Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Cô chính là một tên trộm

Từ tận đáy lòng Lưu Diệu Ly không tin Ôn Tử Du có thể sống tốt hơn cô ta, bất giác liền cảm thấy chắc chắn cô đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó mới có được tấm thẻ này, mở miệng liền công kích Ôn Tử Du.

Triệu Nhã Vân nghe được lời này thì vội thêm dầu vào lửa: "Đừng nói lung tung, lão già hay lừa đảo gì cơ chứ, Tử Du đó là tự do yêu đương, chỉ là tuổi tác có chút lớn mà thôi!".

Ôn Tử Du nghe vậy ngoảnh phắt đầu lại: "Bà vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?"

Lưu Diệu Ly chạm phải ánh mắt sắc bén mang theo giận dữ không buồn che giấu đó của Ôn Tử Du liền sinh ra một tia sợ hãi, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt cô, liền đáp: "Ha ha, tôi nói sai rồi".

Ôn Tử Du híp mắt nhìn cô ta, Lưu Diệu Ly lại cổ quái bổ sung thêm một câu: "Không phải lừa thì cũng là trộm, mấy lão già cũng sẽ không mờ mắt như vậy, dẫu sao cũng là kẻ có tiền án tiền sự, học được chút tài vặt mèo mả gà đồng cũng không có gì ngạc nhiên".

Vừa nói cô ta vừa cảm thấy lời mình rất có đạo lý, liền cướp lấy tấm thẻ kia từ tay nhân viên, cẩn thận lật xem: "Dì à, cô ta nhất định sẽ không có tấm thẻ giá trị như này, chắc chắn là ăn trộm rồi".

Triệu Nhã Vân cũng liếc tới con ngươi đảo tròn một vòng, lập tức đâm chọt: "Tử Du, cô làm chuyện khác tôi không quan tâm, nhưng nếu cô ăn cắp đồ của người khác, vậy tôi không thể ngồi yên được rồi, cho dù chúng ta là người một nhà, tôi cũng phải đại nghĩa diệt thân, phải không?"

Ôn Tử Du cau mày, hai người này đúng là trợn mắt nói mò mà: "Bà nói tôi trộm đồ vậy chứng cứ đâu? Không có chứng cứ mà nói xằng xiên không sợ bị bắt tội tung tin đồn thất thiệt sao?"

"Còn cần chứng cứ cái gì, tấm thẻ này chính là vật chứng tốt nhất! Bây giờ tôi liền báo cảnh sát, để xem cô giải thích với họ như thế nào?"

Giọng nói của Lưu Diệu Ly thu hút không ít người tới vây xem, vừa nói vừa rút điện thoại ra báo cảnh sát.

Cô ta vui vẻ đắc ý liếc Ôn Tử Du một cái: “Trận này cô xong đời rồi!”

Ôn Tử Du không biện giải, cây ngay không sợ chết đứng, cô có gì phải sốt ruột?

Một lúc sau cảnh sát đến, vì số tiền quá lớn nên họ đưa một số người về đồn để thẩm vấn.

“Ôn Tử Du phải không, tấm thẻ này cô lấy ở đâu ra?”

“Người khác đưa cho tôi”

“Ai đưa cho cô?”

"Tôi không biết…”

Câu này kêu cô phải đáp lại thế nào? Đó là do tên đàn ông đêm nào cũng muốn chà đạp cô đưa cho? Ngay cả tên họ hay hắn trông như thế nào cô cũng không biết!

Điều này nghe có vẻ phi lý, nhưng tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

"...", cô trả lời như vậy khiến viên cảnh sát cảm thấy kinh nghiệm trong nghề nhiều năm của mình như đang bị sỉ nhục: “Ôn Tử Du, tôi cho cô thêm một cơ hội, rốt cuộc là lấy được từ đâu, thật thà được khoan hồng!”

Triệu Nhã Vân ở bên cạnh không quên thêu dệt thêm: “Đồng chí cảnh sát anh đã nghe thấy chưa, cô ta trộm đồ ngay cả lời nói dối cũng không bịa đặt được ra, anh không biết đó thôi, ba năm trước chính vì cố ý giết người nên cô ta mới bị tống cổ vào tù, nhà chúng tôi… người nhà của cô ta vì chuyện này cũng cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, sau khi ra ngoài cô ta cũng không còn người thân nào khác, tấm thẻ này ngoại trừ ăn trộm, còn có thể từ đâu ra được!"

"Tôi không ăn trộm!", Ôn Tử Du nhấn mạnh một lần nữa.

"Không ăn trộm? Vậy tấm thẻ này là do lão già nào đưa cho cô? Cô nói thử xem mình phải ngủ cùng lão ta bao nhiêu lần lão ta mới đưa cho cô tấm thẻ mệnh giá lớn như vậy? Đồng chí à, cho dù cô ta không trộm cắp, cũng là cái kia, bán, bán dâm mà! Một chuyện bại hoại thuần phong như vậy anh tuyệt đối không thể bỏ qua!"

"Triệu Nhã Vân, bà bớt ngậm máu phun người đi, bà tưởng rằng ai cũng giống mình thích bám dính vào người có tiền như vậy sao?!"

"Cô! Cô nói chuyện kiểu gì đó! Cô đây là đang phỉ báng ngay trước mặt cảnh sát, tôi phải kiện cô!"

"Được rồi, tất cả im lặng!"

Cảnh sát ngăn cản cuộc tranh cãi giữa hai người: "Hai người trở về trước đi, Ôn Tử Du, nếu cô đã không nói ra được xuất xứ của tấm thẻ này, vậy chỉ có thể khép vào tội chiếm giữ trái phép tài sản của người khác, cô ở đây suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xong rồi thì thành thực khai báo lại”.

Viên cảnh sát khép lại bản khẩu cung, trực tiếp còng lại hai tay Ôn Tử Du, đứng dậy rời đi.

Triệu Nhã Vân đắc thắng đứng dậy, đeo lên chiếc túi da cá sấu, vặn vẹo đi tới trước mặt Ôn Tử Du: “Đánh cắp một chiếc thẻ giá trị như vậy không biết phải ngồi đây đến năm nào tháng nào! Tử Du à, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò người trong này, bọn họ chắc chắn sẽ ‘chăm sóc’ thật tốt cho cô”.

Nhớ lại những sự ‘săn sóc’ trước đó mà mình phải chịu đựng, Ôn Tử Du không kìm được rùng mình, hai tay tóm trên đầu gối càng siết chặt hơn, hận không thể móc sạch cơn đau xương bánh chè dằn vặt mình mỗi đêm kia ra ngoài.

Cô đã không đụng chạm tới Ôn gia rồi, bọn họ còn muốn tới gây hấn! Bọn họ rốt cuộc muốn thế nào, thực sự muốn ép cô ấy đến chết mới vừa lòng sao?

Nhìn gương mặt khiến người ta căm ghét tới cực điểm kia của Triệu Nhã Vân, cô chậm rãi đứng dậy, hận không thể dùng xiềng xích của còng tay siết chết bà ta.
Chương 22: Sự xuất hiện của anh là trùng hợp sao?

Nhưng đúng lúc này cảnh sát lại đi vào, việc đầu tiên làm chính là cởi còng cho Ôn Tử Du: “Cô có thể đi rồi”, sau đó chỉ vào Triệu Nhã Vân cùng Lưu Diệu Ly: “Hai người ở lại!”

Còng tay được đeo lên tay Lưu Diệu Ly khiến tất cả đều ngẩn người: “Đồng chí, anh nhầm rồi phải không, cô ta mới là người trộm thẻ, chúng tôi, chúng tôi là người có công báo án mà!”

“Đã có người tới chứng minh thẻ của Ôn Tử Du không phải là ăn trộm, Lưu Diệu Ly bị nghi ngờ tội bôi nhọ nhân phẩm người khác, tình tiết nghiêm trọng, tạm giữ xử lý”.

Có người tới làm chứng cho cô? Có thể chứng minh Ôn Tử Du không phải ăn trộm thẻ, không lẽ là tên đàn ông đó?

Ôn Tử Du theo bản năng lao ra ngoài, ném sau đầu những lời biện bạch của Triệu Nhã Vân và Lưu Diệu Ly sau cánh cửa.

Giữa dòng người đông đúc trong cục cảnh sát, cô liếc cái liền thấy một bóng người cao lớn đã đi tới gần cổng, anh ta mặc âu phục, lưng rộng vững chãi, rất giống với bóng dáng cô từng thấy trong màn đêm.

"Anh đứng lại, đứng lại đó!"

Ôn Tử Du muốn đuổi theo nhưng lại bị dòng người ngăn trở.

Cuối cùng chỉ đành lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Lúc cô quay số thì thấy người đàn ông kia cũng nhận được cuộc gọi đến, quả nhiên là anh ta!

"Ôn Tử Du, cô rốt cuộc ngu ngốc đến mức độ nào vậy, mua quần áo thôi cũng có thể bị bắt vào đồn cảnh sát! Ngay cả loại lâu la kia cũng có thể bắt nạt cô đến dạng này à?", giọng nói của người đàn ông truyền tới, không ngờ lại mang đến cho cô cảm giác an tâm.

"Anh đích thân tới đồn giúp tôi chứng minh trong sạch?", cô nắm chặt điện thoại, từng chút nhích gần tới hướng anh ta mà tim đập thình thịch.

"Không thì sao? Cô tưởng Lục gia sẽ tới giúp mình à? Đừng giỡn nữa, sao họ còn có thể nguyện ý giúp cô? Trên thế gian này ngoại trừ tôi, căn bản không có ai hết lần này đến lần khác giúp cô đâu!”

Nghe thấy lời châm chọc của người đàn ông, trong lòng Ôn Tử Du không kìm nén nổi cảm động, cô đã đi tới bên cạnh anh ta: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới giúp tôi, nếu anh không đến, tối nay tôi không trở lại Lục gia, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi…”

“Hôm nay ngược lại rất ngoan, nếu tối nay cô cũng ngoan như vậy tôi liền mãn nguyện rồi”, người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.

Nhìn người đàn ông trước mặt cũng tắt máy, cô càng thêm khẳng định người trước mắt chính là tên đàn ông đó!

Thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, Ôn Tử Du vội vã chạy lên trước, nắm lấy cổ tay áo của anh ta, đi vòng lên trước nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt của anh cô liền khựng người lại.

“Lục Cẩn Húc, sao lại là anh?”

Lục Cẩn Húc thấy Ôn Tử Du thì nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”

“Anh biết rõ còn hỏi? Rõ ràng chính anh là người cứu tôi ra ngoài, anh còn giả vờ cái gì! Mỗi ngày đóng hai vai không mệt sao? Chơi đùa tôi trong tay thú vị lắm sao?”

Lửa giận của Ôn Tử Du thoáng chốc bùng nổ, Lục Cẩn Húc muốn tra tấn cô hà tất phải đêm đêm tới quấy rối cô, cho dù anh ngoài sáng làm khó dễ cô khắp nơi, cô còn có thể phản kháng thế nào!

Nhìn cô hãi hùng từng bước sinh sống ở Lục gia rất thú vị sao? Vui lắm sao?

Trong khoảng thời gian này, ban ngày cô cẩn thận từng ly, đêm đến thì kinh hãi lo sợ, anh rất hưởng thụ đúng không!

Hóa ra anh đã tỉnh lại từ lâu, nói không chừng đem cô ra khỏi tù để chăm sóc anh chính là một trò lừa bịp mà anh thiết kế, để dằn vặt cô thật tốt, khiến cô bị giày vò đến khi suy sụp tinh thần, tới khi điên loạn!

“Thần kinh!"

Lục Cẩn Húc vùng khỏi tay cô, nhấc chân đi thẳng tới chỗ chiếc xe đang đỗ ngoài cổng, Ôn Tử Du ngăn anh lại, một phát giật lấy điện thoại từ trong tay anh: “Anh đừng cố giảo biện nữa, vừa rồi tôi còn gọi điện cho anh, tôi có chứng cứ!”

Cô mở nhật ký cuộc gọi của Lục Cẩn Húc, ở hàng đầu tiên vậy mà là cuộc gọi đến vào hai phút trước!

Nhưng... số điện thoại đó không phải là của cô…

"Cái này, cái này sao có thể!"

“Ôn Tử Du, cô quá đề cao bản thân mình rồi đó, tôi chỉ tới đây làm việc, không phải cứu cô, cô làm thế nào đi vào, lúc nào đi vào tôi đều không biết, huống hồ, cô tưởng rằng tôi thực sự sẽ có hảo tâm đích thân tới cứu cô sao?”

Khóe miêng Lục Cẩn Húc treo nụ cười chế giễu, cướp lại điện thoại, sải bước rời đi.

Ôn Tử Du như hóa đá đứng chôn chân tại chỗ.

Không lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp?
Chương 23: Tôi đồng ý với anh

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì Triệu Nhã Vân đã lao ra từ trong đồn cảnh sát, gắt gao túm lấy tay cô không buông: “Tử Du, là dì đổ oan cho con rồi, dì xin lỗi con, cũng thay Diệu Ly xin lỗi con, hay là bỏ qua chuyện này, Diệu Ly vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi”.

Bỏ qua? Không hiểu chuyện?

Ôn Tử Du đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay lúc này tái nhợt như giấy trắng, còn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trông vô cùng nhếch nhác, chỉ là đôi mắt sáng rực sắc bén: "Cô ta còn lớn hơn tôi ba tuổi thì tính là trẻ con cái gì, lúc bà đưa tôi vào đồn cảnh sát, sao chưa từng nghĩ qua?”

Cô siết chặt nắm đấm, cô thực sự hận, hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt đạo đức giả này của Triệu Nhã Vân.

Nhìn bộ dáng uất ức này của bà ta, chỉ trong chốc lát hốc mắt đã đỏ ửng, xem ra đáng thương vô cùng, là dáng vẻ vì đứa nhỏ mà có thể nhẫn nhục bất cứ thứ gì.

Ai nhìn dáng vẻ này mà không bị cảm động mềm lòng đây? Từ nhỏ tới lớn, cô đã chịu quá nhiều lần thiệt thòi như vậy rồi.

“Cô ta nên chịu trách nhiệm với chuyện mình làm lời mình nói, cứ để cô ta ở đây học cách làm người cho tốt đi, bà nhớ lấy, chuyện không nên nói thì không thể nói lung tung”, Ôn Tử Du bỏ lại câu này liền bắt taxi rời đi.

Triệu Nhã Vân đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, con nhãi chết tiệt, không chỉ trèo được lên cành cao là Lục gia, mà sau lưng còn có một phú hào ẩn mình giúp đỡ.

Con điếm khốn nạn, cô đợi đó cho tôi!

Lăn lộn cả một ngày sức lực Ôn Tử Du cũng đã kiệt quệ, vừa về đến nhà lại bị Lục Cẩn Húc gọi vào thư phòng.

Người nhà này một lớn một nhỏ khi kêu người tới dạy dỗ đều thích đến thư phòng, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa.

Ôn Tử Du đứng cách bàn viết chữ không xa, Lục Cẩn Húc đọc xong văn kiện mới sâu xa ngước mắt, nhìn cô chằm chằm: “Nói đi, sao lại vào đồn cảnh sát”.

“Chuyện này có liên quan gì tới anh Lục sao?”

Nếu đã không phải là Lục Cẩn Húc giúp cô, vậy anh nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì?

“Ôn Tử Du, bây giờ cô và tôi có quan hệ vợ chồng trên mặt pháp luật, cô bị bắt tới đồn cảnh sát, đồng nghĩa với việc tát vào mặt tôi, tôi không quan tâm cô phải chịu đựng những gì trong đó, tôi chỉ cần biết đối phương rốt cuộc có nhằm vào Lục gia hay không”.

“Hừ”, Ôn Tử Du cười lạnh một tiếng, thật là một người chồng tốt máu lạnh thượng tôn lợi ích mà.

“Đối phương đơn thuần nhằm vào tôi, anh quên rồi sao, chúng ta đã kí thỏa thuận, người ngoài không biết tới quan hệ vợ chồng này thì sao thể mượn cơ hội ức hiếp tôi để đánh vào thể diện của anh cơ chứ, chủ tịch Lục?”

“Vậy thì tốt, ra ngoài đi”.

Lục Cẩn Húc không kiên nhẫn xua tay, Ôn Tử Du xoay người rời hỏi, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, giọng nói của anh lại vang lên: “Ôn Tử Du, tôi mặc kệ cô sống hay chết, nhưng nếu cô ở bên ngoài dám làm ô nhục Lục gia, tôi nhất định sẽ khiến cô không được sống yên ổn”.

Ôn Tử Du rũ mi, người đàn ông này đã không còn là người đàn ông có thể sưởi ấm cho cô trong đêm lạnh, lắng nghe bản thân tâm sự nữa.

“Biết rồi”.

Ra ngoài, đóng cửa lại, Ôn Tử Du bước đi với vẻ mặt không cảm xúc.

Khi cô trở lại phòng liền thấy trên sàn nhà đặt đầy những túi đóng gói lớn nhỏ, nhìn nhãn hiệu vậy mà là quần áo của cửa hàng mà hôm nay cô và Lưu Diệu Ly đã tranh cãi tại trung tâm thương mại đó.

Cô không mua sao lại gửi tới nhiều như vậy?

Điện thoại lại đổ chuông, là tên đàn ông đó gọi tới: “Tôi mua hết quần áo trong cửa tiệm đó cho cô rồi, đều là size của cô, thế nào, thích không? Cô gái ngu xuẩn, nhớ lấy sau này không cho phép cô phải chịu tủi thân bên ngoài nữa, còn khiến tôi phải thu dọn kết cục cho cô, hừ!”

Hốc mắt Ôn Tử Du nóng lên, khóe miệng run run, vô thức nói ra lời mà mình chưa bao giờ dám nghĩ tới: “Tối nay tới đi, tôi đồng ý với anh”.

Những ngày nay ngoại trừ người đàn ông này không còn ai vươn tay giúp đỡ cô nữa, những người đó chỉ không ngừng tổn thương cô, ăn hiếp cô, ngoại trừ hắn ta, cô không thể tin tưởng ai nữa.

Sau khi cúp điện thoại, cô gạt đi nước mắt, lấy lại bình tĩnh, treo quần áo vào tủ, nhưng khi nhìn thấy một ngăn ẩn trong tủ không được đóng chặt thì sửng sốt trong giây lát.

……

Nửa đêm, Ôn Tử Du ngủ trên sàn như thường lệ, Lục Cẩn Húc còn đang ở trong thư phòng làm việc, cô căng thẳng thò tay xuống gối xác nhận một lần nữa, sau đó mới yên tâm hơn một chút.

Đột nhiên cô được người ôm từ phía sau, cô biết, hắn ta tới rồi.

“Anh tới rồi”.

Hơi ấm của người đàn ông xuyên qua bộ đồ ngủ truyền đến làn da của cô, nhưng cô lại không cảm nhận được nửa điểm ấm áp, chỉ cảm thấy lạnh ngắt từ đầu tới chân.

"Hôm nay cô đã đồng ý với tôi, khiến tôi rất bất ngờ”, người đàn ông nắm lấy cổ tay hôm nay bị còng ma sát tới sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác này dịu dàng vô cùng, nếu không phải trái tim của Ôn Tử Du lúc này đã lạnh giá, có lẽ cô đã thực sự bị cảm động mà tin tưởng hắn hết lòng.

Ôn Tử Du lật người, như chim nhỏ nương nhờ nép vào trong ngực hắn, yếu ớt nói: “Hôm nay tôi cũng chỉ có thể dựa vào anh rồi”.

Người đàn ông khẽ cười, ôm cô chặt hơn: “Đương nhiên rồi, cô đi cùng tôi nhất định sẽ không kém Lục Cẩn Húc”.

Ôn Tử Du ở trong lòng hắn cười lạnh, thật sự là như vậy sao, cho dù Lục Cẩn Húc hay hắn đều không phải là ác ma sao?

Cả người Ôn Tử Du kéo căng, tim đập như trống trận, chỉ cần đợi thêm một lát, đợi thêm một lát!

Đợi hắn hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, cô liền có thể!

Hô hấp cô trở nên dồn dập không phải vì sự trêu chọc của tên đàn ông mà là vì sự căng thẳng cùng kích động trong nội tâm.

Tối nay cô phải nhìn xem tên đàn ông này rốt cuộc là ai!

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Ôn Tử Du sờ lấy chiếc đèn pin dưới gối, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào khuôn mặt của tên đàn ông!
Chương 24: Tại sao lại là anh ta

Không khí đột nhiên đông cứng lại, gương mặt của tên đàn ông dưới ánh sáng mạnh không còn cách nào lánh mình, Ôn Tử Du sững sờ lùi lại từng chút, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Kết quả này nằm ngoài dự liệu của cô.

Cô nghĩ rằng người đàn ông này có thể là bất cứ ai mình từng tiếp xúc qua, nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới…

Vậy mà là anh ta!

Bốp!

Chiếc đèn pin bị tên đàn ông hất rơi xuống đất, vì sự va chạm chạm nặng nề này mà ánh sáng chập chờn rồi vụt tắt, cả căn phòng cũng chìm vào trong bóng tối, con ngươi sâu thẳm của tên đàn ông dưới ánh trăng phản chiếu ra tia sáng sắc lạnh.

Lẽ ra cô phải sớm biết, nhiều chi tiết như vậy, cô hẳn là nên nghĩ tới anh ta!

Tên đàn ông vươn tay bóp chặt cổ Ôn Tử Du: “Ôn Tử Du, cô dám tính kế tôi!”

“Giữa hai chúng ta rốt cuộc là ai tính kế ai! Lục! Cẩn! Húc!”

Giọng nói của Ôn Tử Du nghẹn lại trong cổ họng cố nặn ra cái tên này, thì ra tên đàn ông này thực sự là anh, hôm nay khi thu dọn tủ quần áo, cô bất ngờ phát hiện ra môt hình nộm giống hệt Lục Cẩn Húc được giấu trong ngăn tủ ngầm.

Hình nộm gần như có thể lấy giả làm thật, bất luận là xúc cảm chạm vào làn da hay là nhiệt độ cơ thể, thậm chí hình nộm còn có thể thực hiện các động tác cơ thể và nói một vài từ đơn giản!

Ngoại trừ hình nộm còn có chiếc áo gió màu đen mà tên đàn ông kia hay mặc, cùng một máy biến âm.

Cho nên mỗi lần tên đàn ông này xuất hiện, thì người nằm bên cạnh cô kỳ thực đều là hình nộm!

Mỗi lần Lục Cẩn Húc muốn đùa giỡn cô liền bày ra màn kịch này, khiến cô hãi hùng không yên, khiến cô nhục nhã!

Để không khiến cô nghi ngờ, anh ta còn luôn miệng vạch rõ ranh giới giữa mình và Lục gia!

“Lục Cẩn Húc, tự biên tự diễn trò mèo vờn chuột này vui lắm sao?”

Cái gọi là mèo vờn chuột chẳng qua là sau khi mèo bắt được chuột sẽ không lập tức ăn thịt nó, cũng không lập tức giết chết nó mà khiến chuột nửa sống nửa chết trốn chạy dưới móng vuốt sắc nhọn của mèo, trốn một lần liền bắt lại hành hạ một lần, trốn lần tiếp lại bắt lại tra tấn một lượt, cứ tuần hoàn lặp lại như vậy, cho đến khi chuột bị giày vò tới sup đổ tinh thần mà chết.

Trong lòng bàn tay của Lục Cẩn Húc, cô không phải là con chuột nhắt bị giày vò đó sao?

Ban ngày giả làm Lục Cẩn Húc buông lời châm chọc, buổi tối lại đóng vai một tên đàn ông đứng ở thế đối lập với Lục gia đùa bỡn gieo rắc cho cô hy vọng.

Mục đích cuối cùng của anh ta không phải là căm giận người năm đó đụng xe vào mình là cô nên muốn hành hạ cô tới chết sao!

"Anh muốn tôi chết như thế nào, tôi nghe theo anh là được, hà tất phải giày vò tôi mỗi ngày đều phải khiếp đảm như thế!”

“Nếu cô phát hiện ra rồi tôi cũng không giấu diếm làm gì nữa, đúng vậy, cô quả thực là đồ chơi trong tay tôi, bởi tôi hận cô, do đó không muốn cô trôi qua tốt đẹp, cô hủy hoại tôi, không chỉ là ba năm nằm bẹp trên giường! Mà những thứ tôi đánh mất trong khoảng thời gian đó, nếu không tìm lại từng thứ một từ trên người cô, thì sao tôi có thể cam tâm?”

Lục Cẩn Húc buông cổ cô ra, chuyển sang giữ chặt lấy bờ vai gầy gò của cô: “Kéo cô ra khỏi nhà tù, tôi sao cam lòng để cô dễ dàng chết đi như vậy?”

“Cô yên tâm từ nay về sau, tôi nhất định sẽ khiến cô phải sống không bằng chết!”

Nặng nề đẩy cô ra, dục vọng của người đàn ông sớm đã tiêu tan dưới sự chuyển biến bất ngờ này, anh đứng dậy rời đi, để lại Ôn Tử Du một mình cuộn tròn trong chăn, đè giọng khóc nức nở.

Thì ra người cuối cùng cô có thể tin tưởng trên thế gian này lại là một kẻ dối trá.

Cô thực sự xém chút đã ngây thơ giao phó bản thân cho anh ta, muốn thử dựa dẫm vào anh ta!

Điều lố bịch là cô thậm chí còn rung động với chính kẻ thù của mình!
Chương 25: Toàn bộ thế giới đều tràn ngập tính toán

Vài ngày sau.

Ôn Tử Du nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói trong nói ngoài dường như đang dò hỏi cô muốn xử lý Lưu Diệu Ly như thế nào.

Nếu như cô không khởi kiện, vậy Lưu Diệu Ly liền có thể được trả tự do.

“Nếu đã có người muốn cho cô ta một bài học, tôi cũng sẽ không làm trái ý người đó”.

Ôn Tử Du đổ hết tất cả trách nhiệm lên người Lục Cẩn Húc, khá có loại cảm giác dùng giao mổ trâu giết gà.

Người của đồn cảnh sát bên kia lập tức phản ứng lại, sau đó lại gọi điện cho Ôn gia, thông báo cho họ biết rằng Lưu Diệu Ly đang bị đệ đơn kiện.

“Đứa con gái ngỗ nghịch này!”, Ôn Khởi Mặc quay lại liền biết được chuyện này, đương nhiên là bị Triệu Nhã Vân thêm mắm dặm muối bóp méo qua.

Theo mô tả của bà ta, ngày hôm đó đổi thành bà ta và Lưu Diệu Ly đang mua sắm tốt đẹp thì bị Ôn Tử Du phát hiện, không chỉ muốn cướp những thứ họ đã mua, thậm chí còn muốn động tay động chân đánh người.

Sau đó ỷ vào thế lực sau lưng một mực giam giữ Lưu Diệu Ly trong đồn cảnh sát.

“Hôm đó em thấy sắc mặt của con sói mắt trắng đó rất hồng hào, chẳng lẽ cô ta đã bám lên ông cụ Lục rồi?”

“Ông cụ Lục giữ mình trong sạch sẽ nhìn trúng nó sao? Đúng là thứ không biết xấu hổ, ô nhục gia môn!”

Ôn Khởi Mặc phẫn nộ tới cực điểm, Lưu Diệu Ly không được thả ra ngoài khiến ông ta mất sạch mặt mũi, đặc biệt là trước mặt Triệu gia vẫn luôn nương nhờ vào ông ta, khiến ông ta càng thêm căm phẫn.

“Nhưng mà, bây giờ Tử Du đều cậy vào thế lực của Lục gia, chắc chắn sẽ không chịu thả Lưu Diệu Ly ra ngoài, ài, cũng trách em, lúc đó không nhẫn nhịn hơn".

Triệu Nhã Vân thấy Ôn Khởi Mặc nổi cơn thịnh nộ liền cúi thấp đầu, lau đi những giọt nước mắt vốn không tồn tại, xem ra vô cùng đáng thương.

“Nhịn cái gì, bà là trưởng bối, là mẹ của nó, nào có đạo lý phải nhường nhịn nó? Tôi bây giờ liền gọi điện cho nó, nhất định phải dạy dỗ lại con nghiệt chướng này thật tốt".



Mấy ngày nay, Lục Cẩn Húc ở bên ngoài mãi không về, Ôn Tử Du cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào, cô không có cách nào rời khỏi Lục gia, càng không có cách trốn tránh người đàn ông này, vây quanh cô chỉ có sự bất lực vô tận.

Ôn Tử Du mở máy tính lên, kiểm tra tài liệu trên đó.

Bạch Dịch An vừa gọi điện thoại tới nói rằng đã sắp xếp cho cô một công việc, tuy rằng không phải công việc quá bận rộn hay cao quý, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương.

Cô đã tách rời khỏi xã hội được vài năm, cô chắc chắn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, trở lại cuộc sống bình thường.

Rốt cuộc thì xung quanh cũng không có ai đáng tin cậy, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, thoát khỏi sự khống chế của Lục gia và Ôn gia, một ngày nào đó cô sẽ mang theo mẹ cao chạy xa bay, rời khỏi nơi khiến cô đau khổ tới cùng cực này!

Cũng vừa vặn cố gắng tránh né cơ hội chạm mặt Lục Cẩn Húc.

Lúc Ôn Khởi Mặc gọi điện tới cô đã nhậm chức bắt đầu làm việc rồi.

Bạch Dịch An giới thiệu cho cô vào làm một công ty quảng cáo quy mô tầm trung, bởi vì là người mới nên lượng công việc không quá nhiều, chủ yếu là giúp đồng nghiệp xử lý văn kiện và chạy vặt.

Tiếng chuông điện thoạị đột ngột vang lên, Ôn Tử Du thấy là Ôn Khởi Mặc gọi tới thì không chút nghĩ ngợi liền cúp máy.

Ôn Khởi Mặc ở bên kia giận sôi máu tới mức suýt chút đã đập vỡ điện thoại, tưởng rằng được Lục gia coi trọng trở thành tình nhân của hắn rồi thì cánh liền cứng cáp sao?

Điện thoại liên tục đổ chuông, những người khác trong văn phòng nhìn sang, Ôn Tử Du vội vã xua tay xin lỗi, chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng.

Một lúc sau, Ôn Khởi Mặc mới dừng lại.

Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là một tin nhắn.

“Không lẽ mày không muốn biết tình hình hiện tại của mẹ mình à? Muốn biết lập tức gọi lại”.

Nhìn thấy hàng chữ này, Ôn Tử Du liền đứng bật dậy, gấp rút sải bước đi ra ngoài.

Cô chưa từng nghĩ Ôn Khởi Mặc lại vô liêm sỉ lấy chuyện của mẹ để uy hiếp cô như vậy, nhưng cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị ông ta nắm thóp!

Cô bước vào phòng vệ sinh, khoá trái cửa lại, gọi điện cho Ôn Khởi Mặc.

Tiếng tút tút vang lên, tay cô hơi run.

“Thế nào, người bố là tao đây gọi điện cho mày mày không bắt máy?”, giọng nói lạnh nhạt truyền tới từ đầu dây bên kia, khiến Ôn Tử Du không khỏi rùng mình.

“Không nhìn thấy mà thôi, chủ tịch của Ôn gia sẽ không đến nỗi vì chút chuyện vặt này mà cáu giận đó chứ?”, Ôn Tử Du hờ hững đáp lại một câu: “Mẹ tôi rốt cuộc ra sao rồi?”

Năm đó mẹ vì chuyện của cô mà bị chọc giận tới nằm liệt giường, từ ngày đó cô cũng chưa từng được gặp lại bà.

Sau khi ra tù, không phải cô không muốn đi tìm bà, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cô đã gọi điện qua cho tất cả viện điều dưỡng tại thành phố này, nhưng đều không có dấu tích của bà.

Ôn ta là đang kiên quyết không muốn cô gặp được mẹ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK