Không lẽ đêm qua trong lúc cô giằng co với tên đàn ông kia vô đã tình đụng vào Lục Cẩn Húc?
Hoặc là chính tên đàn ông đó đã thương tổn tới anh!
Lục gia sản nghiệp trải dài, kẻ thù cũng không ít, xem ra tên kia tựa hồ không phải người của Lục gia, nói không chừng là kẻ thù của nhà họ…
Ôn Tử Du theo bản năng đứng dậy định mở miệng nói ra khả năng này, nhưng vừa hé môi cô liền do dự, nếu cô nói thì sẽ bị ép hỏi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô thành thực kể lại tên đàn ông đó muốn làm nhục mình, nhưng đến cuối không có chuyện gì xảy ra, người của Lục gia sẽ tin tưởng sao?
Một tên đàn ông lạ mặt bỗng nhiên làm Lục Cẩn Húc bị thương lại bỏ qua cho Ôn Tử Du?
Vậy thì trừ phi cô và hắn đã làm gì đó, hoặc họ chính là một giuộc, nếu không sao có thể vô sự?
Nếu phải gánh lấy hoài nghi như vậy, người của Lục gia có thể buông tha cho cô không?
Cánh môi cô run run một lúc lâu, rốt cuộc nghẹn giọng nói: "Là do tôi, do tôi chăm sóc anh ấy không chu đáo, tối qua tôi đánh đổ đèn ngủ, vô ý quẹt lên người anh ấy, tôi cam nguyện chịu phạt…"
"Tôi đã nói là cô cố ý mà, sớm biết sẽ như vậy, đáng lẽ lúc đầu nên g…"
"Được rồi ".
Ông cụ nhấc tay ngăn lại động tác muốn nhào lên bóp cổ Ôn Tử Du của Diệp Uyển Tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt trầm lắng ấy toát sự lạnh giá khiến người đối diện phải run sợ, giống như một con sư tử tráng niên có thể giơ móng vuốt sắc bén xé xác con mồi thành từng mảnh vụn và nghiền nát nó thành đất bùn bất cứ lúc nào.
"Nếu cô đã chủ động nhận sai thì hãy đi xuống tầng hầm phản tỉnh lại đi, kiểm điểm lại xem rốt cuộc phải chăm sóc Cẩn Húc thế nào mới tốt hãy trở ra ngoài ".
"Bố, xử lý như vậy thực sự quá hời cho cô ta rồi! Bố!"
Ông cụ chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp Uyển Tĩnh thì đuổi theo sau, đi tới bậc cửa còn không quên ngoái đầu hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Tử Du một cái.
Ôn Tử Du hiểu câu nói bị cắt ngang của bà ta vừa rồi là gì.
“Đáng lẽ lúc đầu nên giết quách cô đi”.
Nhìn ánh mắt căm hận của những người hầu xung quanh dành cho mình, e rằng toàn bộ Lục gia lúc này đều chỉ ước gì cô nhanh chóng xuống mồ.
Sau khi ông cụ rời đi lập tức có người tiến lên kéo Ôn Tử Du xuống tầng hầm, tiếng cảnh cửa đóng sầm lại rồi khóa trái khiến cô một lần nữa bị vây giữ trong chiếc lồng tối tăm ngột ngạt.
Không thức ăn, không nước uống, không ánh sáng, chẳng một bóng người, Ôn Tử Du lặng lẽ ôm đầu gối ngồi xổm trong một góc, trong đầu cô đan xen vô số hình ảnh, có cảnh lúc mẹ ngã bệnh, có cảnh cô bị dụ dỗ thay chiếc váy đắt tiền kia, cũng có cảnh cô lái xe ra ngoài rồi trong nháy mắt bị đẩy vào tù, thậm chí còn có dáng vẻ Lục Cẩn Húc yên tĩnh nằm bên cạnh cô.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, không có người tới hỏi cô rốt cuộc đã hối lỗi xong chưa, có lẽ người Lục gia đều đã quên mất cô, một người giống như cô cho dù lặng lẽ chết đi ở nơi này cũng không có ai quan tâm tới.
