• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự phẫn nộ của Điền Đậu Đậu đã hoàn toàn biến mất sau khi ngồi lên xe của Lăng Sấm. Mặc dù đây là lần thứ hai ngồi chiếc xe này, nhưng Điền Đậu Đậu vẫn vô cùng hưng phấn, dù sao thì bình thường ngoài Lăng Sấm ra, cơ bản là cậu ấy chẳng có cơ hội để ngồi lên chiếc xe như vậy.

“Anh Sấm, chẳng phải lần trước anh nói mình vẫn còn một chiếc siêu xe sao?” Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh ngồi ở hàng ghế sau, cậu cố gắng tiến gần về phía của Lăng Sấm: “Hôm nào lái ra ngoài cho em mở mang với nhé.”

Lăng Sấm ngẫm nghĩ, rồi lên tiếng: “Không thì lần sau mọi người đến nhà tôi chơi đi.”

Đôi mắt của Điền Đậu Đậu đột nhiên lóe sáng: “Được không?”

“Ừm.” Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu ngồi bên ghế phụ lái: “Tôi ăn ké nhà cô hai bữa cơm rồi, lần tới để tôi đón tiếp mọi người.”

Điền Miêu Miêu thuận thế nhìn anh, mỉm cười nói với anh: “Vậy thì cảm ơn ông chủ Lăng nha!”

Lăng Sấm cong môi bằng một đường cong thật đẹp, anh nhìn phía trước, nói: “Đã ra ngoài đi chơi rồi, không cần gọi tôi là ông chủ Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Sấm cũng được.”

Nhịp tim Điền Miêu Miêu có chút tặng nhanh khó hiểu, cô đáp một tiếng: “Lăng Sấm.”

“Ừm.” Độ cong trên khóe miệng Lăng Sấm lại càng thêm sâu. Sau khi Điền Miêu Miêu gọi xong, thì nhịp tim cũng chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô nhìn Lăng Sấm, bất giác nở nụ cười: “Anh cũng gọi tôi Điền Miêu Miêu là được.”

“Được.”

Chúc Tinh ngồi ở hàng ghế sau đã bị say bởi đợt phát đường này, rõ ràng chỉ là gọi tên nhau, sao lại bị hai người họ khiến cho như có cảm giác đang trao nhẫn cưới thế này?

Hôm nay, cô ấy đến là để được “ăn đường” ở cự ly gần mà! Trên đường đến Vịnh Cầm Loan, tuy rằng Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu không giao tiếp nhiều, nhưng bất luận là hai người họ nói gì với nhau, thì cô ấy đều có thể ăn được chút đường. Quả nhiên, chẳng có gì thú vị hơn việc nhìn người khác yêu đương.

Con đường tới Vịnh Cầm Loan tương đối thuận lợi, có điều càng đến gần địa điểm, thì lượng xe lại càng nhiều, mà đường cũng tắc nghẽn. Hôm nay, có rất nhiều người đến lễ hội âm nhạc, những bãi đậu xe gần đó cũng vô cùng đắt khách, Lăng Sấm vòng một vòng lớn, mới tìm được một vị trí đậu xe.

Khi đến địa điểm, đã là mười một giờ, kiểm tra vé của hạng vé phổ thông vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã có nhiều người đứng xếp hàng. Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu cầm vé, có lối đặc biệt để đi, nên thoát khỏi được cảnh khổ sở xếp hàng.

Điền Đậu Đậu nhìn bóng lưng sang trọng thanh lịch đang rời đi của hai người họ, đã không kìm được phải tỏ lòng ngưỡng mộ, thật đúng là cậu ấy chẳng thể trải nghiệm được niềm vui của người có tiền.

Mà những gì mà ban tổ chức chuẩn bị cho khách VIP lại không chỉ có vậy, ngoài việc có thể soát vé vào sân ở lối đi đặc biệt, thì trong lúc kiểm tra vé, còn có nhân viên tặng quà cho họ.

Trong túi quà có một chiếc mũ che nắng, một chiếc áo phông thiết kế cho lễ hội âm nhạc, còn cả một quyển danh sách sự kiện. Trong danh sách sự kiện có đủ loại bản đồ khu vực, cũng như lịch trình của toàn bộ chương trình và phần giới thiệu về các ban nhạc khác nhau nữa.

“Từ bên này bước vào là khu vực chờ của VIP, hai người có thể ở đó nghỉ ngơi, đợi đến khi bắt đầu sẽ có nhân viên tới gọi hai người.” Nhân viên đưa quà cho họ đang kiên nhẫn giới thiệu: “Giờ nghỉ giữa chương trình, anh chị cũng có thể quay lại đây nghỉ ngơi, bên trong có cung cấp trái cây và đồ uống miễn phí.”

“Được, cảm ơn.” Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu nói lời cảm ơn với cô ta, rồi cùng nhau sải bước đến khu vực chờ.

“Chiếc mũ này đẹp đấy chứ!” Điền Miêu Miêu lấy chiếc mũ chống nắng trong túi ra, đội lên đầu: “Ban tổ chức thật chu đáo!”

Lăng Sấm mỉm cười, cũng lấy mũ ra đội: “Dù sao thì giá vé cũng đắt như vậy, chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng mình bỏ số tiền này ra là xứng đáng.”

“Cúng đúng.” Thực ra, chiếc mũ và áo phông này chẳng đáng là bao, cũng chỉ là mua một lần trải nghiệm VIP mà thôi: “À phải rồi, anh có muốn thoa kem chống nắng không, xem biểu diễn cả buổi chiều ở bên ngoài đó, dễ bị cháy nắng lắm.”

Hôm nay ra ngoài, cô đã thoa hai lớp kem chống nắng, còn mặc cả áo chống nắng nữa, nhưng thấy Lăng Sấm chỉ mặc áo phông cộc tay, phơi cả cánh tay dưới ánh nắng mặt trời.

Đúng là khi ra ngoài, Lăng Sấm không nghĩ đến vấn đề chống nắng, lúc này Điền Miêu Miêu nhắc đến, nên anh cũng vui vẻ thoa một chút: “Cô có mang theo không?”

“Có mang theo.” Điền Miêu Miêu đưa kem chống nắng của mình cho anh: “Anh có thể thoa nhiều một chút, đàn ông cũng cần phải chống nắng mà.”

“Được.” Lăng Sấm cầm lấy kem chống nắng, mỉm cười với cô: “Đợi lát nữa vào trong thì bôi.”

Trong khu vực chờ của VIP có sofa, Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm tìm chỗ ngồi xuống, rồi chụp hai tấm ảnh gửi cho Điền Đậu Đậu: “Bọn chị vào trong rồi, ở khu vực chờ của VIP có sofa, trái cây và đồ uống, miễn phí.” *Biểu cảm đầu chó*

Điền Đậu Đậu: “Mỡ nó lại rán nó thôi, tính cả vào giá vé rồi.”

Điền Đậu Đậu: “Bọn em ở bên ngoài cũng có khu vực che nắng, có cả đá viên miễn phí, tùy ý sử dụng, hứ!”

Điền Miêu Miêu: “Chỗ bọn chị còn có cả điều hòa nữa.” *Biểu tượng đầu chó ngậm hoa hồng*

Điền Đậu Đậu: *Mỉm cười*

Đợi khi nào giàu rồi, cậu ấy cũng phải làm VIP một lần.

Từ sau khi vào sân, VIP Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm không gặp lại hai người Điền Đậu Đậu, trong lúc biểu diễn, khu vực VIP ở tận phía trước, lúc nghỉ cũng lại về phòng chờ VIP, nên không cơ cơ hội gặp nhau.

Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu đi xem lễ hội âm nhạc, bình thường cô cũng ít khi nghe nhạc rock, nhưng đến buổi biểu diễn lại như thể có ma lực nào đó, khiến bản thân vô thức lắc lư theo những người khác. Cũng may là khu VIP ít người, nên lúc đứng không quá chen chúc.

“Mệt quá.” Lại một lần nữa ngồi trong phòng chờ, giọng nói của Điền Miêu Miêu hơi khàn khàn: “Chẳng ngờ đến xem lễ hội âm nhạc vẫn phải hoạt động thể chất.”

Ngày hôm nay, không thư thái hơn những ngày cô bày quầy bán hàng là bao.

Lăng Sấm mỉm cười đưa cho cô một cốc nước, nhìn cô nói: “Vừa rồi tôi thấy cô high lắm mà, rõ ràng là bài hát lần đầu nghe, nhưng vẫn hò hét cùng mọi người được đôi câu.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cô đang cố gắng nhớ lại liệu khi nãy bản thân có high đến mức không chú ý hình tượng hay không!

“Cũng… Đâu đến mức!” Cô ngập ngừng lên tiếng: “Chẳng phải anh cũng tương tác với ban nhạc sao?”

Lăng Sấm khẽ nhướng mày: “Không sao, tôi quay video lại giúp cô rồi, lát nữa sẽ gửi cho cô.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Không phải chứ, người ta thì đều quay sân khấu, sao anh lại quay người đứng dưới sân khấu thế?

Sau khi mặt trời lặn, thì lễ hội âm nhạc cũng bước vào phần cuối, ban nhạc lên sân khấu cuối cùng ngày hôm nay là ban nhạc Pumpkin lâu đời. Điền Miêu Miêu quen thuộc với khá nhiều bài hát của họ, nên đương nhiên cô cũng mong đợi nhất là màn trình diễn của họ.

Sau khi trở lại, Pumpkin rất được ưa chuộng, bọn họ vừa xuất hiện trên sân khấu, thì khán giả có mặt lại càng sôi sục.

“Nói đến mùa Hè, đương nhiên là bờ biển, là bia, là âm nhạc và còn là…” Nói đến đây, giọng ca chính – Ray đã cố tình dừng lại, rồi mới tiếp tục: “Người mà mình thích nữa.”

“Người mà tôi thích” cũng là một trong số bài hát đại diện của họ, mấy chữ này vừa được thốt lên, khiến khán giả có mặt lập tức high vô cùng.

“Người đứng bên cạnh các bạn lúc này, có phải là người mà các bạn thích không?”

“Phải!”

Trong tiếng đáp lại nhiệt tình của khá giả, thì khúc dạo đầu của ca khúc cũng vang lên. Vì đó là tiết mục cuối cùng của ngày hôm nay, nên mọi người đều hăng tiết gà, còn nhiệt tình hơn cả lúc trước đó. Điền Miêu Miêu lại có chút dè dặt hiếm hoi, câu hỏi vừa rồi của Ray, đã khiến trái tim cô có chút loạn nhịp.

Cô lén lút liếc nhìn Lăng Sấm đang đứng bên cạnh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Tiếng nhạc cùng tiếng reo hò cổ vũ ở hiện trường rất lớn, nhưng dường như lại chẳng tài nào che nổi tiếng tim đập lúc này của Điền Miêu Miêu. Cô như thể bị điện giật, bèn vội vàng rời mắt, sau đó giả bộ không để ý rồi hát cùng với ban nhạc trên sân khấu. Lăng Sấm cũng khẽ nhoẻn miệng cười và di chuyển ánh nhìn.

Lễ hội âm nhạc kết thúc vào lúc tám giờ tối, nhưng lượng người bên bờ biển không hề giảm, còn có xu hướng ngày một đông nữa. Khó khăn lắm Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm mới tụ hợp được với Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh, mọi người cùng bàn bạc tìm một chỗ để đợi biểu diễn pháo hoa.

“Vừa rồi bọn em mua được chút đồ ăn, hai người có muốn ăn không?” Điền Đậu Đậu đưa thanh dinh dưỡng qua, lại nhìn chiếc mũ trên đầu của Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, hỏi: “Mới có nửa ngày không gặp, mà hai người đã đội cả mũ đôi luôn rồi à?”

“…” Điền Miêu Miêu bóc thanh dinh dưỡng ra, nhìn cậu ấy, nói: “Đây là quà kỉ niệm phát cho khách VIP.”

Tuy cô nói vậy, nhưng trong mắt nhìn của Chúc Tinh, thì đây chính là món đồ tương tự như đồ dành cho cặp đôi.

“Chị Miêu Miêu, anh Sấm, em chụp cho hai người tấm ảnh nhé?” Chúc Tinh tình nguyện đứng lên: “Hiếm lắm mới đến lễ hội âm nhạc một lần, nhất định phải chụp nhiều ảnh một chút.”

“Chuẩn, chuẩn, chuẩn, đứng luôn đây đi.” Điền Đậu Đậu ở bên cạnh phối hợp: “Hai người chụp xong rồi chụp luôn cho bọn em một tấm.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Chúc Tinh đã lấy điện thoại ra, nhắm vào người họ, còn không quên ra lệnh: “Hai anh chị đứng gần nhau một chút nào!”

Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng liếc nhìn nhau, rồi vẫn nghe theo lời cô ấy, đứng gần lại với nhau một chút.

Chúc Tinh chụp cho họ liên tiếp vài bức, và lại ra lệnh: “Hai người đổi tư thế đi.”

Điền Miêu Miêu im lặng một lúc: “Đổi tư thế kiểu gì?”

Chúc Tinh nói: “Ví dụ, chị có thể tựa đầu vào vai anh Sấm này, hoặc hai người nắm tay cũng được.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Em đúng là rất dám nghĩ nhỉ!

“Cứ như vậy…”

Điền Miêu Miêu còn chưa nói hết câu, thì bị người đứng sau chạm vào, Lăng Sấm nhanh chóng đỡ lấy cô, mà thứ còn nhanh hơn cả anh chính là động tác ấn nút chụp của Chúc Tinh.

“Được rồi, được rồi, tấm này chụp đẹp lắm.” Chúc Tinh vô cùng hài lòng với tấm ảnh mà mình vừa chụp: “Quả nhiên bắt khoảnh khắc vẫn tự nhiên nhất, khi nãy hai người đứng đó trông như bị giáo viên phạt vậy.”

“…” Cả Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đều đồng thời im lặng.

“Chị Miêu Miêu, em gửi hết ảnh sang cho chị, chị và anh Sấm tự chọn nhé.”

“Được.”

Điền Miêu Miêu có chút xấu hổ trả lời, còn Điền Đậu Đậu thì không thể đợi thêm được nữa, cậu gọi Chúc Tinh rồi đứng trước mặt cô: “Chị, nhân lúc vắng người, chụp luôn cho bọn em một tấm.”

“…” Điền Miêu Miêu lấy điện thoại của mình ra, hướng về phía họ chụp liền vài tấm, ban sáng Điền Đậu Đậu tạo kiểu tóc cẩn thận, nhưng bây giờ đã hơi lộn xộn, nhưng nụ cười trên gương mặt lại xán lạn vô cùng.

“Hai người cũng đổi tư thế đi.” Điền Miêu Miêu lập tức học theo, chỉ huy đâu ra đấy.

Điền Đậu Đậu đưa cánh tay, hướng một chút về phía Chúc Tinh, hỏi: “Hay là cô dựa vào tôi nhé?”

Chúc Tinh hơi sững sờ, không lên tiếng, Điền Đậu Đậu tự bổ sung thêm: “Không thì để tôi dựa vào cô cũng được.”

Chúc Tinh: “…”

Trong lục họ đang lề mà lề mề, thì một bông pháo hoa chẳng hề báo trước đã nổ tung trên bầu trời. Tất cả mọi người đều vô thức ngẩng đầu lên nhìn, bông pháo hoa đó, nở rộ rực rỡ như ngày Hè lúc này vậy.

“Đã tám rưỡi rồi.” Điền Miêu Miêu có chút kinh ngạc.

Lăng Sấm nhìn thời gian, đúng là tám rưỡi: “Pháo hoa chỉ diễn ra trong hai mươi phút, đợi chúng ta tìm được chỗ thì nói không chừng đã kết thúc rồi.”

Điền Đậu Đậu nghe anh nói vậy, nhất thời có chút nản lòng, vốn dĩ cậu ấy định ngồi bên bãi cát với Chúc Tinh, đón làn gió biển, nghe tiếng sóng vỗ, cùng ngắm pháo hoa, bây giờ đều tan tành mây khói cả rồi.

“Tôi biết một chỗ, có thể không quá đông người.” Điền Miêu Miêu nhìn bông pháo hoa đang bay lên bầu trời, bèn nắm lấy tay Lăng Sấm chạy về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK