Trên bàn trà màu trắng có để ít đồ nướng cùng nửa trái dưa hấu ướp lạnh, miếng dưa hấu ngọt nhất ở giữa đã bị đào sạch bằng thìa, tivi vẫn đang chiếu bộ phim hài, còn Điền Miêu Miêu thì cầm điện thoại ngồi trên sofa, đang lách tách gõ chữ.
“Gọi mười xiên thịt bò, mười xiên ba rọi, năm xiên gan, sườn, gà các lại, còn cả cà tím, ngó sen rau củ đủ kiểu nhưng chẳng có cái nào là ngon. Hình như chủ tiệm không mất tiền mua muối, cái nào cái nấy đều mặn chua mặn chát, gia vị cũng phủ kín, át cả vị của đồ ăn, nhưng cái khó chịu nhất đó là tất các loại thịt đều được chiên qua dầu từ trước! Tôi biết là chiên rồi nướng sẽ nhanh hơn, nhưng như vậy còn gọi gì là đồ nướng nữa! Chẳng bằng tôi ăn luôn xiên que chiên cho rồi!”
Sau khi viết đánh giá trên nền tảng gọi đồ mang về, nỗi bực bội trong lòng của Điền Miêu Miêu cuối cùng cũng đã nguôi đi đôi chút.
Trước đây, khi gặp phải những chuyện này, cô sẽ không viết thẳng đánh giá xấu cho chủ tiệm, bản thân cô làm việc tại khách sạn, hiểu được ngành dịch vụ ăn uống không hề dễ dàng. Tuy nhiên, hôm nay thì khác, vì cô vừa mới thất nghiệp mười hai tiếng trước đó, ai có thể nghĩ rằng, một khách sạn năm sao to đùng như vậy mà nói phá sản cái là phá sản được ngay!
Bữa đồ nướng hôm nay cô gọi về, là để xoa dịu trái tim đang thất nghiệp của mình, nào ngờ lại chọn đúng tiệm này, khiến trái tim không những chẳng được an ủi, ngược lại còn càng ăn càng tức.
Cô khoanh chân ngồi trên sofa, vừa gõ chữ vừa “niệm chú”: “Không cáu gắt, không tức giận, giận phát bệnh không ai đỡ cho.”
Sau khi điều chỉnh xong, Điền Miêu Miêu lại cầm điện thoại lên, liếc nhìn một cái, chủ tiệm đồ nướng đã phản hồi lại cô.
“Cô có giỏi thì làm đi!” *Mặt cười*
“…”
Điền Miêu Miêu im lặng năm giây, tiếp đến “máu điên” lại một lần nữa xông thẳng lên đầu: “Tôi giỏi luôn cho mà xem! Tôi làm thật luôn cho mà thấy!”
Chẳng phải chỉ là bán đồ nướng thôi à, việc này sao làm khó được Điền Miêu Miêu? Cô là cô gái từ bảy tuổi đã theo chân ba bày sạp bán đồ nướng rồi đấy nhé!
Tay nghề của Điền Miêu Miêu rất giỏi, trước đây từng bán rất nhiều đồ ăn, sau đó gia đình có chút tiền tiết kiệm, lại đúng đợt cải cách nông thôn, nên bọn đã nhân cơ hội mở một nhà trọ kiểu cổ ở vùng nông thôn thanh tịnh. Sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Miêu Miêu không về nhà đỡ đần việc của nhà trọ, mà muốn ở lại thành phố A tiếp tục phiêu bạt, cuối cùng lại phiêu bạt đến thất nghiệp luôn.
… Không thành vấn đề, chẳng phải việc mới đã tự mò đến cô rồi hay sao!
Cô có chút kinh nghiệm bán đồ nướng, công thức và tay nghề cô có, chỉ cần dựng một gian hàng nhỏ cho mình, thì có thể “đi làm” ngay lập tức.
Điền Miêu Miêu tức tốc nhấc điện thoại lên, lên mạng tìm kiếm xe bán đồ nướng cũng như những thủ tục cần thiết cho việc mở sạp bán hàng. Vốn dĩ chỉ là bực dọc trong lòng, nhưng càng tìm thì Điền Miêu Miêu lại càng cảm thấy việc này rất đáng tin.
Bày một sạp hàng dễ dàng hơn nhiều so với việc mở cửa tiệm, chi phí cho việc thử nghiệm cũng thấp, cứ cho là thất bại thì cô cũng chẳng mất mát gì lớn, ngộ nhỡ thành công thì… Vậy thì cô sẽ mở hàng! Mở chi nhánh! Bắt đầu xây dựng thương hiệu! Lớn hơn và lớn mạnh hơn nữa!
… Bình tĩnh nào, trước tiên tìm cho sạp hàng một “miền đất hứa” sẽ thiết thực hơn nhiều.
Miền đất hứa gần chỗ cô nhất ngoài chợ đêm cửa Bắc công viên Ánh Sao ra thì chẳng còn nơi nào nữa, Điền Miêu Miêu xem thời gian, rồi quyết định đi kiểm tra khảo sát.
Sau khi thay quần jeans và áo croptop hoa, Điền Miêu Miêu lấy lược chải tóc chải đại khái hai cái, kẹp thêm chiếc kẹp tóc nhỏ và chuẩn bị ra ngoài. Ở lối vào nhà có một hộp kẹp bạc hà, cô thuận tay đổ ra hai viên, nhét vào miệng rồi mở cửa đi ra.
Căn nhà này cô mua khi vừa mới tốt nghiệp, ba mẹ cô cảm thấy hơi xa, nhưng khu này có tiềm năng, nhà đất có nhiều không gian để tăng giá. Vì vậy bọn họ cũng không có quá nhiều ý kiến, ý kiến duy nhất là chê cô mua căn nhà hơn tám mươi mét vuông quá bé.
Điền Miêu Miêu lại cảm thấy một mình mình ở là quá đủ, cô rất thích môi trường nơi đây, tuy rằng nó cách chỗ làm tương đối xa, nhưng ra khỏi cửa là có tàu điện ngầm, đi làm tan làm vô cùng thuận tiện, càng chưa kể bây giờ chẳng cần ra khỏi nhà để đi làm nữa.
Chớp mắt, cô đã chuyển đến đây được ba năm rồi, khu vực này thực sự đang phát triển ngày càng tốt như những gì họ nghĩ. Sau khi đạp xe đạp dùng chung đến cổng Bắc công viên Ánh Sao, Điền Miêu Miêu trông thấy khu chợ đêm tiếng người ồn ào cách đó không xa, theo đó nỗi lo lắng trong lòng cũng đã được chữa lành một cách kỳ diệu.
Ngày nay, Chợ đêm cửa Bắc vẫn là khu chợ đêm nguyên bản, sạp hàng bên đường đều vì hưởng ké lượng người của công viên Ánh Sao, rồi tự phát tụ tập tại nơi đây mà thành. Do đồ ăn bán ở đây tương đối ngon, nên họ đã dựa vào khả năng của mình khiến cái tên chợ đêm cửa Bắc trở nên nổi tiếng. Đương nhiên, quy mô của nó không thể so sánh với những khu chợ đêm nổi tiếng trên mạng, nhưng với Điền Miêu Miêu mà nói, thì vừa hay đủ.
Cô khóa xe đạp dùng chung vào rồi đi về phía chợ đêm, ở đây còn sôi động hơn những gì cô tưởng tượng, mùi thơm của những món đồ ăn tràn ngập trong không khí. Điền Miêu Miêu để ý một chút, trong chợ đêm có rất nhiều loại đồ ăn nhẹ, nào là mì xào, mì lạnh, cơm đ ĩa sắt, mực, hàu sống, loại nào cũng có, tạm thời chưa nhìn thấy nơi ban đồ nướng.
Hay lắm, cô sẽ lấp đầy vào vị trí thiếu nơi đây!
Đi ngắm nghía cả quãng đường, có không ít chủ sạp hò hét với cô, tuy nhiên cuối cùng thứ khiến cô chú ý là một hàng cơm chiên đang có hàng dài người đứng xếp hàng.
Các sạp hàng ở hai bên đường hầu hết là xe ba bánh, nhưng tiệm cơm chiên này thì khác, nó là một chiếc xe đồ ăn bốn bánh sang trọng, trên nóc xe treo tấm biển hiệu đèn được thiết kế, chỉ với hai chữ “Cơm chiên” đơn giản.
Vào ban đêm, biển hiệu thay đổi ánh sáng neon, cộng thêm đèn dây trên thân xe, nên nghiễm nhiên nó trở thành “cậu nhóc” đẹp đẽ nhất trên cả con đường này. Chẳng giấu gì, Điền Miêu Miêu đã nhìn trúng chiếc xe kia rồi.
Vừa nãy, khi cô tìm kiếm hàng bán đồ nướng, chỉ tìm thấy loại mà trước đây ba mình từng dùng, lúc này, ý tưởng của cô đã được mở mang, cô cũng phải làm cho mình một chiếc xe đồ ăn cool ngầu như vậy.
