Đêm khuya, nhà tù nữ thành phố Giang, tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Ôn Tử Du cuộn mình nằm trên giường, tấm khăn trải giường trên người mỏng manh đến đáng thương, căn bản không chống đỡ được cái lạnh thấu xương. Cô không kìm được vươn tay xoa nắn đầu gối đau nhức, nơi khớp xương đau ngứa giống như đang bị hàng ngàn con kiến đục khoét từ bên trong, khiến cô cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Ba năm rồi, vốn tưởng rằng bản thân đã quen với sự khổ cực này, nhưng cuối cùng cô vẫn không mạnh mẽ như mình hằng tưởng tượng.
Bệnh tật tích tụ suốt bao năm khiến mùa đông năm nay càng thêm gian nan, Ôn Tử Du thậm chí không biết mình có thể kiên trì đến ngày mãn hạn tù hay không.