách thông thiên triệt địa, Vân Mộc dù sao cũng đã luân hồi qua vô số kiếp sống, lần này tiểu đạo sĩ hắn muốn tự tại tiêu dao.

Thanh Phong Sơn

Sáng Sớm

Tiểu đạo sĩ Vân Mộc đang vẽ một lá bùa gì đó, vẽ nghệch ngoạc khó hiểu, mấy vị sư thúc nhìn hắn cũng lắc đầu ngao ngán, hắn tuy cân cốt siêu phàm, nhưng lại quá lười biếng tu luyện Thái Cực Công, Thái Cực Kiếm, Thái Cực Quyền, suốt ngày vẽ cái gì bùa chú, trấn áp tà ma, xua đuổi tai ương.

Nhìn tiểu đạo sĩ nhỏ bé như vậy thôi, nhưng tu vi của hắn đã là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, thử xem ở Cửu Thiên Thập Địa này có người nào mới bảy tuổi đã vào Chân Tiên, ngay cả Thiên Đế trước kia cũng chưa từng thấy qua có tư chất siêu phàm như vậy.

"Tiểu Mộc Mộc, đang làm cái trò gì đó, không mau tu luyện Thái Cực Công" Thái Thanh Huyền tay cầm phất trần nhìn chằm chằm Vân Mộc chất vấn.

"Hì Hì, Sư Thúc ta đang vẽ bùa" Vân Mộc mỉm cười nhìn vị Sư Thúc này của hắn.

Thái Thanh Huyền nghe đến vẽ bùa liền tức giận, dơ chân đá lên cái mông nhỏ của tiểu Vân Mộc một cái, giận dữ nói.

"Tiểu Mộc, ngươi đúng là hết nói nổi!" Thái Thanh Huyền tức giận quay người bỏ đi.

Buổi tối nguyên một đám đồ tử, đồ tôn ngồi cùng nhau ăn cơm, cơm của Đạo Sĩ không có gì nhiều, chỉ một hai cái bánh màng thầu, cùng với đĩa rau xanh, các vị Sư Thúc thì thêm được một vò rượu nhỏ, cuộc sống của bọn họ cũng chỉ như thế trôi qua mà thôi.

Ăn cơm xong, lại bắt đầu đọc Tam Thư Ngũ Kinh, đọc xong Tam Thư Ngũ Kinh trời cũng đã tối, sư phụ Vân Mộc gọi hắn vào phòng nói chuyện gì đó rất quang trọng.

"Tiểu Mộc Mộc, con năm nay đã bảy tuổi rồi?" Thái Quy Nhất tĩnh tọa, ầm trầm mở miệng.

"Đúng vậy, Sư Phụ" Vân Mộc ngồi sau lưng trả lời.

"Con học cũng được không ít, tu vi cũng không tệ, lần này xuống núi một mình lịch luyện đi thôi!" Thái Quy Nhất chậm rãi nói.

"Sư phụ, người ta mới bảy tuổi" Vân Mộc có phần ủy khuất nói.

"Ngươi ở trên núi, suốt ngày vẽ cái gì bùa chú, làm cho các Sư Thúc của ngươi tức chết!"

"Cầm lấy Thái Thanh Lệnh này, nếu có nguy hiểm gì, bóp nát nó là được, trở về đi" Thái Quy Nhất không cho Tiểu Vân Mộc cơ hội mở miệng liền đuổi đi.

"Vâng, Sư Phụ" Vân Mộc có phần không muốn rời đi, đời này hắn mới luân hồi bao lâu, mới bảy tuổi hắn không muốn ra ngoài, mỗi lần ra ngoài đều gặp bất trắc, hắn rất khó chịu.

Sáng hôm nay, dưới Thanh Vân Sơn, chỉ nhìn thấy một tiểu đạo sĩ, trên người một bộ đạo bào màu đen, trên quần áo có khắc ngũ hành chi trận, trên đầu đội một cái mũ trùm đầu, tay cầm phất trần, cưỡi một con lừa đi xuống núi.

Phía Bắc.

Kiếm Vực.

Loan Âm Thành.

Thành trì hoa lệ phồn vinh, một tiểu đạo sĩ bảy, tám tuổi, cưỡi lừa mà đi vào thành, dừng lại tạo một tòa khách sạn lớn, hắn đi vào, nơi này cực kỳ sáng sủa nhưng mà hắn nhìn ra có một Tiểu Nhị bị âm tà quẩy nhiễu.

Đi vào bên trong ngồi xuống một cái bàn nhỏ, kêu một bình trà cùng với một đĩa đậu phộng.

"Tiểu Nhị, Ngươi gặp vận đào hoa xung sát a!" Vân Mộc mở miệng ngây thơ nhìn Tiểu Nhị.

"Tiểu Đạo Sĩ nói cái gì đào hoa xung sát, thật lừa gạt" Tiểu Nhị không tin liền chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Nhị chớ sợ"

Vân Mộc không nói không rằng, từ trong tay nải lấy ra mấy tấm bùa chú hoa văn kỳ lạ,đem giấy chu sa vẽ ra một đạo bùa chú, trong miệng lẩm bẩm.

Pháp lực vô biên Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành, cờ mây về trời các tôn pháp chỉ hiện lên, cấp cấp như luật lệnh, gióng lên phiến chiêu hồn.

Tà mà bám trên người tiểu nhị xuất hiện, bị bùa chú giấy chu sa đốt thành tro bụi, ngay cả cặn cũng không còn, mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này cực kỳ hoảng hồn, không ngờ tiểu đạo sĩ này nãy giờ nói đều là thật.

Vô số người ngồi gần đó, tiến tới hỏi thăm, người người chạy đến, làm cho Vân Mộc có chút đau đầu.

"Các vị xin lỗi Bần Đạo không xem bói!".

"Chỉ hàng yêu trừ mà, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, các vị không cần phải như vậy!"

"Chẳng ngưỡng mộ thần tiên, nhân gian một tách trà"

"Quản ai vinh hoa phú quý, tự tại tiêu dao"

Vân Mộc nói ra những lời đó, đám đông cũng giải tán không ít, lần này coi như Vân Mộc học được một bài học, lần sau sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.

Mà lúc này Vân Mộc không biết rằng, ở trên lầu một tiểu cô nương bảy, tám tuổi nhìn không lớn hơn Vân Mộc bao nhiêu, tiểu cô nương này không ai khác chính là Sở Tích Nguyệt Nhị Tiểu Thư của Sở Gia Kiếm Vực, sau này sẽ trở thành một ma thần, cầm một cây dù giết hết thảy cả Kiếm Vực, khắp Tiên Giới không người nào là đối thủ, được xưng Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Vân Mộc rời khỏi khách sạn, nàng vội vàng đuổi theo, chạy vội vàng hô to.

"Tiểu Đạo Sĩ đứng lại, đợi bổn tiểu thư" Lúc này Sở Tích Nguyệt ngây thơ trong sáng đuổi theo Vân Mộc.

"Cô nương, chuyện gì?" Vân Mộc nhìn tiểu cô nương tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu hỏi.

"Tiểu Đạo Sĩ ngươi thật giỏi, có thể xem bói cho ta được không?" Hai mắt nàng sáng lên, nhìn Vân Mộc chờ mong.

"Cô Nương, bần đạo không xem bói" Vân Mộc trả lời nàng.

"Ta muốn xem bói!"

"Bần đạo không xem bói!"

"Ta muốn xem!"

"Ta, không!"

Hai người đôi co một đoạn thời gian, làm cho cả hai đều tức giận bỏ đi không nhìn mặt nhau.

Lần này Vân Mộc xuống núi cũng là đến Sở Gia ở nhờ một thời gian, sư phụ hắn dặn dò như vậy hắn liền làm theo.

Đi đến trước cửa Sở Gia, đưa lệnh bài cho hộ vệ, sau đó được dắt vào bên trong trang viên của Sở Gia, nơi này thật nhiều kiếm khí, trên mặt đất cắm đầy vô số thanh kiếm, không hổ là Sở Gia đệ nhất kiếm đạo của Kiếm Vực.

Vân Mộc đi vào nhìn thấy Sở Gia Chủ, hành lễ một cái đưa ra lệnh bài.

"Chào Sở Gia Chủ"

"Tiểu Đạo Sĩ không cần đa lễ, ta với sư phụ ngươi trước đây là bằng hữu, gọi ta Sở Thúc là được!"

"Đa tạ, Sở Thúc"

"Các ngươi mau dẫn Vân Mộc tiểu đạo sĩ đi nghỉ ngơi" Sở Tích Hoàng phân phó cho hộ vệ.

Đi đến nơi ở của hắn, lại nhìn thấy tiểu cô nương lúc sáng cùng hắn cãi một trận, Sở Tích Nguyệt cũng nhìn thấy hắn, chạy hồng hộc mà tới chỗ hắn.

"Tiểu Đạo Sĩ, sao ngươi lại ở đây!"

"Tiểu Đạo Sĩ đến xem bói cho ta sao?" Sở Tích Nguyệt hương phấn nói.

"Cô nương bần đạo thật sự không xem bói, mong cô nương bỏ đi ý nghĩ đó" Vân Mộc mở miệng giải thích.

"Vậy người đến nhà ta làm gì?" Nàng hai tay chống nạnh nói.

"Bần đạo đến ở nhờ một thời gian, đã được Sở Thúc cho phép, mong cô nương lượng thứ!" Vân Mộc mở miệng nói.

Từ lúc đó Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt cùng với Vân Mộc Đại Đế trở thành bằng hữu của nhau suốt mấy năm tuổi thơ. À mà không phải Vân Mộc Đại Đế, phải gọi là gì nhỉ, đúng rồi Vân Mộc Đạo Tổ mới đúng.

(khúc này là theo lời kể của Trường An nha, tất cả câu chuyện hay cuộc hành trình của Vân Mộc đều do Trường An lúc này kể ra, cũng là main ở chương 1 ấy, mọi người chú ý kỹ một chút nhé, cảm ơn!).

Mấy năm sau đó hai người cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tu luyện, học tập, nhưng rồi cũng đến lúc Vân Mộc rời đi.

"Vân Mộc ca ca, ngươi phải đi sao?" Sở Tích Nguyệt mười hai tuổi, đôi mắt đẫm lệ hỏi.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn, sau này sẽ quay lại gặp muội" Vân Mộc mười hai tuổi, nhìn tiểu cô nương xoa đầu nói.

Phất trần, cưỡi lừa gầy, hành tẩu thiên hạ Vân Mộc cứ thế rời đi khỏi Kiếm Vực, Sở Gia.

Mấy năm sau, Sở Gia xảy ra chuyện hắn lại đang trong quá trình quang trọng đột phá không đến cứu được Sở Tích Nguyệt, mấy năm sau quay lại Sở Gia lúc đó đã không còn, Sở Tích Nguyệt cũng không thấy tin tức.

Hắn cứ thế đi tìm rất lâu, mấy chục năm, liền không có một chút tin tức, hắn cũng đành bỏ cuộc, bế quan bắt đầu xung kích Bất Hủ Tiên Đế, trở thành Đạo Tổ từ đây cái danh Vân Mộc Đạo Tổ cũng vì vậy mà hình thành, nhưng hắn chưa bao giờ nhận cái danh hiệu mà người đời đặt cho, hắn ngay cả bằng hữu duy nhất cũng không bảo vệ được lấy tư cách gì xưng Đạo Tổ.

Vạn năm sau, hai người gặp mặt, ở nơi ban đầu đã gặp, nhưng đã không còn như trước nữa rồi, Kiếm Vực bây giờ đã vô số người chết, máu chảy thành sông.

"Tích Nguyệt, mau dừng tay, cùng ta rời đi!" Vân Mộc mở miệng khuyên nhủ.

"Vạn năm không gặp, ngươi nghỉ ta còn ngây thơ như lúc đó sao, khi ta cần ngươi nhất ngươi ở nơi nào, bây giờ ta quay lại trả thù ngươi bảo ta dừng tay, thực nực cười Đạo Sĩ giả nhân giả nghĩa." Sở Thích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng cái ô vừa giơ lên vô số kiếm khí hướng thẳng Vân Mộc mà đánh tới,

"Tích Nguyệt, dừng lại đi" Vân Mộc trên tay lá bùa vẽ chữ Hành đánh tan kiếm khí của nàng.

Hành đại biểu cho "Tâm ta là Thiền, vạn u hóa hợp, hóa thành hư vô".

Bùa chú cùng kiếm khí chạm nhau, tạo nên một trận chấn động cả Kiếm Vực.

Nhưng mà hắn không ngờ tới rằng, Sở Tích Nguyệt bây giờ đã là Chí Tôn Cảnh, không phải là Bất Hủ Tiên Đế nữa rồi.

Hắn bị thương không nhẹ, không nói lời nào đứng đó nhìn nàng.

"Vân Mộc ngươi đi đi" Sở Tích Nguyệt lạnh giọng nói.

Vân Mộc biết rằng nàng không muốn nhìn thấy hắn lần nữa,đành quay người biến mất, trở lại Thanh Phong Sơn.

Mấy năm sau vì bị thương, thêm với việc đau lòng mà đổ bệnh, hắn hối tiếc rất nhiều, đời này lại không làm được gì, bằng hữu duy nhất cũng không thể bảo vệ được Vân Mộc đầu tóc trắng xóa, tọa hóa mà chết.

