"Mới có vài phút sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn tới như vậy đâu", Ôn Tử Du không nhịn được phản bác.
Thành quả lao động gian nan làm ra cứ như vậy bị ném bỏ đúng là quá đáng tiếc, hơn nữa, những nguyên liệu kia cũng rất đắt tiền, hành động lãng phí này khiến cô bất an trong lòng.
"Tôi là chủ hay cô là chủ?", Lục Cẩn Húc cau mày, liếc cô một cái nói: "Không muốn làm thì cút".
Ôn Tử Du bất đắc dĩ, Lục Cẩn Húc luôn lấy thân phận ông chủ này đè ép cô, nhưng cô thật sự vô lực phản kháng lại.
"Tôi biết rồi".
Nếu anh đã nói như vậy cũng chỉ có thể là như vậy.
Nghĩ nghĩ Ôn Tử Du lại đi ra ngoài làm lại, chẳng ngờ lần thứ hai này Lục Cẩn Húc lại nói là bỏ quá nhiều đường, ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ôn Tử Du nhẫn nhịn tiếp tục làm.
"Cảm giác phân lớp không đủ rõ ràng, làm lại".
Sau khi tới lui nhiều lần, Lục Cẩn Húc vẫn chưa hài lòng với cà phê cô pha, cho đến lần cuối cùng, Ôn Tử Du nếm thử cà phê mà anh nói là không đạt tiêu chuẩn kia, rõ ràng là vô cùng thơm ngon…
Lục Cẩn Húc rõ ràng là đang cố tình giày vò cô mà.
Nghĩ đi nghĩ lại từ khi cô đến đây thì Lục Cẩn Húc vẫn luôn muốn cô cút xéo, hiện tại vẫn dốc sức làm khó cô, thật sự rất nhàm chán.
Nghĩ vậy Ôn Tử Du cũng không nóng vội nữa, mà để mặc Lục Cẩn Húc chờ, dù sao thì có làm thế nào anh cũng sẽ không hài lòng.
Một lúc sau Tề Hiên trở lại.
Nhìn thấy một hàng cốc cà phê bên cạnh máy pha cà phê, anh ta cau mày hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Ôn Tử Du vội vàng nhường lại vị trí: "Đồ tôi làm tổng giám đốc Lục vẫn một mực không vừa ý, vẫn là phiền anh tới pha thôi".
Tề Hiên nhìn cà phê cô đang pha, bởi vì đã quá quen thuộc với công việc này nên chỉ với một cái liếc mắt anh ta liền biết nó thực sự không sai biệt gì so với thứ anh ta pha ngày thường.
Nhưng nếu ông chủ đã không thích, vậy cũng không còn cách nào khác, sau khi suy xét xong Tề Hiên liền nhận lấy chiếc cốc trong tay Ôn Tử Du rồi đưa cho cô một địa chỉ để tới mua đồ, tránh việc lại khiến Lục Cẩn Húc không vui.
"Hình như hết hạt cà phê rồi, cô chạy đi mua một ít đi".
Ôn Tử Du gật đầu đi ra ngoài, vừa đi cô lúc này mới phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào ngón tay đã bị bỏng thành mấy vết phồng rộp.
Có lẽ quá chú tâm về độ ấm của nước nên mới bị bắn lên, vì không để ý tới nên cũng không cảm thấy đau.
Bây giờ được rảnh tay chút mới thấy hơi nhói.
Ôn Tử Du khẽ ngậm ngón tay, rồi gọi taxi đi đến tiệm cà phê Tề Hiên đã chỉ.
……
Sau khi pha xong Tề Hiên liền bưng tách cà phê vào phòng làm việc của Lục Cẩn Húc.
Thấy anh ta, Lục Cẩn Húc chỉ nhướng mày hỏi: "Người phụ nữ đó đâu?"
Tề Hiên lúc này không biết ông chủ đang suy nghĩ gì, chỉ có thể thành thật đáp: "Tôi kêu cô ấy ra ngoài mua đồ rồi".
Lục Cẩn Húc hơi chau mày: "Lần sau đừng tự mình đưa ra quyết sách nữa".
Tề Hiên gật đầu, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, không biết ông chủ rốt cuộc đang suy tính gì, cà phê Ôn Tử Du thì không uống, đến lúc đuổi khéo cô ta đi tựa hồ cũng không vui vẻ gì.
Nhưng tâm tư của Lục Cẩn Húc không phải thứ người bình thường có thể đoán được, Tề Hiên lựa chọn cách im lặng.
Lục Cẩn Húc cầm chiếc cốc lên mới chú ý tới một tờ giấy ghi chú bên dưới, anh cau mày liếc nhanh một lượt nội dung.
"Thực xin lỗi chuyện lần trước ở quán bar vì đã hiểu lầm anh, còn tưởng rằng anh là người đã tung những tin tức kia ở công ty cũ, bây giờ mới biết là bản thân nhầm lẫn, thực xin lỗi ".
Ôn Tử Du chỉ viết vắn tắt vài dòng, nét chữ của cô rất thanh lệ với phong cách có phần độc đáo, khác xa so với trong tưởng tượng của anh.
Anh vẫn luôn cho rằng loại phụ nữ như cô nhất định là người lên lớp không chăm chú nghe giảng, cũng không có thực tài gì, không ngờ chữ viết không tệ, xem ra không dốt nát như trong suy nghĩ của anh.
Hơn nữa nội dung bên trên cũng khiến anh có chút tò mò.
"Cô ta đi mua đồ ở đâu rồi?", anh thu lại tờ giấy, đột nhiên trong lòng dâng lên xúc động muốn hỏi rõ cô những lời này là có ý gì.
"Tới tiệm cà phê ở phố Tây rồi ạ", Tề Hiên thành thật trả lời.
"Cô ta trở lại thì kêu cô ta vào gặp tôi", Lục Cẩn Húc lạnh nhạt phân phó.
Tề Hiên yên lặng lui ra ngoài.
…..
Khi Ôn Tử Du tới được điểm đến chẳng ngờ loại hạt cà phê cô muốn mua đã hết hàng, phải đợi họ chuyển từ một cửa hàng chi nhánh khác tới.
Dù sao cô cũng không có chuyện gì làm, quay về còn có khả năng bị Lục Cẩn Húc gây khó dễ, vì vậy liền lựa chọn ngồi chờ.
Trong lúc chờ đợi buồn chán, bỗng nhiên có người bước đến vỗ vai cô.
Ôn Tử Du ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là Hạ Tử An.
Thấy là anh ta cô nở nụ cười hiếm hoi.
Hạ Tử An đánh giá cô: “Sao cô lại đột nhiên đề nghị từ chức? Sao thế, trong công ty lại có người bắt nạt cô à?”
Sau ngày hôm đó, Hạ Tử An còn nghĩ tới đến việc đi tìm Ôn Tử Du, chẳng ngờ chỉ nhận được thông báo cô đã nghỉ việc.
Nhưng cũng thật tình cờ, anh ta tới đây uống trà chiều không ngờ lại chạm mặt Ôn Tử Du.
“Không phải đâu, ừm… tôi đổi công ty rồi”, Ôn Tử Du không hề nói việc bản thân đang làm việc tại tập đoàn Lục thị.
“Ồ? Có thể thích ứng không? Nếu gặp khó khăn gì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cô thì nhất định sẽ giúp”.
Ôn Tử Du lắc đầu, trong lòng lại ẩn ẩn có một tia ấm áp: “Cũng khá tốt, không có gì khó khăn cả”.
Tuy Hạ Tử An nói vậy nhưng Ôn Tử Du không thích làm phiền tới người khác.
Hạ Tử An liếc cô một cái, luôn cảm thấy cô dường như có điều gì đó không vui giấu trong lòng, lúc này anh ta vô ý quét qua ngón tay của Ôn Tử Du.
Trên những ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh nổi lên vài nốt phồng rộp, trông như bị bỏng và chưa được xử lý vậy.
“Tay của cô bị sao thế?”, Hạ Tử An cau mày hỏi.
“Không sao, chỉ là bị nước sôi bắn vào thôi, qua hai ngày nữa liền lành rồi”, Ôn Tử Du lúc này mới nhớ tới chuyện này, cô hoàn toàn không để tâm tới chút vết thương nhỏ này.
Khi ở trong tù, cô còn trải qua những chuyện tồi tệ hơn thế này nhiều, vì vậy vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ.
“Cô còn là phụ nữ bình thường không vậy? Bị thương cũng không thèm để ý, không phải người ta hay nói bàn tay là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ sao?”, nhìn thấy biểu cảm bất cần này của Ôn Tử Du, Hạ Tử An đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Một cô gái bình thường khi bị thương không phải nên nũng nịu tìm người để kêu than sao?
Nhưng tại sao Ôn Tử Du tựa hồ đã thành thói quen, có phải là vì dù nói ra cũng sẽ không có ai quan tâm tới nên mới cố ý giả bộ không đoái hoài tới không?
“Dang tay ra để tôi nhìn xem”, Hạ Tử An muốn kéo lấy tay cô, Ôn Tử Du muốn trốn nhưng lại né không thoát.
Hạ Tử An nắm lấy tay cô, hơi ấm từ nơi tiếp xúc truyền tới khiến mặt Ôn Tử Du có chút đỏ.
Cô muốn rụt tay lại nhưng thoát không nổi sức lực của người đàn ông.
Hạ Tử An tỉ mỉ quan sát tay cô, mới phát hiện ra không chỉ là vết bỏng mà lòng bàn tay của Ôn Tử Du cũng có một lớp chai sần dày cộm, hơn nữa trên ngón tay cũng có rất nhiều vết sẹo nhỏ chi chít, càng lộ rõ trên làn da trắng trẻo, phá hoại nét đẹp ban đầu.
Ánh mắt của người đàn ông tối tăm, mang theo biểu cảm phức tạp: “Để tôi đi mua cho cô ít thuốc mỡ”.
“Không cần đâu, thực sự không nghiêm trọng đến vậy đâu”, Ôn Tử Du thấy anh ta thực sự muốn đi thì vội vã ngăn cản, đột nhiên được người khác quan tâm như vậy khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Ôn Tử Du, cô có phải là đã chịu đựng rất nhiều khổ cực không? Trên tay cô có rất nhiều vết thương”, Hạ Tử An nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ôn Tử Du hỏi.
Ánh mắt của người đàn ông tràn đầy thiết tha và nhiệt tình, không có một chút kỳ thị hay khinh thường, khiến gương mặt Ôn Tử Du thoáng chốc nóng bừng.
Chương 37: Giống như đang quản thúc vậy
Ôn Tử Du lắc đầu mỉm cười nhưng lại không chịu nói năng gì.
Khoảng thời gian đó quá khắc nghiệt, cô giờ phút này không muốn lật lại quá khứ đen tối đó nữa, huống hồ…
Hạ Tử An nghe được cô từng ngồi tù cũng sẽ sinh ra chán ghét cô chăng?
Ôn Tử Du cúi gằm mặt, Hạ Tử An là người ngoài đầu tiên tỏ ra thân thiện với cô, cô không muốn anh ghét bỏ mình, cho dù chuyện đó thế nào cũng sẽ xảy ra thì cô cũng hy vọng khoảnh khắc đó tới càng muộn màng càng tốt.
Thấy cô không đáp lại Hạ Tử An cũng không tiện truy hỏi, lúc này nhân viên của tiệm cà phê cũng đã trở lại, trên tay mang theo hai hộp đồ đầy ắp.
"Tiệm của chúng tôi gần đây phải tu sửa, phiền cô lấy lại mọi thứ đã đặt trong khoảng thời gian này về”.
Ôn Tử Du liếc đống đồ trên bàn cũng không nhẹ kia có chút bối rối, nhưng người kia đã đi khỏi rồi.
“Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi đi mua lọ thuốc mỡ cho cô, sau đó vừa hay đưa cô về”, Hạ Tử An nhìn ra được tâm tư của cô liền chủ động đề nghị giúp đỡ.
"Chuyện này, làm phiền anh quá, tôi vẫn nên…”
Ôn Tử Du ngại ngùng khi lăn qua lộn lại Hạ Tử An như vậy, nhưng người đàn ông lại không cho phép cô từ chối, liền ấn cô ngồi trở lại ghế, nói: “Nếu cô còn coi tôi là bạn thì ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Ôn Tử Du bị chữ ‘bạn’ này làm sửng sốt, Hạ Tử An lúc này mới hài lòng đứng dậy ra ngoài tìm hiệu thuốc.
Ôn Tử Du ngồi ở nơi xa, trong lòng dâng lên một chút vui mừng cùng sầu muộn, bạn ư…
Sau khi vào tù, những người từng nói sẽ là chị em tốt cả đời với cô trước kia đều từng người lo sợ né tránh cô còn không kịp, cô sớm đã không tin vào cái gọi là tình bạn nữa.
Nhưng Hạ Tử An lại xuất hiện còn nói rằng, bọn họ là bạn bè?
Ôn Tử Du lắc đầu, đó là bởi vì anh không biết quá khứ của cô, nếu anh ta biết, sợ rằng sẽ không còn nhiệt thành như bây giờ nữa.
……
Cách đó không xa, Lục Cẩn Húc vốn muốn lái xe ra ngoài giải sầu, nhưng không biết vì sao liền lái đến nơi này.
Người đàn ông tùy ý nhìn lướt qua, rất nhanh liền nhìn thấy Ôn Tử Du đang ngồi bên ô cửa sổ, không biết đang nghĩ suy gì.
Nắng chiều ấm áp chiếu lên người cô càng thêm nhu hòa, giống như được dát một tầng màu vàng rực rỡ.
Đường nét căng thẳng trên mặt anh hơi giãn ra, đang muốn đi qua thì chợt bắt gặp một bóng người không muốn nhìn thấy xuất hiện trước mắt mình.
Hạ Tử An đang cầm một chiếc túi trong tay vội vội vàng vàng bước vào quán cà phê, đặt mông ngồi xuống trước mặt Ôn Tử Du, hai người vậy mà ăn ý và hòa hợp như thể đang hẹn hò ở đây vậy.
Lục Cẩn Húc siết chặt chìa khóa xe trong tay, nheo mắt lại.
Ôn Tử Du bị điệu bộ này của Hạ Tử An làm cho giật mình, cũng không biết người trong hiệu thuốc có lừa gạt anh ta không thế nhưng lại mua về bảy tám loại thuốc mỡ và bày xuống trước mặt cô làm cho người ta phải hoa cả mắt.
"Thật sự không cần như vậy...", Ôn Tử Du có chút ngượng ngùng.
Lần trước là Hạ Tử An giúp đỡ cô, nhưng lần này anh ta vậy mà còn bỏ tiền mua thuốc cho cô.
“Cô cứ coi như tôi đang che chở cho những thứ đẹp đẽ thôi được không? Để lại vết sẹo trên một bàn tay đẹp như vậy thì thật đáng tiếc”, Hạ Tử An nói đoạn liền nắm lấy bàn tay Ôn Tử Du.
Nhưng vừa định chạm vào, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên cắt ngang động tác của anh ta.
“Anh Hạ, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi”.
Lục Cẩn Húc vốn còn muốn ngoảnh mặt làm thinh nhưng thấy hai người này càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn lôi lôi kéo kéo giữa ban ngày ban mặt, không nhịn được mở lời xen vào.
“Anh Lục? Sao anh lại ở đây?”, Hạ Tử An nghe được thanh âm của Lục Cẩn Húc vô thức nhíu mày lại.
Anh ta vẫn chưa quên việc Lục Cẩn Húc vô cớ đâm vào xe mình lần trước.
Tuy nói Lục Cẩn Húc là nhân vật hô mưa gọi gió tại thành phố Giang nhưng anh ta thực sự không ưa gì loại tính cách liều lĩnh hung hăng này.
“Chỉ là trùng hợp thôi”, Lục Cẩn Húc thản nhiên đáp, ánh mắt dời tới Ôn Tử Du đang yên lặng ngồi bên cạnh, cúi đầu không nói gì.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến anh bực bội.
"Công ty thuê cô không phải là để cô cầm tiền lương rồi ra ngoài cùng người khác nói chuyện yêu đương trong giờ làm việc”.
Ôn Tử Du nghe được lời này liền càng thêm gượng gạo.
Cô chỉ là tình cờ chạm mặt Hạ Tử An mà thôi, anh ta nói như vậy lại càng khiến người khác hiểu lầm.
“Xin lỗi, bây giờ tôi lập tức trở về”, cô đứng dậy liền chuẩn bị bê lên hai thùng đồ kia.
Cô hiện tại không hề muốn dính dáng đến chuyện giữa hai người này chút nào, chỉ muốn trốn đi càng xa càng tốt.
“Đợi đã, Ôn Tử Du, cô đang làm việc tại tập đoàn Lục thị sao?”, Hạ Tử An có chút kinh ngạc hỏi.
Quy trình tuyển dụng của tập đoàn Lục thị nổi tiếng gắt gao tại thành phố Giang, bây giờ căn bản không phải mùa tuyển dụng, sao cô có thể vào làm ở đó?
Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là một người trăm công nghìn việc như Lục Cẩn Húc lại chủ động chạy tới giáo huấn một nhân viên cỏn con.
Không lẽ bọn họ thực sự quen biết nhau?
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi đi trước đây”, Ôn Tử Du gật đầu, thu dọn đồ đạc liền muốn rời đi.
“Tôi giúp cô”, Hạ Tử An đi tới giật lấy đồ trong tay cô: “Anh Lục, tiễn một nhân viên nhỏ dưới trướng anh, anh không có ý kiến gì chứ? Một cô gái mang vật nặng như vậy cũng quá bất tiện rồi”.
Ánh mắt hờ hững của Lục Cẩn Húc quét qua hai người họ.
Anh có được nghe nói qua về Hạ Tử An là một người rải rác tình nhân khắp nơi, không lẽ bây giờ anh ta muốn dùng cách này để theo đuổi Ôn Tử Du?
Gương mặt Lục Cẩn Húc càng thêm u ám: “Nếu anh Hạ đã khăng khăng như vậy thì tôi cũng không tiện ngăn cản nữa. Vậy đành nhờ anh giúp đỡ chuyển số đồ này tới công ty tôi, về phần cô…”
Lục Cẩn Húc liếc Ôn Tử Du một cái: “Tôi thuận đường chở cô về”.
Hạ Tử An bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã rơi vào một cái bẫy, ý anh ta là sao? Anh ta mang đống đồ này tới tập đoàn Lục thị, còn không để Ôn Tử Du và mình ngồi chung một chiếc xe.
Anh ta không phải là nhân viên mà Lục gia thuê, tính khí này của Lục Cẩn Húc cũng quá cổ quái rồi chăng.
“Anh Lục quá khách sáo rồi, ắt hẳn là anh có việc ra ngoài cần làm, tôi trực tiếp đưa Ôn Tử Du và đồ đạc của cô ấy cùng nhau trở về là được rồi”.
"Không sao, thời gian đưa một người về công ty tôi vẫn dư dật, dù sao thì cô ta cũng là nhân viên của tôi, không dám quấy rầy tới anh Hạ”.
Lục Cẩn Húc nói xong cũng không phí lời nữa, đi thẳng lên xe, còn Ôn Tử Du thì thoáng chần chừ rồi nhỏ giọng nói với Hạ Tử An: “Thật xin lỗi, tính tình của người này kỳ quái như vậy đấy, tôi tự mình cầm về là được rồi”.
Hạ Tử An vốn còn đang vì vài ba câu nói của Lục Cẩn Húc mà nổi lên lửa giận nhưng khi thấy dáng vẻ khó xử này của cô thì lại tiêu tan quá nửa: “Thôi quên đi, tôi cũng không để ý loại chuyện này, giúp người giúp cho chót, nhưng bộ dáng kia của anh ta không giống như đang quản giáo cấp dưới, trái lại giống như đang quản thúc vợ mình vậy, sẽ không phải là…”
Hạ Tử An có linh cảm rằng có điều gì đó không ổn, thái độ của Lục Cẩn Húc khó tránh khỏi quá mức vi diệu, vì một nhân viên nữ đến nỗi phân cao thấp như vậy sao?
“Đương nhiên không phải!”, Ôn Tử Du bị dọa cho nhảy dựng, lập tức xua tay phủ nhận: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao có thể cơ chứ?”
Hạ Tử An không nói nhiều nữa, Ôn Tử Du vội vã lên xe Lục Cẩn Húc, gương mặt nhỏ nhắn vì trận khiếp sợ vừa rồi đến hiện tại vẫn tái nhợt.
Hạ Tử An vừa rồi hẳn là đang đùa giỡn, nhưng xém chút đã đã khiến tim gan cô ngừng đập vì sợ hãi.
Nếu bị người khác phát hiện ra cô bây giờ là mợ chủ trên danh nghĩa của Lục gia, Lục Cẩn Húc còn không bóp chết cô sao?
Chương 38: Gánh chịu không nổi
"Thế nào, tách ra khỏi tên kia khiến cô bứt rứt đến vậy cơ à?"
Thấy vẻ mặt bất an của Ôn Tử Du, Lục Cẩn Húc khẽ nhếch môi mỏng, châm chọc nói.
"Đương nhiên không phải", Ôn Tử Du cau mày, tại sao Lục Cẩn Húc luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng lệch lạc như vậy?
Cô chỉ là bị những lời vừa rồi của Hạ Tử An doạ sợ, nếu tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai người họ bị đồn thổi ra ngoài, khó tránh việc Lục gia hoài nghi đây là hành vi cố ý của cô, cô không gánh chịu nổi hậu quả này…
“Không có là tốt nhất”.
Lục Cẩn Húc cũng không để ý tới cô nữa, đột ngột đạp mạnh chân ga, Ôn Tử Du, người nãy giờ có tâm sự nên quên thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã theo quán tính đập đầu vào kính chắn gió.
Ôn Tử Du liếc gương mặt không cảm xúc của Lục Cẩn Húc, người đàn ông này rõ ràng là đang cố ý báo thù cô, anh ta ghét cay ghét đắng cô đến vậy sao?
Trong lòng Ôn Tử Du có chút phiền muộn, vội vã thắt dây an toàn: “Hôm nay tôi tới lấy đồ vừa vặn gặp được anh ta thôi, không phải như anh nghĩ đâu”.
Lục Cẩn Húc không đáp lại, nhưng ánh mắt anh lộ rõ vẻ không tin.
“Mua đồ là Tề Hiên kêu tôi đi, trì hoãn lâu như vậy là vì bọn họ nói cửa tiệm hết hàng nên yêu cầu tôi đợi, vì vậy mới gặp được Hạ Tử An đang đi uống trà chiều, bọn họ một lần để tôi bê nhiều đồ như vậy chính là vì chuyện này, nếu không tin anh có thể cho người đi hỏi người nhân viên đó”.
Ôn Tử Du một hơi nói xong cũng lười phải giải thích thêm, thậm chí còn cảm thấy những lời bản thân nói vừa rồi là thừa thãi.
“Lấy đồ còn phải cầm tay nhau lấy? Cô muốn nói dối cũng phải hợp logic chút".
Ôn Tử Du liếc xéo anh một cái, người đàn ông này sao cứ phải nghĩ theo hướng đó vậy.
“Đó là vì phải gấp rút pha cà phê cho anh nên tay của tôi bị bỏng vài nốt, anh ta mua thuốc nói muốn bôi cho tôi mà thôi”.
Lục Cẩn Húc nghe vậy liền quét mắt nhìn xuống ngón tay lộ ra ngoài của Ôn Tử Du, trên những ngón tay búp măng quả thực có mấy vết phồng rộp màu đỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Vậy cô đúng là thứ ngu ngốc, pha một tách cà phê cũng để bị bỏng”.
Ôn Tử Du bị anh chặn họng nói không nên lời, cô hậm hực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy vừa rồi là phí lời, đàn gảy tai trâu mà thôi.
Lục Cẩn Húc rõ ràng chỉ đang tìm cớ gây khó dễ cho cô, sao có thể nghe lọt tai đây?
……
Rất nhanh xe đã dừng ở tầng dưới của tập đoàn Lục thị.
“Cô lên trước đi”, Lục Cẩn Húc lạnh lùng ra lệnh.
“Ồ”, Ôn Tử Du nào dám không nghe theo, đảo mắt liếc Hạ Tử An đi theo phía sau, trong lòng có chút áy náy.
“Còn chưa đi?”, Lục Cẩn Húc cảm nhận được sự lưỡng lự của cô thì lạnh giọng nói.
Ôn Tử Du nghe ra được lửa giận trong giọng nói của anh, chỉ đành ngoan ngoãn đi lên lầu.
Lục Cẩn Húc lúc này mới chậm rãi xuống xe, liếc Hạ Tử An đang đi theo sau với biểu cảm bất thiện kia: “Làm phiền anh Hạ rồi”.
Hạ Tử An không hiểu sao lại trở thành tùy tùng hơn nữa còn không thấy bóng dáng của Ôn Tử Du đâu nữa thì trong lòng có chút buồn bực, thấy anh cố tình đi tới, liền nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Anh Lục, ngay cả cuộc sống tình cảm của cấp dưới mà anh muốn quản lý à?”
Cuộc sống tình cảm?
Hóa ra họ còn muốn nói chuyện yêu đương?
Lục Cẩn Húc cũng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Đã là giờ làm việc đương nhiên không thể tán gẫu cái gọi là cảm tình, huống chi, anh Hạ sao biết bản thân không phải là tự mình đa tình đây?”
Một tia bực dọc xẹt qua đôi mắt Hạ Tử An: “Vậy, tôi sẽ đợi đến khi cô ấy tan làm rồi lại nói. Dù sao một công ty chính quy lớn như tập đoàn Lục thị cũng sẽ không để nhân viên của mình làm việc hai tư giờ một ngày chứ”.
Lục Cẩn Húc nhin nụ cười trên môi anh ta càng cảm thấy chướng mắt: “Tùy anh”.
Nói xong liền quay gót rời đi, lúc này mấy nhân viên bảo vệ cũng bước tới đem đồ trong cốp xe ra ngoài.
Đợi họ đi hẳn Hạ Tử An mới hung tợn đập mạnh vô lăng trước mặt.
Tên Lục Cẩn Húc đáng chết này.
……
Khi Ôn Tử Du trở lại tầng trên cùng, đang định tiếp tục thu dọn những thứ kia thì một lúc sau Lục Cẩn Húc cũng đi lên.
Nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần, cô đang muốn né tránh thì đột nhiên một tuýp thuốc mỡ được ném tới trước mặt: “Cho cô, cầm lấy bôi đi”.
Ôn Tử Du liếc thoáng qua, đó là một tuýp thuốc trị bỏng, Lục Cẩn Húc vậy mà mua thuốc cho cô, đây là mặt trời mọc từ hướng tây sao?
“Tôi không muốn bị người khác đồn thổi tập đoàn Lụ thị không mua nổi thuốc, ngược đãi nhân viên”, bắt gặp biểu cảm do dự đó của Ôn Tử Du, trong lòng Lục Cẩn Húc liền có chút cáu kính.
Khi nhận đồ từ Hạ Tử An cũng không thấy cô bày ra dáng vẻ khước từ này.
“Biết rồi, vậy… cảm ơn anh”, Ôn Tử Du không biết bụng dạ Lục Cẩn Húc đang xoắn xuýt gì, dứt khoát vứt chuyện này ra sau đầu.
Dù sao cô cũng vì anh mới bị bỏng, cho nên nhận hộp thuốc này cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Du trấn tĩnh vặn mở nắp lọ thuốc mỡ rồi bôi lên tay.
Đôi mày vốn hơi nhíu lại của Lục Cẩn Húc lúc này mới buông lỏng: “Mấy ngày nay không cần lau tủ, chờ tay lành lại làm cũng không muộn”.
Dứt lời liền bỏ đi.
Ôn Tử Du ngẩn người, công việc hiện tại của cô là quét dọn, Lục Cẩn Húc chủ động yêu cầu cô không cần làm là có ý gì?
Vì mủi lòng khi thấy cô bị thương?
Người đàn ông này tốt tính vậy sao?
……
Những ngày tiếp theo đó gió yên sóng lặng.
Lục Cẩn Húc không tìm Ôn Tử Du gây rắc rối nữa, ngoại trừ dọn dẹp, thì công việc mỗi ngày của cô là đi làm tan sở cùng anh, ngược lại khá thanh nhàn tự tại.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối tuần.
Khi Ôn Tử Du vừa thức dậy vào buổi sáng liền nhận được cuộc gọi từ Hạ Tử An.
"Hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta ra ngoài chơi nhé? Tôi có hai vé xem hòa nhạc , thế nào, cùng nhau đi nghe xem? Vé này cũng khó kiếm lắm”.
Nếu Lục Cẩn Húc đã không cho phép bản thân cùng cấp dưới của anh ta làm bất cứ điều gì trong giờ làm việc, vậy vào cuối tuần anh ta cũng không thể kiểm soát được, phải không?
“Hả?”, Ôn Tử Du có chút kinh ngạc, không ngờ Hạ Tử An sẽ chủ động mời cô ra ngoài.
Một người như vậy chịu làm bạn với cô đã khiến cô cảm thấy rất không chân thật rồi.
“Chuyện lần trước, thực sự xin lỗi anh, tôi…”.
Cô còn nhớ lần trước Lục Cẩn Húc cố ý làm Hạ Tử An khó xử, vừa định xin lỗi thì bỗng dưng người đàn ông vốn đang tắm rửa trong phòng tắm bước ra ngoài.
Nghe được lời của cô, ánh mắt của Lục Cẩn Húc hơi tối lại, ‘ấm’ một tiếng, cố tình đóng sập cửa, phát ra tiếng động lớn.
"Làm sao vậy? Ồn như vậy?”
Ôn Tử Du quay đầu lại liền chạm phái gương mặt âm trầm của người đàn ông, không lẽ anh đều nghe thấy hết rồi?
“Không… không có gì…”, cô có chút mất tự nhiên: “Cái đó, tôi không hiểu loại nghệ thuật âm nhạc tao nhã gì đó đâu, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới nhã hứng của anh, anh vẫn nên là tìm người khác đi cùng đi thôi”.
Nói đoạn liền vội vã cúp máy.
Lục Cẩn Húc cũng không thèm nhìn cô một cái mà ra lệnh: “Đi lấy khăn tắm tới đây”.
Người đàn ông vừa mới tắm xong trên người chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình màu trắng, nước từ trên tóc nhỏ xuống tí tách, thuận theo lồng ngực với một mảng cơ bắp rắn chắc lộ ra ngoài lăn xuống nơi mắt thường không thể nhìn thấy, càng gợi cho người ta những mơ tưởng kích thích.
Người đàn ông này cho dù tùy tiện làm ra vài động tác cũng toát ra phong thái hấp dẫn trí mạng như vậy, Ôn Tử Du liếc một cái liền vội vàng cúi đầu.
Chương 39: Tà tâm chưa chừa
Cô không dám nhìn lung tung khắp nơi nữa mà gấp gáp đi vào phòng tắm lấy ra khăn tắm đưa tới trước mặt Lục Cẩn Húc.
Lục Cẩn Húc lúc này đã cầm một cuốn sách lên đọc, do đó không vươn ta cầm lấy, khiến Ôn Tử Du có chút không biết làm thế nào.
“Lau tóc cho tôi”, Lục Cẩn Húc thấy cô hồi lâu không nhúc nhích có chút không kiên nhẫn nói.
“Ồ, biết rồi”, Ôn Tử Du có chút ngạc nhiên, Lục Cẩn Húc không phải là nên căm hận bản thân tới xương tủy sao, sao lại kêu cô giúp lau tóc, chuyện này không hợp lẽ thường mà.
Nhưng nếu đã lên tiếng, cô chỉ có thể làm theo.
Người đàn ông ngồi ở bên giường, vì vậy Ôn Tử Du chỉ có thể cởi dép bò lên giường, quỳ sau lưng anh rồi vươn tay lau mái tóc ướt sũng.
Ôn Tử Du thả lỏng động tác trên tay, dè dặt cầm khăn vuốt nhẹ mái tóc ướt của người đàn ông, nhưng vì Lục Cẩn Húc vốn đã cao hơn nên cô phải luôn giữ thân thể thẳng đứng mới thuận thiện thao tác.
Nhưng điều ngượng ngùng là nếu cô không cẩn thận sẽ cọ lên lưng anh, nghĩ đến ngộ lỡ xảy ra loại tình huống này, Lục Cẩn Húc nhất định sẽ giễu cợt cô, cho nên động tác của cô có chút vất vả.
Hơn nữa trong phòng bật điều hòa, chẳng lâu sau cả người Ôn Tử Du đã mệt mỏi tới đổ mồ hôi hột.
Lục Cẩn Húc cảm nhận được sức lực của cô càng lúc càng yếu liền nhíu mày, anh gấp lại sách, hơi ngửa người ra sau, lại đúng lúc tiếp xúc thân mật với thân thể đang cố gắng duy trì khoảng cách an toàn của Ôn Tử Du.
Ôn Tử Du bị dọa chết đứng, điều cô vẫn luôn lo lắng hiện tại nó thực sự phát sinh rồi liền cảm thấy cả người đều suy sụp: “Cái đó, tôi không phải cố ý đâu!”
Ý niệm nhu mì của Lục Cẩn Húc cứ như vậy bị biểu cảm như thỏ nhỏ đột ngột chịu kinh sợ này của cô dập tắt trong chớp mắt.
“Cô rất sợ tôi à?”
Vừa rồi là anh tự mình cử động mà đụng tới, sao lại dọa Ôn Tử Du thất kinh như vậy?
“……”, Ôn Tử Du không biết nói cái gì mới tốt, phỏng chừng tâm tình hôm nay của Lục Cẩn Húc không tệ, vậy mà không quở trách cô lại đang chọc ghẹo đàn ông nữa.
“Hình như sắp khô rồi, tôi có phải là không cần lau nữa không?”
Ôn Tử Du thận trọng hỏi, cô thà ra ngoài làm những việc như quét nhà lau bàn còn hơn loại chuyện phải tiếp xúc thân mật với Lục Cẩn Húc như này.
Cơ thể không mệt mỏi nhưng trái tim như đang rã rời.
“Ừ”, Lục Cẩn Húc hiếm có lúc không làm khó cô, Ôn Tử Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy người đàn ông muốn thay quần áo, cô liền muốn tránh mặt.
“Đi đâu?”, Lục Cẩn Húc vẫn nhớ những gì cô nói trong điện thoại.
Hẳn là tên Hạ Tử An kia lại muốn mời cô ra ngoài chơi, đúng là âm hồn bất tán.
“Cái kia, hôm nay trong nhà không phải mở tiệc sao? Tôi có phải ra ngoài tránh một lúc không?”
Ôn Tử Du trái lại không nghĩ tới chuyện của Hạ Tử An, chỉ là, hôm nay Lục gia sẽ tổ chức yến tiếc, không ít nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu tới dự, nói là để chúc mừng việc Lục Cẩn Húc tỉnh lại sau hôn mê, mà thân phận của cô xấu hổ, thực sự không muốn tham gia.
“Không cần, cô ở trong nhà, tôi có chuyện cần cô làm”, Lục Cẩn Húc cau mày, mặc kệ sự có mặt của Ôn Tử Du mà cởi áo choàng tắm đi tới tủ quần áo.
Ôn Tử Du còn chưa kịp nói gì đã bị động tác bất thình lình này của anh làm choáng váng.
Những đường cơ rắn chắc nhưng không khoa trương, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng hai rãnh bụng sắc nét của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến gương mặt cô chớp mắt như phủ lên ráng chiều.
Mặc dù không phải là chưa từng thấy qua nhưng sau hơn một tháng Lục Cẩn Húc tăng cường luyện tập, dáng người đã tốt hơn rất nhiều so với khi còn nằm trên giường, cả người thời thời khắc khắc đểu tỏa ra hoóc-môn nam tính.
Lục Cẩn Húc thấy cô cúi đầu, gương mặt trắng nõn như ngọc đã đỏ bừng một mảng, thậm chí còn lan đến vành tai trong suốt, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Dù sao thì hôm nay cô cũng không được rời khỏi Lục gia, nhớ chưa?”
Anh không thể để cho Ôn Tử Du ra ngoài và có cơ hội liên lạc với Hạ Tử An.
“Đã biết”, Ôn Tử Du gật đầu.
Tuy không hiểu mục đích Lục Cẩn Húc muốn giữ cô lại là gì nhưng nếu anh đã nói thì cô không thể chống đối lại.
……
Yến tiệc của Lục gia được tổ chức vào buổi tối, tuy rằng nói với bên ngoài chỉ là một buổi tiếc quy mô nhỏ nhưng số lượng người tham dự trên thực tế không hề ít.
Dù sao Lục gia cũng là gia tộc lớn nhất tại thành phố Giang, lại là sự kiện của người thừa kế tương lai, cho nên trên cơ bản ai có thể đến đều đến, thậm chí còn có rất nhiều người không được mời cũng chen một chân đến chúc mừng, mưu tính tạo dựng quan hệ tốt với nhà họ.
Một dịp như vậy đương nhiên không có mối liên hệ nào với Ôn Tử Du.
Cô đứng trên tầng hai nhìn xuống những quý ông quý bà đang ăn uống linh đình tại hội trường ngoài trời kia, mà nhân vật trung tâm tất nhiên là Lục Cẩn Húc.
Lục Cẩn Húc tối nay mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ khiến dáng người vốn đã hoàn hảo của anh càng thêm cao ráo quyến rũ, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, khiến người ta có cảm giác khó lòng tiếp cận, nhưng chính loại cảm giác xa cách này càng tô điểm cho hơi thở thần bí chỉ thuộc riêng về anh.
Một người đàn ông vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn khiến rất nhiều người phải xiêu lòng đi?
Quả nhiên những người đến dự tiệc chẳng kiềm chế được bao lâu đã ồ ạt ùa tới.
“Cậu Lục, đây là con gái nhỏ nhà tôi, vừa du học về nước, nghe nói cậu vừa hết bệnh liền đặc biệt tới thăm”.
“Anh Lục, đây là em gái tôi..."
"Anh Lục..."
Ôn Tử Du mặt không cảm xúc nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, bình tĩnh nhấp một ngụm nước trong tay.
Vì mở tiệc nên cô cũng chiếm được một ít lợi ích, đồ ăn Lục gia chuẩn bị kỹ lưỡng cũng khá ngon miệng.
Khi Hạ Liên đang bận rộn và ngẩng đầu lên chợt thấy Ôn Tử Du đang đứng trong bóng tối, vì cô tránh trong góc khuất tầng hai nên nhìn không rõ vẻ mặt.
Chắc hẳn bây giờ trong lòng cô đang ghen tị như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim.
Nghĩ tới đây, trên mặt cô ta liền lộ ra vẻ đắc ý, nhân cơ hội đi lên lầu, ngạo nghễ nói: “Thế nào, thấy cậu chủ được vây quanh bởi nhiều tiểu thư danh giá như vậy nên rất khó chịu à”.
Ôn Tử Du liếc qua vẻ hả hê trên mặt người phụ nữ trước mặt, nội tâm lại không nói lên lời.
Cô ta làm sao nhìn ra trong lòng cô không dễ chịu rồi, loại chuyện này không phải nên biết từ lâu rồi sao?
Cô không ngây thơ như vậy, cho rằng Lục Cẩn Húc sẽ vì một tờ giấy đăng ký kết hôn liền một lòng một dạ một dạ với cô và không bao giờ có liên hệ cùng bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Đối với một người đàn ông như anh hôn nhân chỉ là một cầu nối duy trì các loại lợi ích, cô sẽ không tự mình đa tình mơ mộng viển vông về bất cứ điều gì.
"Tất nhiên là không, tôi sẽ không ảo tưởng về những điều không có khả năng đó”.
“Ngược lại là cô, cô sẽ không cho rằng mình có thể so sánh với những cô gái với gia thế và học thức vượt trội đó chứ? Yên tâm đi, anh ta sẽ ly hôn với tôi, nhưng người tiếp theo cùng anh ta bước vào lễ đường cũng không thể là cô”.
Ôn Tử Du hờ hững liếc cô ta một cái, Hạ Liên này luôn vô cớ đâm chọc cô vài câu nên cô cũng sẽ không nể nang cô ta nữa.
Ôn Tử Du nói đoạn liền cầm lấy món tráng miệng trước mặt rồi nhàn nhã thường thức, nhìn không ra bất kỳ tia ganh ghét thất thố nào.
Hạ Liên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt này của cô thì lồng ngực như nghẹn một hơi nhưng cũng không tiện phát tác.
Lúc này ngoài cửa truyền tới một tràng âm thanh nhộn nhịp, Ôn Tử Du ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy mấy người cô không quen biết xuất hiện ở hiện trường, mà biểu cảm vốn không đếm xỉa của Lục Cẩn Húc mơ hồ có chút ngưng trọng.
Chương 40: Giúp cô làm chủ
Người tới là một cặp vợ chồng trung niên, nhìn họ chậm rãi đi tới gương mặt tươi cười giả lả, Ôn Tử Du lại cảm thấy trong nụ cười kia như ẩn chứa ác ý gì đó.
“Chú, thím”, một hồi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Lục Cẩn Húc nhanh chóng lễ phép bước tới chào hỏi.
Ôn Tử Du lúc này mới nhíu mày, cô ở Lục gia được một khoảng thời gian nhưng chưa từng gặp qua những người này.
Giờ phút này họ trở về tựa hồ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
“Cẩn Húc, cháu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi”, Lục Minh Hàn vỗ vỗ bờ vai Lục Cẩn Húc.
Lục Cẩn Húc nhìn người đàn ông trước mặt, lặng yên không tiếng động tránh khỏi bàn tay ông ta.
Lục Minh Hàn chỉ là chú hai trên danh nghĩa của Lục Cẩn Húc, không phải là anh em ruột với bố anh, mà là con trai của anh em trong nhà với ông cụ Lục.
Năm đó Lục gia tách ra ở riêng không mấy vui vẻ, ông cụ Lục cầm một khoản tiền tự mình ra ngoài, cật lực gây dựng lên tập đoàn Lục thị hưng thịnh như hiện tại, mà gia nghiệp ban đầu của Lục gia sớm đã bị vài người anh em không nên thân kia làm tiêu tan sạch sẽ.
Vì vậy hiện tại những người này lại tập hợp tới tính toán muốn cắn một miếng thịt từ trên người tập đoàn Lục thị.
Ban đầu, với tính khí của ông cụ Lục, tài sản hiện có của tập đoàn Lục thị tất nhiên đều thuộc về Lục Cẩn Húc, sẽ không bao giờ giao bất kỳ thứ gì trong số đó cho người ngoài. Nhưng tai nạn ngoài ý muốn của Lục Cẩn Húc khiến ông cụ kiệt quệ về thể xác và tinh thần, cũng không còn tâm trí lo toan công việc kinh doanh tại nước ngoài của tập đoàn, liền bị Lục Minh Hàn nhặt được món hời sẵn có này.
Lục Cẩn Húc vốn muốn tìm cơ hội để lấy lại những nghiệp vụ nước ngoài đó, nhưng không ngờ những người này lại chủ động đưa đến cửa.
“Cẩn Húc, sao tỉnh lại cũng không liên lạc với chú hai và thím hai? Tuy rằng chúng ta đang xử lý công việc của Lục gia ở nước ngoài, nhưng cháu tỉnh lại là chuyện lớn như vậy cũng không thể bỏ lỡ được, sẽ không phải là đang đề phòng chúng ta đó chứ?”
Lục Minh Hàn mặc dù đang cười nhưng trong đó lại hàm chứa vào phần ý tứ nham hiểm, đôi ba câu nói đã gán cho Lục Cẩn Húc chiếc mũ vô lễ với người lớn.
“Sao có thể cơ chứ?”, trong lòng Lục Cẩn Húc không vui nhưng trên mặt vẫn không có nửa điểm dao động: “Chỉ sợ chú thím bôn ba tới lui mệt mỏi mà thôi”.
“Không đâu, dù sao chúng ta cũng định ở lại nhà mấy ngày”, Châu Bạch Nguyệt sán tới: “Cẩn Húc, cháu sẽ không phải là không hoan nghênh chúng ta tới đó chứ?”
Ôn Tử Du từ xa quan sát cuộc nói chuyện của một nhà họ, tuy giọng nói không lớn, nghe không quá rõ ràng nhưng trông cũng không giống một buổi họp mặt gia đình hòa thuận như trong tưởng tượng của cô.
Hóa ra một người dường như toàn năng như Lục Cẩn Húc cũng sẽ gặp loại phiền não này.
Ôn Tử Du lặng lẽ nhìn mà không nói gì, trong lòng lại không khỏi nghĩ đến những người kia của Ôn gia, hiếm có cảm giác đồng cảm sâu sắc với anh.
Đôi khi người tổn thương bản thân nặng nề tàn nhẫn nhất không phải người ngoài, mà chính là người lợi dụng danh nghĩa người nhà kia.
Lục Cẩn Húc bị hai người quấn lấy có chút bực mình, vừa hay có người tới chạm ly với anh liền viện cớ rời đi.
Rất nhanh lại có thêm một đám tiểu thư trẻ tuổi vây quanh, trên gương mặt đôi vợ chồng bị gạt sang một bên kia xẹt qua một tia ngượng ngùng cùng ghen ghét nhưng chỉ có thể dằn xuống.
Ôn Tử Du thấy vậy thì cảm thấy nhàm chán, quyết định trở về phòng đánh một giấc, nhưng đúng lúc này, Châu Bạch Nguyệt bỗng dưng ngước đầu nhìn thoáng qua vị trí lầu hai, cất lên giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại đủ để những người xung quanh đều nghe thấy được: “Cẩn Húc, thím nghe nói hình như cháu kết hôn rồi, sao hôm nay lại không thấy cháu dâu vậy?”
Khi mọi người có mặt nghe tin Lục Cẩn Húc kết hôn thì đều gác lại công việc trong tay, tò mò nhìn sang.
Bầu không khí xung quanh anh lập tức như đóng băng lại, chuyện của Ôn Tử Du là bí mật của Lục gia, bọn họ không nên được biết được.
Hẳn là có người tiết lộ ra ngoài?
Ôn Tử Du cũng bị chuyển biển bất ngờ này dọa cho hẫng một nhịp, phản ứng đầu tiên chính là đưa mắt nhìn phía Lục Cẩn Húc.
Anh sẽ không cho rằng là bản thân nói ra đó chứ?
“Này? Cô à, nhìn cô có chút lạ mặt, tựa hồ không phải người hầu trong nhà, không lẽ, chính là cô cháu dâu chưa từng gặp mặt đó của tôi?”
Châu Bạch Nguyệt rất hài lòng đối với cảnh tượng yên tĩnh này. Bây giờ Lục Cẩn Húc đã nắm quyền kiểm soát trụ sở chính của tập đoàn Lục thị, nếu anh liên hôn cùng một gia tộc quyền lực thì việc muốn mò được chỗ tốt từ trong tay anh đã khó lại càng thêm gian nan.
Vì vậy đây là cơ hội khó có được, Lục Cẩn Húc, hình mẫu con cưng của trời nhưng lại có một người vợ từng ngồi tù sẽ trở thành vết nhơ khó lòng xóa bỏ cả đời của anh.
Ôn Tử Du mím chặt môi, tuy Châu Bạch Nguyệt giả vờ ra vẻ dịu dàng và nhiệt tình nhưng loại người này cô không phải chưa từng gặp qua, kỹ năng diễn xuất của bà ta còn kém xa Triệu Nhã Vân.
"Sao lại không nói gì? Có phải là cãi nhau với Cẩn Húc rồi không, không sao, thím hai có thể làm chủ cho cháu, nhất định không để người khác ức hiếp cháu đâu".
Chỉ với vài câu nói Châu Bạch Nguyệt đã thành công hấp dẫn được tầm mắt của tất cả người đang có mặt.
Trong đó có cả đôi mắt lạnh lùng không lộ cảm xúc của Lục Cẩn Húc.
Ôn Tử Du cười nhạt một tiếng, sau đó nghiêng đầu vô tội nhìn sang đáp: "Xin lỗi tôi nghĩ bà nhận lầm người rồi, tôi không phải là cháu dâu của bà mà chỉ là một người hầu trong nhà mà thôi".
Ôn Tử Du đáp lời với thần sắc trấn định, giọng điệu không mang theo nửa tia run rẩy, khiến người ta hoàn toàn không phân biệt được lời cô nói là thật hay giả.
"Ôi chao, đứa nhỏ này làm sao vậy?", Châu Bạch Nguyệt dám làm ầm ĩ ở trước mặt mọi người như vậy đương nhiên là có chứng cứ.
Bà ta vốn tưởng rằng khi cô nhìn thấy Lục Cẩn Chúc Vui vẻ trò chuyện với những cô gái nổi bật kia nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ và đố kỵ, bà ta chỉ cần mở lời chắc chắn có thể dụ cô mắc câu.
Nhưng chẳng ngờ cô gái xem chừng trẻ tuổi này lại sống chết không chịu làm phát súng đầu tiên.
"Cháu dâu à, cháu có gì uất ức bây giờ cứ nói ra, sau này thế nhưng sẽ không có ai quan tâm nữa đâu".
Ôn Tử Du nghe vậy trong lòng càng muốn phì cười, lời này thật dễ nghe, nhưng nếu cô thực sự nói ra sẽ chọc giận Lục gia, mà người thím hai này cũng sẽ không đứng ra nói đỡ cho cô nửa câu, bà ta đúng là coi cô thành con ngốc mà.
"Xin hỏi vị phu nhân đây, tôi có gì oán trách đây, Lục gia cũng đâu thiếu cơm ăn áo mặc, tiền lương của tôi, ngược lại là bà, một mực gán cho cậu chủ nhà chúng tôi cái danh đã có vợ, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi, tôi không dám hùa theo lời nói bậy bạ của bà đâu, tôi cũng tự biết thân biết phận chứ".
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Châu Bạch Nguyệt, ai mà không biết hôm nay là thời cơ tốt để Lục Cẩn Húc gặp gỡ đối tượng kết hôn tương lai, mà người thím hai này lại khăng khăng mượn cớ phá hoại, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bà ta đang ủ mưu gì.
"Cô!", chỉ vài câu vu vơ Ôn Tử Du đã đập tan kế hoạch của Châu Bạch Nguyệt, khi bà ta đang định bùng nổ liền bị Lục Minh Hàn kịp thời kéo đi: "Được rồi, nếu đã nhận lầm thì đừng cứng miệng nữa".
Tuy miệng nói là vậy nhưng ông ta lại nhìn hướng Lục Cẩn Húc, lần này chọn cách diễn đạt khéo léo hơn: “Nhưng Cẩn Húc à, nếu thực sự có chuyện vui thì cũng không thể giấu chúng ta đó”.
Lục Cẩn Húc lịch sự gật đầu, rồi nhìn về phía lầu hai, Ôn Tử Du đã rời đi lúc nào không hay.
Cô không nói ra thân phận trước mặt mọi người điều sẽ khiến anh lúng túng, Lục Cẩn Húc thầm thở phào một hơi, nhưng mơ hồ có chút không thoải mái.
Tự nhận thức về bản thân...
Người phụ nữ đó nói như vậy rốt cuộc là phát ra từ tận đáy lòng, hay là…
Anh không có thời gian để nghĩ nhiều về chuyện của cô, một lúc sau, những người vừa rồi lại sáp tới, như thể khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi chưa từng tồn tại.
Nếu anh vẫn còn độc thân, vậy vẫn là đối tượng tranh giành của vô số phụ nữ tại thành phố Giang.