Điện thoại ' bụp' một tiếng bị cúp, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toàn thân đã thấm ướt quần áo cô như vừa được vớt ra từ đầm nước lạnh, không khí cũng giống như bị rút cạn khiến người ta nghẹt thở.
Bạch Dịch An cũng đứng dậy, đỡ lấy cơ thể loạng choạng chực đổ của cô, vội hỏi: "Tử Du, cậu sao thế?"
"Không sao, tớ không sao…", Ôn Tử Du tránh khỏi tay Bạch Dịch An, lùi lại vài bước, lo sợ sẽ liên lụy tới anh ta, cô nắm chặt điện thoại, vội vã nói lời tạm biệt: "Tớ có việc phải đi trước đây, chúng ta ngày khác liên lạc nhé!"
"Đợi đã", Bạch Dịch An biết cô có nỗi khổ tâm, một người bị bỏ tù oan lại lưu lạc tới Lục gia, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, anh ta muốn giúp đỡ cô cũng phải có chừng mực, không thể làm hại tới cô thêm: “Ở đây tớ có một tấm thẻ cậu cầm lấy đi, nếu ăn mặc ở Lục gia không hợp ý liền tự mình ra ngoài mua sắm. Đúng rồi, tớ còn mang tới cho cậu rất nhiều quần áo, đều là những kiểu dáng cậu thích trước kia, nếu không tiện đi ra ngoài mua cũng có đồ để thay”.
Ôn Tử Du cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo mà mình mặc ra khỏi tù ngày đó, là quần bò cùng áo cộc tay màu trắng của ba năm trước, cô có chút mất tự nhiên cười đáp: “Không sao, tớ có quần áo…”
“Đừng khách sáo với tớ nữa, được rồi, cậu trở về trước đi, nếu muộn giờ Lục gia lại gây khó dễ mất”.
Bạch Dịch An nhét quần áo và thẻ vào trong tay Ôn Tử Du liền xoay người rời đi, cô chỉ đành mang theo đồ vật lên xe Lục gia trở về.
Ở một góc đường, Bạch Dịch An ngồi trong xe nhìn theo vóc dáng gầy gò của Ôn Tử Du chui vào trong xe, trái tim không hiểu sao thắt lại, ngón tay siết chặt vô lăng.
Ôn Tử Du, đợi tớ, sẽ có một ngày tớ để cậu tự do.
Một đường trở về này Ôn Tử Du đều thấp thỏm không yên, chỉ hy vọng trời tối muộn hơn chút, cô sợ tên đàn ông kia sẽ làm gì mình, nhưng lại không dám giãi bày với ai.
Tên tài xế này cũng là thuộc hạ của hắn, cô càng không dám thể hiện ra sự bất thường dù là nhỏ nhất.
Có nhiều lúc, cô muốn nhảy khỏi xe để trốn chạy, nhưng cô biết bản thân trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Lục gia.
Ôn Tử Du cảm thấy bản thân giống như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, nhất thời không hô hấp nổi.
Cô ngồi trong phòng khách đến tận nửa đêm cũng không dám về phòng, người hầu đi tới lui đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng là vẫn là Diệp Uyển Tĩnh đi xã giao về muộn thấy cô vẫn còn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách liền nổi cơn tam bành bắt đầu quát mắng: "Muộn như vậy rồi sao cô không ở cạnh Cẩn Húc mà còn ngồi ngây ngốc ở đây làm cái gì?"
"Tôi, tôi ngủ không được nên ra phòng khách hít thở không khí…"
"Quay về phòng ngay cho tôi, không ngủ được liền mát xa cho Cẩn Húc cho đến khi nào ngủ được thì thôi! Đừng để tôi đêm hôm còn bắt gặp cô, đúng là ghê tởm!"
Ôn Tử Du bất đắc dĩ đứng dậy trở về phòng, cửa vừa khép lại, ánh đèn trong phòng liền tối om, cô trực tiếp bị người ta dùng lực ép lên tấm ván cửa.
"Tên mặt trắng đó chạm vào đâu của cô rồi? Là cánh tay nào sờ tới? Tôi đi chặt tay đó xuống?"
"Chúng tôi chỉ là bạn tốt của nhau, anh không thể vô duyên vô cớ làm tổn thương tới cậu ấy!"
"Ôn Tử Du, mới có vài ngày mà cô đã không kìm chế được đi tìm tên đàn ông khác rồi! Sợ rằng một tháng chỉ là cái cớ của cố để trông khoảng thời gian này tìm một tên đàn ông làm núi dựa, mượn cơ hội thoát khỏi tôi mà thôi. Còn dám nói chuyện thay hắn nữa, cô có tin nếu mình còn nói thêm nửa câu ngày mai tôi liền tiễn hắn đi gặp Diêm Vương không?"
Cô sực nhớ tới chiếc Ferrari kia của Dư Phi Minh mà tên tài xế chẳng chần chừ đâm nát, cũng không thèm nghĩ xem trong xe có người hay không, có lẽ bọn họ căn bản không đoái hoài tới điều này do đó đối với hắn mà nói, giết chết Bạch Dịch An cũng chỉ là việc động động ngón tay mà thôi.
"Xin anh đừng như vậy … tôi không hề có ý tìm người nhờ vả, giữa tôi và cậu ấy không có gì cả, nếu anh không yên tâm, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa…"
Ôn Tử Du nghĩ lại mà sợ, nếu hôm nay cô cô tiếp xúc nhiều hơn với Bạch Dịch An, thì có phải bây giờ cô đã nhận được tin dữ từ anh ta không?
May mắn thay sự van xin khẩn thiết này của cô có tác dụng, tên đàn ông cuối cùng cũng buông cô ra nhưng khi nhìn thấy túi quần áo trong tay cô, cơn giận của hắn lại bùng nổ, liền quăng chúng xuống đất, tấm thẻ Bạch Dịch An đưa cũng rơi ra ngoài.
Nhìn quần áo rải rác cùng tấm thẻ trên đất, tên đàn ông khịt mũi cười lạnh: "Đưa cho cả quần áo và thẻ mà còn nói là không có gì, hửm?"
Khuôn mặt của Ôn Tử Du bị bàn tay như cái bồ quạt của tên đàn ông véo chặt, miệng cô gian nan nặn ra mấy chữ: "Chỉ là vài bộ quần áo…"
"Chỉ là vài bộ quần áo? Vậy lần sau có phải là sẽ trao thân cho hắn ta rồi không?"
"Đủ rồi đó! Anh rốt cuộc muốn thế nào, quần áo cũng không phải dùng tiền của anh, có nhận hay không là quyền tự do của tôi, anh dựa vào đâu mà quản lý tôi khắp nơi?"
"Tự do? Ha ha! Ôn Tử Du, e là cô bị ông cụ Lục nuôi thả quen rồi, quên là bản thân đang ở nơi nào, giữ thân phận gì rồi đi!"
"Tôi tự do hay không thì liên quan gì tới tên ác ma điên loạn nhà anh, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!"
"Vậy tôi liền phá nát cô trước!'
"Anh! Bỏ ra! Ư…"
Chương 17: Anh tỉnh rồi!
Miệng của Ôn Tử Du bị hắn dùng miệng chặn đứng không thốt nổi thành câu, nỗi tuyệt vọng thật sâu bao trùm cả trái tim cô, ai có thể tới cứu cô, cô rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Cánh cửa vừa lạnh vừa cứng cô vùng vẫy không ra, mắt thấy sắp bị hắn chà đạp, lại nghe thấy giọng nói đứt quãng yếu ớt truyền tới từ trên giường của Lục Cẩn Húc.
"Nước… tôi muốn uống nước…"
Hai mắt Ôn Tử Du sáng rỡ, căng họng hét lên: "Người đâu, Lục Cẩn Húc tỉnh rồi!"
Động tác của tên đàn ông cũng đột ngột dừng lại, hắn ngoảnh đầu hiểm ác nhìn Lục Cẩn Húc, lại quay sang nhìn lại Ôn Tử Du, sự rét lạnh trong mắt chỉ hận không thể đem cô đi lăng trì.
Tiếng bước chân ngoài hành lang từ xa rồi dần vọng tới gần, tên đàn ông cuối cùng hung ác cắn mạnh một ngụm xuống bả vai cô, rồi xoay người vén rèm nhảy xuống dưới ánh trăng.
Cô cảm giác được da thịt trên vai bị cắn rách nhưng cũng không màng xử lý vết thương, chỉ vội vã nhặt lên quần áo mặc vào, đồng thời thu dọn đồ đạc rơi lung tung dưới đất, người của Lục gia lúc này đã tới trước cửa, gấp gáp gõ cửa.
Ôn Tử Du vừa hé cửa mọi người lập tức tràn vào vây quanh đầu giường, cả căn phòng được bật đèn sáng trưng, thấy Lục Cẩn Húc trên giường thực sự mở ra hai mắt, tất cả đều rưng rưng nước mắt vui mừng.
"Cậu chủ cả tình rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"
Diệp Uyển Tĩnh lau nước mắt nói: "Cẩn Húc, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, những năm này mẹ lo lắng gần chết, có biết không?"
Ông cụ Lục dẫn theo bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Cẩn Húc, sau khi xác nhận mọi thứ bình thường, ngày mai còn cần tới bệnh viện tầm soát một lượt, hôm nay có thể nghỉ ngơi trước, mọi người mới yên tâm.
Ông cụ đi tới trước mặt Ôn Tử Du, vui vẻ gật đầu: "Cẩn Húc có thể tỉnh lại có một phần công lao của cô".
Ôn Tử Du cúi thấp đầu, lo sợ trên mặt có dấu vết gì bị ông ấy nhìn ra, đáp: "Không dám, Lục Cẩn Húc có thể tỉnh lại đều nhờ Lục gia chiếu cố chu đáo".
Ông cụ cũng không nhìn tới cô nữa, chỉ trầm giọng ra lệnh: "Cẩn Húc vừa tỉnh lại thôi, tất cả đều ra ngoài đi, để thằng bé nghỉ ngơi thật tốt, còn lại ngày mai nói sau".
Lệnh vừa vang lên, người của Lục gia toàn bộ lui xuống, ông cụ dặn dò: "Cẩn Húc à, đây là vợ của cháu, hơn một tháng qua đều do cô ta chăm sóc cháu, đêm nay vẫn để cô ta ở lại bên cháu đi", nói xong cũng rời đi luôn.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Ôn Tử Du cùng Lục Cẩn Húc vừa tỉnh lại.
Lục Cẩn Húc vừa tỉnh lại, hai mắt còn hơi mờ mịt nhìn chăm chăm Ôn Tử Du một hồi, cô chợt nhớ tới vừa rồi anh muốn uống nước liền vội vàng đút nước cho anh.
Sự lạnh nhạt của anh khiến cô không dám lên tiếng, thấm họng xong, giọng nói của người đàn ông cũng rõ ràng hơn trước: "Cút ra ngoài".
"Cái gì?"
"Tôi không thích ở cùng phòng với phụ nữ xa lạ, cút tới cửa phòng ngủ đi".
Ôn Tử Du cắn răng: "Tôi là vợ của anh, chúng ta là quan hệ hợp pháp có lĩnh chứng đàng hoàng, tôi ở cùng anh có gì không đúng?"
"Còn không cút ra ngoài tôi sẽ kêu người trở lại, nói với họ cô cấu kết với tên đàn ông khác sau lưng tôi", tầm mắt của Lục Cẩn Húc rơi xuống bờ vai cô: "Còn lưu lại vết tích không biết xấu hổ!"
Tay Ôn Tử Du bất giác ôm lấy vết răng sâu trên vai, cho dù cách một lớp áo, lại giống như một que hàn đốt cháy da thịt cô.
Đặc biệt là dưới sự vạch trần không chút kiêng dè của Lục Cẩn Húc khiến cô càng không ngẩng đầu lên được .
Cuối cùng cô chỉ đành ôm chiếc chăn ra khỏi cửa rồi trải xuống sàn nhà cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Người của Lục gia quả nhiên không có ai tốt đẹp.
Lục Cẩn Húc người của hôm qua còn có thể dựa vào sưởi ấm, quả nhiên sau khi tỉnh lại cũng là một tên ác ma.
Hơn nữa trên tay anh còn nắm thóp của cô, Ôn Tử Du chỉ cảm thấy thật vô lực, loại cảm giác khắp nơi đều bị người khác khống chế này thực sự rất khó chịu.
Ngày hôm sau sau khi kiểm tra trở về Lục Cẩn Húc liền cùng ông cụ Lục đi thẳng vào thư phòng.
"Cháu muốn ly hôn?", ông cụ Lục trầm ngâm hồi lâu: "Cô ta đụng xe vào cháu, còn từng ngồi tù, cháu chán ghét cô ta là điều dễ hiểu, nhưng ông không đồng ý cháu ly hôn bây giờ".
Lục Cẩn Húc đanh mặt đáp: "Giữ lại người phụ nữ này trong nhà suy cho cùng vẫn là một hậu họa".
"Tuy nói là vậy nhưng cháu hôn mê suốt ba năm, ông không biết đã tìm tới bao nhiêu danh y cũng không có tác dụng, chỉ duy nhất cô ta phục vụ hai tháng cháu liền bình phục, cho dù cháu ghét bỏ cô ta, nhưng vì mệnh vượng phu này cũng phải nhẫn nhịn!"
Trải qua chuyện này của Lục Cẩn Húc ông cụ hôm nay càng ngày càng mê tín hơn, chỉ cần người một nhà có thể bình an vô sự, những thứ khác đều không quan trọng.
"Ông biết cháu vẫn còn nhớ tới Mộ Yên Nhiên, nhưng năm đó cháu gặp tai nạn cũng chính vì đuổi theo cô ta, ông thấy mệnh người này xung khắc với cháu nên cũng đừng nhắc tới cô ta nữa ".
Nhắc tới Mộ Yên Nhiên, con ngươi Lục Cẩn Húc hơi tối lại.
"Ông nội, đó đều là mê tín, ông không nên…"
Lục Cẩn Húc đương nhiên không tin những thứ thần bí dị đoan này, nhưng nhìn tới mái đầu bạc trắng của ông nội, những lời biện giải đã tới bên môi cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.
"Cháu biết rồi", Lục Cẩn Húc ngoan ngoãn cúi đầu, ông lão trước mặt đã già nua hơn nhiều so với ba năm trước, những ngày tháng anh rơi vào hôn mê, chắc hẳn đã khiến ông lao tâm khổ tứ không ít.
Vì ông kiên quyết không đồng ý nên chuyện ly hôn này cũng chỉ có thể bàn bạc lâu dài.
Chương 18: Cơn ác mộng tái diễn
Khi Lục Cẩn Húc trở lại phòng ngủ, Ôn Tử Du đang ngồi đờ đẫn trên giường giống như lạc mất tia hồn phách vậy, trong đôi mắt đẹp mê ly không có nửa điểm thần thái, thấy anh quay lại cũng không có phản ứng gì.
Lục Cẩn Húc thấy vậy cau mày đóng sầm cửa lại, tiếng động lớn lập tức kéo Ôn Tử Du trở lại thực tại, thấy bóng dáng anh chỉ run run khoé môi, cuối cùng cũng không hỏi ra điều gì.
Cho dù anh không nói gì nhưng cô cũng biết anh nhất định là đi tìm ông cụ muốn ly hôn, biết cô là đầu sỏ khiến mình nằm liệt suốt ba năm mà không băm vằm cô thành thịt vụn đã là rất nhân từ rồi, sao có thể chấp nhận việc cô làm vợ đây?
Huống hồ đêm qua anh còn tận mắt nhìn thấy cảnh sắc cô bị tên đàn ông kia ức hiếp.
Phàm là đàn ông đều không thể chấp nhận nổi việc vợ mình bị kẻ khác chấm mút đi?
Lúc này anh hẳn là tới kêu cô thu dọn đồ đạc rời đi?
Rời khỏi Lục gia cô phải đi đâu về đâu đây?
Ôn gia có thể dễ dàng bỏ qua cho cô không?
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ thì một phần văn kiện được ném tới trước mặt.
"Ký thỏa thuận này đi".
Lục Cẩn Húc lạnh như băng mở lời, cái lạnh trong giọng nói của anh cùng cái lạnh của tên đàn ông kia hoàn toàn khác nhau, một cái là lãnh đạm, một cái là lạnh lùng hung ác, tuy hai phong cách riêng biệt nhưng đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Ôn Tử Du lật mở văn kiện, điều kiện đầu tiên chính là không được phép tiết lộ quan hệ hôn nhân giữa hai người họ, tiếp đó là đủ các loại điều khoản đều nhằm vào và hạn chế cô, không có một điều gì kìm hãm anh, anh hoàn toàn là người hưởng lợi trong đó.
"Nếu tôi kí thì có thể ở lại Lục gia sao?"
"Đúng, cô ký hay không ký?"
"Ký!"
Tại sao không ký, nếu Lục Cẩn Húc thực sự muốn phanh phui chuyện cô có mối quan hệ bất chính với người đàn ông khác, thì cô bây giờ sẽ không thể yên bình ngồi đây, nói không chừng anh cũng có băn khoăn của mình, mà Lục gia hiện tại còn cần tới cô, vậy tại sao cô không tiếp tục lưu lại, mà phải ra ngoài lo lắng hãi hùng Ôn gia sẽ tìm mình gây rối bất cứ lúc nào?
Ôn Tử Du cầm bút dứt khoát ký xuống bản thỏa thuận rồi đưa lại cho Lục Cẩn Húc.
Ký xong cô liền đứng dậy: "Nếu đã giải quyết xong thì tôi đi nghỉ trước đây".
Bởi vì đủ loại kinh sợ tối qua khiến cô cả đêm trằn trọc không yên.
"Về sau ở nhà chúng ta vẫn sẽ ngủ cùng một phòng", Lục Cẩn Húc thản nhiên nói: "Đây là yêu cầu của ông nội".
Ôn Tử Du nhìn người đàn ông đã có thể tự do đi lại trước mắt, trái tim vừa buông lỏng của cô lại nhảy thót, ngủ chung với một người đàn ông nguy hiểm như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, tôi ngủ trên giường, cô ngủ dưới đất", Lục Cẩn Húc thấy được tia cảnh giác trong mắt cô liền không vui.
Ôn Tử Du thở hắt ra một hơi, ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất, ít nhất anh sẽ không vừa mở mắt liền muốn quấy rối cô, anh tỉnh rồi thì tên đàn ông kia sẽ không dám tùy tiện xông vào làm hại cô nữa.
Đây cũng coi như một loại bảo vệ đối với cô.
Chỉ là kể từ bây giờ cũng không thể ôm cánh tay anh nữa.
Đêm nay tuy ngủ dưới đất cứng ngắc nhưng Ôn Tử Du lại ngủ vô cùng yên lành.
Sau đó Ôn Tử Du cũng không bị tên đàn ông kia quấy nhiễu nữa, quan hệ với Lục Cẩn Húc cũng không nóng không lạnh, để không khiến ông cụ lo lắng, anh yêu cầu cô phối hợp diễn kịch với mình trước mặt mọi người, không để người khác cảm thấy hai người họ quá mức xa cách, nhưng sau lưng lại hoàn toàn không cho phép cô tới gần mình nửa bước, Ôn Tử Du cũng vui vẻ tự tại chấp nhận.
Lục Cẩn Húc dần dần tiếp nhận lại công việc tại Lục thị, mỗi ngày đều đầu tắt mặt tối, bận rộn tới mức ngay cả thời gian liếc Ôn Tử Du một cái cũng không có, cô cũng không cần phải lau rửa thân thể cho anh nữa, mát xa cũng vậy, mỗi ngày chỉ cần cùng anh lắc lư trước mặt ông cụ liền coi như hoàn thành nhiệm vụ, thực sự nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Khi cô tưởng rằng những ngày tháng này sẽ mãi mãi tiếp diễn như vậy thì một lần nữa bị cơn ác mộng đánh tan thành bọt nước.
Vào ban đêm, khi Lục Cẩn Húc đang đọc tài liệu trong thư phòng, Ôn Tử Du thì ngủ trên sàn nhà, bỗng nhiên đèn trong phòng vụt tắt, cô theo bản năng muốn bò dậy chạy ra cửa, lại bị người khác tóm lấy cổ tay trước một bước.
“Đã lâu không gặp, Ôn Tử Du!”
Chương 19: Hèn hạ vố sỉ
"Lục Cẩn Húc đã tỉnh rồi, anh còn dám tới, anh không sợ tôi gọi người tới sao?"
"Cô kêu đi, nếu cô dám kêu, tôi liền ' làm' cô ngay trước mặt bọn họ, đến lúc đó xem xem Lục Cẩn Húc còn bấm bụng chịu đội cái sừng này không!"
"Anh vô sỉ!"
"Ôn Tử Du, ước định một tháng của chúng ta sắp hết rồi, cô đã nghĩ xong chưa? Cô đồng ý hay không đồng ý?"
Ôn Tử Du thất kinh, hắn vậy mà còn nhớ chuyện này!
"Chuyện lớn như vậy tôi sao có thể quên đây?", người đàn ông dường như nhìn thấu được tâm tư của cô: "Tôi ngược lại rất kỳ vọng vào câu trả lời của cô đấy".
Cơ thể của Ôn Tử Du không kìm được run rẩy, từ hành lang lúc này vọng tới tiếng bước chân, cô vừa muốn cao giọng hét lên đã bị tên đàn ông bịt chặt miệng: "Ngoan, không phải sợ, hôm nay tôi sẽ không ăn cô. Chi phiếu lần trước tôi đưa cô đã được đổi thành thẻ, cô cầm lấy nó đi mua vài bộ trang phục xinh đẹp gợi cảm, khi thời hạn ba mươi ngày kết thúc, tôi sẽ tới tìm cô, đến lúc đó nhớ phải mặc chúng để nghênh đón tôi đó".
Dứt lời một tấm thẻ ngân hàng liền được nhét vào trong tay cô, tên đàn ông cười trầm thấp, rủ mi nhìn xuống từ trên cao với ánh mắt đầy doạ dẫm: "Nếu cô dám không nghe theo lời tôi nói, tôi liền khiến Lục Cẩn Húc lặng lẽ chết trên người cô, để xem đến lúc đó Lục gia có hành chết cô không".
Ôn Tử Du nắm chặt tấm thẻ, mép thẻ sắc cạnh ghim sâu vào da thịt khiến cô đau đớn cũng mang theo sự đấu tranh cùng tuyệt vọng sâu sắc.
Cuối cùng cô như cam chịu trước số phận mà nhắm lại hai mắt, yên lặng gật đầu: "Tôi biết rồi".
Tên đàn ông hài lòng rời đi, không lâu sau Lục Cẩn Húc cũng trở lại, thấy anh cởi bỏ quần áo nằm xuống giường, cô nhẹ giọng hỏi: "Lục Cẩn Húc, lúc hôn mê anh có ý thức không? Thính giác đều bình thường sao?"
Lục Cẩn Húc lạnh lẽo liếc cô đáp: "Sao thế, sợ bị tôi nghe thấy cô cùng tên đàn ông kia giở trò đồi bại sao?"
"Không phải… tôi…"
Cô lo sợ những lời tâm sự trong những đêm bơ vơ vô lực kia của mình bị anh nghe thấy.
Người đàn ông đứng dậy bước tới bên cạnh cô, hơi khom người miết chặt lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô: "Ôn Tử Du, hãy nhớ kỹ thân phận của mình, tốt nhất làm chuyện gì cũng nên có chú ý, cho dù tôi không có ý tứ gì với cô nhưng tôi cũng sẽ tuyệt đối không cho phép vợ của mình xảy ra chuyện dơ bẩn gì với tên đàn ông khác!"
Sự lạnh lùng của Lục Cẩn Húc xơ xác sâu thẳm, loại khí chất vương giả nói một không nói hai đó hoàn toàn khác với sự âm hiểm của tên đàn ông kia.
Nhưng hai người họ đều khiến cô phải kinh hồn táng đảm.
Cô gật đầu: "Tôi, tôi sẽ không…"
"Vậy là tốt nhất!"
Anh hất mặt cô ra, giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu mà hung hăng chà lau tay mới nằm xuống giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cho dù Ôn Tử Du không tình nguyện cũng vẫn phải lê bước ra ngoài mua quần áo. Bởi vì không biết tên đàn ông kia đang ẩn nấp trong góc nào để theo dõi cô, nếu cô không nghe lời sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó kinh khủng mất, khiến cô ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Xe của Lục gia dừng lại trước trung tâm thương mại xa hoa nhất của thành phố Giang, khi Ôn Tử Du bước xuống xe nhìn thấy nơi này chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời.
Khi cô còn là thiên kim của Ôn gia, thỉnh thoảng mẹ sẽ đưa cô tới đây, nhưng hiện tại… mọi thứ vẫn vậy, nhưng con người đã đổi thay.
Cô gạt bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn đó mà bước vào trong, tìm được cửa hàng mình hay ghé thăm nhất trước kia, vài năm không đến, bài trí không có quá nhiều thay đổi nhưng cô không nhận ra người nhân viên nào ở đây cả.
Cô tùy tiện nhìn một vòng quanh cửa tiệm, cảm nhận được một vài ánh mắt bất thiện rơi xuống người mình, quay đầu liền thấy mấy nhân viên hướng dẫn đều mang nét mặt kỳ quái, trong mắt còn lộ ra một tia khinh thường.
Nhìn lại trang phục trên người mình, quần bò đã giặt tới sờn bạc, cùng chiếc áo phông trắng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, còn có chiếc túi vải bố màu trắng, nhìn thế nào cũng không giống người có thể tiêu tiền ở đây.
Xem ra Bạch Dịch An nói không sai, mọi người ngày nay đều luôn thực dụng, thấy cô ăn mặc không sang trọng gì liền quy xếp cô vào loại thấp kém, do đó cô cũng phải có thể diện một chút mới được.
Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du nhìn trúng một chiếc váy liền thân được bày ở giữa cửa hàng, đang muốn vươn tay lấy xuống thì bỗng nhiên, có người từ đối diện đi tới trực tiếp giật lấy nó khỏi tay cô.
Ôn Tử Du cau mày, vốn tự cho rằng mình xui xẻo đang định tìm sang mẫu khác, thì đột nhiên người đó lại kinh ngạc thét chói tai: "Nhìn xem ai đây? Ôn Tử Du?"
Chương 20: Sao cô còn chưa chết?
Chẳng ngờ lại là người quen.
Ôn Tử Du sầm mặt, không muốn quan tâm tới cô ta, người tới không phải ai khác, chính là Triệu Nhã Vân cùng cháu gái của bà ta Lưu Diệu Ly.
Năm đó khi Triệu Nhã Vân thành công đi lên từ vị trí tiểu tam cũng dẫn theo một đám người nhà ‘hưởng phúc’ cùng, khi cô rơi vào cảnh khốn cùng nhất Lưu Diệu Ly này không thiếu phần giẫm lên đầu cô để lấy lòng Triệu Nhã Vân.
Thật là trùng hợp lại chạm mặt nhau ở đây.
"Ôn Tử Du?", Triệu Nhã Vân thấy cô thì có chút kinh ngạc.
Ôn Tử Du ở Lục gia không phải là nên chịu khổ chịu nhục sao, sao lại không thiếu tay cụt chân mà sắc mặt còn hồng hào sáng bóng tốt hơn ngày đó rất nhiều, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị hành hạ đây?
Sau khi Ôn Tử Du trở lại Lục gia, Triệu Nhã Vân ngày ngày đều nguyền rủa cô mau chóng bỏ mạng ở đó, như vậy con gái của bà ta mới có thể cả đời vô lo.
Hiện tại thấy Ôn Tử Du trải qua cuộc sống còn khá tốt đẹp, trong lòng bà ta như mắc nghẹn, cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
"Sao cô lại ở đây?", Lưu Diệu Ly vốn tưởng rằng Ôn Tử Du còn đang ở trong tù, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn hỏi.
"Cô còn có thể đến thì sao tôi lại không được?", Ôn Tử Du không khách sáo đáp trả lại một câu.
Loại người như Lưu Diệu Ly cũng có thể đặt chân vào, sao cô lại không thể?
"Cô còn tưởng mình là cô cả của Ôn gia sao?", Lưu Diệu Ly tức điên người, cô ta chướng mắt nhất biểu cảm kiêu ngạo điềm tĩnh đó của Ôn Tử Du, một đứa tù nhân mà thôi lấy đâu ra tự tin vênh váo với cô ta như vậy.
"Có phải hay không thì liên quan gì, tôi vào đây để mua quần áo, mua được là được, còn phải nói tới lai lịch?"
Dứt lời liền xoay người nói với nhân viên hướng dẫn kia: "Thật ngại quá, chiếc váy này là tôi nhìn trúng trước, phiền cô bảo bọn họ trả lại cho tôi".
Một chiếc váy mà thôi, Ôn Tử Du vốn không có ý định tranh giành với người khác. Nhưng thấy dáng vẻ hùng hổ bức người này của Lưu Diệu Ly, cô liền gạt bỏ suy nghĩ nhẫn nhịn đó.
"Mua nổi?", Lưu Diệu Ly hừ lạnh một tiếng, Triệu Nhã Vân ở bên cạnh cũng không kìm được mỉm cười, nhưng vẫn khoác vẻ mặt dịu dàng phóng khoáng: "Nói bậy bạ gì đó, Tử Du, cô vừa ra tù nào có tiền mua loại trang phục đắt đỏ này?"
Tờ chi phiếu lần trước Ôn Khởi Mặc cho đã bị cô xé vụn ngay tại chỗ, nếu Ôn Tử Du muốn sĩ diện thì bà ta cũng không ngại giúp cô xấu mặt, nhận thức lại thân phận hiện tại của mình.
Nhân viên hướng dẫn lúc đầu còn do dự không quyết, bởi dáng điệu của Ôn Tử Du quá đỗi trấn tĩnh, cô ta cũng không dám liều lĩnh đắc tội, nhưng vừa nghe thấy Triệu Nhã Vân nói cô từng ngồi tù, biểu cảm của cô ta lập tức thay đổi.
"Xin lỗi cô, tôi thấy hai vị khách này lấy đô trước, hay là, cô tới tiệm khác xem xem?"
Một người phụ nữ từng ngồi tù ắt hẳn cũng không phải người khó chọc hay có tiền gì, do đó nhân viên hướng dẫn nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, định đuổi Ôn Tử Du đi.
"Hóa ra cửa hàng của các cô còn có quy định đuổi khách à?", Ôn Tử Du lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô hôm nay thực sự được biết mắt chó coi người thấp là thế nào.
"Hừ, mua không nổi thì được tính làm khách hàng kiểu gì, con chó con mèo lang thang cũng phá vỡ tâm trạng của khách hàng đó mới là chuyện hệ trọng", Lưu Diệu Ly mỉa mai.
Triệu Nhã Vân thấy cảnh này thì cố nén cười hòa giải: "Tử Du à, chiếc váy này thực sự là do chúng tôi nhìn thấy trước, như thế này đi, để đền bù tôi sẽ mua cho cô một cái khác, coi như một mảnh tâm ý".
"Dì à, dì cũng quá lương thiện rồi!"
Ôn Tử Du mắt lạnh nhìn cảnh người hát kẻ khen hay này, trong lòng tự giễu, đúng là phối hợp nhịp nhàng.
Cô cũng lười phải đôi co với họ, chỉ rút ra từ trong túi tấm thẻ đen mà tên đàn ông kia đưa cho mình: "Không lẽ, cái này lại không thể mua nổi đồ trong tiệm của các cô sao?"
Biểu cảm khinh thường trên mặt nhân viên hướng dẫn lập tức đông cứng lại, trợn mắt cầm lấy tấm thẻ, lật xem một vòng đủ các tất cả các loại kí hiệu chống hàng giả, quả nhiên là thật!
Hơn nữa đây còn là một tấm thẻ đen giới hạn toàn cầu của Citibank, chỉ riêng phí thường niên đã phải vài chục vạn, hơn nữa người bình thường cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể làm được, cô ta làm việc ở đây đã vài năm đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Không lẽ cô ta đã nhìn lầm, người phụ nữ này thực sự là một người quyền quý.
Cô ta không dám chậm trễ, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vội vã lấy xuống trang phục, hai tay cung kính đưa cho Ôn Tử Du: "Cô có muốn tới phòng thử đồ không ạ?"
Ôn Tử Du không đáp, ánh mắt phiêu đãng nhìn tới hai người phụ nữ với sắc mặt vô cùng khó coi kiaa, thật lâu sau mới phun ra hai chữ: "Cũng được".
"Vậy tôi đưa cô qua đó".
Nhân viên hướng dẫn khách sáo dẫn Ôn Tử Du rời đi, hai người mới đi được mấy bước Lưu Diệu Ly đã tức tối gọi giật cô lại: "Làm sao cô có được tấm thẻ này? Nói cho rõ ràng đi, là lừa được từ tay lão già nào phải không?"