Sở Tích Nguyệt cũng lặng lẽ đến nhìn hắn lần cuối, chỉ mở miệng nói một câu nhẹ nhàng.

"Vân Mộc, nếu có kiếp sau chúng ta lại là bằng hữu!".
Chương 58 Chương 58: Vân Mộc Đại Đế - Tửu Quán Nhi.

Chương 58: Vân Mộc Đại Đế - Tửu Quán Nhi.

Vân Mộc cứ như thế lại kết thúc một đời, đời này hắn sống rất lâu, sống hơn gần mười vạn năm, tu vi cũng đạt đến Bất Hủ Tiên Đế, nhưng hắn lại hối tiếc vì không cứu được Sở Tích Nguyệt, ôm theo thương thế cùng với nỗi buồn mà chết tại đạo quán lẻ loi.

Lần nửa mỡ mắt, Vân Mộc lần này được sinh ra ở Cửu Thiên Thập Địa, gia đình rất nghèo, cha mẹ lại không phải là Tiên Nhân, một nhà bình phàm không một chút phân tranh, ân oán của tu sĩ.

Cứ như vậy Vân Mộc lớn lên, năm hắn bảy tuổi có Tiên Môn đến trấn thu đồ đệ, hắn cân cốt không tệ, lần nữa bước lên con đường thành Tiên, cha mẹ hắn rất đau lòng, hắn cũng không nỡ, hắn luân hồi nhiều đời như vậy, nhưng chưa một lần nào báo được chữ hiếu cho gia đình, ngay cả khi là một cộng Diệp Thảo còn làm liên lụy đến sư phụ.

Hắn tuy rất buồn, nhưng mà con đường tu luyện, trước sau gì hắn cũng phải bước vào, bảy tuổi nhập môn, mười tuổi tấn thăng nội môn, hai mươi tuổi thành đệ tử chân truyền, con đường tu luyện của hắn đời này cũng thuận lợi như đời trước vậy, nhưng mà tâm trí của hắn luôn nghĩ về cha mẹ, lại gặp tạo ngộ ở bí cảnh bị thương ở chân trái, thế là năm hắn hai mươi lăm tuổi rời núi, trở lại phàm trần.

Hai mươi lăm tuổi trở lại phàm trần, cùng cha mẹ mở một quán rượu nhỏ, nơi hắn mở quán rượu nằm ở Phương Nam của Cửu Thiên Thập Địa, cứ thế trôi qua mấy chục năm yên bình, hắn cũng bồi cha mẹ mình quản đường cuối cùng, làm tròn chữ hiếu một đời.

Quán rượu nhỏ này gọi là Tửu Quán Nhi, mở đã mấy chục năm, ông chủ nhìn như rất trẻ tuổi nhưng thật ra ông chủ tuổi đã rất cao, tiểu nhị năm đó chỉ là một đứa trẻ, bây giờ đã bốn mươi, ông chủ thì vẫn như năm đó không một chút thay đổi.

Ông chủ sổ sách quên tới quên lui, làm cho đám tiểu nhị củng rất đau đầu, nhưng mà ai bảo ông chủ lại tốt với bọn hắn như vậy, nhưng mà bọn họ không biết rằng, hắn thực sự không quên, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.

Ông chủ sổ sách quên tới quên lui, cảnh cũ người xưa quên lên quên xuống, khách đến khách đi, một tuồng làm tới, dưới lầu trên lầu chả khác gì.

Từ đó cũng có một khúc nhạc gọi là Tửu Quán Nhi, cái tên Tửu Quán Nhi cũng được đặt cho cửu hàng nhỏ này,

Phía Nam có một quán rượu nhỏ mở đã lâu, trong quán rượu nhỏ đựng bằng cái bát to to, chén lớn đĩa to, kiếm lãi thì chậm, bằng hữu nói ông chủ cố chấp, ông chủ chân trái có tật, vốn là người tu tiên, gặp nạn, nhớ nhà, rời khỏi môn phái về quê, mấy mươi năm trước phiêu bạc về quê phụng dưỡng cha mẹ.

Mấy trăm năm nhân dân ấm lạnh cuộc đời, tam sinh hữu hạnh nay được trăng tròn nhưng ý chẳng vẹn, dưới ánh trăng khó mà ngỏ lời.

Rắc muối phải rắc cho vừa, độ lửa phải canh cho đúng, phải hiếu kính trời cao, mong người năm sau chớ quên, ăn mềm chớ khinh mềm, ăn cứng chớ cậy mạnh, một chung rượu ấm, kính ánh trăng trên trời cao.

Điều Vân Mộc hay lẩm bẩm tự nhắc đám tiểu nhị trông quán như thế, dù sao hắn luân hồi mấy đời, nhân gian ấm lạnh cuộc đời mọi thứ đều trải qua, hắn không biết những thứ này có thực sự là thật, hay là giả, nhưng sư phụ đã cho hắn cơ hội bù đắp tâm cảnh, hắn liền làm theo ý người.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao ngày đó ở Mộc Giới, sư phụ của hắn hằng ngày chỉ câu cá, nấu cơm chẻ củi, uống trà, đánh cờ đọc sách, người nhìn như phàm nhân nhưng thực ra không phải phàm nhân, người sống quá lâu nên muốn sống một cuộc đời bình thường.

Đời này hắn sống một cuộc đời bình thường, hai mươi lăm năm tu luyện sau đó trở lại quê hương, phụng dưỡng cha mẹ, mở một quán rượu nhỏ, cảm nhận nhân sinh đời người.

Hắn ở đây gặp rất nhiều người, người đọc sách, người từ chiến trường trở về, người thi khoa cử không đậu, có nông dân, quan viên, có võ giả, có tiên nhân.

Học được rất nhiều điều từ họ, người đọc sách tâm trí kiên định, người từ chiến trường trở về thì khuôn mặt lúc nào cũng đau thương mất mát, người thi khoa cử không đậu thì tiếc nuối không thôi, nông dân làm việc mệt mỏi ngày nào đến đây cũng kêu một vò rượu nhỏ cũng mấy hạt đậu phộng, quan viên thì đến tuần tra phá án, võ giá gây sự vô cớ, tiên nhân giả trang làm như một người bình thường.

Đời này hắn học được rất nhiều, tam sinh hữu hạnh, hắn cứ thế vui vẻ mở quán rượu hơn trăm năm, hắn vẫn thế không già đi, không thay đổi chút nào.

Hắn hôm nay nhìn thấy hai thanh niên, một người mang áo bào màu đen, đầu tóc trắng xóa dài như thác nước đổ xuống, thân cao mét tám, trên tráng có tám cánh hoa sen, một thân khí chất cực kỳ bất phàm.

