Ôn Tử Du không hiểu nên liếc Hạ Tử An một cái, lập tức nghĩ rằng là vì mình chỉ nói một câu không thể hiện đủ sự tôn trọng với anh ta.
Sau đó cô gập eo, chân thành khom người: "Tôi thực sự rất cảm ơn anh".
Hạ Tử An nhìn động tác trịnh trọng này của cô không hiểu sao có chút buồn cười: "Được rồi, mau đứng thẳng lên đi, nếu để người khác nhìn thấy cô cúi người với tôi như vậy còn tưởng rằng cô đang tham gia lễ truy điệu đó".
Gương mặt Ôn Tử Du trong giây lát đỏ bừng, có chút ngượng ngùng đáp: "Vậy…. vậy phải làm thế nào mới biểu đạt rõ được sự biết ơn của tôi, hay là tôi mời anh dùng bữa?"
Nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc này của Ôn Tử Du, trong lòng Hạ Tử An bất giác dâng lên một tia manh động muốn trêu chọc cô: "Ăn cơm ấy à, tôi ở khách sạn một tháng đều đã ăn ngấy rồi!"
Ôn Tử Du lúc này đã có chút phát buồn phiền, người này đang trêu đùa cô sao?
"Đồ bên ngoài tôi ăn tới phát hoảng rồi, cô làm gì đó để tôi thưởng thức tay nghề xem sao, thế nào, như vậy mới là có thành ý nhất!"
Hạ Tử An nhìn gò má ửng hồng cùng đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn long lanh sáng ngời của cô, cô không biết rằng càng bướng bỉnh lại càng kích động người khác tới ức hiếp mình.
Ôn Tử Du nghĩ ngợi một lúc mới đáp: "Nhưng tôi cảm thấy tay nghề của mình không so được với những đầu bếp của khách sạn cao cấp kia".
"Không sao, ăn vào chẳng phải là tấm lòng của cô sao? Vậy cứ quyết định như vậy đi. Cô quay trở lại làm việc cho tốt, về phần người kia, tôi sẽ kêu người điều tra, sẽ không để cô ta làm xằng bậy trong công ty nữa đâu".
Dứt lời Hạ Tử An liền phất phất tay, đi thẳng vào thang máy VIP dành riêng cho các nhà lãnh đạo của công ty.
Ôn Tử Du nhìn anh ta rời đi, trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng càng nhiều hơn là thoải mái.
Có người tin tưởng cô rồi, còn giúp cô giải quyết người đồng nghiệp vu cáo hãm hại cô, cảm giác này giống như một tia sáng chiếu vào đêm đen vậy.
Có lẽ những ngày tháng sau này cũng không gian nan như trong tưởng tượng nữa.
Ôn Tử Du khẽ nhếch môi cười, trở về phòng làm việc.
Đồ đạc của cô đã được đặt trở lại chỗ cũ, còn Lâm Xảo cách đó không xa đang khóc lóc hất đổ những vật phẩm trên bàn.
Ôn Tử Du liếc cô ta một cái, không có nửa điểm đồng tình, Lâm Xảo hoàn toàn là tự làm tự chịu, đáng đời!
"Nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng ôm được đùi tổng giám đốc Hạ liền có thể hoành hành trong công ty, rồi có một ngày cô cũng bị vứt bỏ, để tôi chống mắt lên xem lúc đó cô có kết cục gì".
Ôn Tử Du nghe xong thì đôi mắt tối sầm lại: "Tôi chỉ biết vĩnh viễn đừng có ý định hại người mới không gặp báo ứng!"
Vài ngày sau, cuối tuần.
Ôn Tử Du và Hạ Tử An đã hẹn trước, cô sẽ chuẩn bị món ăn ở nhà sau đó đưa cho anh ta nếm thử.
Vì vậy trời vừa hửng sáng cô đã thức dậy, sau đó đích thân đi chợ mua một vài nguyên liệu về chế biến.
Lục Cẩn Húc sáng sớm đã không thấy bóng dáng cô đâu liền cau mày.
Thường thường vào cuối tuần cô sẽ thành thật ở trong nhà, không tùy tiện chạy lung tung, bây giờ ngay cả ngày nghỉ cũng không rảnh rỗi?
Vừa hay có người hầu bưng cà phê tiến vào, anh như vô tình hỏi: "Đã thấy cô ta chưa?"
Không cần nói rõ thì người hầu cũng đoán được cô ta trong miệng anh là ai.
"Mợ chủ vẫn luôn bận rộn trong bếp, có lẽ là muốn tự mình xuống bếp ạ", sau khi trả lời rành mạch, người hầu liền lui xuống.
Lục Cẩn Húc cầm tách cà phê nhấp một ngụm, cảm nhận được hương vị êm dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi mới khiến đôi mày đang nhíu của anh giãn ra một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng.
"Tưởng rằng làm loại chuyện này liền có thể lấy lòng tôi sao?"
Ngày đó ra về chẳng vui vẻ gì, hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa.
Lục Cẩn Húc đương nhiên sẽ không mở lời trước, cô đây là muốn cúi đầu sao?
Anh nhón chân dài, nhàn nhã chờ đợi.
…
Ôn Tử Du ở trong bếp bận rộn một hồi, nhân tiện xin chỉ giáo một vài vấn đề từ đầu bếp của Lục gia.
Cô kỳ thực không biết nấu ăn, trước khi vào tù, cho dù có một đoạn thời gian bị Ôn Khởi Mặc không quan tâm tới nhưng cô dù dao cũng là cô cả trên danh nghĩa của Ôn gia, ít nhất loại việc như giặt giũ nấu cơm này cũng không cần đích thân làm.
Nhưng đó đều đã rơi vào dĩ vãng.
Cô vừa làm vừa lộ ra một tia cười khổ.
Cô nghĩ mình quả thực nên học những kỹ năng sinh tồn cơ bản này, nếu không sau này nếu bị Lục gia đuổi đi còn trông đợi có người sẽ làm sẵn dâng lên cho mình sao?
Một lúc sau cô cuối cùng cũng vất vả hoàn thành xong món ăn, cẩn thận từng li bưng ra rồi đặt vào hộp giữ nhiệt, sau khi cảm ơn đầu bếp liền đi ra ngoài.
Lục Cẩn Húc đợi trong phòng rất lâu, văn kiện trong tay xem nửa ngày cũng chưa lật sang trang mới, mãi cho đến khi Hạ Liên tới thông báo đã đến giờ dùng cơm anh lúc này mới ra ngoài và phát hiện ra Ôn Tử Du căn bản không có ở nhà, liền ý thức được có điều không ổn.
"Ôn Tử Du đâu?"
Hạ Liên thấy sắc mặt anh không vui vội vàng cáo trạng: "Mợ chủ sáng sớm đã vào bếp nấu cơm, làm xong liền mang ra ngoài, không biết là đi tìm ai… Tôi hỏi cô ấy một câu còn bị mắng một trận nữa…"
Giọng nói của Hạ Liên càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng bày ra dáng vẻ vô cùng uất ức cúi đầu.
Lục Cẩn Húc nghe xong đã hoàn toàn không còn tâm tình ăn cơm, bốp một tiếng ném đôi đũa trong tay xuống: "Tôi đi ra ngoài một lát".
Anh muốn nhìn xem người phụ nữ đó gấp gáp muốn ra ngoài như vậy lại muốn làm gì.
Ôn Tử Du ngồi xe buýt đến điểm tới, lại đi bộ thêm một quãng đường rất dài nữa mới đến được nơi hai người đã hẹn.
Hạ Tử An đã đến trước, thấy cô mồ hôi đầm đìa, trong tay ôm khư khư hộp cơm cách nhiệt thì nơi mềm mại nào đó trong tim bị chạm tới.
Không ngờ một câu nói gần như vu vơ của mình lại được cô nghiêm túc đón nhận như vậy.
"Thật ngại quá vì đến hơi muộn, tôi có mang đồ ăn tới nhưng hình như không ngon lắm…",Ôn Tử Du có chút ngượng ngùng nói.
Trước khi tới cô đã nếm qua những món ăn này, tuy rằng cũng không đến mức không thể bỏ vào miệng nhưng muốn nói là ngon thì chắc chắn không gánh nổi.
Vì vậy cô đặc biệt mang tiền tiết kiệm của mình tới, ngộ lỡ anh ta không thích cô liền mời anh ta đến nhà hàng ăn cơm.
"Vậy tôi càng phải thử xem, có phải cô có khiêm tốn quá không", Hạ Tử An hờ hững nhún vai, mở ra hộp cơm rồi cắn vài miếng.
Ôn Tử Du chạm vào chiếc ví, vốn đã làm tốt tâm lý bị ghét bỏ, nhưng Hạ Tử An lại không hề tỏ ra khó chịu như cô tưởng tượng, trái lại còn ăn rất hăng hái.
Không lâu sau, anh ta đã nể mặt quét sạch những món cô làm kia.
Ôn Tử Du nhìn vậy có chút thấp thỏm, Hạ Tử An dừng đũa liếc cô một cái: “Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy, trên mặt tôi dính thứ gì bẩn sao?”
Ôn Tử Du không nhịn được bật cười lắc đầu: “Không có, chỉ là cảm thấy anh không kén ăn chút nào, dù sao trình độ của mình ra sao tôi hiểu rất rõ…”
“No, không phải như vậy. Ăn uống không phải chỉ nhìn ở khẩu vị, mà còn phải xem trong đó có tâm huyết của người nấu hay không nữa”, Hạ Tử An mỉm cười, lau khóe miệng: “Cô không kém cỏi như bản thân hằng nghĩ đâu, sau này phải tự tin nhiều hơn”.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tử Du nghe được lời khích lệ từ người xa lạ, điều này khiến cô sửng sốt một hồi, sau đó mới nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Ôn Tử Du rất ít khi cười, sau khi ra tù, tâm sự quá nhiều, cô về căn bản đều giữ vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, nhưng khi cô cười rộ lên thật ra rất xinh đẹp.
Hạ Tử An nhìn gương mặt tươi cười của cô mà thất thần, ngực trái giống như bị thứ gì đó va vào, đập cực nhanh.
Chương 32: Coi như tôi cầu xin anh
Anh ta ngẩn người một lúc mới nhận ra bản thân thất thố, lập tức ho nhẹ một tiếng, nhấp một hớp nước lọc trước mặt nhằm hoà dịu sự xấu hổ vừa rồi.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, hai người lại gượng gạo tán gẫu vài câu, sau đó Hạ Tử An có điện thoại gọi tới mời đi chơi, Ôn Tử Du liền mượn cơ hội đứng dậy nói lời tạm biệt.
"Tôi đưa cô về", Hạ Tử An lấy chìa khóa, ga lăng đề nghị đưa cô về nhà.
Ôn Tử Du lắc đầu: "Anh còn có chuyện cần làm, không cần đâu".
Hơn nữa cô cũng không muốn bị người khác biết mình đang sống ở nhà của Lục Cẩn Húc, đến lúc đó rất khó giải thích rõ ràng.
Hạ Tử An thấy cô gấp gáp thu dọn đồ đạc, quay người nói tạm biệt liền rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút rầu rĩ, hiếm có người phụ nữ nào như Ôn Tử Du đối xử với anh ta bằng thái độ đúng mực không tự tin cũng chẳng kiêu ngạo như vậy.
Ngược lại càng khiến anh ta sinh ra vài phần tò mò đối với cô.
Khi Ôn Tử Du đang đứng chờ ở trạm xe buýt, một lát sau có một chiếc xe thể thao xa hoa dừng trước mặt cô: "Lên xe đi, chuyện bên kia của tôi cũng không vội, cô như vậy phải đợi bao lâu nữa?".
"Không cần đâu, xe sắp tới rồi, anh cứ bận việc của mình trước đi".
Hạ Tử An thấy cô cương quyết như vậy liền xuống xe, nắm chặt lấy cổ tay của Ôn Tử Du, muốn miễn cưỡng ép cô lên xe: "Không đưa một cô gái đã mời mình ăn cơm về nhà là trái với nguyên tắc từ nhỏ của tôi, đi, tôi đưa cô…"
Trong lúc lôi kéo, một tiếng bấm còi chói tai cắt ngang lời nói của Hạ Tử An.
Hạ Tử An nhíu mày nhìn sang, lại chỉ thấy một chiếc xe thể thao còn nổi bật hơn cả chiếc mà mình lái ngày hôm nay đã đỗ trước mặt từ lúc nào.
Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, phóng mắt nhìn khắp thành phố Giang cũng chỉ có một chiếc này, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Ôn Tử Du cũng bị âm thanh bén nhọn này làm giật mình, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái trái tim liền bị doạ sợ tới hẫng một nhịp.
Lục Cẩn Húc?
Sao anh ta lại tới đây?
Biểu cảm hốt hoảng này của cô rơi vào trong mắt Lục Cẩn Húc chỉ có thể giải thích bằng hai từ: chột dạ.
Anh đã sầm mặt kéo kính xe xuống nói: "Xin lỗi nhưng dường như xe của anh đang đỗ ở nơi không nên đỗ".
Hạ Tử An nhìn Lục Cẩn Húc mà nhíu mày, một tia khó chịu xẹt qua mắt anh ta trước hành vi không giữ thể diện cho mình trước mặt phụ nữ của người này.
Lục Cẩn Húc và Hạ Tử An từng tiếp xúc thoáng qua, hai người cũng từng chạm mặt vài lần, vốn dĩ không đến mức đối đầu với nhau như vậy.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà, chúng ta đang ngáng đường của người khác rồi".
Ôn Tử Du đương nhiên càng không thể lên xe, ánh mắt của Lục Cẩn Húc giống như một lưỡi dao lơ lửng trên người cô, như muốn cắt cô thành trăm mảnh vậy: "Không cần đâu, anh vẫn nên mau đi đi".
Thấy hai người vẫn tiếp tục dây dưa, Lục Cẩn Húc lại lạnh lùng lên tiếng: "Anh này, nếu người ta đã không bằng lòng, hà tất phải cưỡng cầu đây?"
Hạ Tử An lúc này đã có chút hờn giận: "Tôi bây giờ lái xe ra sau, Ôn Tử Du, cô đợi tôi một lát".
Dứt lời liền muốn lái xe rời sang chỗ khác nhưng xe vừa rẽ hướng, Lục Cẩn Húc lại bất thình lình đạp ga, rầm một tiếng, hai chiếc xe liền xảy ra va chạm nhẹ, khiến những người đang có mặt đều bị kinh hãi.
"Anh điên rồi à?", Ôn Tử Du chết lặng, mặc dù lực độ đâm vào nhau này chắc chắn không xảy ra tai nạn gì nhưng hai chiếc xe này đều thuộc dòng xe sang, cứ đụng như vậy đến mấy triệu cũng theo gió mà bay mất.
Hạ Tử An hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, anh ta xuống xe cau mày nhìn vị trí bị tông trúng kia, Lục Cẩn Húc lúc này mới lạnh như băng, phun ra một câu mắng đầy hơi vị cảnh cáo: "Đụng xe chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu anh Hạ đây tiếp cận với người không nên tiếp cận, vậy chính là chuyện lớn rồi".
Hạ Tử An nghe ra được trong lời nói của anh còn có thâm ý khác: "Anh có ý gì?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Tử Du lúc này đã tái nhợt, cô không muốn Lục Cẩn Húc nói ra những lời khó nghe ngay trước mặt Hạ Tử An.
Cô không muốn người duy nhất chấp nhận cô, khích lệ cô lại cứ như vậy xa lánh mình.
"Anh, anh vẫn nên đi nhanh đi!"
Ôn Tử Du vô thức giật giật góc áo Hạ Tử An, hy vọng anh ta đừng nghe thêm nữa.
"Ý chính là…", Lục Cẩn Húc cũng thấy được động tác nhỏ cùng vẻ mặt lo âu này của Ôn Tử Du, trong lòng càng thêm cáu kỉnh.
Cô ta đang lo lắng điều gì? Sợ nếu anh nói ra sự thật sẽ khiến tên đàn ông bao dưỡng không dễ dàng gì mới kiếm được này ghê tởm sao?
Đúng là không biết liêm sỉ.
"Có người nhìn thì có vẻ đơn thuần vô hại nhưng không biết nội tâm bẩn thỉu tới mức nào, tôi chỉ muốn khuyên can anh Hạ một câu, đừng để bị kẻ khác dắt mũi xoay vòng vòng, còn tưởng rằng mình nhặt được kho báu gì đó".
Giọng nói của Lục Cẩn Húc luôn lãnh đạm, âm sắc cũng rất hay, nhưng lọt vào tai Ôn Tử Du lại giống như ma âm rùng rợn vậy.
Hạ Tử An cho dù trì độn tới đâu cũng nghe ra được ý tứ ngoài mặt chữ của Lục Cẩn Húc, đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm của Ôn Tử Du chớp mắt liền hiểu ra toàn bộ.
Nhìn bả vai có chút run rẩy của cô, anh ta bỗng dâng lên một loại xúc động muốn bảo vệ cô, một phát kéo cô che ra sau che chắn: Tôi cảm thấy muốn hiểu một người thì lúc đầu vẫn nên tự mình tiếp xúc với người đó mới được, lời này của anh Lục vẫn nên giữ lại nói cho người khác nghe đi ".
Lục Cẩn Húc nhìn Ôn Tử Du được người chặt chẽ che ở phía sau thì ánh mắt càng thêm âm trầm: “Là vậy sao?”
Giọng nói của anh cố ý đè thấp, Ôn Tử Du có thể nghe ra được lửa giận chất chứa trong đó, nếu lại khiêu khích anh, sợ rằng người đàn ông này sẽ nói ra những lời càng khó nghe hơn.
Cô thấp giọng nói với Hạ Tử An: "Anh Hạ, anh đi trước đi, coi như tôi cầu xin anh".
Hạ Tử An tất nhiên không muốn rời đi, nhưng vừa ngoảnh đầu lại chạm phải ánh mắt xen lẫn vài phần van nài bất lực của cô, anh ta liền mềm nhũn tìm: "Cô thực sự không sao chứ?"
Ôn Tử Du gật đầu, thấy vậy Hạ Tử An mới dần một bụng lửa giận này mà lên xe.
Lục Cẩn Húc thấy anh ta rời khỏi nhưng sự bực bội căng tràn trong lồng ngực vẫn chưa được giải tỏa.
Đặc biệt khi anh dùng khóe mắt liếc tới Ôn Tử Du ở một bên đang thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử An thì càng thêm bực bội, bất ngờ đạp chân ga.
Ôn Tử Du chỉ thấy một một bóng xe màu lam lạnh vụt qua với tốc độ cực nhanh, khiến cô bị doạ tới nhảy dựng, phải vội lùi về phía sau một chút mới tránh được.
Cô xém chút bị xe đụng tới!
Ôn Tử Du chỉ cảm thấy hai chân mềm oặt không chút sức lực, nhìn chiếc xe thể thao phóng như bay mà trong lòng còn khiếp đảm.
Sao lại có người thần kinh như vậy?
Cô ngồi ở trạm xe buýt nghỉ ngơi một hồi mới hoàn hồn lại sau trận hãi hùng vừa rồi, một lúc lâu sau mới đợi được một chuyến xe buýt có thể đến phương hướng của Lục gia.
……
Về đến nhà liếc nhìn gara xe, không thấy bóng dáng của chiếc xe thể thao kia đâu, xem ra Lục Cẩn Húc còn chưa trở lại.
Nhìn thấy cô, trên gương mặt Hạ Liên lộ ra nụ cười châm chọc: “Mợ chủ trở về rồi sao? Khi cậu chủ ra ngoài hình như rất tức giận với hành vi của cô đó”.
Ôn Tử Du liếc cô ta một cái liền thấy trong mắt cô ta tràn ngập vẻ hả hê chẳng buồn giấu giếm, trước giờ cô vẫn luôn khách sáo với Hạ Liên này, nhưng tại sao cô ta lại không chịu buông tha cho cô, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô đây?
“Hừ, một ngày nào đó cậu chủ sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi tống cổ ra ngoài thôi”, Hạ Liên thấy Ôn Tử Du không tranh cãi với mình liền cảm thấy vô vị.
“Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi rời đi rồi thì mình có thể trèo lên thay thế sao?”, Ôn Tử Du nhìn vẻ mặt này của cô ta dường như phát giác ra được gì đó.
Không lẽ vì có tình ý với Lục Cẩn Húc nên cô ta mới nơi nơi nhằm vào cô?
“Cô! Cô nói lung tung gì đó?”
Thấy Hạ Liên phát cáu, Ôn Tử Du lập tức xác nhận được suy đoán này.
Tuy nhiên, cô không hề nghĩ rằng Lục Cẩn Húc sẽ cưới bất kỳ người phụ nữ nào không môn đăng hộ đối với anh ta.
Chương 33: Sớm tối bên nhau
Ôn Tử Du tự nhận thấy bản thân vẫn rất minh mẫn đối với chuyện của Lục Cẩn Húc.
Dạng người như anh sau này nhất định sẽ kết hôn với một người phụ nữ xứng đôi vừa lứa với mình, người khác nếu động lòng với anh sẽ chỉ nhận lại tổn thương nặng nề mà thôi.
"Không sai, rồi có một ngày tôi sẽ rời khỏi Lục gia, nhưng không lẽ khi ngày đó tới cô liền có cơ hội sao? Vì vậy tôi hy vọng cô sẽ không làm những chuyện nhảm nhí đó nữa, không có ý nghĩa gì đâu".
Ôn Tử Du bình tĩnh nói xong cũng chẳng quan tâm Hạ Liên có nghe lọt tai hay không liền trở về phòng.
Hạ Liên nhìn bóng lưng của cô mà hung hăng giậm chân, Ôn Tử Du dựa vào đâu coi thường cô ta như vậy, một ả đàn bà từng vào tù cũng có thể thuyết giáo cô ta?
Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ ngồi lên chiếc ghế mợ chủ của Lục gia, khiến hết thảy những kẻ khinh thường mình phải hối hận.
……
Ôn Tử Du về phòng không lâu liền có ai đó tới gõ cửa phòng.
Khi đi ra mở mới phát hiện người tới là ông cụ Lục khiến cô có chút kinh ngạc: “Lục Cẩn Húc anh ta không có ở đây, ông tìm anh ta sao?”
Ông cụ Lục lắc đầu: “Không, tôi tới để tìm cô”.
Con tim Ôn Tử Du dâng lên chút bất an, không lẽ là muốn nói với cô chuyện ly hôn?
“Tôi vừa mới biết được Cẩn Húc gặp tai nạn xe hơi nhỏ”.
Đôi mày ông cụ Lục khóa chặt, bởi lần tai nạn kia của anh mà bây giờ nghe đến ‘tai nạn xe’ ba từ này liền cảm thấy căng thẳng.
Dù thế nào ông ấy cũng chẳng thể chịu nổi nỗi đau suýt chút kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đó lần thứ hai nữa.
Ôn Tử Du không nói gì, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, tai nạn xe cộ ư…. Rõ ràng có thể tránh được, chỉ là Lục Cẩn Húc động kinh mà thôi.
Nhưng thấy vẻ mặt đong đầy lo âu kia của ông cụ Lục, lại nghĩ tới ông bà ngoại của mình, Ôn Tử Du cũng không tiện nói gì nhiều chỉ có thể an ủi ông.
“Nếu vậy thì từ hôm nay trở đi cô liền làm trợ lý cho Cẩn Húc đi, mỗi ngày đi làm tan sở cùng nó, đừng để nó một mình lái xe nữa”.
Đây cũng là biện pháp giải quyết sau khi cân nhắc kỹ lưỡng của ông cụ Lục, dù sao thì Ôn Tử Du cũng là quý nhân của Lục Cẩn Húc theo như bát tự mệnh tuổi.
Có cô ở bên, nhất định sẽ giúp anh hóa nguy thành an.
“Ông Lục à, cái này, sợ rằng không được”, Ôn Tử Du giật mình, theo bản năng từ chối, cô hiện tại cách vài ngày gặp Lục Cẩn Húc đã cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rồi.
Nếu để cô trở thành trợ lý của anh, sớm tối bên nhau, còn không phải phiền tới chết sao?
Huống hồ cô còn có công việc của mình, cô không muốn dồn hết trọng tâm cuộc sống lên một người đàn ông.
“Tôi còn có công việc, hơn nữa, cậu chủ không thích tôi, tôi tới đó e rằng sẽ khiến anh ta tức giận”.
“Đây là quyết định của tôi, thằng bé cũng không dám phản bác gì. Còn về công việc của cô tôi đã hỏi qua rồi, tôi trả cô lương gấp ba lần. Sau đó, đợi khi cô rời khỏi Lục gia lại sắp xếp cho cô một công việc ổn định với thu nhập cao, như vậy, được rồi chứ?”
Ông cụ Lục hoàn toàn không coi lời cự tuyệt của cô ra gì.
Ôn Tử Du nghe vậy thì có chút bất lực, không thể không nói ông cụ Lục và Lục Cẩn Húc thực sự là ông cháu ruột thịt, tác phong cố chấp không quan tâm tới cảm nhận của người khác quả thực như một khuôn đúc ra.
Cô hiểu, nếu cô còn từ chối điều kiện hậu đãi như vậy, ông cụ Lục sẽ nổi cáu, người chịu thiệt thòi cũng chỉ bản thân mình.
Vì vậy, cô chỉ có thể gật đầu.
“Ừm, cô đồng ý thì tốt, như vậy thì, ngày mai cô liền đi làm cùng Cẩn Húc đi, nhớ kỹ, trên đường phải trông chừng nó cẩn thận, không thể để nó tức giận nóng nảy”.
Ôn Tử Du nhất nhất nghe theo, ông cụ Lục lúc này mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn ông cụ đi, Ôn Tử Du thoáng chốc liền đổ vật xuống giường, vừa nghĩ tới việc phải ngày ngày đi theo Lục Cẩn Húc, cả người cô liền cảm thấy không tự tại.
Có lẽ ưu điểm duy nhất là anh ta kiếm được tương đối nhiều tiền, Ôn Tử Du ngồi bật dậy, nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, một con số thấp đến đáng thương.
Cách đây một thời gian, khi cô đến từng viện điều dưỡng một để tìm mẹ đã nghe ngóng qua viện phí ở nơi đó, với đồng lương ít ỏi đó của cô căn bản không chi trả nổi cho chi phí hàng tháng của những bệnh nhân không thể tự chăm sóc bản thân.
Cô phải dành dụm đủ tiền mới có tự tin đón mẹ về.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Du nghiến răng ngà, không phải chỉ là theo sau Lục Cẩn Húc sao, cùng lắm thì cô giả câm giả điếc, anh ta nói gì thì cứ hành động như thể không nghe thấy, nhịn một chút liền xong rồi.
……
Sáng sớm hôm sau, ông cụ Lục thản nhiên tuyên bố trên bàn ăn: “Từ giờ trở đi liền để Ôn Tử Du làm trợ lý của cháu đi, cùng cháu đi làm tan sở, chăm lo cho cuộc sống của cháu”.
Lục Cẩn Húc nhíu mày, liếc người phụ nữ đang cúi đầu ăn sáng kia: “Cháu không bao giờ giữ người vô dụng ở bên cạnh”.
Chiếc thìa trong tay Ôn Tử Du khựng lại, ông cụ chỉ thở dài: “Dù sao lương của cô ta cũng do ông trả, không cần cháu lo tới, nhưng khi cháu ra ngoài phải dẫn theo cô ta, nhớ chưa?”
Thấy ông cụ ngoan cố như vậy, Lục Cẩn Húc chỉ có thể gật đầu, chỉ là vẻ mặt anh như giăng thêm một tầng sương, rõ ràng là không đồng tình.
Dùng xong bữa sáng Ôn Tử Du liền ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Cẩn Húc, vừa định lên xe thì người đàn ông lại không vui vẻ gì nói: “Cô ngồi ở ghế phụ, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?”
Ôn Tử Du nhất thời lúng túng: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo”.
Nói đoạn liền mở cửa xe ghế sau.
“Cô ngồi ở phía sau là muốn coi tôi làm tài xế sao?”
Nhưng Lục Cẩn Húc hiển nhiên không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Nghe được lời này bàn tay đang đặt trên tay nắm của Ôn Tử Du liền cứng đờ, Lục Cẩn Húc rõ ràng là đang muốn ra oai phủ đầu với cô mà.
“Vậy cậu chủ cảm thấy tôi phải làm thế nào?”, Ôn Tử Du không nhịn được hỏi lại, không lẽ, cô phải nằm bò trên nóc hoặc chui xuống gầm xe thì người đàn ông này mới vừa lòng sao?
“Cô nên cút xa ra một chút, càng xa càng tốt, đừng làm chướng mắt tôi”, Lục Cẩn Húc đeo kính râm, ung dung ngồi vào ghế lái, giọng điệu lạnh băng.
Ôn Tử Du siết chặt tay nhỏ, nếu không phải ông cụ Cố cưỡng ép yêu cầu cô nhất định phải ra vào với Lục Cẩn Húc, cô chắc chắn đã sớm rời đi, không phải nén nhịn cơn tức này.
Nhưng hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thật xin lỗi, thực ra tôi cũng không muốn tới, nhưng không còn cách nào khác, đây là yêu cầu của ông Lục, cậu chủ, anh sẽ không đến ngay cả lời của ông ấy cũng không nghe theo đó chứ?”
“Cô còn biết lôi ông nội tôi ra làm bia chắn? Cô sẽ không phải cho rằng ông ấy thực sự coi cô làm cháu dâu đó chứ?”, Lục Cẩn Húc cười khẩy một tiếng.
“Tôi còn chưa ngu xuẩn tới mức đó, nhưng, tôi không thể không nghe theo lời của ông cụ mà thôi”.
Ôn Tử Du trả lời một năm một mười khiến Lục Cẩn Húc càng cảm thấy bực dọc, người phụ nữ này có thể đi theo anh còn là bị ép buộc, bản thân thực ra lại không tình nguyện?
Đây lại là chiêu trò lạt mềm buộc chặt nào nữa đây?
Nhưng nhìn xuống đồng hồ, nếu còn không xuất phát sẽ muộn mất: “Cút lên đi”.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Cẩn Húc vang lên, Ôn Tử Du mới cẩn thận bước lên xe.
“Để tránh phiền phức không cần thiết cho cậu chủ, tôi sẽ xuống xe trước khi đến tập đoàn Lục thị, như vậy đều tốt cho mọi người”.
Lục Cẩn Húc quét cô một cái, không nói gì thêm.
Giả bộ cũng khá giống đó chứ, cố ý thuyết phục ông nội, sống chết muốn bám theo anh tới tập đoàn, lại bày ra dáng vẻ không muốn bị phát hiện ra thân phận…
Người phụ nữ này rốt cuộc đang âm mưu gì đây?
Lục Cẩn Húc hờ hững thu hồi tầm mắt: “Đó là đương nhiên”.
Chương 34: Nghe không hiểu tiếng người?
Sau một trận điên cuồng nhấn ga, Lục Cẩn Húc mới dừng xe lại.
“Cô đi bộ từ đây tới công ty đi”.
Ôn Tử Du xuống xe ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, nơi đây xem ra không giống như trung tâm thành phố, cũng không nhìn thấy những kiến trúc cao tầng mang tính biểu tượng của tập đoàn Lục thị.
“Đợi đã, nơi này…”, Ôn Tử Du đang định hỏi Lục Cẩn Húc cho rõ thì anh đã không thèm ngó ngàng tới cô nữa mà đạp ga phóng đi như một cơn gió.
Đúng là một tên xấu xa thành tính.
Ôn Tử Du không nói nên lời, lấy điện thoại mở định vị mới phát hiện ra Lục Cẩn Húc vậy mà ném cô ở lại nơi cách tập đoàn Lục thị mấy cây số.
...Người đàn ông này, hẹp hòi đến mức đó sao?
Chỗ Lục Cẩn Húc đỗ xe chính là một con đường đang được tu sửa, rất ít xe cộ qua lại muốn đi nhờ xe cũng không được, khiến cô thầm chửi rủa thậm tệ một trận trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác là đi bộ.
Đợi khi Ôn Tử Du đến được tập đoàn thì đã qua giờ vào làm hơn nửa tiếng.
Quần áo trên người cô ướt đẫm mồ hôi, bởi vì vội vàng nên đã băng qua đường mòn, do đó trên trang phục còn dính một ít bụi đất, nhìn có vẻ khá nhếch nhác.
"Xin lỗi cô, nơi này của chúng tôi không cho phép người ngoài tùy ý ra vào."
Thấy Ôn Tử Du muốn bước vào cửa tòa nhà, một người bảo vệ vội ngăn cản cô lại.
Ôn Tử Du cau mày: “Tôi là trợ lý được tuyển dụng của tổng giám đốc Lục của các anh”.
Nhân viên bảo vệ không tin nhìn cô vài lượt, tập đoàn Lục thị là công ty lớn nhất tại thành phố Giang, tiêu chuẩn chọn lọc nhân viên rất cao, không chỉ cần trình độ học vấn cao mà còn yêu cầu cả dáng điệu tố chất cũng đều có quy định.
Đối với những người bên cạnh tổng giám đốc thì lại càng là những nhân vật xuất chúng.
Mà dáng vẻ lấm lem mồ hôi nhễ nhại của Ôn Tử Du thực sự là một trời một vực với hình tượng trợ lý tổng giám đốc trong ấn tượng của anh ta.
Đúng lúc này, giám đốc nhân sự tình cờ đi ngang qua, nghe bảo vệ nói xong lại nhìn về phía Ôn Tử Du, trong mắt xẹt qua một tia khinh bỉ.
"Thật xin lỗi, cô à, tôi chỉ biết một vị trợ lý tổng giám đốc là Tề Hiên trợ lý Tề, nếu cô muốn dựa vào loại thủ đoạn này để tiếp cận tổng giám đốc, vậy quả thực là có chút không lượng sức mình rồi đó”.
Ôn Tử Du nhìn ra được lời trong ý ngoài đều mang theo cả một núi khinh thường kia, chỉ đúng mực đáp: “Có phải hay không thì cô gọi điện hỏi một chút liền biết, tôi không nhàm chán như vậy, đến giả làm trợ lý tổng giám đốc để theo đuổi đàn ông”.
"Ha ha, xem ra lời tôi nói quá khách sáo rồi, loại người như cô thật đúng là nghe không hiểu tiếng người mà”.
“Nếu con chó con mèo nào tùy tiện chạy tới chỗ chúng tôi đều phải gọi điện làm phiền tới tổng giám đốc Lục vậy anh ấy một ngày cũng không cần làm việc khác nữa, riêng việc ứng phó với đám phụ nữ tâm thuật bất chính như cô đã đủ mệt rồi”.
“Bảo vệ, đừng nói nhảm với cô ta nữa, mau đuổi ra ngoài đi”.
Giám đốc nhân sự kia không chút khách khí ra lệnh cho bảo vệ trực tiếp đuổi Ôn Tử Du ra ngoài.
Vài nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cao lớn liền hùng hổ bước tới: “Mau đi di, nếu còn nấn ná chúng tôi chỉ có thể đuổi người thôi!”
Ôn Tử Du đương nhiên không thể rời đi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, nếu như bị ông cụ Lục biết được cô cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, một chút tác dụng cũng không phát huy nổi nhất định sẽ giận dữ trừng phạt cô.
Thấy cô không phối hợp, vài tên bảo vệ cũng bắt đầu nổi nóng, một phát túm cô lên giống như xách một con gà muốn ném cô ra ngoài.
Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Dừng tay".
Ôn Tử Du được người thả xuống.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Lục Cẩn Húc vậy mà đã đi ra ngoài.
"Sau này không cần ngăn cản cô ta, cứ để cô ta vào đi".
Nghe được lời này những người đang có mặt đều cả kinh, không ngờ người phụ nữ với vẻ ngoài khiêm tốn này lại thực sự quen biết tổng giám đốc?
Vậy hành động vừa rồi của họ không phải là đã đắc tội tới người ta rồi sao?
Ôn Tử Du vỗ vỗ nếp nhăn nhúm trên quần áo vừa bị người ta kéo lấy, thầm nhủ quái lạ, sao hôm nay Lục Cẩn Húc lại tốt bụng như vậy, dường như không được bình thường.
"Tổng giám đốc Lục, vị này thực sự là trợ lý mới sao?", giám đốc nhân sự đã mướt mồ hôi.
Người đàn ông thờ ơ liếc dáng vẻ lôi thôi của Ôn Tử Du đáp: "Đây là người hầu của nhà tôi, sau này công ty có chuyện gì không ai làm cứ việc sai bảo cô ta".
Những người khác nghe vậy đều lộ ra biểu cảm đặc sắc.
Hóa ra chỉ là một người hầu đến để phục vụ mọi người, vậy mà còn dám há mồm nói mình là trợ lý tổng giám đốc…
Tài khoác lác này trái lại không nhỏ, đúng là một người phụ nữ ham hư vinh.
"...", Ôn Tử Du nghe vậy cũng không bất ngờ, anh quả nhiên vẫn ác độc như vậy.
Tuy nhiên nếu Lục Cẩn Húc đã nói vậy cô cũng hiểu cho dù bản thân giải thích thế nào cũng vô ích nên chỉ có thể thầm thừa nhận.
Lục Cẩn Húc liếc đồng hồ: "Sau này nhớ tới công ty sớm hơn chút, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng cô đã tới trễ 45 phút, nhớ lấy, tập đoàn Lục thị không có chỗ cho kẻ vô dụng".
Đến muộn không phải đều do anh hại sao?
Ôn Tử Du thầm cãi lại trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, ngược lại còn dịu hiền gật đầu: "Vâng tôi biết rồi”.
Lục Cẩn Húc cũng không nói gì thêm, sải chân đi thẳng lên lầu.
Ôn Tử Du vội vã theo sau, người đàn ông thân cao chân dài, lại chẳng hề có chút ý tứ muốn chiếu cố tới cô, cuối cùng cô thậm chí phải chạy lon ton mới đuổi kịp anh.
Sau khi vào thang máy, Lục Cẩn Húc xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn ra ngoài, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại khiến Ôn Tử Du cảm nhận được một loại tôn quý của kẻ bề trên, giống như cả thế giới này đều nằm dưới chân, thuộc tầm kiểm soát của anh.
Lén nhìn người đàn ông thêm một lần Ôn Tử Du mới dời mắt đi chỗ khác, cũng không nhìn ngó lung tung nữa.
“Mặc dù cô được ông nội cứng rắn nhét vào nhưng đừng tưởng rằng mình có người chống lưng rồi, con người tôi ghét nhất là những kẻ không có năng lực còn đi cửa sau, nếu cô làm không tốt việc tôi giao, thì tốt nhất hãy thức thời biến đi”.
“Tôi biết rồi”.
Không phải chỉ là công việc thôi sao? Ôn Tử Du bị giọng điệu của anh kích hoạt tinh thần không chịu thua, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, để người đàn ông này phải hối hận vì sự ngạo mạn của mình lúc này.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất.
Tầng lầu này là không gian riêng tư của Lục Cẩn Húc, Ôn Tử Du vừa đi theo sau anh vừa không khỏi tặc lưỡi khen ngợi.
Có tiền thật là tốt, một nơi tấc đất tấc vàng như vậy cư nhiên chiếm hết một tầng làm của riêng, không hổ danh là Lục gia.
“Thu lại cái dáng vẻ chưa trải sự đời đó của cô lại đi”, Lục Cẩn Húc cũng nhìn thấy được vẻ cảm thán cùng kinh ngạc trên gương mặt Ôn Tử Du thông qua mặt thủy tinh phản chiếu, lạnh nhạt nói.
Ôn Tử Du nghe vậy mới đanh mặt nghiêm túc, thành thật nhìn thẳng phía trước, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Cẩn Húc và những người bên cạnh anh ta đều sở hữu mặt liệt như vậy rồi.
Nếu không giữ nguyên trạng gương mặt như tê liệt đó, người đàn ông này nhất định có thể nhìn thấu nội tâm của người ta, từ đó đánh gục họ.
“Tề Hiên, anh sắp xếp công việc cho cô ta, đừng để cô ta tiếp xúc với thứ gì quan trọng”, Lục Cẩn Húc một lúc còn phải họp nên liền giao lại Ôn Tử Du cho trợ lý.
Tề Hiên nhanh chóng đáp, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu đã như vậy thì cô đi thu dọn giá sách bên kia đi, hãy chỉnh lý chúng theo tên và năm, sau đó lại lau kính cho sạch sẽ”.
Lục Cẩn Húc bình thường có bệnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Tề Hiên không dám hấp tấp để Ôn Tử Du vào trong phòng làm việc của anh, chỉ có thể tìm một vài việc vặt không quan trọng giao cho cô làm.
“Tôi biết rồi”, Ôn Tử Du liếc giá sách cực lớn trước mắt, không chút phàn nàn đi qua đó.
Đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, Ôn Tử Du nhìn lướt qua cái tên trên đó liền nhíu mày.
Chương 35: Tổn thương sâu sắc
Người gọi đến là Ôn Lam.
Cô không muốn bị cô ta phá hỏng tâm trạng liền trực tiếp cúp máy.
Nhưng Ôn Lam dường như không có ý định bỏ cuộc mà gọi lại.
Cô ta rảnh rỗi như vậy sao?
Ôn Tử Du thầm nhủ, Ôn Lam hiện tại thế nhưng là nữ minh tinh chạm tay là bỏng, khắp thành phố Giang đều có áp phích cỡ đại và quảng cáo trên truyền hình của cô ta, tại sao cô ta lúc nào cũng có thời gian nhìn chằm chằm cô vậy?
"Có chuyện gì?”
Ôn Tử Du chịu không nổi sự quấy nhiễu này liền bắt máy, giọng điệu lộ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Không có chuyện gì thì không thể hỏi thăm chị gái một chút sao?”, Ôn Lam nghịch móng tay vừa sơn xong, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Sáng nay ‘gián điệp’ mà cô ta cài cắm vào công ty nơi Ôn Tử Du làm việc gọi điện tới, nói rằng cô đã từ chức, ắt hẳn là bị lời đồn đại công kích tới mức gục ngã rồi.
Cô ta đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để đả kích Ôn Tử Du.
“Nghe nói chị rời khỏi công ty rồi, hình như mới làm được một tháng thôi, cứ chán chường như vậy cút đi sao, đúng là thứ vô dụng mà”.
Ôn Tử Du nghe vậy mày càng nhíu chặt.
Cô ta cũng thực sự nhàm chán, nhưng nếu Ôn Lam biết được bản thân hiện tại đang làm việc tại tầng trên cùng của tập đoàn Lục thị, có phải sẽ rất căm tức hay không?
Nghĩ đoạn, Ôn Tử Du cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc cường điệu đáp lại: "Ôn Lam à, e là đầu óc của người gián điệp đó của cô có chút chậm chạp rồi đó, tôi quả thực đã xin nghỉ việc, nhưng bây giờ tôi đang làm việc ở tập đoàn Lục thị, đây không phải là cút xéo mà là nhảy việc, hiểu không?”
Biểu cảm thong dong nhàn nhã của Ôn Lam lập tức trở nên vặn vẹo khi nghe được câu này.
Tập đoàn Lục thị?
Là Lục thị mà tất cả những người tốt nghiệp từ các trường danh tiếng tranh nhau vỡ đầu cũng muốn chen một chân vào?
Một người chỉ có bằng cấp ba như Ôn Tử Du sao có thể?
"Ha ha, chị gái à, có phải là chịu kích thích quá lớn mà phát điên rồi không? Tập đoàn Lục thị sao có thể thuê loại người như chị, cho dù muốn khoác lác, cũng phải đáng tin một chút chứ?”
“Tin hay không tùy cô”, Ôn Tử Du không muốn cùng cô ta lải nhải thêm: "Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian nói nhảm với cô".
Nói xong liền cúp máy.
Ôn Lam ở đầu dây bên kia ngẩn người với biểu cảm không thể tin được, lý trí nói cho cô ta biết, Ôn Tử Du nhất định là đang nói dối, muốn khiến cô ta tự loạn trận tuyến.
Nhưng cô ta lại không khống chế nổi suy nghĩ của mình, nhất là khi nhớ tới việc Lục Cẩn Húc từng đích thân xuất hiện ở đồn cảnh sát để cứu Ôn Tử Du ra ngoài.
Chẳng lẽ Lục Cẩn Húc đã sắp xếp cho cô ta vào tập đoàn Lục thị, giữ lại ở bên mình?
Ấn tượng của Ôn Lam về Lục Cẩn Húc vẫn dừng lại ở hình ảnh một tổng giám đốc máu lạnh không phải người thường có thể so sánh được, chẳng ngờ một người đàn ông như vậy lại dính líu quan hệ tới Ôn Tử Du….
"Liên lạc với tập đoàn Lục thị, nói rằng tôi muốn bàn chuyện hợp tác với họ".
…….
Sau khi cúp máy Ôn Tử Du lần đầu tiên có cảm giác mở mày mở mặt trước Ôn Lam, tuy rằng phần tự tin này có chút giả tạo nhưng lại khiến nội tâm cô thư thái không ít.
Bởi vậy cô cũng không còn kháng cự công việc này nữa, ít nhất thì ở nơi này có thể chọc vào trái tim Ôn Lam khiến cô ta không được thoải mái.
Nghĩ đến đây Ôn Tử Du liền tràn đầy năng lượng, đi lấy một thùng nước sạch, nghiêm túc chà lau thủy tinh trước mặt.
Đang cẩn thận làm, cô sực nhớ ra mình còn chưa nói rõ ràng việc lần trước hiểu lầm Lục Cẩn Húc tung tin đồn trong công ty.
Nhìn văn phòng tổng giám đốc trống không lúc này, cô có chút do dự không biết có cần xin lỗi anh hay không đây?
Nghĩ đến thái độ ác liệt gần đây người đàn ông ấy dành cho mình Ôn Tử Du lại có chút chùn bước, nhưng cô hiểu rõ mùi vị bị người khác hiểu lầm là như thế nào, do đó, sau khi lau chùi xong vẫn ngồi xuống viết một tờ giấy nhớ.
Nếu có cơ hội để Lục Cẩn Húc nhìn thấy, vậy cô liền an lòng, về phần anh ta có tiếp nhận hay không cũng không phải chuyện của cô.
…..
Vài ngày sau đó, Ôn Tử Du vẫn tiếp tục làm chút chuyện vụn vặt ở bên ngoài.
Tính phòng bị của Lục Cẩn Húc rất nặng, dường như cũng không muốn nhìn thấy cô trong thời gian làm việc nên Ôn Tử Du vẫn luôn không có cơ hội chuyển tờ giấy nhớ vào bên trong.
Khi cô đang dọn dẹp thì Tề Hiên bước tới: "Tổng giám đốc Lục muốn uống cà phê, bây giờ tôi có chuyện gấp cần làm, cô đi pha cho anh ấy một ly đi".
Tề Hiên ném lại câu này xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Ôn Tử Du nhìn theo bóng lưng của anh ta, muốn gọi cũng không ngăn được.
Pha cà phê cho Lục Cẩn Húc? Ôn Tử Du ngỡ ngàng, chỉ là người khác dặn dò cô không thể không phục tùng, sau đó chỉ đành căng da đầu tiến vào.
Cà phê mà Lục Cẩn Húc uống đương nhiên khác biệt so với nhân viên bình thường, tất cả đều được xay thủ công.
Cô từng thấy Tề Hiên làm qua vài lần, lúc đó còn cảm thấy cuộc sống của Lục Cẩn Húc thực sự quá xa xỉ, không ngờ bây giờ lại có lúc dùng tới.
Cô cẩn thận tiến vào văn phòng của anh, người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, ánh nắng chiều phủ xuống người anh, tăng thêm tông màu ấm áp hiền hòa, làm dịu đi rất nhiều đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt cương nghị kia.
Ôn Tử Du nhìn đến có chút thất thần, động tác dưới tay vô ý đụng mạnh một chút khiến ngăn tủ phát ra tiếng động chói tai.
Người đàn ông vốn đang đắm chìm trong công việc lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao cô lại vào đây, ra ngoài".
Trong lòng Ôn Tử Du thầm trợn trắng mắt, cô cũng không muốn đi vào nhưng được người khác phó thác nên chẳng còn cách nào khác.
"Trợ lý Tề nói có chút chuyện gấp cần xử lý nên kêu tôi pha cà phê cho anh".
Ôn Tử Du không siểm nịnh trả lời.
Lục Cẩn Húc xoa xoa trán, nhìn dáng vẻ bình đạm này của cô thì thầm nhủ, người phụ nữ này từ khi đến đây vẫn luôn an phận thủ thường khiến anh không nắm được thóp, hôm nay cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa sao.
"Tôi nói trước khẩu vị của tôi rất kén chọn, nếu làm không tốt tôi sẽ không giữ thể diện cho cô đâu".
Lục Cẩn Húc lạnh lùng nói xong liền cúi đầu: "Nhớ lấy, lần sau đừng phát ra tiếng ồn khó chịu như vậy nữa".
Ôn Tử Du nhẹ giọng đáp một tiếng liền cầm hạt cà phê ra ngoài.
Lục Cẩn Húc vốn tưởng rằng cô sẽ cãi lại hoặc nói gì đó, không ngờ cô lại nghe lời rời đi như vậy, khiến anh có chút giật mình.
Ôn Tử Du nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi rẽ vào một phòng khác nơi đặt máy pha cà phê, trong lúc buồn chán cô có học được chút kỹ năng xay hạt từ Tề Hiên nên khi bắt tay làm cũng không quá chật vật.
Không lâu sau một tách cà phê thơm lừng đã được ra lò.
Ôn Tử Du nghĩ nghĩ liền kẹp tờ giấy nhớ đã viết sẵn từ lâu xuống dưới khay rồi bưng vào trong.
Cô thận trọng tiến vào phòng làm việc của anh.
Cũng không biết có phải Lục Cẩn Húc cố ý hay không, lúc này anh vẫn đang đắm mình trong công việc, khi cô bước vào người đàn ông thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô, vẫn như cũ xem tài liệu trong tay.
Ôn Tử Du không dám tùy tiện đặt đồ trên tay xuống, bàn làm việc của Lục Cẩn Húc là cấm địa, lỡ như cô làm lộn xộn hoặc động tác gây ra tiếng động nào đó nhất định sẽ chọc anh tức giận.
Vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc ngây ngốc đứng một bên chờ đợi.
Hơn mười phút sau khi hai tay Ôn Tử Du đều đã tê rần Lục Cẩn Húc mới xem xong tài liệu trong tay, ngước mắt nhìn cô nói: "Đồ cũng lạnh rồi, đi, đổi một tách khác tới đây".
Người đàn ông điềm nhiên như không nói, không hề cảm thấy trong đó có bất kỳ bất thường nào.