Cô vừa khát vừa đói, dựa vào tường gian nan thở dốc từng ngụm, cuối cùng xác nhận một chuyện.
Lục gia thực sự sẽ lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
“Tôi biết mình sai rồi... thả tôi ra ngoài đi… tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Lục Cẩn Húc thật tốt… cho dù mất đi hai tay hai chân, thậm chí là chết, cũng sẽ không bao giờ khiến anh ta chịu chút thương tích nào nữa… cầu xin các người, thả tôi ra…”
Ôn Tử Du ngã gục xuống đất sau khi thốt ra những lời khẩn cầu yếu ớt đó, cô không hề hay biết một lời hứa này lại thực sự trở thành lời tiên tri vào một ngày nào đó trong tương lai…
Cho đến khi vô lực nhắm lại mắt, Ôn Tử Du cũng không thể đợi được người của Lục gia tới.
...
Chất lỏng ấm nóng trôi xuống cổ họng, ý thức của Ôn Tử Du mới chậm rãi trở lại, cô theo bản năng nuốt xuống chất lỏng trong miệng, nội tạng khô khốc cuối cùng cũng được xoa dịu, mà cô cũng chậm chạp hé mở hai mắt.
Khi nhìn thấy rõ một đôi mắt lạnh lùng trong gang tấc, Ôn Tử Du lập tức đẩy hắn ta ra, túm chặt lấy chăn trốn về phía sau, hai mắt hoảng sợ trừng lớn.
“Sao anh lại ở đây!”
Chương 7: Muốn chết? Không dễ như vậy đâu!
Tên đàn ông chà khóe môi nói: “Nếu tôi không tới thì cô đã chết ở tầng hầm rồi”, nói đoạn thân thể của hắn liền nhích lại gần: “Tôi cứu cô, cô không muốn cảm ơn tôi sao?”
“Cút ra! Nếu không phải tại anh, tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ!”
Vốn dĩ mọi thứ ở Lục đang diễn ra suôn sẻ, ông cụ Lục cũng càng ngày càng hài lòng với cô, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân rất nhanh có thể giành được cơ hội ra ngoài gặp mẹ, nhưng tất cả lại bị phá hoại bởi tên đàn ông này!
Chính vì hắn mà cô xém chút đã mất mạng, còn mất đi cơ hội ra ngoài đã nằm ngay trước mắt!
Ôn Tử Du chỉ hận không thể xé xác hắn, nhưng cô cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể thận trọng đối đầu.
Cô dò dẫm dưới chăn, sờ tới cánh tay Lục Cẩn Húc lại theo bản năng dò dẫm xem trên người anh có vết thương nào không, nếu anh lại bị thương, Lục gia chắc chắn sẽ không để cô sống tiếp, hôm nay cho dù phải liều cả mạng nhỏ cô cũng phải sống còn với tên này!
“Yên tâm đi, hôm nay tôi không động tới anh chồng hờ của cô đâu”, tên đàn ông nhìn ra ý nghĩ của cô, cười khẩy giải thích.
Ôn Tử Du tròn mắt: “Quả nhiên vết thương trên người anh ta là do anh gây ra! Tại sao anh lại làm như vậy? Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Chuyện này không liên quan tới cô, chúng ta không bằng bàn việc tôi cứu mạng cô, cô nên báo đáp tôi thế nào đi?”
“Là anh đưa tôi ra khỏi tầng hầm?”
“Là người của Lục gia mang cô ra ngoài, nhưng bọn họ ném cô ở lại đây xong liền đi rồi, nếu không phải tôi đút nước cho cô, e rằng cô đã sớm chết vì mất nước rồi”, dứt lời tên đàn ông còn lau khóe môi với vẻ chưa thỏa mãn.
“Anh!”, Ôn Tử Du lúc này mới ý thức được vừa rồi người này dùng miệng truyền nước cho mình! Cô vội vàng dùng tay áo chà sát miệng, chỉ hận không thể lột mất lớp da môi đó, nhưng rất nhanh cô đã ý thức được một vấn đề: “Sao anh lại biết rõ chuyện của Lục gia như vậy!”
Không chỉ biết cô bị nhốt dưới tầng hầm mà còn biết người hầu của Lục gia ném cô ở đây rồi bỏ mặc không quan tâm, Ôn Tử Du có thể khẳng định tên này không phải người của Lục gia, nhưng hắn rốt cuộc làm thế nào biết được cặn kẽ mọi chuyện như vậy?
“Không có chuyện gì ở Lục gia mà tôi không biết cả”.
“Anh rốt cuộc là ai!”, Ôn Tử Du chỉ cảm thấy trên người mình như bị lắp camera, chẳng lẽ thường ngày cô làm gì nói gì hắn đều biết hết? Nhưng người này ban ngày chưa từng xuất hiện bên cạnh cô, hắn rốt cuộc là ai!
“Hôm nay cô nhiều lời quá rồi đó”, giọng nói tên đàn ông trầm xuống, sau đó lập tức nhào lên phía trước: “Nếu đã tỉnh rồi thì chúng ta bắt tay vào việc thôi!”
“Á!”
Không kịp đề phòng, cánh tay của người đàn ông truyền tới một trận đau nhói, chất lỏng ấm nóng lập tức chảy ra, vết thương rất sâu, tên đàn ông ôm lấy cánh tay đứng dậy, sự sắc lạnh trong đôi mắt càng thêm nồng đậm, phảng phất như có thể trực tiếp đóng băng Ôn Tử Du vậy.
Ôn Tử Du run rẩy cầm một mảnh thủy tinh vỡ, trên đầu nhọn lúc này đang chậm rãi chảy xuống những giọt đỏ tươi.
“Ôn Tử Du, cô tưởng rằng như vậy liền có thể thoát khỏi một kiếp sao?"
Giọng điệu hung ác của tên đàn ông như nghiến ra từ trong kẽ răng, trên miệng vết rách của hắn càng lúc càng chảy ra nhiều máu, nhưng dường như hắn không cảm thấy đau, ngược lại sức lực càng lớn, hận không thể trực tiếp bóp gãy cổ cô!
Ôn Tử Du sợ hãi tới cực điểm, thẳng tay đưa mảnh thủy tinh kề sát lên cổ mình.
Khi bị giam dưới tầng hầm gần như sắp phát điên, đã có vài lần cô muốn dùng mảnh thủy tinh này để tự sát, nhưng mỗi lần nhớ đến mẹ, cô lại khốn khổ từ bỏ suy nghĩ này.
Nhưng giờ phút này, cho dù không muốn chết, cô cũng không còn con đường nào khác nữa rồi.
Đắc tội với Lục gia là chết, bị tên đàn ông này sỉ nhục tổn thương bị người khác phát hiện ra sớm muộn cũng chết, nếu dù cho thế nào cũng chỉ có một nước chết, vậy còn không bằng kết liễu mình tại đây!
Nghĩ đoạn cô nhắm chặt mắt lại, vươn tay đâm mạnh đầu nhọn của mảnh thủy tinh về phía cổ mình.
Máu tí tách nhỏ xuống cổ của Ôn Tử Du nhưng cô lại không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, khi mở mắt ra mới phát hiện tên đàn ông kia vậy mà đang nắm chặt lấy đầu nhọn mảnh thủy tinh, gân xanh đều kéo căng tới mức nhìn thấy rõ từng đường.
“Ôn Tử Du, muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu!”
Chương 8: Về nhà
Hốc mắt Ôn Tiểu Du đỏ hoe, mang theo hơi thở run rẩy sống sót sau tai nạn nói: "Anh không cản nổi tôi đâu, luôn có thời điểm anh không thể xuất hiện, đến lúc đó xem anh còn có thể làm gì được tôi!"
"Nếu cô thực sự muốn chết, vậy tại sao không dứt khoát tìm cách tự sát trong tù?", đôi mắt tên đàn ông trong bóng tối sáng rực lạ thường, phảng phất như có thể xuyên thấu nơi sâu thẳm bức bối nhất trong nội tâm Ôn Tiểu Du: "Nghĩ thật kỹ lý do tại sao sau khi cô chịu đựng khổ sở tận cùng như vậy vẫn muốn sống tiếp, vẫn muốn được tự do, nghĩ cho kỹ kẻ đã đẩy cô vào bước đường ngày hôm nay, nghĩ về cách cô bị đối xử trong suốt ba năm qua cho tới hiện tại hoặc cũng có thể dài lâu hơn, cô thực sự cam tâm kết thúc như vậy sao?"
Hai tay Ôn Tiểu Du run lẩy bẩy, giọt nước mắt nóng hổi cũng lăn dài trên má, sao cô có thể cam tâm chấm dứt cuộc đời mình như vậy, bản án oan của cô chưa được rửa sạch, cô còn chưa đoàn tụ với mẹ, nhưng hiện tại phải níu hơi tàn gian nan từng bước tại Lục gia, phải đối mặt với tên đàn ông lúc nào cũng muốn tổn thương mình này, cô còn có cách nào khác đây?
Cô rốt cuộc còn có thể làm thế nào?
Bàn tay tên đàn ông vẫn đang nắm lấy mảnh thủy tinh trong tay cô, hai người cứ như vậy lâm vào thế giằng co, một lúc sau hắn mới ghé đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn nghe theo tôi, thứ tôi cho cô còn nhiều hơn Lục gia, điều cô muốn làm, tôi đều có thể giúp cô thực hiện".
Lời nói của tên đàn ông khiến thân thể Ôn Tiểu Du khẽ run, từng câu từng chữ của hắn giống như bùa chú mê hoặc lòng người, khiến cô do dự…
Người đàn ông này thực sự có thể giúp đỡ cô sao?
"Anh, tại sao muốn giúp tôi?"
"Cô bây giờ không cần biết ".
Dứt lời tên đàn ông liền lui ra khỏi người Ôn Tiểu Du, thuận tiện lấy đi mảnh thủy tinh trong tay cô, rồi quay người đi đến ban công, vén lên một góc rèm khiến ánh trăng chiếu rọi vào, Ôn Tiểu Du nhìn thấy rõ bóng lưng vững chãi rộng thẳng khiến trái tim người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác an toàn của hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu: "Cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ, sau đó tôi sẽ tới tìm cô".
Nói xong lời này hắn liền nhảy ra khỏi ban công, Ôn Tiểu Du chậm rì rì ngồi dậy, vết máu do tên đàn ông lưu lại trên cổ đã khô lạnh, nhưng trái tim cô lại loạn nhịp như có lửa đốt.
Lật lại án oan, cùng mẹ đoàn viên, người đàn ông đó thực sự có thể giúp cô làm được sao?
Suốt ba ngày sau đó, tên đàn ông kia quả nhiên không xuất hiện, mà cô cũng chưa quyết định có nên giao dịch với hắn hay không.
Nói miệng không có bằng chứng khiến cô không thể dễ dàng tin tưởng người đàn ông này, lại càng không biết sẽ đối phó với hắn như thế nào vào tối nay.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, Ôn Tiểu Du vừa dùng xong bữa sáng liền bị ông cụ gọi tới thư phòng.
Trong gian phòng tĩnh mịch, ông lặng lẽ nhìn gương mặt hốc hác của cô, trong mắt không gợn nửa tia thương tiếc: "Hối lỗi xong chưa?"
Ôn Tiểu Du cúi đầu thuận theo: "Tôi biết sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ không để Lục Cẩn Húc chịu bất cứ tổn hại nào nữa, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt".
Ông cụ hài lòng gật đầu: "Lục gia không phải là không hiểu lý lẽ, tôi cũng nhìn thấy cô tận tâm chiếu cố Cẩn Húc trong một tháng qua, nếu như lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ cô chắc chắn hiểu rất rõ hậu quả sẽ thế nào".
"Tôi hiểu", Ôn Tiểu Du mím đôi môi khô khốc.
"Nếu vậy thì hôm nay cho cô nghỉ ngơi một ngày, việc cô ra tù Ôn gia vẫn chưa biết phải không? Hôm nay trở về thăm nhà đi!"
Ôn Tiểu Du kinh ngạc ngoảnh phắt đầu lên: "Thật, thật sao?", cô có thể trở về nhà thăm mẹ rồi sao!
Ông cụ hờ hững gật đầu, Ôn Tiểu Du cảm kích gập lưng mấy lần: "Cảm ơn, cảm ơn ông, tôi nhất định sẽ đi nhanh về sớm!"
Trong đôi mắt ông cụ xẹt qua một tia suy ngẫm nhưng chẳng hề lên tiếng, chỉ phất tay ra hiệu cho cô ra ngoài.
Chương 9: Cái gọi là tình thân
Một đường ngồi trên xe của Lục gia trở lại Ôn gia này Ôn Tử Du vô cùng kích động, tuy rằng mái nhà đó chẳng có gì đáng lưu luyến nhưng mẹ cô vẫn ở nơi đó, nghĩ đến việc rất nhanh sẽ được gặp bà, tâm trạng cô lại vui sướng nhảy nhót.
Vừa đến trước Ôn gia, cô liền vội vàng xuống xe, chạy thẳng tới cổng lớn biệt thự, sốt sắng bấm chuông cửa.
"Mới sáng sớm mà làm gì đó, ồn ào như vậy...", trên mặt Triệu Nhã Vân còn nguyên mặt nạ đi xuống từ trên lầu ra mở cửa, khi nhìn thấy Ôn Tử Du thì biểu cảm vốn thong thả nhàn hạ liền cứng đờ lại, hoàn toàn đánh mất đi vẻ tao nhã thường ngày, lộ ra chút khôi hài.
"Ôn Tử Du, sao cô lại ra ngoài rồi?"
Ôn Tử Du bị kết án tù mười năm, hiện tại cách thời gian được ra tù vẫn còn rất xa, sao có thể xuất hiện ở đây?
Biểu cảm trên gương mặt bà ta giống như một bảng màu lẫn lộn đan xen, kinh ngạc, hãi hùng, còn có cả chút chột dạ.
"Tôi ra ngoài rồi bà không vui sao?", Ôn Tử Du lạnh lùng nhìn bà ta, không ai hiểu rõ hơn người phụ nữ trước mắt này nguyên nhân cô bị tống vào tù, nhưng bà ta lại cứ vô sỉ khoác lên dáng vẻ vô tội đó.
Có lẽ chính bộ dạng nơi nơi giả tạo đáng thương này đã khiến người bố tốt của cô bỏ rơi vợ con, ngay cả lương tâm cũng ném cho chó gặm.
"Trong nhà sinh ra loại tội phạm như cô đã đủ xúi quẩy rồi vậy mà cô còn dám vác mặt trở về, cô không ngại mất mặt nhưng tôi và bố cô còn biết xấu hổ đó!"
"Không lẽ bà không biết tôi làm thế nào biến thành tù nhân sao?", Ôn Tử Du lạnh mặt ép tới khiến Triệu Nhã Vân bị doạ sợ phải lùi lại mấy bước.
Con nhóc chết tiệt này không còn giống ba năm trước nữa, ánh mắt lạnh lẽo kia dường như có thể giết chết người, chẳng còn sự ngây ngô dễ lừa gạt kia.
"Cô!"
"Được rồi", bỗng nhiên một giọng nam khí phách truyền tới từ cầu thang lầu hai, Ôn Tử Du ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh liền thấy người ‘bố tốt’ của mình, Ôn Khởi Mặc.
"Ôn Tử Du, đi theo tao".
Ôn Khởi Mặc nói xong liền đi về phía thư phòng, Ôn Tử Du liếc Triệu Nhã Vân một cái rồi đẩy bà ta ra, nhấc chân bước lên cầu thang.
Triệu Nhã Vân đứng tại chỗ hung hăng giậm chân: "Ra ngoài thì đã thế nào, hống hách cái gì, tôi sớm muộn cũng sẽ tống cô trở lại!"
Trong thư phòng, Ôn Khởi Mặc nghiền ngẫm đánh giá Ôn Tử Du nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Sao mới ba năm đã ra ngoài rồi?"
Trái tim Ôn Tử Du thoắt cái nguội lạnh.
Phản ứng sau khi thấy con gái ruột của mình ra tù của người đàn ông được cô gọi là bố này suốt mười tám năm hoá ra lại tàn khốc tới vậy.
Thì ra không chỉ có Triệu Nhã Vân và Ôn Lam mà ngay cả Ôn Khởi Mặc cũng hy vọng cô vĩnh viễn bị chôn chân trong chốn lao tù ấy.
Ôn Tử Du chua xót giật giật khóe môi, đây chính là người bố cô tôn trọng mười tám năm, người đàn ông mẹ yêu thương mười tám năm!
Năm đó Ôn Khởi Mặc vì sự nghiệp mà vứt bỏ tình nhân cũng là mối tình đầu Triệu Nhã Vân, mặt dày mày dạn theo đuổi và xin cưới mẹ cô với gia cảnh giàu có, sau khi dựa vào quan hệ của mẹ để phát triển kinh doanh, ông ta mới nhớ tới Triệu Nhã Vân, hai người lập tức dan díu với nhau, còn sinh ra Ôn Lam.
Mà lúc đó vì một chuyện ngoài ý muốn mà sự nghiệp bên ông ngoại lao dốc, dần biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của họ, cuối cùng người vợ tào khang vất vả cùng ông ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng vẫn không địch lại ánh trăng sáng tốt đẹp kia, sau đó hai người ly hôn, Ôn Lam cùng Triệu Nhã Vân cũng được đón vào Ôn gia.
Vì Ôn Tử Du vẫn là người thừa kế hợp pháp tài sản của Ôn gia, đương nhiên cũng trở thành vật cản đường trong mắt họ, đặc biệt là Triệu Nhã Vân cùng Ôn Lam, chỉ hận không thể khiến cô lặng lẽ biến mất.
Ba năm trước khi Ôn Tử Du bị cảnh sát bắt giữ, Ôn Khởi Mặc đã lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô, thậm chí còn yêu cầu xử thật nặng tội giết người, mẹ cũng chính vì chuyện này mà đột quỵ và hoàn toàn ngã gục, cô vẫn nhớ như in một ngày trước phiên tòa, Triệu Nhã Vân cầm giấy báo nguy kịch của mẹ đến tìm cô, nói rằng nếu cô không ngoan ngoãn nhận tội, sẽ thẳng tay dừng việc cấp cứu, khiến mẹ cô phải chết trong phòng mổ.
Cô của lúc đó không thể làm gì khác, chỉ có thể nhận lấy tội danh lái xe đâm người bỏ trốn, vì vậy mà phí hoài mất ba năm, cũng triệt để hủy hoại cuộc đời mình.
Từng cảnh tượng xẹt qua đầu cô giống như một thước phim, đôi mắt cô phớt hồng dâng lên ánh nước: "Tôi làm thế nào ra ngoài có liên quan gì đến ông sao? Ông Ôn?"
Ôn Khởi Mặc bất mãn cau mày: "Nếu đã ra ngoài rồi thì đừng cư xử quái dị như vậy nữa, là mày tông trúng người ta, chỉ ngồi tù ba năm đã được coi là may mắn rồi".
Ôn Tử Du cười khẩy, cô đụng xe vào người khác? Miệng lưỡi của đám người Ôn gia đúng là đồng nhất.
Bản lĩnh vu khống hãm hại này thực sự khiến người khác phải nể phục!
Có phải có những lời dối trá nói nhiều lần rồi, kẻ nói dối đều tưởng rằng chúng đã biến thành sự thật không?
Chỉ ngồi ba năm?
Ba năm nay họ ở bên ngoài an nhàn sung sướng đương nhiên không cảm thấy thống khổ gian nan gì nhưng cô trong tù phải trải qua cuộc sống như thế nào, họ sao hiểu được?
Chương 10: Năm vạn mua lại thống khổ
Có lẽ những kẻ cả ngày sỉ nhục đánh chửi cô trong tù kia không thiếu một phần ‘quan tâm’ này của Ôn gia.
Rốt cuộc thì họ đều không muốn một người có vết nhơ như cô lôi kéo quan hệ với mình, có thể thầm lặng bỏ mạng trong tù thì không gì tuyệt vời hơn.
"Tôi tới không phải là để tranh luận chuyện năm đó với ông, tôi muốn gặp mẹ mình".
"Tao sắp xếp mẹ mày đến một nơi an tĩnh để dưỡng bệnh rồi, sẽ không dễ bị người khác làm phiền tới", con ngươi Ôn Khởi Mặc xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi.
"Mẹ tôi ở đâu, bây giờ tôi muốn gặp bà ấy".
"Mẹ mày là bệnh nhân, là người mày muốn gặp liền có thể gặp được sao!"
"Ông giấu bà ấy ở chỗ nào rồi?", Ôn Tử Du bất ngờ xộc thẳng lên trước vỗ mạnh xuống bàn: "Ôn Khởi Mặc, tôi đã thay con gái rượu của ông nhận tội ngồi tù rồi, ông còn giam giữ mẹ tôi làm cái gì, ông trả bà ấy lại cho tôi, chúng ta hết nợ!"
"Con khốn này mày đang nói gì đó!"
Triệu Nhã Vân, kẻ một mực ở bên ngoài nghe lén lập tức đẩy cửa xông vào, ngón tay sơn móng diêm dúa phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Ôn Tử Du: "Cô bớt ngậm máu phun người đi! Năm đó cô rõ ràng là người đụng xe vào người ta, cô mới là sát nhân, bây giờ còn dám trở về cắn ngược một ngụm, tôi thấy đáng lẽ năm ấy phải tìm luật sư khép cô vào án tử hình mới đúng!"
Ôn Tử Du nghe vậy thì cười tự giễu, quả nhiên bản tuyên án năm đó Ôn gia cũng góp một phần sau lưng, phán quyết mười năm kia có mấy năm là họ giành giật được cho cô đây?
"Không để tôi gặp mẹ mình thì tôi phải cân nhắc tới việc lật lại bản án thôi, nghe nói Ôn Lam bây giờ thế nhưng là một đại minh tinh, không biết nếu chuyện này bị giới báo chí phanh phui ra, có ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của cô ta không nữa?"
Ánh mắt Ôn Khởi Mặc bỗng nhiên toát lên vẻ hiểm độc: "Mày dám uy hiếp tao?'
Triệu Nhã Vân cũng tràn đầy căm hận muốn lao tới đánh Ôn Tử Du.
"Tôi là đang đàm phán với ông", vừa nói cô vừa đi tới bên cửa sổ mặt đất, nhìn thấy chiếc xe của Lục gia vẫn đang đỗ bên ngoài đợi mình, nói tiếp: "Người đưa tôi ra khỏi tù không phải là đối tượng các người có thể chọc tới, hôm nay họ đưa tôi trở về, các ngươi thử đoán xem nếu tôi không trở ra, họ có lập tức tới tìm các người gây rắc rối không?"
Ôn Khởi Mặc nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn toàn cầu đậu cách biệt thự không xa, khắp thành phố cũng không tìm được quá ba chiếc, chủ nhân của nó quả thực không phải người mà Ôn gia có thể đắc tội tới.
Rốt cuộc Ôn Tử Du đã bám được đùi ai lại đột nhiên có tự tin như vậy?
Đè xuống sự hung ác trong mắt, Ôn Khởi Mặc rút ra một tờ ngân phiếu từ trong ngăn kéo, viết lên một dãy số rồi đưa cho Ôn Tử Du: "Tử Du à, bố biết con ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực rồi, mẹ con bây giờ rất tốt, bà ấy cần được tĩnh dưỡng, bác sĩ cũng nói bà ấy không thể chịu được bất kỳ sự quấy rầy nào, đợi tình trạng của bà ấy tốt hơn một chút bố sẽ thông báo cho con tới thăm, số tiền này con cầm lấy, coi như là đền bù của bố dành cho con trong những năm này"
Vừa đưa tấm chi phiếu cho Ôn Tử Du, Ôn Khởi Mặc vừa dùng ánh mắt ngăn cản Triệu Nhã Vân đang nóng lòng muốn xông lên kia, trên mặt còn treo ý cười.
Ôn Tử Du bước tới nhận lấy chi phiếu, nhìn thấy con số bên trên thì cười lạnh lẽo.
Năm vạn (tầm 180 triệu).
Tiền tiêu vặt của Ôn Lam tùy tiện vứt ra cũng vài chục vạn, mà ba năm này không biết cô ta đã tiêu pha hết bao nhiêu triệu, sinh bệnh liền ném vào bệnh viện con số trên trời, cho dù tiền kiện tụng năm đó của cô cũng chỉ dừng ở con số năm mươi vạn, mà hôm nay Ôn Khởi Mặc muốn dùng năm vạn cỏn con này để đuổi cô đi.
Nỗi đau đớn vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết ở tù của cô chỉ đáng giá năm vạn.
Ôn Tử Du cười khẩy xé nát tấm chi phiếu rồi ném mảnh vụn vào mặt Ôn Khởi Mặc, xoay gót rời đi.
"Ông tốt nhất mau chóng cho tôi gặp mẹ mình, nếu không tôi nhất định sẽ khiến Ôn Lam phải thân bại danh liệt".
"Ôn Lam thế nhưng là em gái của cô, sao cô có thể làm như vậy!", Triệu Nhã Vân ở phía sau thẹn quá hoá giận mà gào lên.
"Vậy sao? Nhưng sao tôi lại nhớ, mình đã không còn quan hệ gì với Ôn gia vào ba năm trước rồi?"
Dứt lời liền sải bước rời đi, để Triệu Nhã Vân đứng đó há mồm chửi mắng.
Mãi cho tới khi bước ra khỏi cổng lớn Ôn gia, Ôn Tử Du mới như con rối đứt dây, cả người chẳng còn sức lực, thất thần đi ra ngoài.
Hủy hoại Ôn Lam? Cũng chỉ là cái cớ cô tạm thời bịa ra thôi.
Với năng lực hiện tại của cô, sợ rằng tin tức còn chưa bại lộ thì đã bị Ôn gia dùng tiền dập tắt rồi, căn bản không thể khuấy lên bất cứ gợn sóng nào.
Hơn nữa còn có Lục gia thời thời khắc khắc theo dõi và khống chế cô, cô hoàn toàn không có cơ hội, lại càng không có bản lĩnh đi làm chuyện khác.
Trò cáo mượn oai hùm chỉ có thể diễn một lần, nếu lặp lại sẽ bị Ôn Khởi Mặc nhìn thấu, đến lúc đó cô lấy gì trao đổi để đòi người với ông ta?
Mẹ của cô rốt cuộc hiện tại thế nào rồi? Ôn Khởi Mặc có đối xử tốt với bà không?
Ôn Tử Du ngẩng đầu, cố nén nước mắt đi về phía xe của Lục gia.
Nhưng khi đi qua một chiếc Ferrari đỏ rực cô liền khựng lại bước chân.
Ôn Tử Du nhận ra nó.
Nó thuộc về vị hôn phu cũ của cô, Dư Phi Minh.
Lúc này chiếc xe đang rung lắc với biên độ đều đặn, bên trong còn truyền tới từng đợt âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.