Người còn lại thì mang một bộ quần áo trắng như tuyết, nam tử này mắt sáng như ánh trăng, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, một đầu tóc đen như sóng biển bập bùng, trên tráng cũng có tám cánh hoa sen, khí chất rất là bình thường, nhìn như một thanh niên đọc sách, nhưng thật ra không phải người đọc sách.

Người này không ai khác chính là Trường An, Vân Mộc đời này đã cách đời còn là Cửu Diệp Kiếm Thảo mười vạn năm, có lẽ sư phụ không nhận ra hắn, Vân Mộc mang đến một vò Nữ Nhi Hồng chính tay hắn tự ủ lâu năm rất quý giá, hôm nay đem ra cho sư phụ dùng.

"Khách quan, mời dùng" Vân Mộc mang vò rượu đến, nở một nụ cười đặt xuống.

"Đa tạ ông chủ" Người áo đen, nhìn hắn gật đầu trả lời.

"Rượu này không tệ, trong nhân gian cũng xem như cực phẩm, ông chủ cũng quá tốt rồi" Người áo trắng rót một ly rượu nâng lên, uống một ngụm, cảm nhân dư vị của Nữ Nhi Hồng, mở miệng nói.

"Khách quan, không cần khách khí, ngài là một vị khách rất đặc biệt đối với ta" Vân Mộc nhìn người áo trắng mỉm cười nói.

Vân Mộc sau khí nói xong liền rời đi, không muốn làm phiền sư phụ cùng bằng hữu trò chuyện, hắn đời này dù sao cũng không liên quan tới người, không nên làm phiền.

"Rất không tệ, trưởng thành rồi" Người áo trắng nói thầm với bản thân mình.

"Hửm, huynh quen tiểu tử đó?" Người áo đen hiếu kì hỏi.

"Là ngọn Diệp Thảo năm đó, ta dạy hắn luyện kiếm" Người áo trắng tiếp tục uống thêm một ly rượu nói.

"Ngọn Diệp Thảo năm đó sao, ta nghe nói huynh vì tiểu tử này mà chém Tiên Giới thành hai đoạn thật hung ác a!" Người áo đen phì cười nhìn người áo trắng nói.

"Ta chỉ là ngứa mắt đám người của Tiên Giới mà thôi, ngay cả đệ tử của ta mà cũng dám nghỉ đến, liền dạy cho bọn chúng một bài học" Người áo trắng ăn vào một hạt đâu phộng nhẹ nhàng nói.

"Minh Vương, huynh chẳng lẽ có ý đồ gì với Tiên Giới sao, ta huynh tu khác biệt nhưng cũng là bằng hữu trăm vạn năm, đừng dại dội" Người áo trắng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Minh Vương là người duy nhất ở Ma Giới có thể kết bạn cùng Trường An, người này tu vi đã vượt qua Tiên Cảnh mấy vạn năm, vẫn luôn âm thầm bảo vệ Ma Giới, Trường An không muốn người này phá hủy cuộc sống yên bình của Lục Giới lúc này.

Minh Vương nhìn Trường An cười cười không nói gì, hắn thật sự là có ý nghỉ sẽ tấn công Tiên Giới, hủy đi Cửu Thiên Thập Địa cùng Dị Vực, đám người của Tiên Giới dám chứa chấp tên phản đồ của Ma Giới, tuy tên kia đã bị Trường An giết chết nhưng vẫn chưa làm cho Minh Vương hết giận.

"Trường An huynh ta hiểu rồi, mười vạn năm tới ta sẽ không gây ra động tĩnh gì, nhưng nếu bọn hắn vẫn như năm đó, ta không chắc có thể kiềm chế nổi" Minh Vương khuôn mặt hơi lãnh đạm nói.

"Ừm, ta không xen vào chuyện của huynh cùng đám người Tiên Giới, không cần phải lo lắng, đừng gây chuyện với Mộc Giới là được rồi" Trường An vẫn tiếp tục uống rượu giọng nói nhẹ nhàng,trong đó có một tia cảnh cáo.

Hai người Trường An, Minh Vương cuối cùng cũng uống xong rượu, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, để lại trên bàn mấy đồng tiền xu, biến mất không thấy đâu nữa.

Vân Mộc nhìn thấy sư phụ, cùng bằng hữu rời đi, mỉm cười nhẹ nhàng dọn dẹp, không nói lời nào, hôm nay hắn liền thấy sư phụ của hắn, như vậy hắn đã cảm thấy rất vui vẻ, không còn gì tiếc nuối.

Hắn hôm nay tâm trạng rất tốt, phân phát một ít tiền cho đám tiểu nhị, sau đó ngồi trên chiếc ghế trước nhà, nhắm nháp một ngụm Nữ Nhi Hồng, thật thoải mái, vui vẻ.

Vân Mộc cứ như thế suốt mấy trăm năm, Tửu Quán Nhi ngày càng làm ăn phát đạt, đông khách, ai ai cũng biết rằng ông chủ quán này là một Tiên Nhân sống mấy trăm năm, mở một quán rượu nhỏ tại Phía Nam Cửu Thiên Thập Địa này.

Người dân của thành nhỏ này cũng rất vui vẻ, vì có Tửu Quán Nhi ở đây, khách nhân ngày đến càng đông, làm ăn càng phát đạt, bọn họ đều rất biết ơn Vân Mộc.

Một cái chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, Vân Mộc vẫn ngồi trước cửa Tửu Quán Nhi uống một ngụm Nữ Nhi Hồng, ngân nga vài câu hát, xuân, hạ, thu, đông, cứ như thế trôi qua hết năm này đến năm khác, rốt cuộc cũng đến một ngày Vân Mộc đầu tóc trắng xóa, khuôn mặt già nua, thọ nguyên đã gần như sắp hết.

Vân Mộc nhìn Tửu Quán Nhi một chút cảm thấy hài lòng về đời này luân hồi của mình, không phân tranh với trời, cũng không cướp đoạt với đất, cứ như thế trôi qua một đời người mấy trăm năm.

Làm một phàm nhân cũng rất tốt, hằng ngày làm việc, ăn một chút thức ăn, uống một ngụm rượu ngon, cứ như thế ngày qua ngày trôi hết một đời.

Vân Mộc mỉm cười cảm thấy hài lòng, nhắm mắt nằm trên chiếc ghế ở trước Tửu Quá Nhi mà chết đi, đời này của hắn cũng xem như trọn vẹn.
Chương 59 Chương 59: Vân Mộc Đại Đế - Trường An Thần Quân

Chương 59: Vân Mộc Đại Đế - Trường An Thần Quân

Một đời lần nữa chết đi, Vân Mộc mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, hắn lần nữa luân hồi, lần này luân hồi không ở Tiên Giới, không ở Nhân Gian, không ở Yêu Giới, không ở Mộc Giới, hắn lần này luân hồi làm con trai của một vị Ma Chủ nổi tiếng khắp Lục Giới, người người khiếp sợ.