Tất nhiên, người ăn cơm sẽ không bỏ tiền ra mua chỉ vì chiếc xe đồ ăn, tiệm cơm này có nhiều người đứng xếp hàng như vậy, thì chắc hẳn là do hương vị ngon. Điền Miêu Miêu tự giác đứng xếp hàng ở cuối, muốn xem xem rốt cuộc tiệm cơm này khiến người ta kinh ngạc tới mức nào.
Tốc độ chiên cơm của ông chủ rất nhanh, hàng người từ từ tiến về phía trước, Điền Miêu Miêu đang tìm kiếm xe đồ ăn trên điện thoại, bất giác đã đến lượt của cô.
“Chỉ còn cơm chiên dưa muối thôi.” Cô còn chưa lên tiếng gọi món, thì một giọng trầm ổn từ tốn đã vang lên trước.
Điền Miêu Miêu hơi sững sờ, giọng nói này nghe có vẻ rất trẻ trung, âm sắc vô cùng bắt tai, cô vô thức ngẩng đầu lên, thì trông thấy một gương mặt đẹp trai đến mức quá đáng.
Người đàn ông đối diện có chiếc mũi cao thẳng, khung chân mày sâu, đường quai hàm rõ ràng trơn tru, ngay cả ở tại chiếc xe đồ ăn bé nhỏ thế này, cũng không thể che đậy được khí chất nổi bật trên người anh.
Từ lâu, Lăng Sấm đã quen với những ánh mắt như vậy của người khác, anh lại lên tiếng: “Chỉ còn cơm chiên dưa muối thôi, có mua không?”
Điền Miêu Miêu hoàn hồn, vội vàng đổi sang phần mềm quét mã: “Có, cảm ơn.”
“Chỉ nhận tiền mặt.” Lăng Sấm thấy cô mở phần mềm thanh toán, bèn chỉ về phía tấm bảng treo bên cạnh, bên trên được viết bốn chữ “Chỉ thu tiền mặt” bằng phông chữ bắt mắt.
Điền Miêu Miêu: “…”
Những năm này, đến cả ông cụ bán trái cây ven đường cũng quét mã thanh toán, vậy mà anh đẹp trai đây lại đi ngược với thời đại.
“Tôi không mang tiền mặt trong người…”
Ngay khi cô vừa nói ra mấy chữ này, thì cô gái phía sau đã lên tiếng: “Chị em ơi, đây là lần đầu tiên cô tới đây phải không? Không sao, tôi có tiền mặt, cô quét của tôi, tôi đưa tiền mặt cho cô.”
“À, vậy cảm ơn cô nhé.” Điền Miêu Miêu cảm kích quét mã thanh toán của đối phương, rồi đưa mười hai tệ tiền mặt cho Lăng Sấm. Bây giờ, coi như cô đã hiểu ra, cái khiến người ta kinh ngạc không phải cơm chiên, mà là ông chủ tiệm cơm chiên.
Lăng Sấm dùng một chiếc kẹp chuyên dụng nhận tiền bỏ vào hòm, rồi bắt đầu chiên cơm cho Điền Miêu Miêu. Mà Điền Miêu Miêu cũng nhân cơ hội để nhìn anh thêm vài lần, anh đeo chiếc mặt nạ trong suốt chuyên dụng cho nấu nướng. Tuy nhiên nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới giá trị gương mặt của anh, cho dù là đang chiên cơm, cũng không ngừng tỏa ra hormone nam tính.
Ở bên đường, có chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật phóng tới, phô trương hệt ngôi sao băng màu đỏ trên bầu trời. Một chiếc xe thể thao như vậy đậu tại bãi đậu xe của công viên Ánh Sao thì rất bình thường. Tuy nhiên loại xe ấy rất hiếm khi đến chợ đêm cửa Bắc ăn đồ ăn, trong công viên Ánh Sao có vô số nhà hàng cao cấp cho họ lựa chọn.
Hình như chủ nhân của chiếc xe này đang đi về phía chợ đêm cửa Bắc, sau khi đậu xe bên lề đường, một người phụ nữ xinh đẹp, hào quang ngời ngời bước xuống, khiến không ít ánh nhìn đều rơi trên người cô ta. Người phụ nữ xinh đẹp kia dường như cũng đã quá quen với ánh mắt của mọi người, nên chẳng hề tỏ ra thiếu tự nhiên, cô ta cầm chìa khóa xe trên tay, cứ thế đi thẳng tới trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm.
Cô ta không xếp hàng, cũng chẳng gọi đồ ăn, chỉ đứng đó nhìn Lăng Sấm. Điền Miêu Miêu đưa ánh mắt lượn quanh hai người họ, trong đầu nảy ra ngay bộ tiểu thuyết máu chó dài hai trăm nghìn chữ.
“Nếu mua cơm chiên thì mời ra phía sau xếp hàng.”
Lăng Sấm thản nhiên nói một câu, người phụ nữ nghe vậy bèn cong cong đôi môi đỏ, nhìn anh hỏi: “Xin chào, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Lăng Sấm không buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Nụ cười của người phụ nữ đông cứng, bình thường câu nói này đều do cô ta nói với người khác. Cô ta nhìn Lăng Sấm đang đứng đó chiên cơm, và quyết định tha thứ cho anh vì gương mặt của anh: “Tôi họ Trì, là người đại diện cho một công ty giải trí. Trước đó, tôi đã xem được video của anh trên mạng, cảm thấy điều kiện của anh rất tốt, muốn ký hợp đồng với anh, tự hỏi liệu anh có hứng thú với việc phát triển trong ngành giải trí không?”
“Không.” Lăng Sấm từ chối một cách dứt khoát, nhanh gọn.
Chị Trì không thể tiếp tục treo nụ cười trên gương mặt mình nữa, video kia của Lăng Sấm trên mạng rất nổi, cô ta đã kiếm rất nhiều người nhưng không lấy được liên lạc của anh, nên mới đích thân tới chợ đêm cửa Bắc. Nào ngờ, anh lại từ chối cô ta vô cùng dễ dàng thế này.
“Đừng từ chối nhanh như vậy, trong tay tôi có không ít nghệ sĩ đang nổi tiếng, nếu anh ký hợp đồng, thì tôi có đủ tự tin để khiến anh nổi tiếng hơn thế nữa.”
Cuối cùng, Lăng Sấm cũng ngước lên nhìn cô ta một cái, đồng thời như cười như không hỏi cô ta: “Bây giờ điều kiện vào ngành giải trí đều thấp vậy cả sao? Kể cả tôi là một người không chuyên nghiệp, chỉ cần có vẻ ngoài đẹp, là có thể nổi tiếng?”
Nghe ra ý tứ giễu cợt trong câu nói của anh, chị Trì trầm mặc một chút, mới lên tiếng: “Vẻ đẹp vốn dĩ là một tài nguyên khan hiếm, hơn nữa cũng sẽ được chúng tôi đào tạo. Anh ký hợp đồng với tôi, sẽ tốt hơn là ở đây bán cơm chiên chứ nhỉ?”
“Ồ, ví dụ?”
Chị Trì đang cố gắng dùng tiền để gây ấn tượng với anh: “Ít ra sẽ kiếm được nhiều tiền hơn anh hiện tại, ở biệt thự, lái xe sang.”
Dường như Lăng Sấm đã khẽ cười một tiếng, anh để cơm mới chiên xong vào bát: “Nói cái gì mà tôi không có đi.”
Chị Trì: “…”
Bây giờ thị trường bán cơm chiên “ngon” vậy sao?
Có rất nhiều người ở đây, chị Trì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một tấm danh thiếp cho Lăng Sấm, bảo anh nghĩ kỹ rồi liên lạc với cô ta.
Lăng Sấm không xem danh thiếp, chỉ đưa suất cơm đã gói xong cho Điền Miêu Miêu: “Cơm của cô xong rồi.”
“Ồ, cảm ơn.” Điền Miêu Miêu nãy giờ đứng hóng chuyện, nhưng còn chưa đã thèm, cô cầm suất cơm, lại không lập tức rời đi, sau khi do dự, bèn nhìn Lăng Sấm hỏi: “Cái đó…”
“Không thêm WeChat.” Lăng Sấm không đợi cô nói hết, mà cứ thế từ chối.
“…” Điềm Miêu Miêu im lặng hai giây, rồi mỉm cười với anh: “Tôi chỉ muốn hỏi là bán cơm chiên thật sự kiếm được nhiều tiền vậy sao?”
Lăng Sấm ngước mắt lên, nhìn đôi môi cong cong của cô, sau đó đưa cho cô tấm danh thiếp khi nãy chị Trì để lại: “Tôi thấy điều kiện của cô cũng ổn, hay là cô vào ngành giải trí đi.”
Thiên: Lại thêm một anh nam chính mỏ hỗn nữa vào bộ sưu tập “Những anh nam chính mỏ siêu hỗ” nhà Thiên nè:v