Đêm khuya, nhà tù nữ thành phố Giang, tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Ôn Tử Du cuộn mình nằm trên giường, tấm khăn trải giường trên người mỏng manh đến đáng thương, căn bản không chống đỡ được cái lạnh thấu xương. Cô không kìm được vươn tay xoa nắn đầu gối đau nhức, nơi khớp xương đau ngứa giống như đang bị hàng ngàn con kiến đục khoét từ bên trong, khiến cô cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Ba năm rồi, vốn tưởng rằng bản thân đã quen với sự khổ cực này, nhưng cuối cùng cô vẫn không mạnh mẽ như mình hằng tưởng tượng.
Bệnh tật tích tụ suốt bao năm khiến mùa đông năm nay càng thêm gian nan, Ôn Tử Du thậm chí không biết mình có thể kiên trì đến ngày mãn hạn tù hay không.
Sau khi bị buộc tội vào ba năm trước và bị kết án mười năm tù, đến nay vẫn còn bảy năm nữa.
Bởi vì quá đau nên Ôn Tử Du cứ xê dịch thân thể, từng hồi tiếng giường đệm sột soạt khiến người bên cạnh tỉnh giấc, cô ta cáu kỉnh vùng dậy, một phát túm chặt lấy tóc Ôn Tử Du.
Đối diện với gương mặt hung ác của người phụ nữ kia, biểu cảm của Ôn Tử Du chỉ là sự tê dại cam chịu, bởi cô đã quen với nó rồi.
Chỉ là sự trầm mặc của cô chẳng hề khiến người kia mềm lòng, khi cái bạt tai nặng nề chuẩn bị giáng xuống, ngay cả sức lực né tránh Ôn Tử Du cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi sẽ dừng tay.
Khi cô đang nhắm mắt chờ cơn đau bỏng rát ập đến, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân: “Ôn Tử Du, ra ngoài!”
Ôn Tử Du mở bừng hai mắt, người phụ nữ kia hất cô ra ngoài, căm tức nói: “Coi như mày may mắn”.
Cô chậm chạp mặc bộ quần áo duy nhất còn được tính có thể gặp người rồi theo sau cai ngục ra ngoài: “Có chuyện gì sao?”
"Câm miệng, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Cai ngục không nhiều lời, còng tay và trùm đầu Ôn Tử Du lại.
Màn đêm mang đến nỗi sợ hãi không xác định, trái tim của Ôn Tử Du cũng từ từ chìm xuống.
Đi được một lúc cô bị đưa lên một chiếc xe: “Các người muốn đưa tôi đi đâu!"
Nghe thấy tiếng động cơ khởi động, sự kinh hoảng trong nội tâm cô đã đẩy cao tới cực điểm.
Bị người khác lặng lẽ dẫn đi như vậy khiến cô có một loại ảo giác rằng mình sắp bị xử lý trong âm thầm.
"Đến nơi rồi cô tự nhiên sẽ biết".
Một giọng nói già nua nhưng trầm ổn mạnh mẽ lọt vào tai Ôn Tử Du, khiến con tim càng đập như trống dồn…
Trực giác nói cho cô biết chuyến đi này sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.
Sau khi thấp thỏm hồi lâu xe mới dừng lại, Ôn Tử Du xuống xe, bị một người đàn ông tóm lấy quành đông rẽ tây một lúc lâu mới dừng lại.
Ai đó thô bạo cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu của cô, đôi mắt vây quanh trong bóng tối quá lâu vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mà có chút chói loà.
Ôn Tử Du làm quen một hồi, lúc này mới phát hiện ra cách đó không xa có một ông lão mặt không biểu cảm nhưng lại tự phát ra một loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh nhờn.
Đây là người mang cô ra ngoài, là nhân vật cô không đắc tội nổi.
Ôn Tử Du liếc ông ta một cái thật nhanh liền cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, cô rất sợ người đàn ông này sẽ đột nhiên nổi giận rồi làm điều bất lợi với mình, cô căn bản không có sức lực để phản kháng lại.
“Là thế này, tôi có chuyện muốn nhờ vả cô, nếu cô đồng ý, tôi có thể hủy bỏ tội trạng giúp cô ra tù trước thời hạn”.
Lời nói của ông lão còn chưa dứt, Ôn Tử Du đã vội vàng ngắt lời: “Tôi đồng ý”.
“Cô không sợ tôi sẽ gây hại cho mình à?”, ông lão bị sự sốt sắng của cô làm kinh ngạc.
Ôn Tử Du lắc đầu: “Bất luận là gì cũng không thể tồi tệ hơn so với hiện tại. Hơn nữa, nếu ông thực sự muốn ra tay với tôi, tôi tin bản thân căn bản không có cơ hội đứng ở đây”.
Người này có thể mang cô ra khỏi nhà tù, cũng có thể xóa tội trả lại tự do cho cô, cũng nhất định có thể khiến cô hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết.
Ông lão gật đầu: “Tuy nói là vậy nhưng cô vẫn phải hiểu rõ tình hình rồi hãy quyết định”.
Nói đoạn liền đẩy cửa dẫn đầu bước vào trong phòng, Ôn Tử Du theo sau, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh.
Đó là một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú, tuy rằng khoác trên người áo bệnh nhân và nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn không tổn hại tới khí chất tao nhã và cao quý của anh, ngũ quan giống như được đao khắc dưới ánh đèn mờ ảo phác họa ra những đường nét khiến phụ nữ mê đắm.
Ôn Tử Du có thể tưởng tượng được người đàn ông này từng ưu tú cỡ nào, mà kiểu người như vậy rõ ràng không có quan hệ gì với loại người như cô, khiến cô không giấu nổi nét nghi hoặc.
“Đây là cháu trai Lục Cẩn Húc của tôi, nó hôn mê đã ba năm, chính là người bị cô đâm bị thương lúc đó”.
Sắc mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, cô không nhịn được siết chặt nắm đấm, móng tay không được thường xuyên cắt tỉa ghim vào lòng bàn tay đâm xuyên da thịt, nhưng cô lại không phát giác ra, chỉ nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt.
Hóa ra là anh ấy!
Ôn Tử Du biết anh cũng là người bị hại, nhưng khi nghĩ tới chính vì người đàn ông này mà mình mới bị báo thù và cố tình tra tấn trong lao ngục liền khó giữ được bình tĩnh.
Phẫn nộ, tủi hờn cùng kinh ngạc đan xen vào nhau, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cứng rắn dằn xuống và giả vờ bình tĩnh.
Thấy bàn tay cô run run, ông lão còn tưởng rằng cô đang áy náy, nói tiếp: “Bây giờ Cẩn Húc hôn mê bất tỉnh, cần một người phụ nữ kết hôn với nó để kề cận chăm sóc, vì một vài nguyên nhân nên chọn cô, cô cảm thấy thế nào?"
Ôn Tử Du rơi vào im lặng, kết hôn? Cùng một người đàn ông như Lục Cẩn Húc kết hôn?
Cho dù cô không ngồi tù, thì dựa vào gia cảnh của cô muốn gả cho thiếu gia giàu có như Lục Cẩn Húc cũng tuyệt đối là chuyện người si nói mộng.
Cô biết rõ Lục gia (nhà họ Lục) nhất định đang âm mưu gì đó..
Tuy nhiên cô không có tư cách từ chối.
Cô chỉ có hai con đường.
Hoặc, kết hôn với người thực vật trước mắt này, bước lên con đường không rõ tương lai.
Hoặc, trở lại nhà tù và sống tiếp những tháng ngày đen tối cho đến ngày được trả tự do.
Bất kể lựa chọn thế nào thì đợi chờ cô cũng là một chiếc ‘lồng giam’, cô nhìn chăm chăm Lục Cẩn Húc hôn mê trước mặt, trong mắt dâng lên những cảm xúc phức tạp.
“Tôi…”
Chương 2: Xung hỉ
"Tôi đồng ý."
Cô đã trải qua ba năm thống khổ đến tột độ trong tù, nếu quay trở lại nơi ác mộng đó một lần nữa, cô tin rằng trong vòng chưa đầy một năm mình sẽ bỏ mạng ở đó mất.
Cho nên bất luận thế nào cô cũng phải rời khỏi đó, dù cho thế giới bên ngoài đầy rẫy chông gai, vẫn tốt hơn là lặng lẽ mất mạng ở nơi mịt mù tăm tối kia.
“Đồng ý thì tốt, ngày mai sẽ sắp xếp cho cô đi lĩnh chứng (đăng kí kết hôn), cô không có ý kiến gì chứ?”
Ôn Tử Du ngạc nhiên trước sự gấp gáp này của ông, cô cũng không thèm để ý đến loại chuyện này: “Không có gì, đều nghe theo sắp xếp của ông”.
Ông cụ Lục thấy cô phối hợp như vậy thì gật gật đầu, trở lại phòng sách, nơi mẹ của Lục Cẩn Húc- Diệp Uyển Tĩnh đã đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy ông ấy, Diệp Uyển Tĩnh vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nói: “Bố, bố thực sự muốn loại phụ nữ này gả cho Cẩn Húc sao?”
Ông cụ gật đầu không chút nghi ngờ: “Đã quyết định xong rồi”.
“Nhưng, Cẩn Húc sao có thể lấy loại phụ nữ như vậy? Cho dù thằng bé hôn mê bất tỉnh, muốn cưới một cô gái xuất thân trong sạch cũng không phải chuyện khó khăn gì, người phụ nữ này thế nhưng là kẻ đầu sỏ gây ra tai nạn cho Cẩn Húc, lại đã từng ngồi tù, cô ta xứng sao?”
"Mọi chuyện đã định xuống rồi, hơn nữa… loại người như cô ta mới dễ nắm trong tay, nếu thực sự vô dụng thì xử lí đi là được”.
Dứt lời, ông cụ Lục liền đuổi người ra ngoài, nhìn lên Lục Cẩn Húc hăng hái phấn chấn trong bức ảnh chụp gia đình mà thở dài thườn thượt.
Sau vụ tai nạn xe hơi Lục Cẩn Húc hôn mê đã ba năm, thân thể sớm đã bình phục nhưng lại một mực không tỉnh lại, Lục gia không biết đã tìm tới không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng đều bó tay.
Cách đây không lâu có một thầy bói nói rằng phải tìm một người phụ nữ có tử vi phù hợp với anh để xung hỉ, có lẽ sẽ có hiệu quả, mà người phụ nữ có ngày sinh tháng đẻ tương ứng đó chính là Ôn Tử Du.
Đây có lẽ chính là định mệnh.
……
Ôn Tử Du được sắp xếp sang một phòng khác, trên giường đã bày sẵn một bộ quần áo sạch sẽ, cô bước tới vuốt ve lớp vải mềm mịn kia, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương.
Không biết đã qua bao lâu cô không được mặc một bộ quần áo sạch sẽ không có lỗ thủng rách như vậy rồi.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Ôn Tử Du đứng trước gương soi lại bản thân.
Cô gái phản chiếu trong gương chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đang tuổi xuân thì đẹp đẽ nhưng nơi đáy mắt sớm đã mất đi những hy vọng ngây thơ mà độ tuổi này nên có, chỉ có…. thăng trầm cùng hận thù không thể gột rửa.
Cuộc sống ba năm trong tù đã thay đổi hoàn toàn con người cô.
Ôn Tử Du đêm nay vẫn chẳng thể ngon giấc, tuy rằng nơi này sạch sẽ ấm áp nhưng từng cảnh tượng xảy ra trong quá khứ hết lần này tới đợt khác quấn chặt lấy cô trong giấc mộng, khiến cô phải ngạt thở.
Vào sinh nhật năm cô mười tám tuổi, lần đầu tiên bố tặng cô một chiếc xe ô tô, còn tặng cô một bộ trang phục đắt tiền mà bình thường cô sẽ không bao giờ được mặc, Ôn Tử Du cứ như vậy bị dụ dỗ khoác lên bộ quần áo đó rồi lái xe ra ngoài lượn một vòng, nhưng kết quả lai bị cảnh sát đưa thẳng về đồn.
Tại đồn cảnh sát, cô mới biết rằng chiếc xe đó vài ngày trước vừa ác ý đâm người rồi bỏ trốn, mà trang phục người phụ nữ trong camera giám sát ấy lại giống hệt như bộ đồ cô nhận được kia.
Món quà sinh nhật tuổi mười tám của cô lại là một bản án mười năm tù...
Ôn Tử Du cau mày giãy giụa trong cơn ác mộng, tiếng gõ cửa của người hầu làm cô tỉnh lại.
“Ôn tiểu thư, đến giờ cô phải học cách chăm sóc cậu chủ rồi”.
Ôn Tử Du cấp tốc tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo, Lục gia kéo cô ra ngoài chắc chắn không phải để cô hưởng thụ cuộc sống của mợ chủ, cô nhất định phải dốc sức lưu lại đây.
Sau một bài chỉ bảo từ người hầu, Ôn Tử Du mới biết rằng mỗi ngày mình đều phải lau rửa cơ thể Lục Cẩn Húc một lần, đồng thời thực hiện bài mát xa thích hợp cho anh, vì cô không hiểu biết về phương pháp xoa bóp nên công việc hôm nay của cô chỉ dừng lại ở vế đầu.
Người hầu đơn giản hướng dẫn một lần liền lui xuống, Ôn Tử Du nhìn người đàn ông nằm trên giường, cắn răng nghiến lợi đưa tay cẩn thận cởi quần áo trên người anh ra.
Tuy rằng biết Lục Cẩn Húc chỉ là một người thực vật nhưng rốt cuộc anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành kiện toàn, đối diện với thân thể của người khác giới xa lạ khiến cô vô cùng ngượng ngùng.
Lớn như vậy nhưng cô chưa từng nhìn qua cơ thể của người đàn ông nào, người bạn trai từng hẹn hò trước đây cũng không hề có bất kỳ thân thiết da thịt nào.
Chỉ là đây là việc cô bắt buộc phải làm, cô không có đường lui hay trốn tránh.
Tuy rằng Lục Cẩn Húc đã hôn mê suốt ba năm nhưng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lục gia, ngoại trừ việc gầy gò và xanh xao hơn một chút thì anh không khác gì người bình thường với vóc dáng mảnh khảnh cân đối, không chút mỡ thừa, tất cả toát ra hơi thở nam tính nhàn nhạt.
Nhìn đường nét cơ bắp đẹp đẽ của anh, hai má Ôn Tử Du liền phớt ánh hồng, cô lấy khăn tắm được thấm qua nước ấm lau chùi mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
“Thân thể của cậu chủ mỗi ngày đều phải lau rửa sạch sẽ, sẽ có người tới kiểm tra”.
Nghĩ đến lời người hầu nói trước khi rời đi, Ôn Tử Du mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn dời đi tầm mắt, có chút không biết nặng nhẹ mà chà lau.
Một lúc sau, cô cảm thấy không sai biệt lắm mới vội vã luống cuống đem từng kiện quần áo mặc lên người cho anh, vì quá hoảng loạn nên cô thậm chí còn không phát hiện ra cơ thể của người đàn ông vì một loạt động tác của mình mà kéo căng hơn nhiều, thậm chí những ngón tay vẫn luôn không có bất kỳ phản ứng gì cũng khẽ động đậy rồi.
Chương 3: Ngủ chung
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Ôn Tử Du lập tức rời khỏi đây, cô thực sự rất xấu hổ phải đối mặt với người đàn ông này, cho dù anh không hề có ý thức.
Vừa rời khỏi gian phòng của Lục Cẩn Húc thì ông cụ đã đang đứng ngoài đợi cô rồi.
"Hôm nay là lần đầu tiên cô chăm sóc Cẩn Húc, thế nào, có làm được không?”
Ôn Tử Du gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ tới người đàn ông mình gặp hôm nay, tất nhiên, anh rất tuấn tú, cũng không phải rất khó tiếp nhận, chỉ là, cô vẫn có chút khó vượt qua rào cản trong lòng.
Có lẽ thời gian dài rồi cô sẽ làm quen với nó thôi.
"Không vấn đề”.
Ông cụ Lục gật đầu, lập tức một người đàn ông mặc vest đen bước vào, cầm trên tay là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
"Đây là giấy đăng ký kết hôn của hai đứa, tôi sẽ bảo quản hộ, cô không có ý kiến gì chứ?”
Ôn Tử Du lắc đầu, ý tứ của ông cụ không thể rõ ràng hơn, giấy đăng ký kết hôn nằm trong tay Lục gia, có nghĩa là cô chỉ tạm thời đội cái danh mợ chủ này mà thôi, không địa vị, không tự do, thậm chí tờ giấy chứng nhận kết hôn này có khả năng biến thành giấy ly hôn bất cứ lúc nào, cô cũng sẽ bị tống cổ trở lại nơi khiến mình gặp ác mộng liên miên đó, hoặc đơn giản là để cô biến mất khỏi thế giới này.
Ôn Tử Du không để tâm tới địa vị, nhưng cô quan tâm tới tự do, tờ giấy chứng nhận kết hôn này là gông cùm của cô, nhưng cũng là ánh sáng duy nhất giúp cô thoát khỏi tình trạng khốn khó, cô chỉ có thể dựa vào một tấm giấy chứng nhận màu đỏ để đổi lấy sự tự do sau này.
Thấy cô còn được tính là thấu tình đạt lý, ông cụ Cố gật đầu: “Không có việc gì thì đi theo thầy mát xa học cách xoa bóp cho Cẩn Húc đi, nhớ kỹ, chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Cẩn Húc là một phần trách nhiệm của người làm vợ như cô”.
Ôn Tử Du trả lời xong liền trở lại phòng của Lục Cẩn Húc, thầy mát-xa thấy cô đi vào thì ra hiệu cho cô ngồi sang một bên xem trước.
Ôn Tử Du phối hợp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cơ bắp của người đàn ông trước mắt được xoa nắn lặp lại thì thầm kinh ngạc trong lòng.
Chỉ thấy cơ bắp của Lục Cẩn Húc- người đã nằm hôn mê nằm liệt trên giường suốt ba năm ròng rã không hề có dấu hiệu bị teo rút, cũng có thể phán đoán được ra tay nghề của thầy mát-xa này vô cùng phi phàm.
Nếu cô học được kỹ thuật xoa bóp này, nói không chừng cũng có thể giúp mẹ mình giống như Lục Cẩn Húc, cho dù bại liệt nằm giường cũng có thể bảo đảm sự khỏe mạnh cho cơ bắp toàn thân.
Nhớ tới người mẹ đã ba năm không gặp, đôi mắt Ôn Tử Du liền tối sầm lại.
Năm đó mẹ cô bị hành vi vô liêm sỉ của ba người Cố gia mà bị chọc tức tới mức đột quỵ nằm liệt giường không dậy nổi, hiện tại, cũng không biết đã phục hồi đến đâu.
Lý do chủ yếu cô nhất định phải ra tù càng sớm càng tốt không đơn giản chỉ vì thoát khỏi thống khổ mà cô càng muốn có thể ra ngoài chăm sóc mẹ mình.
Do đó vì mẹ, cô cũng phải tận dụng cơ hội gả vào nhà họ Lục lần này để giành lại tự do.
Mát-xa xong trời cũng đã tối, Ôn Tử Du tiễn người xong thì ra ngoài ăn tối, ông cụ lại phân phó cô: “Nếu đã lĩnh chứng rồi thì từ nay cứ ngủ cùng Cẩn Húc đi”.
Mệnh lệnh của ông cụ không cho phép từ chối.
Nếu đã vì mục đích xung hỉ thì phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc.
Bàn tay cầm đôi đũa của Ôn Tử Du khựng lại, gật gật đầu.
Chung quy cũng chỉ là ngủ cùng một người thực vật, người không thể cử động, nói chuyện vẫn an toàn hơn nhiều so việc chung đụng với những kẻ trong tù muốn giết chết cô bất cứ lúc nào kia.
Vì vậy ngủ chung chỉ là ý trên mặt chữ.
Ăn cơm xong, Ôn Tử Du thành thật trở về phòng của Lục Cẩn Húc, để phù hợp với hoàn cảnh, chăn ga gối đệm trong phòng được đổi sang màu đỏ tươi, trên bàn còn thắp hai cây nến đỏ, đèn đã bị tắt đi, thứ thắp sáng duy nhất trong căn phòng chỉ còn ngọn lửa đỏ khiến cả căn phòng nhuốm một màu sáng ấm áp.
Ôn Tử Du đi đến bên giường nhìn người đàn ông đang nằm trên đó, dưới sự chiếu rọi của ánh nến gương mặt của anh dịu hòa đi rất nhiều, không còn cảm giác tiêu điều lạnh lẽo thường ngày, trong chớp mắt khiến người ta tưởng rằng anh chỉ đang say ngủ mà thôi.
"Từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng của tôi rồi, anh nói xem có nực cười hay không, vì anh mà trong ba năm qua tôi suýt chút đã gặp Diêm vương vài lần, không phải chưa từng hận anh, ắt hẳn anh cũng rất căm ghét tôi, hiện tại chúng lại trở thành vợ chồng, có lẽ đây chính là số mệnh sắp đặt”.
“Kỳ thực anh mãi mãi không tỉnh lại cũng không sao”, Ôn Tử Du ngồi ở bên giường, bắt chước theo phương pháp hôm nay học được từ thầy mát-xa bắt đầu xoa bóp cho Lục Cẩn Húc: “Dù sao thứ tôi muốn chỉ là sự tự do, anh chỉ là người tôi phải chăm sóc, chúng ta đều đạt được thứ mình cần, không xảy ra biến cố gì nữa là được”.
Cô đấm bóp liên tục cả tiếng đồng hồ theo lời thầy mát-xa xong mới dừng lại, tuy rằng căm hận người đàn ông khiến mình bị đẩy vào chốn lao tù này, nhưng xuất phát từ thỏa thuận với Lục gia, cô cũng nhất định phải chiếu cố thật tốt cho anh.
Cơn buồn ngủ ập đến, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Tử Du cuối cùng cũng cảm nhận được một chút tự do, những cảm giác thuộc về con người đó, ví dụ như mệt mỏi, ví dụ như buồn ngủ cũng một lần nữa trở lại trong ý thức cô.
Lục Cẩn Húc nằm ở bên kia giường, còn cô thì nằm ở đầu này chiếc giường lớn màu đỏ, theo thói quen cuộn mình nhắm mắt lại.
Vào nửa đêm, bệnh đau buốt chân của Ôn Tử Du lại phát tác khiến cả người đau tới thấm ra một tầng mồ hôi lạnh mà không kìm được lăn lộn, đột nhiên cô lật người chạm tới nguồn nhiệt bên cạnh, vô thức dựa gần vào đó mà cuộn mình lại, cơ thể nhỏ bé chui rúc vào ‘bếp lò’ này.
Từng làn hơi ấm từ da thịt truyền đến khiến cảm giác buốt lạnh của Ôn Tử Du giảm bớt rồi dần dần vỗ về cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Ôn Tử Du đã lâu không nhìn thấy ánh sáng ban mai trong phòng giam tối tăm, cho nên khi tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chưa được kéo kín, cô liền choàng tỉnh.
Mở bừng hai mắt, cô mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt trước mặt, cảm nhận được từng trận hơi ấm trên người, chợt ý thức được mình đang nằm trong lồng ngực của ai.
Ôn Tử Du lập tức giãy giụa ngồi dậy, trên mặt có chút nóng bỏng, cho dù Lục Cẩn Húc không có ý thức và tri giác, nhưng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô cứ như vậy ôm ấp anh sao có thể không ngại ngùng.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, khi đẩy cửa bước ra ngoài còn ngoái đầu nhìn lại Lục Cẩn Húc vẫn yên lặng nằm trên giường không có bất kỳ khác thường nào, trong lòng có chút khó hiểu.
Vừa rồi khi bản thân đứng dậy, vùng eo dường như cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay của Lục Cẩn Húc.
Là ảo giác sao?
Hay là anh từng tỉnh lại?
Chương 4: Anh là ai?
Ôn Tử Du lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác, một người đã hôn mê suốt ba năm sao có thể vì được cô chăm sóc một ngày và nằm bên cạnh một đêm mà thần kỳ tỉnh lại được?
Huống hồ, cô không hề hy vọng anh sẽ tỉnh lại.
Nếu Lục Cẩn Húc tỉnh lại vào lúc này, vậy Lục gia rất có khả năng sẽ vứt bỏ cô, đầu sỏ tội ác khiến Lục Cẩn Húc hôn mê ba năm như cô hoặc sẽ bị đưa trở lại nhà giam, hoặc sẽ vì sự thống hận của nhà họ mà lặng lẽ bị giải quyết.
Ngoài ra, Lục Cẩn Húc, người vốn đang có cuộc sống rực rỡ thuận buồm xuôi gió bỗng nhiên lại bị kẻ khác hủy hoại, rơi vào hôn mê suốt ba năm, khi nhìn thấy người đã đẩy mình vào nông nỗi này lại ở ngay trước mắt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Cho nên bất luận thế nào Ôn Tử Du cũng không hy vọng Lục Cẩn Húc tỉnh lại, sự trở lại của anh chắc chắn là một tràng ác mộng đối với cô.
Nhưng rất nhanh không báo trước cô đã rơi vào một cơn ác mộng khác trước.
Một tháng sau, Ôn Tử Du đều lau người, học cách xoa bóp cơ bắp cho anh, trừ lúc ăn cơm hầu như đều một tấc không rời ở cạnh Lục Cẩn Húc.
Trong lúc xoa bóp, cô sẽ đặc biệt chú ý đến phản ứng của anh, bất luận cô khẽ dùng lực hay là cố ý làm vài động tác nhỏ ở những chỗ khiến người ta ngứa ngáy thì Lục Cẩn Húc cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cuối cùng Ôn Tử Du cũng có thể xác nhận sáng hôm đó nhất định là ảo giác.
Cô thả lỏng cảnh giác, buổi tối không còn cuộn tròn trên sô pha trong phòng nữa mà trở về giường ngủ một giấc.
Giường của Lục gia thật sự rất thoải mái, có giường mà không thể ngả lưng đối với thân thể của cô mà nói quả đúng là một loại cực hình.
Nằm trên chiếc giường êm ái, dựa vào chiếc gối mềm mại, đắp chăn bông ấm áp, cảm giác thư thái an nhàn đã lâu không có này khiến Ôn Tử Du suýt chút đã bật khóc, bởi đã lâu lắm rồi cô không không được ăn một bữa cơm nóng hổi, ngủ một giấc ngon lành như bao người bình thường khác.
Một tháng này ở nhà họ Lục tuy rằng vất vả nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy an yên.
Ôn Tử Du thậm chí còn cảm thấy nếu có thể mãi mãi tiếp tục như vậy, tranh thủ cơ hội ra ngoài gặp mẹ, vậy đã là rất tốt rất tốt rồi.
Trong cơn mơ màng, cô ôm lấy những mộng tưởng tốt đẹp mà dần dần nhắm mắt, nhưng bỗng nhiên lại bị một thân thể nóng rực như lửa đốt hung ác đè lên.
“Anh là ai! Buông ra, thả tôi ra!”, Ôn Tử Du kinh hãi bừng tỉnh, liều mạng giãy giụa vùng dậy.
Cô theo bản năng cho rằng là Lục Cẩn Húc tỉnh lại, nhưng khi đưa tay dò dẫm chạm tới thân thể người đàn ông ở đầu giường bên kia thì kinh hãi trợn tròn hai mắt, anh vẫn nằm ở bên cạnh cô! Người đàn ông trên người cô không phải anh!
Vậy hắn là ai!
Căn phòng chìm trong u tối, cô càng phát ra vật lộn khiếp sợ, Lục gia to lớn, ai dám nửa đêm xông vào phòng của Lục Cẩn Húc, dở trò sàm sỡ vợ anh, còn ngay trước mặt anh!
“Tính cách rất hoang dã, tôi thích”, giọng nam xa lạ khiến Ôn Tử Du không tài nào phân biệt được hắn là ai, ngược lại sự vùng vẫy yếu ớt đến mức không đáng kể của cô chẳng những không có chút tác dụng mà dưới sự ma sát này, thân thể mềm mại của cô càng khơi dậy ham muốn của tên đàn ông kia.
“Anh rốt cuộc là ai, anh có biết tôi là ai không? Nếu như người của Lục gia biết nửa đêm có người lẻn vào phòng của cậu chủ cả nhà họ, còn dám xâm phạm tới mợ chủ Lục gia, tôi cam đoan anh nhất định sẽ chết không được toàn thây! Nếu bây giờ anh rời đi, tôi bảo đảm sẽ không làm hại tới anh, nếu anh còn nấn ná ở lại, tôi sẽ hét lên đó!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Tử Du vắt óc vơ vét trong đầu tất cả những từ ngữ có thể hù dọa tên đàn ông trước mặt, cô không hề muốn gây rắc rối, nhưng cũng không thể cam chịu rắc rối cứ như vậy tìm đến với cô.
"Ồ, vậy cô có thể gào rách cổ họng, xem xem đến lúc đó người của Lục gia xông vào thấy được dáng vẻ thân mật này của chúng ta sẽ xử lý cô như thế nào”.
Thân thể của Ôn Tử Du lập tức cứng đờ…
Chương 5: Cô chăm sóc nó kiểu gì thế?
Tên đàn ông cúi sát xuống thì thầm vào tai Ôn Tử Du: “Nếu bị người của Lục gia nhìn thấy, cô nói xem bọn họ sẽ tống cô lại vào tù hay là gán cho mình tội danh dâm loạn chỉ vừa gả vào cửa đã vụng trộm với người khác rồi trực tiếp âm thầm xử lý cô?”
Cả người Ôn Tử Du thoáng chốc lạnh toát, không được, cô tuyệt đối không thể quay về, cũng chắc chắn không thể chết!
Thấy cô không còn đấu tranh, người đàn ông càng thêm trắng trợn!
Ôn Tử Du hoàn hồn lại, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của gã đàn ông, một mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng của hai người.
Cho dù không thể kinh động tới người của Lục gia, cô cũng không thể để người này cướp đoạt đi sự trong trắng của mình!
“Mẹ kiếp! Cô!”
Tên đàn ông bất ngờ bị đau liền buông cô ra, Ôn Tử Du nhân cơ hội này vùng thoát, trong cơn hoảng loạn liền ‘bụp’ một tiếng đánh đổ chiếc đèn ngủ ở đầu giường.
Không đến nửa phút, đã có người chạy tới gõ cửa: “Cô Ôn, bên trong có chuyện gì sao? Tôi vào nhé?”
Trong đêm tối, Ôn Tử Du trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, cố gắng muốn nhìn xem dáng vẻ của hắn, nhưng ngoại trừ một đôi mắt sắc lạnh thấu xương thì không còn gì khác.
Cô mấp máy môi, rất muốn kêu người đi vào nhưng lại không dám, ánh mắt lạnh băng của tên đàn ông trước mặt đang nhìn vào chòng chọc này khiến cô sợ hãi tột độ.
Cuối cùng tên đàn ông đó nhìn xoáy sâu cô hồi lâu mới xoay người xuống giường, rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi ban công, biến mất trong màn đêm.
Ôn Tử Du lúc này mới chậm chạp định thần lại, động động khóe môi: “Không, không sao, tôi sơ ý làm đổ đèn ngủ, tôi tự mình thu dọn là được rồi, không cần vào đâu”.
Đợi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, cô mới một phát túm lấy chăn quấn chặt lên người, để chân trần loạng choạng chạy ra ban công, kiểm tra trái phải không có bóng dáng của tên đàn ông kia mới quay trở lại phòng, khóa chặt cửa ban công, kéo ra rèm che để ánh trăng tràn vào phá vỡ bóng tối ngột ngạt trong phòng, lúc này cô mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm và nằm trở lại giường.
Lục Cẩn Húc yên lặng nằm ở đầu giường bên kia, trên người anh tản ra hơi ấm dịu êm, Ôn Tử Du chưa hết hoảng hồn, cuối cùng vẫn dè dặt cọ lên người anh, cẩn thận ôm lấy cánh tay anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đường nét cương nghị trên khuôn mặt của anh trở nên mềm mại hơn, nghĩ đến ánh mắt đáng sợ vừa rồi của tên đàn ông, Ôn Tử Du ý thức được, cô của giờ phút này vậy mà chỉ có thể dựa vào Lục Cẩn Húc mới có thể yên tâm hơn một chút.
Hôm sau khi trời vừa hửng sáng Ôn Tử Du liền thức dậy, một màn kinh hoàng tối qua khiến cô căn bản không chợp mắt được, đành mang theo bọng mắt thâm quầng rời giường rồi dùng bữa sáng.
Nhưng đột nhiên tiếng kêu hốt hoảng của một người hầu lại vọng ra từ phòng của Lục Cẩn Húc: "Người đâu mau tới đây, cậu chủ bị thương rồi!"
Người đầu tiên lao ra khỏi phòng chính là ông cụ, tiếp đó là mẹ của Lục Cẩn Húc, một đoàn người hoang mang lũ lượt kéo về phía phòng ngủ.
Chiếc muỗng đang múc cháo trong tay Ôn Tử Du 'keng' một tiếng rơi xuống bàn, sao Lục Cẩn Húc có thể bị thương?
Cô vội vàng chạy về phòng, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì thứ chào đón cô là một cái tát mạnh bạo.
Một tiếng ' bốp ' thanh thúy vang lên, đầu của Ôn Tử Du bị tác động mạnh tới mức lệch hẳn sang một bên, trên gò má hằn rõ hình năm ngón tay bỏng rát.
"Cô rốt cuộc chăm sóc Cẩn Húc kiểu gì thế!", Diệp Uyển Tĩnh dồn toàn bộ sức lực tung ra một cú tát này, bà ta nhìn Ôn Tử Du giống như kẻ thù, trong đôi mắt hạnh ngập tràn căm hận cùng sát ý.
Ôn Tử Du chật vật ngoảnh đầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người thấy được ba miệng vết thương đẫm máu trên cánh tay Lục Cẩn Húc, cô ngỡ ngàng chen len phía trước kiểm tra: "Không thể nào, hôm qua anh ấy vẫn lành lặn, sao hôm nay bỗng dưng lại có vết thương?"
"Cô chuyên môn phụ trách chăm sóc Cẩn Húc nhưng bây giờ ngược lại còn ngu ngơ không biết gì! Tôi thấy cô chính là ôm lòng oán hận, muốn mượn cơ hội này để hại chết con tôi!”
"Không phải tôi, tôi không có…”, Ôn Tử Du nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, ba vết thương này do đâu mà có? Không lẽ là Lục Cẩn Húc tự mình đứng dậy cào ra? Không thể nào mà!
Chẳng lẽ, đêm qua…