Cha hắn đời này là đời kế tiếp của Minh Vương, hắn tương lai cũng sẽ kế vị cha mình, hắn đời này luân hồi đã cách đời trước hai vạn năm, cuộc đời hắn lại lần nữa tiếp tục.

Chớp mắt trôi qua mười tám năm, thiếu niên Vân Mộc nay đã trưởng thành, thiên phú của hắn tuy không cao bằng thiên phú như những đời trước, nhưng mười tám tuổi cũng đã đạt đến Chân Ma Cảnh tương đương với Chân Tiên Cảnh của Tiên Giới, cũng xem như không tệ.

Hắn hình dáng không quá khác biệt so với những đời trước hay trong hiện thực, Vân Mộc vẫn Vân Mộc đó, chỉ có thân phận là khác đi, trọng trách của đời này cũng khác đi.

Vân Mộc mấy vạn năm lại cuốn vào một trận chiến kinh thiên động địa, mà trận chiến đó người gây ra không ai khác chính là sư phụ của hắn, sư phụ tại sao lại gây ra trận chiến này cũng là một luồng cố sự, hắn đời này không kể về hắn, hắn đời này liền kể về sư phụ.

Năm đó hắn ba vạn tuổi trong thân phận là Minh Vương Ma Giới, hắn bây giờ tu vi đã đạt đến Bất Hủ Ma Đế Đỉnh Phong cai quản ba ngàn đạo ma vực, uy chấn hiến hách khắp Lục Giới, đi đến đâu cũng nghe đến tiếng tăm lừng lẫy của Vân Mộc Ma Đế, sáng tạo Ma Đình đối đầu với Cửu Thiên Thập Địa của Thiên Đế.

Năm đó sư phụ hắn cùng sư nương, cùng nhau ngồi bên bờ Hằng Nguyệt Hà ngắm trắng uống rượu, thì bị mười tám vị Thần Quân khác bao vây.

Sư phụ lúc đó tuy tu vi rất cao, nhưng trước nay là một người hiền lành không muốn cùng mười tám bị Thần Quân khác ra tay, sư nương của hắn thì không như vậy nàng là Thiên Nguyên Nữ Quân một trong những Thần Quân mạnh nhất Lục Giới nhưng vì sở hữu Thời Không Kính mà mang tai họa.

Sư phụ cùng sư nương tuy không muốn đánh nhau, nhưng mười tám vị Thần Quân kia không ai nhượng bộ, đành xảy ra một trận hạo kiếp đáng sợ khắp Lục Giới.

Năm đó trận chiến kinh khủng đến nỗi,Hoa Giới bị san thành bình địa, Mộc Giới bị chém chỉ còn một nữa, Ma Giới bị hút sạch Ma Khí chỉ còn lại một mảnh khô cằn, Tiên Giới may mắn không bị tổn thất nặng nề nhưng cả Cửu Thiên Thập Địa hay Dị Vực đều bị phá hủy một nửa, chỉ có Nhân Gian và Yêu Giới tránh thoát khỏi trường hạo kiếp năm đó mà thôi.

Sau trận chiến đó, Thiên Nguyên Thần Quân chết đi, mười tám vị Thần Quân bị sư phụ giết hơn tám vị, còn sót lại mười vị, thì bị sư phụ hắn truy sát khắp chân trời góc biển, sư phụ hắn năm đó chính thức bước vào cảnh giới Thiên Chí Tôn cũng trực tiếp bị tâm ma xâm nhập hóa thành ma đầu.

Từ đó cái tên Trường An Ma Quân cũng hình thành, hắn truy sát mười vị kia Thần Quân suốt mấy vạn năm, cuối cùng giết được hơn ba vị, sau đó ý niệm của Thiên Nguyên Nữ Quân tiêu tán, sư phụ hắn chỉ tự trách, dò theo nguyên thần của nàng đi khắp luân hồi tìm người trở về.

"Cao nhất trong thiên địa có ích gì!

Chúng sinh bái lạy thì có ích gì!

Vô lượng kiếp kinh thì có ích gì!

Thiên địa như vậy thì làm sao chưa hủy diệt!

Kiếp kinh như thế sao còn chưa thất truyền!

Nếu là thế ta muốn dùng phương thức của ta kiến trời xanh phải nhắm mắt, khiến cho mặt đất phải ngủ say, cho hoàng tuyền phải lệ chảy, khiến cho luân hồi đình chỉ, khiến cho thương khung này về sau..... Vô Niệm".

Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi thì người ta mới biết quý trọng, mới níu kéo, sau khi biệt ly mới mơ ước được quay đầu. Chỉ có khi mất đi rồi người ta mới càng muốn có được. Chỉ sau khi mất đi mới biết hóa ra mình trước đây chưa từng trân trọng nàng.

Núi vốn vô ưu, vì tuyết trắng nên bạc đầu.

Nước vốn vô sầu, do gió nên gợn sống.

Hắn lấy lửa nhuộm đỏ cả thương khung, chỉ vì cho người không còn băng lãnh. Hắn muốn lấy lôi đình oanh động Lục Giới, chỉ vì nghe được thanh âm của nàng, hắn đi qua trăm ngàn vạn dặm, đi qua từng thế giới, chỉ vì tìm nàng trở lại.

Có một loại tình, là không quan tâm lẫn nhau niên kỷ, không quan tâm lẫn nhau tướng mạo, quan tâm, chỉ là cái nhìn lay động tâm hồn.

Có một loại tình, là không quan tâm tuế nguyệt trôi qua, không quan tâm âm dương ngăn trở, quan tâm, chỉ là cái kia một giấc chiêm bao tưởng niệm.

Sư phụ hắn từng vì sư nương mà rất đau lòng, rất buồn bã chỉ ngồi một góc ở Mộc Giới mà đau lòng, không ăn cơm, không chẻ củi, không câu cá, sư phụ hắn chỉ ngồi đó cùng một vò rượu nhìn lên bầu trời.

Ta lấy hỏa diễm nhiễm đỏ trời cao, chỉ để nàng không còn thấy lạnh.

Ta lấy lôi đình ầm vang khắp Lục Giới, chỉ để nàng có thể nghe giọng nói của ta.

Ta cùng Tuế Nguyệt đi qua vạn vạn dặm. Đi qua từng giới, từng giới, chỉ để tìm được hơi thở của nàng.

Ta nhập Ma sát đạo, nghịch thiên giết thiên, đánh vỡ thiên địa. Bóng lưng cô độc đứng trước mặt nàng cũng vì chỉ muốn nàng mở đôi mắt nhìn ta.

"Dù cho trời có bắt nàng chết ta cũng cướp nàng trở về".

"Giấc mộng này cho nàng ở cùng ta, cho tới khi trời đất không còn".

Mấy ngàn năm sau, cuối cùng sư phụ của Vân Mộc cũng thông suốt đứng dậy, không ngồi lẻ loi một góc nhà ở Mộc Giới nữa, hắn đứng dậy bay ra giữa trung tâm hư không của Lục giới, nơi bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ Lục Giới.

Trường An đứng nhìn thật lâu Lục Giới, người khác cũng không biết hắn định làm gì, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, hắn hiện tại đã là tồn tại vô địch ở Lục Giới, hắn muốn phá hủy toàn bộ Lục Giới hay sao.

Trường An Thần Quân ngữa mặt lên tinh không vô tận, ngắm nhìn tinh không vô tận này lần cuối cùng, hắn thở thào nhẹ nhõm hét thất lớn lên tinh không vô tận.

"Ta sẽ phá vỡ cả tinh không vô tận này để làm hiện ra hình bóng của nàng. Ta sẽ nghịch chuyển cả thương khung để trời không che được đôi mắt đôi mắt của nàng. Ta sẽ phá vỡ hư vô, để nàng tìm được phương hướng trở về nhà. Thiên Nguyên, ta đi tìm nàng, ta muốn nàng mở mắt nhìn ta!".

Lời nói vừa kết thúc khí cơ của Trường An Thần Quân bùng nổ, Linh Khí, Tiên Khí, Ma Khí, Hoa Lực, Yêu Khí của khắp cả Lục Giới ngưng tụ thành một cái cự chưởng thật lớn, vô số hỗn độn khí tức triển khai trên cự chưởng này, một chưởng tung ra Lục Giới liền biến mất.

Vân Mộc lần này cũng vì vậy mà chết đi, không biết Lục Giới lúc đó có còn tồn tại hay không, không biết hắn hiện tại ở nơi nào của Lục Giới, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, luân hồi khốn khiếp vây khốn hắn mấy ngàn kiếp sống, không thể trở lại hiện thực.

Vân Mộc lần nữa mở mắt nhìn thấy mình đang ngồi tại Băng Hà Sông, Bạch Hà, Hắc Vân, Vân Hỏa đã rời đi, tu vi của hắn lúc này đã là Đại Đế Đỉnh Phong chỉ còn kém một chút thì liền thành Chân Tiên Cảnh, nhưng hắn rốt cuộc hoài nghi đây hiện thực, hay là luân hồi hay là ảo ảnh.

Bên trong luân hồi hắn chắc chắn là thật, vì sư phụ biết hắn, sư phụ nói với hắn đã từng gặp mặt, nhưng mà nếu đó là thực vậy thì sư phụ không phải đã đánh nát Lục Giới rồi sao, rốt cuộc những thứ này là gì, hắn thật sự không hiểu, hắn cũng chẳng có tư cách để hiểu được luân hồi.

.......................................

Trở lại 39 kỷ nguyên trước sau khi Trường An Thần Quân phá hủy Lục Giới, hắn mới biết được bản thân hắn đã đi qua một thế giới khác, thế giới này rất giống với thế giới của hắn không khác thứ gì, nơi đó cũng có chính hắn tồn tại, nơi đó cũng có Lục Giới, cũng có những điều mà hắn từng trải qua, hắn đi đến tìm chính bản thân mình ở giới này, mới phát hiện bản thân hắn ở giới này thực sự với hắn quá khác biệt.

Tuy hai người là một nhưng cuộc sống cũng khác nhau, ở nơi này Trường An Thần Quân cùng với Thiên Nguyên Nữ Đế có một cuộc sống rất tốt, không trải qua tràng hạo kiếp đó, hắn mới biết được mình ở giới này đã không nể mặt ai, vung kiếm lên mà chém sạch mười tám vị Thần Quân.

Hắn cũng hết cách đi đến tìm chính mình của giới này, hắn cũng có một suy nghĩ điên cuồng hiện lên, nhưng rồi đã dập tắt trong một ý niệm.

Hai người gặp nhau, nhìn nhau một hồi cũng hiểu, dù sao cả hai đều là một, cũng rất thấu hiểu lẫn nhau, nếu như Trường An của giới này cũng bị đả kích như hắn, chắc chắn cũng sẽ phá hủy Lục Giới.

"Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?"

"Giúp ta sửa chữa Lục Giới, đưa ta trở lại!"

"Ngươi không muốn cùng ta tranh giành nàng ấy?"

"Của ngươi là của ngươi, ta không thể tranh được!"

"Nàng ấy sẽ tồn tại ở một nơi nào đó ở trong thế giới của ta, ta sẽ bỏ qua vô vàng tuế nguyệt để gặp nàng ấy!"

"Suy nghĩ thông suốt cũng tốt, được rồi ta giúp ngươi"

"Cảm ơn!"

"Không có gì, giúp ngươi cũng xem như giúp chính ta"

Trường An Thần Quân trở lại vết nứt, một thân Thần Lực tuông ra bù đắp khe hở của Thời Không, Trường An còn lại cũng không nghĩ quá nhiều một Thân Thần Lực liền bù đắp cho Lục Giới bên kia.

Lục Giới khôi phục mọi thứ trở lại bình thường, những người nên cứu hắn đều cứu, hắn đều đưa vào luân hồi, mấy ngàn năm sau Lục Giới lại hình thành, vô số người xuất hiện trong đó có cả Vân Mộc.

Trường An lúc này mỉm cười đi đến một góc nhỏ của Nhân Gian ở tại nơi này, sống mấy trăm vạn năm, chờ đợi nàng trở lại.

................................................................

Vân Mộc sau khi tỉnh dậy cũng đã bình tỉnh trở lại, hắn mới biết được hắn đã thoát khỏi luân hồi, trở lại hiện thực, đôi mắt của hắn cũng thay đổi rất nhiều, hắn đã trải qua vô số thăng trầm, trải qua vô số đau thương, mất mát, lần này hắn trở lại để sống trọn vẹn đời này, không muốn hối tiếc một điều gì.
Chương 60 Chương 60: Vân Mộc Đại Đế - Trận Chiến Cuối Cùng.

Chương 60: Vân Mộc Đại Đế - Trận Chiến Cuối Cùng.

Mười năm Vân Mộc luân hồi vỏn vẹn mười năm, trải qua trăm ngàn kiếp sống, dù không biết là thực hay giả, nhưng hắn cũng xem như trải nghiệm được toàn bộ nhân sinh cuộc đời, được làm rất nhiều thứ, hắn lắc đầu thở dài, nhìn ra hắn đã trưởng thành rất nhiều.

Vân Mộc đi ra ngoài Vân Thôn, hoàn cảnh không thay đổi gì nhiều, hắn chỉ nhìn thấy Nương của mình già đi rất nhiều, đôi mắt của hắn đỏ ngầu, nghẹn ngào, trong luân hồi hắn đã trải qua mấy trăm vạn năm, nhìn thấy Nương hắn bối hồi xúc động, hắn nhớ người rất nhiều.

"Nương xin lỗi, ta lần này về thăm người, nhưng mà lại tu luyện mất mười năm".

"Tiểu Mộc không cần phải xin lỗi, tốt cho ngươi là được, đừng nghỉ đến ta quá nhiều" Đôi mắt của Vân Thị hiện ra có một chút đượm buồn, nhưng mà nàng cũng rất vui vẻ.

Tuy hắn quan tâm Nương rất nhiều, nhưng mà nhìn không thấy Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân đâu hắn cũng có một chút lo lắng, dù sao ở trong luân hồi hắn mất đi rất nhiều bằng hữu.

"Nương, Bạch tỷ bọn họ đi đâu rồi?"

"Bọn họ ra bên ngoài rồi, ở bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi mau ra ngoài giúp bọn họ!"

"Được, Nương đợi ta trở về!".

.............................................

Trung Châu.

Thanh Vân Môn.

Sáng sớm, bên trong hội nghị được lập ra để chống lại Xích Huyết Ma Đế, có hơn mười vị Thánh Nhân Cảnh, tám người của Bát Đại Tông Môn, còn lại là của Hoàng Thất, cộng thêm ba người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân, trong mười năm nay bọn họ ở Thanh Vân Môn luôn kiềm chế Xích Huyết Ma Đế.

Nhưng mà trong mười năm nay, Xích Huyết Ma Đế đã đạt đến cảnh giới Đại Đế Thượng Vị Cảnh còn một bước nhỏ nữa liền bước vào Đỉnh Phong.

Mấy người Bạch Hà thì tu vi vẫn như vậy không tăng thêm được bao nhiêu, Thiên Đạo mới khôi phục không thể chứa chấp quá nhiều Đại Đế, nếu như có thêm người nữa xuất hiện, Thiên Đạo e rằng không ổn, lần nữa lâm vào trạng thái bị thương.

"Các vị chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?" Một vị lão nhân của Hoàng Thất mở miệng nói chuyện.

"Càng ngày Xích Ma Giáo càng nhiều thêm Thánh Nhân Cảnh, mà chúng ta lại chỉ có bao nhiêu đây người, khó mà gắng gượng thêm" Sở Thanh Huyền khuôn mặt có một chút căng thẳng.

"Các vị không cần lo lắng, Đại Ca ta nếu như bế quan ra ngoài ắt hẳn có thể giải quyết" Vân Hỏa nói chuyện.

"Nhưng mà Vân Mộc tiểu hữu bao giờ xuất quan mới được".

"Chuyện đó, chúng ta thật sự không biết" Vân Hỏa lần nữa nói chuyện có một chút lúng túng.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ đợi thêm một thời gian nữa nếu như không ổn, ta liền tổn hao thọ nguyên cưỡng ép đột phá" Bạch Hà có chút giận dữ nhìn đám người đang nói chuyện, nàng cũng muốn Vân Mộc mau chóng xuất quan, nhưng có thể làm sao bây giờ Vân Mộc hiện đang trong tình trạng như thế nào, nàng cùng thật sự không rõ.

Các tộc Thần Thú, cuộc chiến này bọn họ không can dự vào, dù sao đây cũng là chuyện của Nhân Loại bọn hắn không quá quan tâm, cũng không muốn rước lấy phiền phức, bọn họ có bao nhiêu Thánh Nhân Cảnh, có bao nhiêu Đại Đế, nhưng bọn hắn chỉ là không muốn giúp mà thôi.

Tuy đối với Nhân Loại giao hảo, nhưng cũng không đến mức đem mình vào chổ chết đi cứu người khác, chỉ có Kỳ Lân Tộc có một chút lo lắng, dù sao tộc trưởng tương lai của bọn họ lại đang ở bên ngoài cứu giúp Nhân Loại.

Trên không Thái Sơn Đại Lục, Xích Huyết Ma Trận lần nữa được mở ra, vô số sinh linh gao thét, máu chảy thành sông, người chết như nấm.

Vô số huyết khí, linh hồn được truyền vào bên trong Huyết Ma, Huyết Ma lại trực tiếp đem số huyết khí, linh hồn đó đem về cho Xích Huyết Ma Đế.

Không gian bị rút ngắn vô hạn, thiên địa Thái Sơn Đại Lục hiện ra vẻ hỗn độn, trong hư không, cương phong hoành hành cho dù Thánh Nhân Cảnh cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Xích Huyết Ma Trận.

Trong hư không, không gian dao động một hồi.

Một thân ảnh đỏ như máu lướt ra, cuối cùng hóa thành hình người, chính là Xích Huyết Ma Đế đã bước vào Đại Đế Cảnh Đỉnh Phong.

Hắn nhìn lên hư không hét thật lớn "Thanh Vân Môn, Hoàng Thất lần này bổn Đế sẽ san bằng các ngươi thành bình địa" Xích Huyết Ma Đế quay về Xích Ma Giáo, chuẩn bị tiến đánh Thanh Vân Môn lần nữa ,trả lại mối thù mười năm trước hắn bị ba người Bạch Hà đánh trọng thương.

Lần này hắn muốn san bằng tất cả thành bình địa, trả lại mối nhục năm đó, năm đó hắn đã là Đại Đế nhưng bị đám người Bạch Hà nhục nhã, hắn làm sao quên được, hôm nay hắn muốn giết sạch tất cả.

Toàn bộ Thái Sơn Đại Lục hoàn toàn yên tĩnh, tất cả sinh linh trên đại lục đều bị khí tức của Xích Huyết Ma Đế chấn nhiếp không nói nên lời, chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng ở trong lòng, hôm nay không ai có thể cứu được bọn họ.

Bên trong Thanh Vân Môn, sắc mặt ba người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, bọn họ cau mày, trong mắt hiện lên mấy tia bất an, lo lắng.

Sức mạnh của Xích Huyết Ma Đế cũng nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Từ ma uy tản ra từ cơ thể của Xích Huyết Ma Đế, bọn họ có thể biết, Xích Huyết Ma Đế hiện giờ đã mạnh hơn so với Đại Đế Thượng Vị Cảnh quá nhiều.

"Làm sao đây?" Thanh âm của Hắc Vân trầm thấp, cho dù là vào giờ phút này, vẫn không có một chút hoảng loạn, hiển nhiên tâm trí bền bỉ, không một chút dao động.

Vân Hỏa bất đắc dĩ cười một tiếng, nói "Còn có thể thế nào?".

Bạch Hà nhẹ nhàng nói: "Chỉ có lấy mạng đổi mạng".

Ba người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều hiện lên một vẽ quyết liệt, không chút nào do dự, các chiêu thức mạnh mẽ nhất thi triển mà ra.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Phá Vân Trảm".

"Kỳ Lân Tứ Kích: Kỳ Lân Thần Quyền".

"Hắc Vân Thần Thiên Hổ: Viêm Ngục".

Ba đạo mạnh mẽ chiêu thức gào thét mà tới, nhắm thẳng vào Xích Huyết Ma Đế.

Vậy mà đối với công kích mạnh nhất của ba người, Xích Huyết Ma Đế khuôn mặt không một chút gợn sóng, khóe miệng hơi dân lên một nụ cười chế giễu, sau đó, bàn tay dơ lên phát ra một đạo đỏ thẩm quang mang.

Đao đỏ thẩm quang mang,có cực hạn huyết khí, bất kỳ thứ gì chạm vào đều sẽ bị nó cắn nuốt.

Một màu đỏ thẳm chiếu rọi lên ba đạo thế công mạnh nhất, tiếp sau đó, tất cả mọi người bao gồm Bạch Hà, Vân Mộc, Hắc Vân trong lòng đều run lên, bởi vì bọn họ đều biết, bên trong màu đỏ thẩm này, ẩn chưa ba chiêu thức mạnh nhất của bọn họ, nhanh chóng ảm đảm xuống, cuối cùng ngắn ngủi vài hơi thở, biến mất trong bóng tối.

Ba chiêu thức mạnh nhất lúc trước của bọn họ có thể làm cho Xích Huyết Ma Đế bị thương nặng, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng như vậy phá giải.

Toàn bộ đại lục trở nên thất thanh.

Xích Huyết Ma Đế nhẹ nhàng giơ tay lên một cái Huyết Chưởng cực kỳ đáng sợ, cười nhạt nói: "Ta hiến tế toàn bộ sinh linh Thái Sơn Đại Lục, để được cảnh giới như hôm nay, càng là bỏ ra tuổi thọ, một cái giá lớn như vậy, nếu còn không bắt được các ngươi, vậy há chẳng phải ta lỗ vốn?".

Huyết Chưởng từ trên trời giáng xuống, Xích Huyết Ma Đế ngưng mắt nhìn ba người Bạch Hà, thanh âm hờ hững, vang lên "Lần này ta giết các ngươi, để cho thế giới này biết kẻ nào dám chống lại ta chỉ có một con đường chết, đang tiếc không có hút khô được thần hồn của các ngươi".

Vân Hỏa hai mắt híp hai mắt lại, ánh mắt lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì than nhẹ một tiếng, trên thân thể đốt lên hừng hực hỏa diễm, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ hiện lên.

"Thái Sơn Đai Lục này quá nhỏ, chúng ta đã không còn đường lui".

"Đã như vậy ngọc đá cùng tan, chưa chắc không phải chuyện tốt"

Thanh âm của Vân Hỏa chứa một vẻ quyết liệt, Hắc Vân nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu, đến một bước này, đã không còn cách nghĩ quá nhiều, bởi vì bọn họ đã là phòng tuyến cuối cùng của Thái Sơn Đại Lục, nếu như thất bại,, vậy những người mà bọn họ quan tâm cũng sẽ bị ma diệt, đáng tiếc không đợi ngày gặp được Vân Mộc sau khi hắn xuất quan.

Vẻ mặt kiên nghị của Hắc Vân hiện lên một nụ cười, hắn quay đầu, tầm mắt hướng về hai người, khẽ cười nói "Năm đó các huynh mang ta ra thoát khỏi bí cảnh, giúp ta có ngày hôm nay coi như đã mãn nguyện,hiện giờ ta hy sinh bảo vệ đại lục này cũng đáng, ta lại có sợ gì?".

"Năm đó ta cũng đã nói, ta sẽ báo ân cho Vân Mộc, ta sẽ không để ai phá hủy thời khắc cuối cùng của hắn".

Trên bầu trời đứng trước Thanh Vân Môn, Xích Huyết Ma Đế có thể cảm nhận được cỗ khí thế tỏa ra từ người Hắc Vân, Vân Hỏa, miệng cười một tiếng, nói "A? Định học theo Hoàng Đế, cùng ta đồng quy vu tận?".

"Có điều, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội làm thế".

Vân Hỏa, Hắc Vân lãnh đạm nói "Vậy cũng phải thử mới biết".

Nhưng lúc này, chợt có hai bàn tay đưa ra, giữ lấy tay bọn họ.

Vân Hỏa, Hắc Vân hơi ngẩn ra, quay đầu sang, nhìn về sau lưng "Bạch tỷ?".

Bạch Hà mím môi chặt, nàng nhìn hai người trước mắt, nhẹ giọng nói.

"Hai người các ngươi làm cái trò gì, nếu có ra tay liền để ta ra tay, chưa đến lượt các ngươi, càn quấy" Bạch Hà giận dữ tay cầm Vô Hối Kiếm, bay thẳng lên không trung đối mặt với Xích Huyết Ma Đế.

"Ngươi là muốn chết, trước hai tên ngu ngốc kia" Xích Huyết Ma Đế lãnh đạm nhìn nàng.

"Giết ngươi mình ta là đủ" Nàng đôi mắt kiên nghị nhìn Xích Huyết Ma Đế, nàng biết khi bay lên trên không trung đối mặt với Xích Huyết Ma Đế nàng đã chuẩn bị đến cái chết, chỉ là tiếc nuối không nhìn thấy được Vân Mộc lần cuối cùng.

Hai tay cầm kiếm để ở trước mặt, một thanh thủy kiếm khí được hình thành cao trăm trượng, kiếm khí gào thét xé rách cả bầu trời, thủy kiếm khí cực kỳ đáng sợ.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Thủy Hành Thôi Ngân Trảm".

Nhìn thấy kiếm khí lao tới, Xích Huyết Ma Đế ngưng tụ một cái cự chưởng, đánh tan chiêu thức mà Bạch Hà tung ra, đánh thẳng đến người nàng, lúc này từ đâu đến mốt tiếng sấm sét phá tan cự chưởng.

"Chấn Kinh Bách Lý".

"Bạch tỷ, tỷ không sao chứ?" Vân Mộc xuất hiện ôm lấy nàng quan tâm hỏi.

"Ta, không sao"

"Tỷ quay về nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để đệ lo là được" Vân Mộc thả nàng xuống, quay mặt nhìn Xích Huyết Ma Đế.

"Ngươi là Xích Huyết Ma Đế"

"Đúng vậy, tiểu tử ngươi là ai? Đến nộp mạng" Xích Huyết Ma Đế khinh thường nhìn hắn.

"Vậy thì phải thử mới biết được." Vân Mộc mỉm cười nói.

Hai người khí cơ lộ ra, làm cho cả Thái Sơn Đại Lục nổ vang ầm ầm, tiếng sấm điên tai nhức óc nổi lên, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK